Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất Diệt Kinh

Tiểu thuyết gốc · 1656 chữ

Mọi người tán đi hết, chỉ còn lại một mình Phạm Xương trong phòng bệnh!

Phạm Xương ngồi xếp bằng, gạt hết những suy nghĩ tiêu cực trong đầu , xem xét lại tự thân tình huống :

Tên : Phạm Xương !

Tuổi: 17!

Tuổi thọ : 100!

Thiên Phú : Thần Cấp!

Tu vi : võ đồ tam trọng! Võ đồ tứ trọng cần 400 điểm kinh nghiệm!

Điểm tích lũy: 440!

Công pháp : Hám Sơn Quyền! Trung kỳ! Hậu kỳ cần 5000 điểm tích lũy!

Tâm pháp : Nhân Hoàng Quyết! Sơ kỳ! Trung kỳ cần 5000 điểm tích lũy!

Thân Pháp: Ám ảnh bộ tầng 2! Trung kỳ cần 5000 điểm tích lũy!

Thần Thông : Thổ hành!

. . .

Phạm Xương trầm ngâm!

" Tốc độ, sức mạnh, đều đã có, thứ mình cần bây giờ là phòng thủ, đúng rồi, tuyệt đối phòng thủ " Phạm Xương nhớ lại tình cảnh hắn chạy trốn, vết thương trên người hắn đều do kiếm khí tạo nên, nếu phòng ngự hắn mạnh hơn nữa, thì việc đó chắc chắn sẽ không xảy ra!

Hắn lại vào cửa hàng, tìm công pháp rèn luyện thân thể!

. . . Thời gian trôi qua, khi hắn lướt tới trang cuối cùng thì ánh mắt khẽ biến, nhãn thần sáng lên!

" Đây rồi"!

" Bất Diệt kinh"!

"Công pháp luyện thể , có 55 tầng! rèn luyện từ trong ra ngoài , lục phủ ngũ tạng , xương ,tủy , gân , cơ bắp , da , đều được rèn luyện! , càng bị đánh thì thân thể càng cứng rắn, có thể dùng điểm tích lũy để trực tiếp lên cấp!

Giá 10 vạn điểm tích lũy!

Kháo! Đắt như vậy!

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, công pháp bá đạo như vậy, 10 vạn điểm còn rất rẻ đây!

Hắn không nói nhiều nữa, ngồi xếp bằng, vận chuyển Nhân Hoàng Quyết!

Điểm tích lũy + 50!

Điểm tích lũy + 50!

Phạm Xương không nhận ra một điều, đó là thiên phú của hắn đã được kích hoạt triệt để, khi bị truy đuổi , tinh thần và thể xác của hắn chịu áp lực rất lớn, Tẩy Tủy quả bị hắn triệt để luyện hoá!

Bên ngoài bệnh viện!

" Trần Huynh, ta nói, trường của ngươi năm nay ra một nhân vật đáng gờm đấy , vậy mà ngươi lại giấu ta đây" Lê Quang Hải nghĩ lại mà sợ , một quyền kia mà để bất kỳ bác sĩ nào đón đỡ thì chỉ có nước an táng mà thôi!

" Haha" Trần Trung Kiên cười, ra vẻ thần bí!

Mẹ nó, chính hắn cũng rất bất ngờ có được hay không!

Ai mà ngờ tiểu tử kia lợi hại như vậy!

" Gặp lại sau, ta còn phải đi đón học sinh của ta đây" Trần Trung Kiên phất phất tay, phi hành rời đi!

" Bye" Lê Quang Hải cũng hướng một hướng khác mà đi!

Học Viện Trung vực bên ngoài 500km!

Trên một chiếc xe khách 48 chỗ!

Có 29 học sinh đang nằm ngay ngắn,nam có, nữ có, có người ngủ, có người chơi game, đây chính là 29 học sinh của lớp 12E!

Một thanh niên tay cầm quả táo, cắn một miếng, than phiền :

" Sao mà đường xa quá vậy trời, mệt chết đi được " người nói chuyện chính là Nguyễn Trung.

Trương Văn Dương cùng Hồ Nhị ngồi hai bên , một người tay cầm quạt giấy phe phẩy, một người ngồi trầm ngâm suy nghĩ!

" Đại ca, để em đi hỏi tài xế! " Hồ Nhị tay mắt lanh lẹ, nói!

" Ừm" Nguyễn Trung chỉ ừ một tiếng !

Mọi người xung quanh thấy thế cũng có chút ghen tị! Từ khi Nguyễn Trung kiểm tra có trung đẳng thiên phú về sau, hắn càng phát kiêu ngạo , hai tên đàn em cũng trở thành liếm chó rồi!

" Tống Thanh càng sướng hơn rồi, có hẳn xe riêng đưa đón cơ mà, đâu như chúng mình " có người than thở!

" A! Lớp chúng mình giống như còn thiếu ai ấy nhỉ?

Có người giả vờ hô!

Lập tức, cả một đám đều cười ra tiếng! Bọn hắn còn không biết là ai!

" Cái tên đấy có hay không cũng không quan trọng, không đi càng tốt, đỡ làm mất mặt lớp chúng ta, đúng không mọi người " một tên hô hào!

" Đúng, đúng".

. . .

Cả một đám nhao nhao!

Phạm Linh nằm nhắm mắt dưỡng thần, nàng dần dần cũng cho là Phạm Xương chính là sỉ nhục của lớp 12E , ngay cả khi Phạm Xương gặp tai nạn, nàng cũng không thèm đi thăm, nàng cho rằng Phạm Xương không xứng!

Ngay lúc này Hồ Nhị chạy về! Ghé vào tai Nguyễn Trung , nói " Tài xế bảo còn nửa ngày nữa sẽ tới nơi, đích thân hiệu trưởng sẽ ra đón chúng ta"!

Nguyễn Trung không nói gì, chỉ gật gật đầu xem như đã biết!

Hồ Nhị cũng không nói thêm gì, lặng lẽ lui ra!

Nằm ở ghế trước nhất Trần Phượng cũng không nói gì, nàng đang rất phấn khích, nếu học sinh của nàng lần này thông qua sát hạch, nàng đều sẽ được khen thưởng!

Ở một nơi cách đó không xa, cũng trên một chiếc xe 48 chỗ!

Vẫn là một đám học sinh, gồm 10 nữ và 25 nam học sinh!

Tất cả đều mặc đồng phục!

Trong đó, một nam sinh có ăn mặc đơn giản, bộ đồ đã có cũ kỹ, khác hẳn so với mọi người, nhưng khí tức thì rất mạnh mẽ , lấn át những người còn lại, mọi người xung quanh cũng không hữu hảo lắm nhìn hắn.

Hắn gọi Dương Khai! Người có Cao đẳng thiên phú duy nhất của trường cấp ba Yên thành, hiệu trưởng chính là Lê Quang Hải!

Dương Khai gia cảnh không được tốt lắm, ngày xưa đi học cũng bị bạn bè xa lánh, ức hiếp, tuy nhiên hắn không quan tâm lắm, nhưng từ khi kiểm tra thiên phú , xác nhận có được cao đẳng thiên phú, xung quanh mọi người lại thay đổi thái độ 180 độ đối với hắn luôn, từ xa lánh chuyển thành ghen ghét, vì cái gì mà người như hắn lại có được thiên phú cao như vậy chứ!

Bây giờ hắn lại càng không quan tâm , hắn chỉ muốn thông qua sát hạch trở thành đệ tử của Học Viện!

Reng reng~

Đột nhiên điện thoại hắn reo lên!

Hắn nhìn lại, là số của hiệu trưởng!

Từ khi hắn kích hoạt cao đẳng thiên phú thì hiệu trưởng cũng quan tâm hắn hơn, trao đổi số điện thoại cho tiện liên lạc!

"Alo! Hiệu trưởng, ta nghe" Dương Khai nhấc máy, trả lời!

" Ừm, xe tới đâu rồi? " Lê Quang Hải hỏi, ngữ khí ôn hoà!

" Còn khoảng nửa ngày đường " Dương Khai suy tính một lúc, nói!

" Ừm, tới nơi ta sẽ đích thân ra đón , lần này ta có chuyện quan trọng muốn bàn với ngươi " Lê Quang Hải nói! hắn phải để học sinh này của mình tiếp xúc một chút Phạm Xương mới được, mẹ nó, yêu nghiệt a!

" Vâng , ta biết rồi" Dương Khai nói xong, tắt máy, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần!

Nửa ngày sau!

Năm chiếc xe khách dừng lại ở một bãi đỗ xe, từng người từng người đi xuống, ai đấy cũng rạng rỡ, háo hức, nhân sinh lần đầu tiên tới Học Viện Trung Vực nha, bọn hắn nghe thông báo là còn tới 7 ngày mới tổ chức sát hạch, tâm thái lại an ổn một chút.

" Đi, thật tốt chơi một phen" Nguyễn Trung dẫn theo hai đệ cái thứ nhất xuống.

Vừa xuống xe bọn hắn đã nhìn thấy Hiệu Trưởng đứng đợi sẵn, cả đám không nói gì, ngoan ngoãn vác balo đứng xếp hàng, tất cả gồm có 150 học sinh!

Trần Trung Kiên ánh mắt sắc bén, trên thân quần áo không nhiễm bụi trần, nhàn nhạt toả ra khí tức, làm cho đám học sinh không dám thở mạnh!

Cả đám đứng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh!

" Tốt , hơn một tháng qua tất cả đã được huấn luyện rất kỹ càng , tất cả đều có tiến bộ"

- Tuy Nhiên!

Trần Trung Kiên ánh mắt khẽ đảo, đám học sinh nhìn thấy ánh mắt này thời điểm, có chút tâm thần lo lắng!

- Các ngươi còn xa xa không đủ, ta nhắc lại, thiên phú tốt chưa chắc đã tốt, mà thiên phú tệ chưa chắc đã tệ, tất cả còn tùy thuộc vào sự nỗ lực của bản thân, các ngươi nếu muốn bước đi xa hơn, phải nỗ lực nhiều hơn, nếu không chịu cố gắng ,thì về nhà trồng lúa được rồi!

Âm thanh quấn quanh màng nhĩ, khiến tâm linh bọn nhỏ rung động!

Nguyên bản đám học sinh đang hưng phấn , khi nghe thấy những lời này, liền trầm ngâm suy nghĩ!

Có vài người đang có ý định đi chơi , nghe xong những lời này liền vứt ý định đó ra sau ót!

Tu luyện!

Đúng rồi!

Phải tu luyện! Phải trở nên cường đại, không vì cái gì, vì chính mình!

Ánh mắt cả đám trở nên nghiêm túc!

Thấy đám nhỏ dường như đã hiểu ý của mình c hiệu trưởng hài lòng gật đầu!

" Được rồi, đi thôi, ta đã an bài chỗ nghỉ cho các ngươi rồi! Tranh thủ mấy ngày còn lại rèn luyện bản thân đi!

" Rõ...... " tất cả đồng thanh đáp!

Sau đó cả đám di chuyển về phía khách sạn!

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Nhân Sinh sáng tác bởi UzumakiLuffy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UzumakiLuffy
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.