Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phụng Tiên Cung

Tiểu thuyết gốc · 2047 chữ

Dưới chân Yểm Vân có một tòa cổ miếu, sinh thời ai từng đến nơi này đều công nhận nơi này có linh. Chỉ cần đến cầu duyên phận tất sẽ như nguyện. Thế nhưng cái giá phải trả rất lớn. Người nguyện trả giá càng cao, duyên sự càng viên mãn. Vì vậy mà rất nhiều người đến đây dù có mất mát nhiều hơn họ vẫn chịu.

Thành ra từ khi nào mà tòa cổ trấn Phụng Tiên được hình thành thì không mấy ai nhớ rõ. Chỉ biết chí ít nó phải hơn ngàn năm tuổi. Hàng năm, vào ngày trăng tròn tháng sáu dòng người đổ về triều bái vị Tiên nhân trong cổ miếu ấy đông đến vạn người.

Cổ miếu xây bằng loại gạch của vùng Điệp Sơn, chất gạch tỏa rất chắc. Dù đã vài vạn năm mà vẫn như mới. Cổ miếu không lớn, chỉ có ba gian. Gian chính dựng một bức tượng dù không thấy rõ hình hài, chỉ tạc được khuôn mặt. Nhưng khuôn mặt ấy lại mang vẻ đẹp tuyệt sắc hiếm có dưới trần gian. Thân tượng cao chín thước làm bằng Thiên Ngọc Linh tỏa ra thánh quang tinh khiết. Dưới án thờ còn có một thanh kiếm, mấy vạn năm qua chưa từng có một ai chạm được tới nó. Bởi vậy mà nó được xưng là Thần Kiếm. Đã từng có nhiều kẻ cuồng vọng muốn lấy được nó, tất thảy đều bị kiếm khí chém trọng thương. Các vị si mê kiếm đạo nói rằng kiếm này tất có linh.

Thế nên người sau đều tôn kính, từ đó cổ miếu này được kiếm si trên thế giới tôn thờ gọi là Kiếm Tiên. Ngàn năm trước, một nữ kiếm khách đến đây, nàng si mê kiếm đạo, bỏ ra một đại giá mong Kiếm Tiên truyền thụ kiếm đạo. Từ đó nhận được một bộ truyền thừa có tên Thiên Uyên Kiếm Vũ. Sau khi luyện thành, mình nàng độc bộ thiên hạ, đánh giết giang hồ vô địch thủ. Xưng là Thiên Uyên Kiếm Tôn. Cuối cùng trả được đại thù, từ đó trở về Yểm Vân Sơn lập ra Phụng Tiên Cung thủ hộ vị Kiếm Tiên trong Kiếm Tiên Điện.

Từ đó Trấn Phụng Tiên được hình thành.

Sau khi Thiên Uyên Kiếm Tiên nhận được truyền thừa từ Kiếm Tiên. Xưng mình là đệ tử truyền thừa, dựng lên Phụng Tiên Cung, cổ miếu trở thành Kiếm Tiên Điện được coi là Thành địa. Mỗi năm chỉ mở ra một lần cho thế nhân triều bái.

Đến nay đã trọn một ngàn năm!

Lần mở cửa thứ một ngàn này do chính Thiên Uyên Kiếm Tôn chủ trì, từ ba tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị.

Hôm nay, vị cung chủ đời thứ ba mươi Diệp Tố Vân mang theo một mâm lễ vật đến trước Tiêu Dao Trì. Nàng hướng về ao nước chắp tay bái thỉnh:

- Cung đón Lạc Thần Đại Nhân!

"Ầm!"

Dưới ao phát ra một tiếng rồng ngâm vang dội, một cái đầu rồng chầm chậm nổi lên sau đó liếc qua cái mâm lễ một chút. Nó phun ra một thanh phi kiếm rồi hút lấy mâm lễ. Cuối cùng lại lặn xuống nước.

Có lẽ người khác không biết nhưng Diệp Tố Vân thì lại rõ cái đầu rồng này từ đâu ra.

Ngay từ đầu không có vị kiếm tiên nào truyền thừa cho Thiên Uyên Kiếm Tôn cả.

Ngay từ đầu nàng đã phải trả một cái giá lớn mới nhận được bộ kiếm pháp đó từ cái đầu rồng này.

Hàng năm cứ tới ngày nàng, cung chủ mỗi đời lại mang tới rất nhiều lễ vật đến. Từ đó nhận được một món bảo vật để làm phần thưởng cho chúng đệ tử. Lần này là một thanh phi kiếm, quá ư là trân phẩm.

Diệp Tố Vân sau khi nhận được phi kiếm thì cung kính xá một cái rồi vui mừng rời đi.

Khi đến một cung điện ngầm nàng chỉnh lại trang phục rồi chắp tay nói:

- Đệ tử tham kiến lão tổ!

Từ trong cung điện vang lên tiếng nói thanh thúy:

- Đã dặn đừng có gọi lão tổ nữa mà! Vào đi!

Diệp Tố Vân bất đắc dĩ cúi đầu đi vào. Trong cung điện này không có trang hoàng gì xa hoa. Chỉ có một cái giường ngọc, một bộ bàn ngọc và một ít giá gỗ để những cái rương ngọc nhỏ.

Thiên Uyên Kiếm Tôn ngồi bên bàn ngọc, tay mân mê một quyển thư tịch đã cũ. Diệp Tố Vân nâng khay ngọc đựng phi kiếm lên nói:

- Tổ Sư! Đây là lễ vật của Lạc Thần Đại Nhân!

Thiên Uyên Kiếm Tôn nhìn thấy phi kiếm thì hơi ngạc nhiên. Nàng gật đầu căn dặn:

- Lễ vật này rất trân quý! Tuyển chọn đệ tử kỹ hơn một chút, đừng để phụ lòng của Lạc Thần Đại Nhân!

- Vâng!

- Ngươi điều tra ra biến động của bảy ngày trước chưa?

- Tổ Sư! Tất cả trưởng lão đã điều tra rất kỹ nhưng không có kết quả!

- Thật kỳ lạ! Đến ta cũng không rõ nguyên nhân từ đâu! Không trách được các ngươi. Có thể làm cho Phụng Tiên Cung chấn động như thế này, ngàn năm qua chưa từng có…

Nhưng mà nàng chưa dứt câu, một tiếng "ầm" dữ dội vang lên làm rung chuyển cả Phụng Tiên Cung.

Hai người Thiên Uyên Kiếm Tôn tức tốc nhảy ra ngoài. Mười hai vị trưởng lão khác của Phụng Tiên Cung cũng đạp phi kiếm bay đến. Mười mấy người đứng trên không dáo dác tìm, mãi lại không có dị tượng nào. Nhưng một lúc sau, hơn trăm tiếng chấn động liên miên không dứt lại bạo phát.

"Ầm! Ầm!"

Lần này có thể thấy cả sơn môn Phụng Tiên Cung rung chuyển. Đình đài lầu các thi nhau lắc lư, thậm chí muốn sụp đổ. Tất cả đệ tử trong cung hoảng loạn chạy ra ngoài. Một số đệ tử rút phi kiếm bay lên tạo thành vòng cảnh giới.

Tràng diện đang trong lúc căng thẳng thì tất cả biến động chấm dứt. Yểm Vân Sơn lại trở nên tĩnh lặng.

Lúc này vị trưởng lão thứ mười ba của Phụng Tiên Cung mới từ sâu trong Kiếm Tiên Điện đạp phi kiếm bay ra. Tay mang theo một cái la bàn. Nàng nói:

- Tổ Sư! Cung Chủ! Chư vị sư tỷ! Dị biến nằm ở sâu trong Yểm Vân Sơn! Ngay tại trung tâm Cấm Ma Vực!

- Là Cấm Ma Vực sao?

Tất cả mọi người cùng ngưng mắt nhìn về một phương, nét mắt toát lên sự sợ hãi. Mà ở trong Tiêu Dao Trì, đầu rồng kia ngoi lên khỏi mặt nước, khóe mắt rưng rưng nước mắt. Nó chợt thốt ra một câu.

- Mẹ nó! Đã trở về sao? Chuồn… thôi…

Nhưng hai chữ còn chưa kịp bay khỏi miệng, một luồng thần niệm đã khóa chặt lấy nó. Một giọng nói như có như không vang lên trong tai.

- Tiểu Bạch! Ngươi đây rồi!

"Oành!"

Một tiếng nổ lớn nữa vang lên. Lần này truyền khắp Cửu Châu, ai cũng nghe thấy.

Mà ở các cấm địa khắp Cửu Châu, hàng loạt tiếng vọng hưởng ứng lại. Như là tận thế, rất nhiều dị tượng phát sinh.

Nhưng tất thảy không can hệ tới con rồng kia, giọng nói đó đã làm nó hoảng sợ tột độ. Nó chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đi một nơi nào đó thật xa. Tiếc là đã chậm!

Một bàn tay từ hư không lao tới chộp lấy cổ nó kéo đi, chỉ vút một tiếng. Một con rồng có thân hình to lớn bây giờ chỉ như một con rắn nhỏ ngoe nguẩy trong tay một tên thanh niên.

Hắn nhìn con rồng trắng trong tay hừ lạnh nói:

- Ngươi trốn kỹ quá nhỉ! Vất vả mới tóm được ngươi!

Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời rồi chợt thở dài một tiếng.

- Ta đã ở đó bao nhiêu năm rồi?

Con rồng khọt khẹt mãi mới phát ra được tiếng người:

- Ba… Ba vạn năm!

