Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu Thông Minh Một Chút Thì Tốt Rồi…

Phiên bản Dịch · 1297 chữ

Hứa Thâm buông tờ báo xuống, rồi nhanh chóng bước vào toàn lầu nhỏ đang bị đóng chặt kia.

Hắn không nhìn thấy bóng dáng Trương Lệ Dao ở bên trong, chẳng qua hiện giờ hắn cũng không có việc gì cần làm, nên dứt khoát ngồi ở chỗ này chờ đợi.

Cứ như vậy, hắn phải chờ tới lúc đêm khuya, mới gặp được Trương Lệ Dao mặc trên mình một bộ quần áo đắt tiền, trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ, xuống khỏi xe taxi.

Trương Lệ Dao thoáng trông thấy bóng dáng Hứa Thâm đang ngồi bên trong lầu nhỏ, rõ ràng có chút lắp bắp kinh hãi, thậm chí còn trực tiếp giấu mấy thứ trên tay ra sau lưng theo bản năng. Nhưng hẳn là cô ý thức được hành vi như vậy có chút kỳ quái, lập tức cười cười, đặt chúng nó lên bàn, rồi mở miệng chào hỏi Hứa Thâm: "Hứa đại nhân đến đây từ lúc nào vậy? Dường như ngài đã chờ thật lâu rồi?"

"Không, tôi vừa đến xong." Hứa Thâm cười cười: "Cô đi ra ngoài mua sắm sao?"

"Ách, bình thường tôi ở nơi này cũng không có chuyện gì cần làm, ngồi mãi quá nhàm chán, tôi vừa tranh thủ rời khỏi nơi đây một lát." Trương Lệ Dao vội vàng nói.

"Ừm, dù sao bọn họ cũng rời khỏi danh sách bảo vệ rồi. Nơi này không có chuyện gì cần làm nữa, cô cứ ở mãi nơi đây cũng chẳng có ý nghĩa gì." Hứa Thâm cười nói.

Trương Lệ Dao lén lút đánh giá sắc mặt Hứa Thâm một chút: "Vậy Hứa đại nhân đi tới đây là?"

"Tôi đi ngang qua, tùy tiện tới nhìn xem một chút."

Trương Lệ Dao tỏ vẻ bán tín bán nghi, nhưng cũng không nói thêm điều gì nữa, chỉ tỏ vẻ nhiệt tình đi rót cho Hứa Thâm một ly nước.

Biểu hiện của Hứa Thâm có vẻ rất tùy ý, hắn còn chủ động tán gẫu cùng cô về mấy bộ quần áo và đống đồ đạc vừa mua.

Mới đầu, Trương Lệ Dao còn có chút lo lắng Hứa Thâm sẽ mở miệng trách cứ mình, về sau, khi cô phát hiện ra Hứa Thâm chẳng có phản ứng gì hết, mới dần dần bình tĩnh lại, rồi chậm rãi mở máy hát ra, còn tiết lộ cho hắn khá nhiều điều, từ mỗi một địa điểm náo nhiệt thuộc khu phố Nham La mà Trương Lệ Dao rất thích lui tới, cho đến thứ mà cô ấy cực kỳ yêu thích, thậm chí còn nói vài điều về gia đình Trương Lệ Dao.

"Sắc trời khá muộn rồi, cô nên nghỉ ngơi sớm đi." Hứa Thâm cười nói: "Dù sao hiện tại cũng không ai cần bảo vệ, bình thường chúng ta rất thoải mái."

Trương Lệ Dao cười cười, nhìn theo bóng dáng Hứa Thâm rời đi, thầm nghĩ đáng tiếc, bề ngoài dễ nhìn như vậy, nếu thông minh một chút thì tốt rồi. . .

. . .

Hứa Thâm vừa trở lại lầu nhỏ, đã nhận được tin tức của Đại Lỵ Lỵ, hiển nhiên trong hội đã xác định được địa điểm mục tiêu của con khư cấp C.

Hứa Thâm lập tức hành động trong đêm.

Rất nhanh, hắn đã hội hợp cùng Đại Lỵ Lỵ.

Lần này, mục tiêu cấp C ở bên trong một trấn nhỏ thuộc vùng ngoại ô.

"Con khư lần này cũng do mấy người các cô đưa đi sao?"

"Không phải nha." Đại Lỵ Lỵ cười nói: "Là vị trấn trưởng này hấp dẫn tới đó. Hình như nơi mà nó xuất hiện, là trong thủ phủ của vị trấn trưởng này. . ."

