Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

T102 - Răng

Tiểu thuyết gốc · 2369 chữ

........

- Lạnh quá...

- Suỵt, nhỏ tiếng thôi.

- Đã khuya vậy rồi cậu còn dẫn mình đi đâu thế?

- Bí mật, hehe.

Trong đêm khuya, hai đứa trẻ một nam một nữ lén lút đi ra ngoài, nấp vào trong những bụi cỏ, vịn lấy bờ tường mà đi, đứa con trai nói, bé gái ra hiệu nói nhỏ thôi, cười một tiếng nói, tiếp tục đi về phía trước, đằng sau một lùm cỏ cao hơn cả người bọn chúng, một cái lỗ chó xuất hiện trong ánh sáng lờ mờ của trăng đêm, bé gái dẫn đầu chui qua lỗ chó, bé trai cũng đành đi theo.

Bên kia bức tường là một khu vực rộng lớn, thoáng đãng, những lùm cây lớn xum xuê, từ những lùm cây đó, những con đom đóm với cái đuôi lấp lánh ánh sáng bay ra, bay lượn qua lại giữa không trung, đẹp đẽ như một bức tranh, Trúc hai tay chống nạnh, mũi đều sắp hướng lên trời, Huy nở nụ cười vui vẻ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều đom đóm đến thế.

- Thí nghiệm sao rồi?

- Không khả quan lắm, cần nhiều thử nghiệm hơn.

Lúc này có giọng nói phát ra từ phía xa, Trúc vội kéo tay Huy núp vào lùm cây bên cạnh, nhìn hai người đàn ông mặc quần áo của bộ quản lý đi qua, đang tháo găng tay bằng nhựa có dính chất lỏng gì đó màu đỏ, cả hai sợ hãi mím chặt môi, không dám phát ra tiếng động nào.

- Có lẽ chúng ta cần một vật chủ tốt hơn.

- Tôi cũng nghĩ thế.

Tiếng nói chuyện đi xa, Huy và Trúc nhìn nhau, rón rén tìm về đường cũ, chui qua lỗ chó, vịn lấy tường trở về phòng ngủ, nhưng không tài nào ngủ được, cứ nhớ lại những câu nói trong cuộc trò chuyện giữa hai người kia, hai đứa trẻ cảm thấy sự kinh khủng đang đè nặng trên đầu mình, bất giác, cả hai đều ngủ thiếp đi.

...

- Phù, ký ức lần này...

Huy ngồi bật dậy, dùng tay nâng trán, tự nói, thí nghiệm mà hai người của bộ quản lý đó nói là gì, có liên quan đến Trúc sao, cô ấy khi đó, con mắt trên ngực, nhiều chuyện đã gần như sắp liên kết với nhau, nhưng dường như còn thiếu cái gì đó, bất chợt, Huy nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế, đưa lưng về phía cậu, mái tóc dài vàng óng xõa ở một bên vai.

Vù... Toác...

Lưỡi dao găm bạc đâm xuống, ngay lập tức bị quyển sách ngăn lại, nhưng chỉ là một khoảnh khắc, quyển sách bị cắt ra làm đôi, nhưng cũng đã đủ để cô gái kia né tránh ra xa, mỉm cười tủm tỉm nhìn Huy với sắc mặt không mấy đẹp đẽ, Martha nở nụ cười rạng rỡ như nắng xuân, nói.

- Ôi chao, hung hăng với con gái như vậy thì không ra dáng một quý ông chút nào đâu.

- Tại sao cô lại có thể ở đây?

- Tất nhiên là do Hợp Đồng với cậu rồi.

Huy hỏi, Martha bỗng nhiên biến thành một luồng sáng mảnh, vòng ra sau lưng Huy, thì thầm vào tai cậu, Huy bỗng sờ lên cánh tay trái, hình xăm của một chiếc chìa khóa màu vàng in trên cánh tay, từ đó cậu cảm nhận được liên kết mỏng manh giữa mình và Martha.

- Sao có thể?

Huy kinh ngạc, sau khi ngất đi vì sử dụng Ảnh Ngữ, chuyện gì đã xảy ra, tại sao cậu bỗng dưng lại có Hợp Đồng với Martha, khi mà cậu còn không có chút ý thức nào để đồng ý việc ký Hợp Đồng, Martha dường như nhận ra Huy đang nghi hoặc, cô ta vuốt ve bờ má Huy, nói.

- Hợp Đồng có nhiều loại, nếu chỉ là bên B phục vụ bên A thì cần hai bên đồng ý mới được, nhưng nếu bên B hoàn toàn tự nguyện phục tùng bên A, thì không cần bên A đồng ý, có Ảnh Giới chấp nhận Hợp Đồng là được rồi.

- Tại sao cô phải làm thế? Cô không cần tự do sao?

- Tự do? Nó quan trọng hơn sự tồn tại của tôi sao?

Huy hỏi Martha, cô ta ngồi ở trên giường, nhìn lên trần nhà, trả lời câu hỏi của Huy một cách tự nhiên, một NPC như cô ta, ở trong Khu Vực nhiệm vụ khẩn, một khi Thần Hạch bị lấy đi, tự nhiên cũng sẽ bị xóa bỏ, cô ta khác với những người khác, bản thân tuy cũng được cải tạo, nhưng Martha cải tạo sinh thể bằng sức mạnh của Thần Hạch, chứ không phải cơ khí, cô ta ý thức được việc mình một ngày nào đó sẽ biến mất, cho nên bắt đầu mưu tính việc thoát ra sự khống chế của cha mình, nương nhờ Hợp Đồng, theo bên A thoát ra Khu Vực.

- Cô....

Huy bất lực nói cái gì, cảm giác Martha còn đáng sợ hơn Leo gấp mười lần, ít nhất Leo đơn giản hơn cô ta nhiều, nhưng Thần Hạch mà cô ta nói đến là thứ gì? Huy thử xem thông báo của Ảnh Giới, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cậu cũng nhận được thứ có tên là Thần Hạch.

...

[Thần Hạch] : Sức mạnh của Thần.

Mô tả : Kết tinh sức mạnh của thần thánh, cần tự mình khai thác cách sử dụng.

Trữ lượng còn lại : 88%.

...

Nhìn thứ như một viên bi trong tay, đường kính chỉ có khoảng 3, 4cm nhưng từ bên trong nó, một nguồn sức mạnh to lớn như núi lửa phun trào ra, Huy vội vàng cất đi, cũng may nó chỉ phát ra sức mạnh ở khoảng cách gần, nếu không cậu sẽ gây sự chú ý và dẫn đến nhiều phiền phức mất.

- Cô tốt nhất chỉ nên ở trên người tôi, không được đi lại lung tung.

Huy ra lệnh cho Martha, cô ta bĩu môi, nhưng cũng chỉ đành trở lại hình xăm trên tay Huy, thân là bên B hoàn toàn phục tùng, cô không thể trái lệnh bên A, Huy lúc này thở dài, nhìn thời gian trên đồng hồ, cũng đã khá muộn rồi, liếc nhìn cái phân thân của Leo vẫn đang cặm cụi ngồi trong phòng học đọc sách, Huy chui vào trong chăn, ngủ bù cho lại sức.

......

Reeng...

Huy bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc, nhìn đồng hồ, cậu lập tức rời giường, vệ sinh cá nhân, bắt đầu một ngày mới, đến trường, ngủ, ra về, đến phòng tập, về nhà, mọi chuyện chẳng khác gì hôm qua là mấy, cuộc sống tẻ nhạt như bao người ở ngoài kia, Huy sau khi về nhà thì chui vào Ảnh Giới, xem xét Lãnh Địa vận hành.

Trong lúc này, ở Khu Vực 55 xa xôi.

Trong rừng cây rậm rạp giữa những sườn núi, một tòa căn cứ quân sự được xây trong đó mà chẳng có người nào biết nó tồn tại, căn cứ quân sự rộng lớn có thể chứa cả một sư đoàn, trong căn cứ được lắp đặt đủ loại vũ khí, từ súng máy hạng nặng, pháo chống tank, đến tên lửa phòng không, súng cao xạ, trông nó như một nhà tù không thể xâm phạm hơn là một tòa căn cứ quân sự.

Uuuuuuuuuuuuuuuuuu.

Tiếng gào rú trầm thấp ngân vang, trong căn cứ lập tức báo động inh ỏi, từ phía xa, một con quái vật khổng lồ đang xông tới, nó có hình dáng như một con bò mọng, nhưng đầu là hổ, dưới miệng mọc ngà, cái miệng rộng toác đến mang tai, đuôi là một rắn đang đung đưa, mỗi bước chân của nó giẫm lên mặt đất như là địa chấn xảy ra, khiến tòa căn cứ rung chuyển dữ dội, súng máy hạng nặng, pháo chống tank bắn ra liên tục như mưa rào, nhưng lại không có chút nào làm ảnh hưởng được con quái vật, pháo chống tank bị nó há cái miệng rộng ra, nuốt chửng như viên kẹo.

Trên lưng của con quái vật, một cái bóng đen đứng lặng ở đó, ánh mắt nhìn về phía tòa căn cứ, nơi đó đang giam giữ thứ mà hắn ta tìm kiếm, thứ thuộc về hắn đã bị đánh mất, bị một chủ nhân mới sở hữu, nhưng cũng bị giam giữ vì không thể kiểm soát nó, chỉ có hắn mới có thể.

- Răng...

Bóng đen lẩm bẩm, con quái thú đã đến trước căn cứ, các loại vũ khí đã xả hết, nhưng cũng không thể cản bước con quái thú, nó giơ chân trước lên, đập xuống bức tường bên ngoài căn cứ, xông vào bên trong, bắt đầu đào móc, thứ nó muốn tìm nằm sâu dưới lòng đất, cái hố càng ngày càng rộng và sâu hơn, nhưng vẫn còn chưa đủ.

- Hừm, sao nơi này vắng lạnh thế nhỉ?

Bóng đen nhìn xung quanh, không có bất kỳ người quân nhân hay đặc vụ của Ảnh Bộ nào phòng thủ trong căn cứ, chỉ có vũ khí được bắn ra một cách hờ hệch, con quái thú bỗng nhiên trở nên hưng phấn, nó gầm rú lên tiếp tục đào nhanh hơn, dường như nó đã đến rất gần với thứ nó muốn tìm.

Viuuuuuuu....

- Không đúng, là bẫy.

Âm thanh của gió hú vang vọng không trung, bóng đen ý thức được chuyện không ổn, ngẩng đầu lên, một viên tên lửa đạn đạo đang lao thẳng xuống căn cứ, muốn chạy thoát khỏi tầm ảnh hưởng của nó là quá muộn, bóng đen ngay lập tức ra lệnh cho con quái thú, con quái thú gầm lên, cơ thể phồng to lên, làn da biến thành sần sùi như là đất đá, nó ngẩng đầu lên, cái miệng đã toác đến mang tai bỗng xé rách ra, kéo đến tận hai bên hông, nó há cái miệng quái dị đó ra, hứng trọn quả tên lửa đạn đạo vào bụng, sức mạnh của quả tên lửa đẩy cơ thể con quái thú ngã trên mặt đất, ngay sau đó là ánh sáng đỏ và vàng lấp lánh sau lớp da thịt của con quái thú.

Ầm ầm....

Một vụ nổ kinh khủng bao trùm cả tòa căn cứ, khói bụi mang theo hơi nóng cuộn tròn bay lên không trung tạo thành một đám mây hình nấm, sóng nhiệt và sóng chấn động càn quét toàn bộ công trình kiến trúc trong căn cứ, những bức tường xi măng cốt thép như là giấy vụn trước chúng, ầm ầm đổ sụp, những cái cây cổ thụ xung quanh cũng không thoát khỏi số phận, lũ lượt bật gốc, bị cuốn bay ra xa xa.

Xa xôi bên ngoài bầu khí quyển, một chiếc vệ tinh đang bay qua khu vực phía trên tòa căn cứ một cách chậm rãi, hình ảnh nổ tung được truyền thẳng đến Khu Vực số 1, thủ đô của đất nước hình chữ S này, đến trước màn hình của vị chỉ huy Ảnh Bộ, một người đàn ông cao lớn, làn da ngăm đen, trên mắt trái có một vết sẹo dài đến má, khiến khuôn mặt nghiêm nghị thêm phần hung hãn, những người biết đến ông ta đều gọi với cái tên là Độc Nhãn Long, sở dĩ tên thật của ông ta là Lê Hoàng Long.

- Xác nhận thiệt hại.

- Tìm kiếm mục tiêu.

- Phân tích sóng sinh mệnh.

- Không tìm thấy sóng sinh mệnh nào.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ chiếc máy tính, sau lớp khói bụi mù mịt đang dần tan đi, đã không còn bóng dáng của con quái thú khổng lồ, nhưng khuôn mặt của Độc Nhãn Long vẫn không có giãn ra, nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng dưng ông ta ra lệnh.

- Bật tia X, nhắm thẳng vào lòng đất, hắn ta không dễ chết như vậy, nếu phát hiện hắn, lập tức sử dụng vũ khí nhiệt diệt trừ.

- Đã rõ.

Hình ảnh trước mặt bỗng đổi màu thành trắng và đen, hình ảnh cũng đi xa hơn, đâm sâu vào mặt đất, chui xuống hang động mà con quái thú đã đào trước đó, không lâu lắm, quả nhiên từ bên trong màn hình, thấy được một bóng người lập lòe hai màu trắng và đen đang đứng trước một cánh cửa hầm bằng bạc.

- Đếm ngược 5 giây, vũ khí chuẩn bị phát xạ.

Đuôi của vệ tinh phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ, mũi nhọn nhắm ngay lỗ sâu dưới nền căn cứ, bóng người kia dường như không để tâm lắm, cánh tay giơ lên, đánh xuyên qua lớp bạc nguyên chất của cửa hầm, kéo nó lên như một món đồ chơi bằng nhựa, vừa lúc, đếm ngược hoàn tất, một chùm sáng màu đỏ như là sao băng bắn xuyên qua bầu khí quyển, trong vòng 1,5 giây đã đến mặt đất, nhiệt độ từ chùm sáng đủ để sánh ngang với nhiệt độ của bề mặt Mặt Trời đổ ập xuống hố sâu.

Ầm...

Lần này là cả vùng núi rừng rung chuyển như động đất, cả tòa căn cứ sụp đổ vào trong lòng đất đã bị đục rỗng, nhiệt độ cao nung chảy đất đá thành mắc-ma nóng rực, cánh cửa hầm bằng bạc trôi nổi trên mắc-ma dần dần bị hòa tan, sắc mặt của Độc Nhãn Long đen kịt, bởi vì cái bóng đen kia đã ung dung đứng bên cạnh cái hố, trên vai còn vác theo một đứa bé con đang hôn mê, khuôn mặt tươi cười của hắn ngước nhìn lên không trung, vừa đúng là góc quay của vệ tinh, hiện rõ trên màn hình máy tính của Độc Nhãn Long, khiến ông ta tức giận đập bàn, gầm lên.

- Ám Chú, Chạng Vạng, Leo....

....

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leonguyenx810
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.