- Lâu vậy ư? Mọi thứ vậy đã hóa hư vô mất rồi!

Hắn có chút mất mát, sau đó vung tay thu lại một thứ gì đó trên trán con rồng.

- Phong ấn bị hóa giải rồi! Mọi thứ… Thôi ngươi đi đi! Cảm ơn tiểu tử ngươi đã thay ta bảo quản nó!

Hắn nhìn viên đá nhỏ trong lòng bàn tay, sau đó thì nắm chặt lại.

Con rồng trắng không nghĩ rằng mình sẽ được thả đi, tâm thần có chút ngơ ngác nhìn tên thanh niên. Sau đó chần chừ một chút, thấy hắn không có ý ngăn cản thì vút một tiếng đã bay ra hơn trăm dặm. Nhưng rồi nó lại quay về lại bên cạnh hắn. Gã thanh niên cũng không bận lòng, chỉ thoáng nhìn bầu trời rồi bước đi. Con rồng trắng thoáng hiện vẻ do dự rồi ngoan ngoãn bay theo.

Đại địa ánh lên quang mang rạng ngời, nơi này ẩn chứa đại lực tự nhiên của thiên địa. Kẻ vọng động dám xâm nhập tất bị phân thành muôn mảnh, nhưng hắn vẫn tự nhiên đi lại như không. Bản thân hắn như hòa vào vào thiên địa. Cảnh tượng này rơi vào mắt của con rồng trắng như là sét đánh ngang trời. Bốn chữ trong đầu nó hiện ra:

"Thiên Nhân Hợp Nhất"

Đây đã là tiêu chí của cảnh giới chí cao.

Chỉ vài bước chân, thời gian như đọng lại. Qua một cái nháy mắt, thanh niên đã đưa con rồng trắng ra khỏi vùng đất đáng sợ này.

Trước mặt hắn là những dãy núi trùng điệp liên miên không dứt. Tiểu long bay lên đứng trên vai hắn nói:

- Nơi này gọi là Điệp Linh Sâm Lâm, một trong những Cấm Ma Lĩnh ở Vạn Thú Sơn Mạch.

- Cấm Ma Lĩnh sao?

- Vâng! Đây là tên chung dùng để gọi những vùng đất cấm kỵ với nhân loại.

- Ồ!

- Chủ nhân! Ngài định đi đâu?

- Ba vạn năm! Cảnh đã mất mà người cũng chẳng còn! Ta biết đi đâu?

- Chủ nhân! Hay là… chỗ ta ở cũng… cũng khá là tốt đó! Hay là…

- Ngươi ở đây mấy vạn năm coi bộ lăn lộn cũng tốt đấy nhỉ?

- Hì hì! Nhờ phúc của chủ nhân mà!

- Đừng nịnh ta! Dẫn đường đi!

- Tuân mệnh chủ nhân!

Một người một rồng cứ bước đi mãi trong phiến thiên địa mênh mông. Mỗi bước chân đạp lên đại địa, khí thế trên người thanh niên giảm dần. Càng lúc càng thu liễm lại cho đến lúc bản thân hắn không khác gì phàm nhân.

- Chủ nhân! Ngài nhớ tên người ta hay gọi ngài khi xưa không?

- Bọn hắn gọi ta là gì nhỉ? Lạc Thần phải không?

- Đúng đúng! Lạc Thần Đại Nhân! Ngày trước bọn hắn gọi ngài như thế!

- Giờ bọn hắn ra sao rồi?

- Làm chủ một phương thiên địa!

- Ồ! Tiểu bạch kiểm kia thì sao?

- Hắn đứng đầu chúng thần! Xưng là Đế Tôn!

- Thần cấp rồi ư? Đáng kinh ngạc nhỉ!

- Phàm giới không thể có Tiên! Cho nên ước vọng thành Tiên đã là tâm nguyện duy nhất của bọn hắn!

- Ta lên Tiên Giới ba năm! Phàm giới đã qua ba vạn năm! Người thường ở Tiên Giới muốn chứng đạo cũng mất ngàn năm. Ngươi nghĩ bọn hắn ở phàm giới muốn chứng đạo thành Tiên phải mất cả ức năm, loại giày vò này ai thấu!

- Phàm giới muốn chứng Tiên mất ức năm! Mẹ ơi!

Một người một rồng đi thật lâu, hàn huyên cũng rất nhiều chuyện đã xảy ra. Khi nói tới Kiếm Tiên Điện, câu chuyện về bức tượng làm thanh niên hứng thú.

Thanh niên cười một tiếng nói:

- Vậy thì bắt đầu từ nơi này đi!

Nhưng khi ngay khi hắn sắp nhấc chân bước đi, đôi mắt hắn chợt lóe lên một tia dị sắc.

Bạn đang đọc Vĩnh Lạc sáng tác bởi kengoaidao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kengoaidao
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.