Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sương Mù

Tiểu thuyết gốc · 2343 chữ

.............

.............

Sáng sớm...

Huy bừng tỉnh lại sau giấc ngủ, cảm giác được cơn đói như là từng cơn sóng lớn đổ ập tới, cậu xoa mắt, lắc lắc đầu, để bản thân tỉnh táo lại, nhưng cậu lại không nhớ ra được, sau khi sử dụng Ảnh Ngữ, chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.

- Tỉnh rồi à?

Leo ngồi ở trên ghế, như lần đầu cả hai nói chuyện với nhau, Huy ngồi dậy, nhìn vào nó, cả hai bỗng im lặng, tiếng chim hót ngoài cửa sổ vọng vào trong phòng, đánh tan không khí im lặng bên trong, Huy trước tiên mở miệng.

- Mày, biết rõ trong người tao có thứ gì nhỉ?

- Ừ, tao đã biết.

Leo bình thản trả lời, nó cho Huy biết Ảnh Ngữ, dĩ nhiên là biết trong người Huy đang chứa đựng thứ gì, Tai Họa, mà còn là phần quan trọng nhất, nhưng Huy lại không biết, cậu chỉ biết trong cơ thể mình, có một thứ mà nó không nên ở đó, chỉ khiến vận mệnh của cậu trở nên chông chênh.

- Vậy tao đã sai hay sao?

Huy hỏi một câu hỏi khá kì lạ, Leo lại không trả lời, trên đời này luôn có người thích nói chuyện đúng sai, thích rạch ròi bên nào là chính nghĩa, bên nào là xấu xa, lời nói dối và sự thật, vì mỗi quan điểm của cá nhân là khác nhau, đúng sai chỉ là một khái niệm tương đối.

- Mày không sai, nhưng mày cũng không đúng.

Leo đứng lên, nói, Huy cúi đầu, suy nghĩ gì đó, sau sự việc xảy ra ở trường học, cả trường học đã tạm đóng cửa để sửa chữa, cho nên học sinh cũng được tạm nghỉ, sau đó sẽ được chuyển đến những trường học khác để tiếp tục học, cho nên Huy cũng không cần vội đến trường, cậu ngồi ở trên giường, nhìn vào bức tường mà thất thần.

......

Nhà của Nhân...

Nhân đứng trước tấm gương trong phòng, dùng dao gọt giấy cắt đầu ngón tay, đem máu của mình vẽ trên tấm gương thành một hình tròn xiêu vẹo, từ bên trong vòng tròn, nước màu đen như mực chảy ra, biến tấm gương trong suốt thành màu đen sâu thẳm, Nhân đã được Ảnh Giới hưởng ứng, chấp nhận cậu trở thành Vô Ảnh Giả.

...

Vô Ảnh Giả : ???

Mời đặt tên.

...

Nhân nhìn cái bảng màu xanh lam trước mặt, trong đầu suy nghĩ, sau đó, trên cái bảng, những dòng chữ bắt đầu xuất hiện, tạo thành bảng thuộc tính thường thấy của mỗi Vô Ảnh Giả, nhưng của Nhân thì hơi khác.

...

Vô Ảnh Giả : Tội Đồ.

Tuổi : 17.

Cấp bậc : 1.

Chức Nghiệp : Không.

Sức Mạnh : 10.

Trí Tuệ : 6.

Thể Trạng : 10.

Thể Lực : 8.

Sinh Lực : 10.

Điểm thuộc tính còn lại : 1.

Thuộc tính đặc biệt : Kim (Bạc).

.....................

Thuộc tính của Nhân vượt qua rất nhiều những Vô Ảnh Giả bình thường, cao gấp đôi người bình thường, có lẽ là vì bản thân đã không phải là con người, nhưng Nhân cũng không quan tâm lắm, nhận được nhiệm vụ đầu tiên của mình, tiến vào Ảnh Giới.

....

[Thân Phận Đầu Tiên]

Yêu cầu : Đạt được sự tín nhiệm từ một trưởng làng.

Phần thưởng : Tăng 1 cấp, 24 giờ ra vào Ảnh Giới.

....

Nhân bước ra khỏi lớp sương mù dày đặc, trước mặt cậu là một bãi đất trống, nói là trống thì cũng không đúng lắm vì nơi này mặc dù trống trải, nhưng đầy trên mặt đất là những nấm mồ lớn nhỏ, bốn phía là rừng cây rậm rạp, tán cây theo gió xao động xào xạc, có vẻ như Lãnh Địa của Nhân đi vào khác với Huy, khác rất nhiều.

- Linh Miêu?

Nhân hỏi Linh Miêu nằm ở trên vai, nó hé mở mắt, nhìn quanh, cái mũi hếch lên, hít hà không khí xung quanh, râu mèo rung lên, nó cảm nhận được sự khác thường ở đây, sương mù dần dần tan đi, một con đường nhỏ hiện ra sau lớp sương mù, xa xa là một ngôi làng nhỏ với ánh sáng le lói.

- Chủ nhân, cẩn thận một chút.

Linh Miêu không diễn tả được sự khác thường nơi đây, cho dù là Tử Sĩ, nó cũng đã rất lâu rồi không ra vào Ảnh Giới, mà cho dù là ra vào thường xuyên, thì giữa Lãnh Địa này và Lãnh Địa khác sẽ không giống nhau, số lượng Lãnh Địa mà Ảnh Giới có, rất rất nhiều, cho nên nó chỉ có thể nhắc nhở Nhân cẩn thận.

Cúc cu....

Nhân dọc theo con đường nhỏ mà đi, khi cậu đã đi xa, một con cú mèo với bộ lông màu xám bay đến, nó to gấp ba lần cú mèo bình thường, nó đậu trên một tấm bia mộ bằng ván gỗ, vô cùng nhân tính hóa nheo mắt, nhìn về bóng lưng Nhân đã rời đi, sương mù dày lần nữa nổi lên, che lấp nó và bãi tha ma đi, Nhân giật mình quay đầu lại nhìn, chỗ cũ chỉ còn lại sương mù dày, không có gì khác.

Nhân đi đến trước cổng làng bằng gỗ, hàng rào bằng những khúc gỗ đã cũ kỹ và mục nát kéo dài vào sâu trong khu rừng, có vẻ như ngôi làng này nằm giữa một cánh rừng, Nhân đi vào trong làng, bây giờ đã là đêm tối, nên trên con đường làng bùn đất không có một ai, những ngôi nhà được đắp bằng bùn đất ở hai bên cũng tối om, cả ngôi làng im lặng đến đáng sợ.

Kétttt....

Một cánh cửa gỗ từ từ mở ra, bản lề bị rỉ sét kêu lên những âm thanh rợn gáy, trong căn nhà là một mảnh màu đen ngòm, một đôi mắt sáng nhìn ra bên ngoài, đôi mắt từ từ di chuyển, dần dần tiến gần ra ngoài cửa, theo ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu treo trên cổng làng, hình dạng của chủ nhân đôi mắt đó hiện ra, một người đàn ông già, lưng đã còng xuống, cả người như một con tôm đi bằng hai chân, tay trái chống một cây gậy, làn da nhợt nhạt, nhăn nheo, đôi mắt vô thần, trắng dã, miệng mở ra khép lại, hai hàm răng vàng ố đánh vào nhau cành cạch.

Két.... Két.... Két....

Bốn cánh cửa khác mở ra, bên trong đi ra những người dân khác, có là đàn ông, phụ nữ, nhưng điểm chung của họ đều là lưng còng, mắt trắng, làn da nhợt nhạt và nhăn nheo, lập tức cả năm người bò ở trên đất, ngón tay ghim vào trong đất bùn, nhào tới Nhân đang đứng ở đó.

Nhân trước tiên đối mặt với người đàn ông già xuất hiện đầu tiên, ông ta như là báo săn nhào lên, hai tay vươn ra, thành một cái gọng kìm định bóp lấy cổ Nhân, nhưng thể chất của Nhân đâu phải bình thường, dễ dàng lách qua một bên, trái lại quàng tay qua cổ ông già, tay phải nắm lấy một bên khác, dùng sức vặn một cái, tiếng xương gãy giòn giã vang lên, người đàn ông già bất lực ngã xuống đất.

- Linh Miêu.

Nhân ra lệnh, Linh Miêu vồ lên, móng vuốt mở ra, xoạch một tiếng cắt qua người một người phụ nữ bò ở trên đất, cơ thể bà ta lập tức đứng im, chia thành năm phần rớt xuống đất, nội tạng và thịt hỗn hợp lại cùng một chỗ, nhưng trong đống bầy nhầy đó vẫn có thứ gì đó đang nhúc nhích.

Nhân nghiêng người né một gã đàn ông nhào tới, tay phải mở rộng, ôm lấy hai cánh tay của gã kia, tay trái ra một cú đấm vào bên hông, cơ thể của gã đàn ông nghẹo sang một bên, xương sườn phải gãy ít nhất hai cây, Nhân giơ chân lên đá vào dưới gối hắn, rốp một tiếng, xương đầu gối của hắn cũng gãy nốt, Nhân buông tay ra, gã đàn ông quỳ rạp trên đất, cậu giơ chân lên, không có chút lưu tình nào giẫm xuống đầu hắn.

Bộp...

Như quả dưa hấu bị giẫm nát, Nhân lùi lại một bước, tránh một người phụ nữ cầm theo một cây xiên cỏ đâm tới, Nhân cầm cổ tay bà ta, xoay người, sức lực của hai tay kéo bà ta lên, vật ngang qua đầu, cơ thể nặng nề của người phụ nữ đập xuống đất cứng, Nhân giẫm lên đầu bà ta, nhưng vì tư thế hơi sai, lực tác động chưa đủ, cậu lại bồi thêm một phát chân nữa, quả dưa hấu cuối cùng cũng bể, vật màu trắng và nước màu đỏ hỗn hợp lại với nhau, Nhân rút chân lên, vẩy vẩy thứ hỗn hợp dính trên giày ra.

Bên kia Linh Miêu đã giải quyết hết những kẻ còn lại, trên cơ bản thì đám người này cũng không quá mạnh, Nhân sau khi giải quyết đám người quái dị này thì trong làng bỗng sáng lên, một nhóm lớn dân làng cầm theo bó đuốc đi tới, sắc mặt vừa lo sợ vừa kinh ngạc nhìn năm cái thi thể tàn tạ ở dưới đất, một người đàn ông già chống gậy đi lên phía trước các dân làng, quỳ một chân xuống, cúi đầu trước Nhân.

- Cảm ơn vị lãng khách đã ra tay giúp đỡ, tôi là trưởng làng ở đây, làng này tên là làng Đất, còn già là Trần Văn Bình, ngài có thể gọi tôi là lão Bình.

Lão Bình kính trọng nói, những người dân khác nhìn nhau, cũng quỳ một chân xuống, cúi đầu trước Nhân, Nhân cũng thu được thông báo từ Ảnh Giới, đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, nhưng cũng theo đó, một nhiệm vụ khác cũng xuất hiện, sau khi lão Bình cất tiếng nói.

- Nhưng nếu ngài là một người có tấm lòng rộng lượng, xin hãy giúp làng này được giải thoát khỏi cơn ác mộng hàng đêm, nó đã dày vò những dân làng ở đây nhiều tháng, cứ đêm đến, một số dân làng sẽ biến thành những thứ ngài vừa ra tay giết chết, nếu cứ để mọi thứ tiếp diễn, làng này sẽ không còn một ai còn sống.

....

Nhận nhiệm vụ mới, Giải Quyết Mối Nguy.

Mô tả : Tìm hiểu và giải quyết mối nguy hại của làng Đất, từ đó thu hoạch được quyền sở hữu Lãnh Địa - Làng Đất, mở rộng quyền hạn của Lãnh Chúa.

Phần thưởng : Tăng 1 cấp, Quyền sở hữu Lãnh Địa.

Thời hạn : 8 giờ.

Thất bại : Tước bỏ quyền hạn của Vô Ảnh Giả.

...

Nhiệm vụ phát ra là không thể từ chối, Nhân chỉ đành hỏi thăm lão Bình cặn kẽ sự việc xảy ra trong làng, theo lời lão nói, cách đây khoảng ba tháng, trong làng bắt đầu sự kiện kì lạ, hàng đêm, trong làng sẽ có hộ dân bỗng biến thành quái nhân, đi ra khỏi nhà, đi đến bãi tha ma của làng phía bên kia, sau đó quay trở về làng, gõ cửa nhà những hộ dân khác, nếu có ai mở cửa, thì ngày hôm sau, cả làng sẽ phải đưa tang cho cả nhà của hộ dân đó.

Dần dần, người dân sợ hãi không dám mở cửa, thì bọn quái nhân kia cũng không tha cho họ, bọn chúng bắt đầu phá cửa, không phá cửa chính được thì phá cửa sổ, không phá cửa sổ được thì đào tường móc vách, nhà nào vào giữa đêm bị nhắm vào, kết cục đã được định sẵn là chạy không thoát.

Có người dân vì quá sợ muốn chạy ra khỏi làng, nhưng cho dù bọn họ đi kiểu gì, sương mù vẫn che mất đường đi của họ, dẫn họ đi cả đường mệt mỏi, điểm cuối vẫn là cổng làng, tuyệt vọng và bất lực, bọn họ chỉ có thể cầu nguyện mỗi đêm, không tới lượt bọn họ chịu chết.

- Là vậy sao?

Nhân hướng ánh mắt về bãi tha ma lúc nãy cậu vừa rời đi, rõ ràng cái cảm giác bị nhìn chằm chằm vào là không thể sai được, có thứ gì đó quan sát cậu, nhưng khi cậu quay đầu lại nhìn, sương mù dày đã che mất chỗ đó, từ lời kể của lão Bình và quan sát của Nhân, có thể tổng kết ra một chút tin tức, có thứ gì đó có thể khiến dân làng biến đổi, điều khiển sương mù, liên quan đến bãi tha ma của làng.

Nhân hỏi lão Bình về bãi tha ma, ông ta nói từ khi còn nhỏ, bãi tha ma đã ở đó, người chết trong làng đều được chôn cất ở đó, thậm chí có người qua đường tình cờ đến làng rồi ngã bệnh, qua đời cũng được đem đến đó chôn cất, không có gì khác thường, chỉ là tồn tại rất lâu rồi mà thôi.

- Chuyện này để tôi giải quyết, mọi người về nghỉ ngơi đi.

Nhân thân thiện nói với mọi người, những người dân nửa tin nửa ngờ đi về trong nhà, Nhân xách Linh Miêu lên, đi về phía bãi tha ma, sương mù chỗ đó càng ngày càng dày hơn, như là một bức tường kiên cố, không muốn ai xâm phạm, Nhân đưa tay lấy ra mặt nạ Không Máu, đeo lên, khuôn mặt dính liền với mặt nạ, ngọn lửa màu xanh lá bốc lên, như là ngọn đuốc sáng đâm vào trong sương mù, rất nhanh đã bị sương mù nuốt chửng.

........

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leonguyenx810
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.