Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai Sợ Hơn Ai?

Tiểu thuyết gốc · 3915 chữ

...

Ở trong lớp học, cái bảng nhiệm vụ đó lại hiện lên, Huy giật mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới sân trường, một con mèo đen đang nhàn nhã bước đi, nó đưa ánh mắt lên nhìn Huy, nhe răng cười.

...

[Bạn đã bị Linh Miêu tìm thấy +1]

...

Không một ai thấy sự xuất hiện của nó, Huy xin phép giáo viên xuống phòng y tế, nhưng cậu lại trốn ra khỏi lầu dạy học, hướng lầu dạy học cũ chạy tới.

"Leng keng"

- Leo...

Đang chạy xuống cầu thang, Huy cảm giác là lạ, tiếng lục lạc thoảng bên tai, cậu gào lên trong lòng, Leo lập tức sử dụng Lĩnh Vực, đưa cả hai vào trong không gian tách biệt, cùng lúc, Linh Miêu từ Kết Giới của nó chui ra, nhìn chỗ Huy biến mất, nó có chút không vui, chui vào trong Kết Giới, tiếp tục tìm kiếm Huy.

- Nó có cách có thể ngay lập tức tìm ra vị trí của mình.

Huy suy đoán, từ sân trường đến vị trí hiện tại của cậu cách trở tầm nhìn, hơn nữa nhiều phòng học đều đang giảng bài, âm thanh hỗn loạn, tiếng bước chân của cậu rất khó bị phân biệt ra, trừ bỏ khả năng lần theo thị giác và thính giác.

- Đừng suy nghĩ nhiều, đó là năng lực của Linh Miêu, ai giết nó, trên người người đó sẽ bị đóng dấu, chỉ cần nó phát động năng lực, sẽ lập tức tìm đến kẻ thù.

Giọng nói của Leo vang lên, năm phút đã hết, còn hai lần sử dụng sử dụng Lĩnh Vực, không đủ cho cậu tránh né Linh Miêu, nhưng cũng may năng lực của Linh Miêu cũng có giới hạn, cách một khoảng thời gian mới sử dụng, mà mỗi lần sử dụng đều có điềm báo, để Huy phát giác ra.

Thêm một lần sử dụng Lĩnh Vực, Huy đã đến được lầu dạy học cũ, sở dĩ cậu đến đây, chỉ là đặt hi vọng vào Nam, hi vọng anh ta có khả năng ngăn chặn Linh Miêu.

- Tới nữa rồi.

Huy cảm giác được Linh Miêu lại tới, cậu đã chạy đến hơn nửa sân lầu dạy học, lại qua khúc ngoặt đằng trước, là đến sân bóng rổ, nơi Nam đang ở lại, cậu lập tức để Leo sử dụng Lĩnh Vực, trốn khỏi Linh Miêu.

- Meo, đúng là con chuột nhắt, trốn nhanh thật.

Không cảm nhận được sự tồn tại của dấu ấn trên người Huy, Linh Miêu tức giận, chui vào Kết Giới của nó, quanh quẩn khắp nơi, tìm kiếm Huy.

- Tới rồi, anh Nam, chạy mau...

Huy chạy đến sân bóng rổ, nhìn thấy Nam đang ngồi ở trên hàng ghế, hô lớn, Nam giật mình, cái bóng lắc lư, đứng dậy, một giây sau đã đến trước mặt Huy, hỏi cậu.

- Có chuyện gì vậy, Huy?

- Một con mèo, nó đến tìm anh.

Huy trả lời, một lời nói dối, nếu cậu nói thật, chưa chắc Nam sẽ chịu giúp cậu, nhưng nếu đánh động đến cả bản thân Nam, thì khả năng sẽ tăng lên nhiều, rất nhiều.

- Thì ra là ở đây.

Linh Miêu xuất hiện, nó vuốt râu mèo, nhìn Huy đứng bên cạnh Nam, lập tức, một cái bảng màu đỏ hiện lên, cảnh báo Huy đã bị Linh Miêu tìm thấy một lần.

- Chạy...

Huy ép Leo sử dụng một lần Lĩnh Vực nữa, lần này chỉ có 40 giây, Linh Miêu đã rất tức giận, khi thấy Huy biến mất lần nữa, nó chuyển hết bực tức về phía Nam, thứ nó vô cùng chán ghét.

Nam hai mắt đỏ ngầu, cậu nhìn Linh Miêu, cậu nhận ra nó, ngày hôm đó khi cậu thoi thóp dưới đất, đã thấy nó đứng ở bên cạnh cậu, trêu chọc cậu là đồ ngu dốt, chỉ là một con cờ bị ném đi.

- Mày, những lời ngày đó là sao?

Nam giận dữ quát, cơ thể vặn vẹo, năm ngón tay trở nên nhọn hoắt, cơ thể dập nát lần nữa xuất hiện trước mặt Huy, từ trong miệng Nam, hai cái răng nanh dài mọc ra, dài thẳng xuống cằm.

- Ý nghĩa đều trên mặt chữ, mày không đi học à?

Linh Miêu cơ thể biến lớn lên, từ một con mèo đã to như con một nghé, lông trên người đều dựng lên, hai mắt đỏ rực, nó vọt lên, tốc độ quá nhanh, Huy cũng không kịp nhìn thấy, nó đã đến trước mặt Nam, móng vuốt chộp về phía đầu Nam.

Nam gào lớn, bầu trời bỗng tối đen, xung quanh sân bóng chỉ còn mảnh màu đen như mực, chỉ có bên trong sân bóng là còn ánh sáng, Huy giật mình từ Lĩnh Vực bước ra, nhìn Nam bằng một ánh mắt khác.

Lĩnh Vực, Nam cũng là một con quỷ.

Nhưng ngày hôm qua, anh ta lại yếu vô cùng, bị người đàn ông kia dẫn đi, chuẩn bị làm tài liệu luyện quỷ, nhưng hôm nay anh ta, lại là một con Quỷ?

- Bất ngờ không? Do mày cả đấy.

Leo dường như biết được suy nghĩ của Huy, nói, Huy khó hiểu, Leo nói, Nam lúc ấy chỉ là một linh hồn bình thường, nhưng oán khí lại mạnh vô cùng, chỉ cần một mồi lửa thích hợp, cậu ta có thể sẽ trở thành một con quỷ, vì vậy người luyện quỷ mới nhắm đến anh ta, mà Huy lại cho anh ta một trái bom, một trái bom của thù hận, tò mò và hi vọng, khiến anh ta từ một kẻ yếu ớt bị người sai khiến, trở thành một thứ đáng sợ hơn gấp nhiều lần.

Nam ở trong Lĩnh Vực, dường như mạnh hơn, anh ta chụp lấy chân trước của Linh Miêu, Linh Miêu vùng vẫy cố thoát khỏi bàn tay của Nam, nhưng bàn tay của anh ta lại như một cái kìm, nắm chặt không buông.

Rầm...

Bỗng nhiên Nam ném Linh Miêu xuống đất, tác động mạnh khiến nền xi măng bị đập ra một cái lỗ lớn, máu từ trong miệng Linh Miêu phun ra, cơ thể biến trở lại như thường, trong đôi mắt nó, Huy thấy được sự sợ hãi.

- Nói cho tao biết, tao tại sao lại là một quân cờ bị ném đi.

Nam giẫm một cái chân lên bụng Linh Miêu, cánh tay dùng sức, xé xuống một cái chân trước của Linh Miêu, nó đau đớn kêu rên, ánh mắt căm tức nhìn về phía Huy.

[Bạn đã bị Linh Miêu tìm thấy +1]

- Trả lời tao...

Nam dường như bị điên, quát, hai ngón tay đâm thẳng vào hai mắt Linh Miêu, đem hai cái nhãn cầu móc ra, máu màu xanh lá chảy ra từ hốc mắt, Linh Miêu không thể nhìn thấy Huy nữa, nó biết cái mạng của mình hôm nay chỉ đành bỏ lại đây, nó bắt đầu cười, nói.

- Nhìn mày bây giờ đi, haha....

Uỳnh...

Nắm đấm của Nam đánh thẳng vào đầu Linh Miêu, cả cánh tay của anh ta chui thẳng vào dưới nền xi măng, dường như chưa đủ, anh ta tiếp tục giày xéo thi thể Linh Miêu, cho đến khi nó tan biến giữa không trung, một viên thủy tinh lăn xuống đất, anh ta mới dừng lại.

Lĩnh Vực biến mất, cơ thể của Nam trở lại hình dáng ban đầu, nhưng trên mặt là nước mắt giàn dụa, anh ta ngồi phịch xuống đất, khóc như một đứa trẻ, Huy định đi lên nói gì đó, Leo lại ngăn cản cậu, lắc đầu, Nam lúc này đang ở trong sự hỗn loạn của cảm xúc tiêu cực và oán hận, để cho cậu một mình là tốt nhất.

Theo đối thoại giữa Nam và Linh Miêu, chỉ sợ cái chết của anh ta không có đơn giản như Huy nghĩ, Huy nhìn Nam, thương xót cho một số phận bi thảm và cũng cảm thấy tội lỗi khi lại dẫn Linh Miêu đến chỗ Nam.

Nam lẳng lặng đi trở về, ngồi trên vị trí anh ta thường ngồi, Huy nhặt lên viên bi, bỏ vào túi quần, nhìn Nam một cái, cúi gập đầu như nói cảm ơn, cũng rời khỏi sân bóng rổ.

- Viên bi này có tác dụng gì?

Trở về lớp học, Huy lấy ra viên bi, cậu đã có hai viên bi, đều từ Linh Miêu rơi ra, nhưng cậu lại không biết nó có tác dụng gì.

- Đó là ngọc mắt mèo, nếu mày thu thập đủ chín viên, mày có thể hồi sinh Linh Miêu, biến nó thành thuộc hạ của mày.

Giọng thì thầm của Leo vang lên, nhưng nó còn nói, Linh Miêu sẽ không ngu đến nỗi hiến chín cái mạng cho cùng một người, cho nên tác dụng tốt nhất của ngọc mắt mèo là mài thành bột, lại nấu cùng với các loại thuốc từ Ảnh Giới, có thể giúp thể trạng được cường hóa.

- Để sau đi...

Huy không định bỏ thời gian đi tìm đám thuốc gì đó, cậu lấy ra điện thoại, từ trong ba lô lấy ra một thiết bị phát sóng thô sơ, đem nó kết nối vào điện thoại, cậu đã có IP giả, vào trang web ẩn, cậu kiểm tra thời gian mà hàng được giao đến.

- Chiều nay...

Huy thở phào nhẹ nhõm, ngắt kết nối với bộ phát sóng, khôi phục toàn bộ cài đặt điện thoại về trạng thái ban đầu, Huy mượn cớ đi vệ sinh, đem bộ phát sóng phá hủy, ném vào thùng rác.

Bộp, bộp, bộp...

Ba tiếng gõ kì quái phát ra từ một phòng vệ sinh, Huy giật mình, đi đến kiểm tra, nếu như có ai ở đây nhìn thấy hành động vừa rồi của cậu, sẽ có phiền phức lớn.

Nhìn bên dưới khoảng trống của nhà vệ sinh, không có đôi chân nào đặt dưới đất, Huy nghi ngờ đẩy ra cửa, bên trong quả nhiên không có người nào cả.

- Lại gặp ma rồi?

Huy lẩm bẩm, đóng lại cửa, bộp, bộp, bộp, ba tiếng gõ đó lại phát ra từ bên trong phòng vệ sinh, Huy xác định, mình lại gặp ma, nhà vệ sinh lúc nãy còn khá nóng giờ lại trở nên mát lạnh.

- Trường mình rốt cuộc bị cái quái gì vậy, ở đâu cũng có sinh vật tâm linh?

Huy đi ra phía cửa nhà vệ sinh, chốt cửa, lại tiến đến gần nhà vệ sinh kia, ba tiếng gõ kì quái lại vang lên, Huy đẩy mạnh cửa vào, không có gì cả.

Leo từ dưới chân Huy đứng lên, nghiền ngẫm nhìn bên trong phòng vệ sinh, nó đưa tay gạt vòi nước trên bồn, lập tức nước dội xuống bồn cầu, mà cái nắp đậy trên bồn cũng đột nhiên úp xuống, một cái bóng mờ hiện ra, ngồi ở trên cái nắp bồn cầu.

- Lĩnh Vực?

Huy tự hỏi, bởi vì chỉ có sử dụng Lĩnh Vực hoặc Kết Giới, thì ma quỷ mới có thể biến mất trong tầm nhìn của những sinh vật khác, nói như vậy linh hồn này cũng là một con quỷ?

- Không phải, đây là Quy Luật.

Leo lắc đầu phủ nhận câu hỏi của Huy, linh hồn đặc biệt sẽ có một loại năng lực gọi là Quy Luật, nói đúng hơn là cách thức hoạt động của nó, ví dụ như trong phim kinh dị The Ring, Sadako cũng là một con Quỷ, nhưng cô ta bị Quy Luật áp chế, chỉ khi người nào xem cuốn phim bị nguyền của cô ta, thì sau bảy ngày cô ta mới đến bắt đi người đó.

Linh hồn này có Điều Luật là phải nghe được tiếng gõ của nó, lại xả nước từ bồn cầu xuống mới có thể nhìn thấy nó, từ đó sinh ra sợ hãi, để linh hồn hấp thu.

Linh hồn ngồi trên bồn cầu run lẩy bẩy, nó cảm nhận được sự hiện diện cực kì đáng sợ của Leo, Huy nhìn nó cũng không có làm gì quá đáng, chỉ là dọa người mà thôi, cũng mặc kệ nó, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

- Sự sợ hãi của con người là thức ăn cho linh hồn và ma quỷ à?

Huy hỏi Leo, nó gật đầu, nhưng cũng lắc đầu, linh hồn đúng là ăn sự sợ hãi của con người, một con mà thì sợ hãi thôi là chưa đủ, nó sẽ hút cả dương khí của con người, mà một con quỷ thì càng đáng sợ hơn, nó ăn cả hồn phách người đó nếu bị nó hại chết.

- Vậy anh Nam cũng sẽ ăn hồn phách con người?

Huy nghĩ đến Nam, Leo lại lắc đầu, không phải con quỷ nào cũng sẽ ăn hồn phách, oán hận quá lớn có thể tự nuôi dưỡng chúng mà không cần phải ăn gì đó.

- Vậy còn mày?

Huy ngồi vào chỗ ngồi, thấp giọng hỏi, giọng thì thầm của Leo trả lời cậu, nó cũng giống Nam, sẽ không cần ăn gì cả, cho dù là cấp độ nào cũng thế.

Hết tiết học, đã là buổi chiều, Huy đến chỗ Nhân, mượn vở từ nó, cậu cả buổi học không tập trung, không chép một chữ nào vào vở.

- Ê, con ghẹ của mày sao rồi? Xù luôn rồi à?

Nhân huých vai Huy, nói, Huy biết nó đang nói đến ai, một đứa con gái bằng tuổi cậu, tên là Dung, là bạn từ nhỏ với Huy, tình cờ một lần khi còn nhỏ, Dung và ba mẹ cô đến cô nhi viện, mà ba của Dung khi còn nhỏ cũng từng là cô nhi được cô nhi viện nuôi lớn.

Dung và Huy kết bạn, sau đó lúc nào cũng học chung trường, chơi cùng nhau từ nhỏ đến hiện tại, thường bị đám Nhân trêu chọc là bạn gái của Huy, nhưng chỉ có Huy biết quan hệ giữa hai người là như thế nào.

- Không biết, hai đứa tao cũng chỉ là bạn thôi, nhiều chuyện coi chừng cái mỏ của mày với tao đấy.

Huy hung hăng đưa nắm đấm lên trước mặt Nhân, hăm dọa, còn nó thì trề cái môi ra, không tin lời Huy nói.