Cô vừa cười vừa nói: "Nghe nói bọn họ mua khư từ trong tay tổ chức khác, nhưng con khư mà tổ chức kia đưa lên, lại hấp dẫn đến thứ càng đáng sợ hơn, và bọn họ không thể xử lý được, lúc này mới đến cầu chúng ta."

Sắc mặt Hứa Thâm thoáng biến hóa một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.

Hiện giờ hắn không còn là chim non mới ra ràng nữa, lại nói, giao tiếp lâu với hội Truy Quang, coi như đã quen với những loại tình huống và sự cố kiểu này rồi.

"Thù lao là?"

"Năm vạn Lô Tạp tệ, năm bình Tịnh Khư Tề."

"Được."

Hứa Thâm lập tức bước vào trấn nhỏ, đi đến địa điểm mục tiêu.

Thời gian trôi qua cực nhanh.

10 phút sau, Đại Lỵ Lỵ không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì ở bên trong, đáy lòng thoáng lo lắng một chút. Cô không nhịn được, lập tức dùng thông tin liên lạc với Hứa Thâm: "Lãnh sự, cậu không sao chứ?"

"Ách, không có việc gì, tôi đang kịch liệt giao chiến."

"?"

Đại Lỵ Lỵ cảm thấy một tia kỳ quái, nhưng không biết loại cảm giác kỳ quái này bắt nguồn từ đâu, chỉ có thể ngừng liên lạc, không hỏi nhiều, tránh gây ảnh hưởng đến Hứa Thâm.

Lại qua thêm 10 phút.

Đại Lỵ Lỵ tiếp tục liên lạc: "Lãnh sự?"

"Ừm, con khư đã bị thương, tôi có thể chiến thắng!"

Dường như Đại Lỵ Lỵ có mơ hồ nghe thấy một chút âm thanh nhóp nhép rất giống một ai đó đang gặm nhấm thức ăn, nhưng âm thanh nọ ngừng lại rất nhanh. Cô có chút khẩn trương hỏi: "Thật sự không có việc gì sao? Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể trợ giúp cậu!"

"A, không cần, một mình tôi có thể giết được nó!"

Liên lạc bị cắt ngang.

5 phút sau, Hứa Thâm bước ra ngoài, trong tay mang theo một cái đầu máu chảy đầm đìa.

Đại Lỵ Lỵ nhìn thấy máu tươi lây dính trên cánh tay và trước ngực Hứa Thâm, hiển nhiên hắn vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, sự nghi ngờ trong lòng cô cũng biến mất, ngấm ngầm nhẹ nhàng thở ra.

"Vất vả rồi. Nếu cậu còn không ra, kiểu gì tôi cũng phải xông vào."

"Tuy rất mạo hiểm, nhưng cũng may đã giải quyết xong rồi." Hứa Thâm nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó vươn tay, ném cái đầu kia cho cô ấy: "Thi thể đã bị đập nát, không có vấn đề gì chứ?"

"Không sao cả. Chúng ta không có quy định phải giữ lại toàn bộ thi thể." Đại Lỵ Lỵ cười cười: "Nhưng giữ được toàn bộ thi thể sẽ có giá của toàn bộ thi thể."

Hứa Thâm cảm thấy lời này rất xuôi tai, lại nói: "Vậy tôi về trước nhé?"

"Được, có muốn tôi tiễn cậu đi không?"

"Nếu tiện, cô cho tôi chút tiền xe là được."

". . . Được rồi."

. . .

. . .

Hứa Thâm nhận được 100 đồng tiền xe, chi ra 30 đồng đi taxi đến một khách sạn nhỏ ở vùng ngoại thành nghỉ ngơi.

Một lần hung hăng kiếm được tận 70 đồng.

Tới giữa trưa ngày kế, hắn mới quay về, và phát hiện chỗ ở của mình vẫn không hề có dấu vết lẻn vào.

Đô đô.

Đúng lúc này, Hứa Thâm nhận được tin nhắn do Mục Tuyết truyền đến, cô ấy triệu tập bọn họ tiến hành huấn luyện trong đội.

Hứa Thâm đọc xong tin nhắn mới nhớ ra, theo quy củ của Mục Tuyết, mỗi tuần, các thành viên trong đội cần phải tập hợp một lần để huấn luyện, miễn cho bọn họ rời khỏi hiểm cảnh quá lâu, sống trong hoàn cảnh mơ mơ màng màng thành quen, lại lạ lẫm với chiến đấu.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 221

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.