Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trường Cấp 3 Hà Thành

Tiểu thuyết gốc · 1498 chữ

Buổi sáng.

8 giờ 0 phút.

Reng reng reng~~

Tiếng chuông thông báo đã vào giờ học, lúc này, một thiếu niên trong miệng đang còn nhai bánh mì, lưng đeo balo, đang chạy thật nhanh về phía lớp học, không ai khác chính là Phạm Xương.

" Nhanh nữa, nhanh nữa, không thì bị phạt mất " Phạm Xương trong lòng thầm cầu nguyện, đi học muộn hắn không sợ, hắn sợ nhất là hình phạt mà cô chủ nhiệm đưa ra cho hắn mỗi lần đi học trễ, ông trời ơi, đơn giản không phải người có thể làm được.

" Lạch cạch! "

Phạm Xương mở cửa, nhìn vào bên trong, thở phào một tiếng , may quá giáo viên chủ nhiệm chưa tới, không thì hắn cũng ốm đòn, hắn tranh thủ nhanh chân bước vào chỗ ngồi , chỗ ngồi của hắn nằm ở cuối dãy thứ ba trong lớp, nếu lớp là hình vuông tức là góc hắn đang ngồi đối diện với bàn giáo viên, hắn rất thích chỗ ngồi này, đơn giản là vì tự do, hắn thích ngồi như thế nào thì ngồi, không bị gò bó như mấy bạn ngồi bàn đầu, đừng nhìn hắn ở nhà một bộ con ngoan của mẹ bộ dáng, kỳ thực ra ngoài đường vẫn rất nghịch ngợm, có phần nổi loạn, đặc điểm nổi bật của thiếu niên đang ở tuổi dậy thì.

Phạm Xương thực ra ở trường cũng không có quá nhiều bạn, đơn giản tới nói, không ai nguyện ý cùng hắn làm bạn, mà hắn cũng không cần bạn bè, từ nhỏ tới giờ ,thứ hắn quan tâm duy nhất chính là gia đình.

Kỳ thực cũng đã có một vài người chủ động làm quen với Phạm Xương, nhưng khi biết rõ gia cảnh của hắn, thì đều dần dần tránh xa, hắn cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Lớp hắn học tổng cộng có 31 học sinh, đa số đều là con nhà giàu, một bữa ăn sáng bình thường bằng hắn ăn cả tuần, Phạm Xương đa phần đều ăn bánh mẹ hắn bán, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đấy.

Hắn ngồi đấy, tay cầm sách, ôn lại bài cũ, đầu thì đang hướng về buổi kiểm tra thiên phú chiều nay.

Cả lớp nói chuyện rôm rả, ai đấy cũng đang thảo luận về buổi kiểm tra thiên phú, có người thì tự tin thức tỉnh cực cao thiên phú, cũng có người ủ rũ, không tự tin vào bản thân.

Đột nhiên!

- im lặng!

Một âm thanh truyền đến, mọi người nhìn lại, thấy lớp trưởng Phạm Linh đang đứng trên bục giảng, nhìn xuống mọi người, thấy mọi người ngưng nói chuyện, Phạm Linh nói tiếp " chủ nhiệm khoảng 15 phút nữa mới lên lớp, cả lớp lấy sách ra ôn bài đi, tui kiểm tra tư chất quan trọng, nhưng việc học cũng quan trọng không kém"

Có một bạn nam đứng dậy nói " Thôi thôi lớp trưởng ơi, chiều kiểm tra tư chất tới nơi rồi, ai lại đi học mấy cái này nữa, sau này tiến vào học viện, ai lại còn dùng mấy cái kiến thức này nữa , mọi người thấy đúng không"

Nói xong hắn nhìn về phía mọi người! Hắn tên là Nguyễn Trung, vì thân hình to lớn, nhà có điều kiện, nên hắn ở trường luôn hoành hành bá đạo, chiều nay lại kiểm tra tư chất, hắn tự tin mình có thể thức tỉnh tư chất trung đẳng trở lên.

thiên phú bao gồm có Hạ đẳng, Trung đẳng, Cao đẳng và Siêu đẳng tư chất.

- Đúng, đúng, sau này tu luyện, học mấy cái đồ chơi này làm gì, có người hô theo,

- Đúng đấy đúng đấy, cứ chơi thoải mái đi, sau này tu luyện có thể làm được nhiều việc, học hành quan trọng gì.

Đám này tiểu đệ đi theo Nguyễn Trung , ở trong lớp luôn bắt nạt các bạn khác, cũng không phải dạng tốt lành gì.

Phạm Xương ngồi trong góc không nói chuyện , hắn cảm giác tên Nguyễn Trung này nói cũng có lý, khi thực lực đủ mạnh, kiến thức cái gì cũng là vô nghĩa, đương nhiên, càng biết được nhiều thì càng tốt, nhưng con người hắn xưa nay không thích học hành.

- Lạch Cạch! âm thanh cửa mở phát ra, một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, tay cầm một tập hồ sơ bước vào lớp, dáng người đầy đặn, diện như quan ngọc.

