Phạm Ngọc Trân, Rất Thú Vị
-Hôm nay, cô đem cơm cho anh, vì cô biết anh cấp này rất bận không có thời gian để ăn….
-Cô là ai – cô bước vào thì bị thư kí chặn hỏi
-Tôi tìm Minh Phong – cô nói
-Cô là? – cô thư kí thắc mắc
-Không quan trọng – cô nói rồi mở cửa bước vào luôn, làm cô thư kí tức điên lên, liền chạy theo
-Sao không gõ cửa mà dám vào – anh cặm cụi làm việc, không ngước mặt lên
-Dạ tôi xin lỗi, tại cô ta cứ đòi vào – cô thư kí vui mừng ra mặt, lần này anh chắc chắn sẽ ném cô ta ra khỏi phòng cho xem
-Đuổi ra – anh lạnh lùng
-Được, anh đuổi, ok em về - cô cất giọng, nghe đến giọng nói này anh liền ngoảnh mặt lên…
-Em đến hồi nào thế, ngồi đi – anh dịu dàng nói
-Đuổi rồi mời ngồi gì – cô giận dõi
-Ấy, anh xin lỗi, ngồi đi – anh nói
-Hừ - cô ngồi xuống
-Cô ra ngoài – anh lạnh lùng
-Dạ - cô thư kí tức giận ra ngoài, tức chết đi được mà, cô ta là ai sao anh lại dịu dàng đến thế
-Em ăn đi – anh dịu dàng
-Vâng – cô nói rồi ăn cùng anh…..
-Thôi em về đây, bái bai, anh về sau nhé – cô nói
-Ừ đi cẩn thận – anh cười
-Cô mở cửa ra ngoài, cô thư kí ném ánh mắt tức giận cho cô, cô không quan tâm nên vẫn đi, mặc kệ cô ta….
-Đang lang thang trên đường, mắt nhìn xa xăm thì cô vô tình ***ng trúng một người, ngước lên người này khá điển trai nha, nhưng đương nhiên thua xa anh….
-Xin lỗi – cô nói
-Ờ không sao, cô tên gì – anh ta đã bị cô hút hồn
-Phạm Ngọc Trân – cô nói rồi đi luôn
-“Phạm Ngọc Trân, rất thú vị”
Chương này ngắn quá , xin lỗi ạ ^^
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |