Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lộ Diện

Tiểu thuyết gốc · 2278 chữ

….…..

Không biết đã qua bao lâu, Huy mở mắt ra, trước mắt là cái trần của một hang đá, tối đen như mực, còn bản thân thì đang nổi trên mặt của một cái hồ nước, khi cậu đứng lên, thì nước chỉ cao ngang đầu gối, trước mặt bỗng sáng lên, một gốc cây đang phát sáng như đèn điện, những điểm sáng lấm tấm bay phấp phới giữa không trung.

- Tỉnh dậy rồi sao?

Một giọng nói vô tính vô định như xa như gần vang lên sau lưng Huy, khiến cậu giật mình quay phắt lại, đằng sau cậu chẳng có gì, chỉ có những điểm sáng rơi xuống mặt hồ, cậu quan sát xung quanh, chẳng có gì cả, dường như giọng nói đó chỉ là cậu nghe nhầm.

- Đừng tỏ ra xa lạ như thế chứ?

Giọng nói kia lại vang lên, lần này Huy đã kịp quay lại nhìn, một bóng người phát sáng đang ngồi trên một cành cây, nếu như không nhìn rõ nhân dạng thì cậu còn chẳng thể nhận ra đó là một người.

- Cậu là ai?

Huy hỏi với giọng điệu cứng ngắc, cậu luôn duy trì một khoảng cách với bóng người kia, người kia từ trên thân cây nhảy xuống, cơ thể từ từ trôi xuống như một chiếc lông ngỗng hay một chiếc lá chứ chẳng phải là một người.

- Oi, tỏ ra chút kính trọng dùm cái, ta đâu phải bạn của ngươi.

Bóng người kia gắt gỏng, Huy không hiểu gì cả, nhưng cậu cũng chẳng muốn hỏi thêm gì, người này cho cậu một cảm giác khó chịu đến cùng cực, tệ hơn cả khi cậu đối mặt với Minh, người mà cậu ghét nhất hiện tại.

- Thôi được rồi, ta chả muốn đùa nữa, bây giờ xin thông báo cho ngươi biết, ngươi đã làm trái với điều lệ mà ta ghét nhất nhưng mà ta lại chẳng muốn sửa đổi cái điều lệ đó, vì đám các người toàn là lũ ngoại lệ.

Bóng người kia khoanh tay trước ngực, nói, Huy nghe rõ từng câu từng chữ, nhưng lại chẳng hiểu nổi người này đang nói cái gì, riêng việc cậu chết rồi, cậu đương nhiên không tin, nếu cậu chết rồi thì tại sao vẫn có thể đứng ở đây nói chuyện với người kì lạ này.

- Uầy, không tin à? Vậy tự mình xem đi.

Người kia hơi khó chịu với sự im lặng đầy khinh miệt của Huy, hắn lắc tay, mặt hồ bỗng sáng lên, một khung hình chữ nhật được cắt ra, trôi nổi giữa không trung, hình ảnh động cũng xuất hiện trên đó, là lúc Minh đâm xuyên lưỡi kiếm qua ngực Huy và cầm Trúc trong tay.

....

- Ôi trời, rắc rối tới nữa rồi?

Minh chán nản cất nhãn cầu có sáu cánh đi, nhìn Huy đang từ từ đứng lên một cách cứng ngắc như con rối bị người điều khiển giật dây, từng phần cơ thể của Huy đung đưa, khi cơ thể đã đứng thẳng lên thì cả cơ thể của cậu bỗng rạn nứt, thịt, máu và nội tạng tách ra rồi bắn tung tóe khắp nơi, chỉ còn một bộ xương trơ trọi đứng giữa dòng sông máu cuồn cuộn.

- Bao lâu rồi nhỉ? Ta lại gặp nhau thế này? Máu!

Bộ xương đung đưa đầu, hai khớp xương hàm động đậy, giọng nói sử dụng Cổ Ngữ ong ong phát ra từ khoang miệng trống rỗng, Minh nhún nhún vai, trả lời bộ xương.

- Chắc cũng khá lâu rồi đấy, Xương. Mi vẫn chưa chịu hòa hợp với vật chủ nhỉ?

[Số hiệu T1,2,3,4,5........T100, Xương]

- Linh hồn của cái vật chủ này quá mạnh, nếu ta hòa hợp với nó, ta sẽ không còn là chính ta nữa, tuy nhiên, ta khá thích phần xương tủy tuyệt vời của nó.

Xương đưa cánh tay xương xẩu lên phần khoang mũi, hít hà, nói, Minh không nói gì, cậu đương nhiên biết Xương rất thích thú với xương của Huy, bởi vì Máu cũng cực kì thích máu của cậu, tuy nhiên, ý thức của nó không mạnh như Xương, đã bị cậu chiếm quyền kiểm soát, trở thành chủ nhân của nó.

- Nó còn bao nhiêu thời gian?

- Đáng lẽ là ba tháng, nhưng hiện tại, chắc chỉ còn ba tuần.

Minh hỏi Xương một câu hỏi khá trái ngược với hoàn cảnh hiện tại, nhưng Xương lại chẳng mảy may quan tâm, nó dửng dưng trả lời cậu, sau đó nó ngã nằm xuống dòng sông máu, máu thịt và nội tạng như có ý thức tự bò lên khung xương, dính lại với nhau, đắp nặn lại một cơ thể bằng thịt của Huy một cách hoàn hảo, như chưa từng có chuyện gì xảy ra với cơ thể cậu, một làn khói đen từ đâu đó bỗng bao trùm cơ thể của Huy, kéo cậu vào trong một đường hầm đen tối.

Coonggggg.

Một tiếng gõ chuông vang dội, dòng sông máu bỗng bị sóng âm mạnh mẽ lật lên, bị đẩy lùi lại như phía trước có vật gì đó cực kì to lớn ngăn lại dòng chảy và nó từ từ tiến lại đây, Minh rút kiếm ra lần nữa, trước mặt cậu bây giờ là một người khổng lồ, cao đến 4 mét, cơ thể cường tráng với những bắp thịt săn chắc như thép luyện, hình xăm dữ tợn trên người đã lan đến khắp cơ thể, vẻ mặt giận dữ nhìn thẳng, chân răng cắn cứng, đôi mắt mở to, Nhân Khổ với gương mặt đỏ như sơn màu, cắn chặt hai hàm răng vào nhau, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Minh nhỏ như một kiến dưới chân.

- Bất Động Minh Vương? Ngươi cũng can đảm thật, bản thân có gánh nổi không đấy?

Minh thản nhiên đùa cợt, Nhân Khổ giơ bàn tay khổng lồ của mình lên, đập xuống đầu Minh như đập một con kiến, ầm một tiếng, nước sông máu bắn tung tóe, một cái lỗ thủng khổng lồ bị phá ra, sâu hoắm khiến nước sông bị cuốn vào đó tạo thành xoáy nước, Nhân Khổ nâng bàn tay lên, bên dưới chẳng có gì, không hề có cảm giác đập trúng một vật thể bằng xương bằng thịt.

- Hắn trốn trong sông.

Nhân Nạn đứng ở một bên, quát lớn, đồng thời gõ cái chuông đồng trong tay, âm thanh của chuông vang vọng khắp nơi, khiến những người khác phải dùng tay che tai lại, không phải vì tiếng chuông quá lớn, mà họ không chịu được tiếng ai đó thì thầm liên tục bên tai sau khi nghe phải tiếng chuông đó, dòng sông lần nữa bị đẩy lui, hình dáng của Minh bất đắc dĩ chui ra khỏi mặt nước, nhưng lần này, sông máu bỗng rút trở về, tụ tập lại dưới chân Minh, xây dựng lên một cơ thể đồ sộ bằng máu không kém Nhân Khổ chút nào.

- Quả nhiên, Huyết Ma Minh Vương.

Nhân Nạn lẩm bẩm, chấp tay ở trước ngực, khi ông ta giở tay ra, trên lòng bàn tay xuất hiện một biểu tượng chữ 卐, Nhân Nạn đặt lòng bàn tay xuống đất, chữ 卐 từ từ mở rộng dưới đất, bao trùm toàn bộ mặt đất, một Lĩnh Vực được mở ra vây lấy ba người Minh, Nhân Khổ và Nhân Nạn vào trong đó.

.........

- Tới đó được rồi, bây giờ hiểu chưa? Mi, chết, rồi!

Hình người phát sáng phất tay tắt đi khung chiếu, Huy đã ngã ngồi ở trên đất, bấy lâu nay, thứ Tai Họa trong người mà cậu không hề biết là gì lại bỗng dưng bị bại lộ như thế, chỉ là cậu vẫn không tin mình đã chết, cậu quay lại hỏi hình người.

- Nhưng tôi vẫn còn ở đây, tôi còn sống kia mà?

- Ừ, mi còn sống, ta có nói mi không còn sống đâu?

Hình người trả lời một cách khó hiểu đến khó chịu, rõ ràng nó khiến Huy tin tưởng mình đã chết, bây giờ lại nói cậu vẫn còn sống, chuyện trái ngược với khoa học thường thức và định nghĩa khái niệm thế này mà nó vẫn nói được?

- Mi chết rồi, nhưng Xương không để mi chết dễ như thế, nó khó khăn lắm mới tụ tập lại thành một, nếu mi chết rồi, nó sẽ lại bị ta phân tán khắp nơi, lại mất thời gian để tập hợp trở lại, mà hơn nữa, nó cần mi sống để từ từ gặm nhấm xương tủy ngon lành của mi, thế nên nó lại hồi sinh mi, để mi cải tử hoàn sinh, thú vị ghê ha?

Hình người phát sáng nói một tràng dài, từ những câu chữ mà nó nói, Huy bỗng phát hiện ra một số chỗ khác thường, dần dần, cậu bỗng có một suy đoán cực kì không thích hợp.

- Ngươi là.... Ảnh Giới?

- Ôi, ta thích cái tên Ảnh hơn, còn đống mảnh vụn không gian kia thì gọi Ảnh Giới cũng đúng đấy.

Ảnh lần đầu tiên xuất hiện một nụ cười nhếch mép trên gương mặt trống rỗng, lông tơ trên người Huy dựng đứng, cậu như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông, nhảy vọt ra sau cách Ảnh một khoảng cách xa, quả nhiên cái cảm giác cực kì khó chịu đó của cậu không sai, nếu như hỏi cậu ghét thứ gì nhất, thì đó là Ảnh Giới.

- Phản ứng mạnh thế? Nhưng mà như ta đã nói, mi làm sai một điều lệ mà ta đặt ra rồi đó, nhớ không?

Ảnh cười lớn, nhưng nó bỗng thay đổi giọng điệu, trầm trọng hơn, Huy nuốt nước bọt, cậu chỉ có thể im lặng gật đầu, bây giờ cậu cũng không thể làm gì khác, Ảnh bỗng lấy ra một cuốn sổ tay rách rưới, lật ra bìa cứng, dùng ngón tay dò trên trang giấy đã đổi màu.

- Ờm, coi nào, theo điều 111, Vô Ảnh Giả chỉ có thể rời khỏi Khu Vực nhiệm vụ bằng ba cách, một, hoàn thành nhiệm vụ, hai, dùng thẻ bỏ qua nhiệm vụ được ta ưu ái cấp cho và ba, đơn giản nhất, chết.

- Nhưng, rõ ràng, mi chết cm nó rồi, cấm có cãi, nhưng mi vẫn còn sống ở đây để ta phải lật ra cái quyển sổ chết tiệt này để phán xử mi, thì mi nói xem, mi sai hay ta đúng?

Lại như súng liên thanh bắn không ngừng, Huy còn định mở miệng phản bác một chút thì bị Ảnh chặn miệng, nhưng cũng đúng là như vậy, cậu không có quyền nào để phản bác lại Ảnh cả.

- Tuy nhiên, những người mang Tai Họa là một đám ngoại lệ, ta có thể xóa hình phạt cho mi, nhưng mi phải làm một giao dịch với ta, tất nhiên là mi sẽ khá là có lợi trong cuộc giao dịch này.

- Giao dịch gì chứ?

Ảnh khép quyển sổ lại, quăng nó ra sau gốc cây phát sáng, nói, Huy tò mò hỏi lại, Ảnh bỗng biến mất, những điểm sáng lấm tấm rơi xuống mặt hồ, một cảm giác lạnh gáy rợn lên tận óc, một cảm giác nhói đau lan tràn, khiến Huy phải nhào về trước, lo sợ quay đầu lại nhìn Ảnh đang đứng phía sau, trên bàn tay vẫn còn đẫm máu và một miếng da người đang chảy ra máu tươi.

- Từ bỏ tất cả kỹ năng, nghề nghiệp và trang bị của mi, sau đó ta sẽ giúp mi kiểm soát một phần Xương, thời gian của mi đã chẳng còn nhiều nữa, mi cũng biết rồi đó.

Huy sờ lên ngực, những phần da có hình xăm của Kẻ Săn Thú đã bị xé đi, máu tươi đang chảy xuống đầm đìa trên lòng bàn tay của cậu, cậu ngẩng đầu lên, đối mặt với Ảnh, nói.

- Tôi đồng ý.

- Giao dịch vui vẻ.

Ảnh đưa tay ra, Huy bắt lấy nó, ngay sau đó, cơ thể cậu như bị lửa đốt, sau đó là cơn đau khó chịu như có hàng ngàn con kiến đang cắn ăn da thịt, cảm giác suy yếu như lâm bệnh bỗng lan ra khắp cơ thể, khiến Huy ngã khuỵu xuống lần nữa, nhưng bỗng nhiên, cậu có một khả năng mà trước nay chưa từng có, Huy giơ cánh tay phải đã chỉ còn lại xương, với những điểm sáng lấm tấm đang bay ra từ những đốt xương trên cánh tay, sức mạnh khổng lồ cuộn trào từ từng tấc tủy xương khiến cậu cảm giác như trời đất đang thay đổi.

- À quên nữa, mi có thể dùng Thần Hạch dung hoà với cánh tay đó, cường hoá nó lên, thế nhá, vĩnh biệt.

Ảnh phất tay, nói, trước mắt Huy bỗng sụp tối xuống, khi cậu mở mắt ra lần nữa, bản thân đã nằm ở trên sàn nhà phòng tắm, mọi chuyện xảy ra vừa rồi cứ như một giấc mơ vậy.

.......

.......

Danh sách Số Hiệu Tai Họa đã được chỉnh sửa lại :

Não : T0.

Xương : T1 - T100.

Miệng : T101.

Răng : T102 - 171.

Mắt : T172, 173, 174.

Máu : T175.

Thịt : T176. (+999 ngàn 999 Mầm Thịt)

.......

Còn tiếp...

P/S : Thực ra đây là chương đã được viết trước chứ tui vẫn còn đang bận bù đầu :v.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.