Đẹp thì đẹp, nhưng cả lớp ai cũng e sợ giáo viên này, không chỉ tự thân thực lực cao, đã vậy còn rất nghiêm khắc.

Đây là Trần Phượng, là chủ nhiệm của lớp 12E.

Vừa đặt tập hồ sơ xuống bàn giáo viên, Trần Phượng đã đưa mắt ngay xuống phía dưới, đám học sinh, đảo mắt qua từng người, thu hồi ánh mắt, sau đó nói :

- là ai vừa nói không cần phải học ở đây nữa, đứng lên cho tôi.

Cả lớp im thin thít!

Cô giáo chủ nhiệm khó tính ai cũng biết.

Nguyễn Trung ngang ngược ai cũng biết.

Bọn hắn cũng muốn kêu lên là ai làm nhưng bọn hắn không dám, cho 10 cái lá gan cũng không dám, ai mà biết sau giờ học có bị tên này hẹn ra bạo đánh một trận không, ngồi im liền tốt.

Trần Phượng một lần nữa gằn giọng :

- Là ai!!!

Nguyễn Trung đột nhiên đứng dậy , ngón tay chỉ chỉ về phía Phạm Xương nói :

- Cô ơi, là Xương đồng học nói đấy cô.

Phạm Xương nguyên bản tay đang chống cằm xem kịch, đột nhiên cả người mộng!

Cả lớp ai cũng mộng!

Ngoạ tào! cái này mặt không đỏ tim không đập nói dối cũng mẹ nó hơi ngang ngược đi.

Phạm Xương nhìn nhìn Trần Phượng, nhìn các bạn học, sau đó nhìn về phía Nguyễn Trung, chỉ thấy Nguyễn Trung đang trừng mắt với hắn, gật gật ý bảo đồng ý đi !

Đệch mợ ! gật mẹ ngươi a! lão tử làm gì mà phải thay ngươi nhận lỗi.

Trần Phượng híp híp mắt nhìn Phạm Xương, nàng cũng không tin là Phạm Xương nói, tính tình hắn xưa nay nàng đều hiểu, chỉ là nàng muốn biết tiếp theo Phạm Xương sẽ ứng đối như thế nào.

Phạm Xương cũng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Trung, miệng hơi nhếch ra một tí, xem như một loại khinh bỉ, hắn muốn xem xem, tên này rốt cuộc muốn làm gì, hắn tui hiền nhưng không phải quả hồng mềm, muốn bóp như thế nào thì bóp như thế nấy.

Bị Phạm Xương nhìn chằm chằm, Nguyễn Trung cũng có chút khó chịu, lại càng trừng mắt to hơn, thấy đối phương động cũng không động, Nguyễn Trung lại nói tiếp :

- Chủ Nhiệm , em có nhân chứng!

-Ồ! đâu, là ai? Trần Phượng nghi hoặc nhìn xem Nguyễn Trung, nàng còn muốn xem xem, tên này còn muốn diễn tới khi nào.

-là em!

-em cũng vậy! Hai cái tiểu đệ trước tiên đứng phắt dậy, cũng mặt không đỏ tim không đập, nói!

Cả lớp há hốc mồm!

Trần Phượng lại nhìn về phía Phạm Xương.

Ý tứ rất rõ ràng!

Nói gì đi cưng!

Phạm Xương không muốn trên chuyện này dây dưa, liền trực tiếp nói thẳng :

- Em không nói, cô có thể hỏi lớp trưởng!

Lớp trưởng cũng không biết nói gì, chỉ hướng về phía Trần Phượng hơi gật gật đầu, sau đó còn len lén nhìn qua Nguyễn Trung, thì thấy đối phương một mặt căm tức nhìn Phạm Xương, còn Phạm Xương lúc này cũng mặc kệ ánh mắt của ai, lấy sách vở ra chuẩn bị học bài mới.

Còn về phần Nguyễn Trung.

Còn có thể nói gì!

Lớp trưởng cũng đã nói như vậy!

Trần Phượng lắc lắc đầu, cũng không muốn truy cứu chuyện này, chỉ nhẹ nhàng nói :

- Các em cũng không thể chủ quan, tui rằng sau này các em sẽ bước lên con đường tu luyện, nhưng những kiến thức cơ bản này các em vẫn phải học đầy đủ, đường còn dài, còn nhiều thứ các em chưa biết, đang chờ đợi bọn em ở ngoài kia.

Nói xong nàng quay lên bục giảng, cầm lấy phấn viết bài cho tiết hôm nay.

Nguyễn Trung ngồi xuống, hướng về phía Phạm Khai cười lạnh, giống như muốn nói " hừ, lão tử không sao, ngươi cứ chuẩn bị tinh thần đi " chẳng qua là khi nhìn về phía Phạm Xương thời điểm , lại thấy Phạm Xương căn bản không có chú ý đến hắn.

Trong lòng cái kia cỗ lửa giận ngày càng lớn, hắn muốn cho tên này đẹp mặt.

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Nhân Sinh sáng tác bởi UzumakiLuffy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UzumakiLuffy
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.