Dung không học cùng lớp với Huy, mà thời gian gần đây cả hai cũng không gặp nhau nhiều, một phần Huy đang rất đau đầu với đống rắc rối từ khi trở thành Vô Ảnh giả, một phần cậu cũng cảm thấy Dung cũng đang né tránh cậu.

...

- Phạm Thùy Dung...

- Dạ có, thưa thầy.

Trong một lớp học khác, giáo viên gọi tên của một học sinh, một nữ sinh đứng lên, cô có mái tóc dài đến vai, khuôn mặt xinh xắn, dáng người cao, gầy mà không ốm, cả người cân đối, khiến những nữ sinh khác nhìn cô với ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.

- Thành tích học tập của em rất tốt, là thủ khoa của khối, thầy hi vọng em có thể đại diện trường tham gia cuộc thi trong khu vực.

Giáo viên nói với Dung, trong đôi mắt có sự tán thưởng và tự hào, làm giáo viên cho một học sinh xuất sắc, ai cũng sẽ thấy hãnh diện.

- Dạ vâng, em sẽ cố gắng.

Dung cúi đầu, nói, một nam sinh ngồi cạnh cửa sổ bỗng kéo cái rèm sang một bên, ánh nắng chiều chiếu vào trong lớp học, khiến những người ngồi cạnh cửa sổ đều đổ cái bóng của mình xuống đất, Dung cũng có ánh sáng chiếu lên người, nhưng khác với tất cả mọi người trong lớp, cái bóng của cô lúc ẩn lúc hiện, như cái TV bị nhiễu.

....

Huy về nhà, khi đi trên con phố quen thuộc, nhìn ngôi nhà lớn ở trước mắt, đây là nhà của Dung, cùng một con phố với ngôi nhà Huy đang ở, nhưng cho dù là vậy, gần đây cả hai lại không gặp mặt nhau lần nào.

Ngôi nhà thì cũng vắng lặng, chỉ có một người phụ nữ làm vườn đang chăm sóc cây, nghe nói nhiều năm về trước, mẹ của Dung đã mất, từ đó ba của Dung cũng ít khi về nhà, cho nên chỉ có Dung ở một mình trong căn nhà rộng rãi lại trống vắng đó, người giúp việc hay người làm vườn thì mỗi năm lại đổi một lần.

Huy bước qua ngôi nhà, lẳng lặng đi về nhà mình, trong lòng không có suy nghĩ gì, nhưng lại có một cảm giác khó chịu, rối loạn và khó giải thích, về đến nhà, Huy thay đồ, nằm ở trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

- Leo, Linh Miêu sẽ lại đến tìm tao sao?

Bất giác năm phút đã trôi qua, Huy bỗng mở miệng nói, Leo ngồi trên ghế sofa, hai tay gác ở sau đầu, không trả lời Huy.

- Nó thù dai lắm, có thể nó sẽ lại tìm mày.

Nửa phút im lặng, Leo trả lời, nó cầm điều khiển TV lên, chuyển đến một kênh tin tức thời sự, Huy cảm thấy không có gì thú vị, thì đi vào nhà bếp, món ăn quen thuộc là mỳ gói, nhưng cậu lại cho thêm một quả trứng gà.

Nhìn đồng hồ treo tường, Huy thay quần áo khác, mang giày độn, bên trong áo có vải độn khiến cơ thể Huy trở thành một người đàn ông lực lưỡng, giày độn khiến cậu từ 1 mét 65 trở thành 1 mét 70.

Đội mũ lưỡi trai che kín nửa phần trên mặt, lại đeo khẩu trang màu đen che khuất phần còn lại, từ sân sau lén lút đi ra, không cảm giác được có người theo dõi mình, cậu lên xe buýt, đi đến địa điểm nhận hàng.

Tít phần ngoại ô của khu vực 81, là một số kiến trúc bỏ hoang, Huy đi vào một ngôi nhà hoang, bên trong nhà hoang đã có một người xách theo một cái va li và một cái hộp đựng đàn ghita, người này mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, cũng đội nón lưỡi trai và đeo khẩu trang.

- Đồ của cậu...

Người giao hàng đặt hai thứ đó xuống dưới đất, lùi ra sau một khoảng cách, Huy bước đến trước kiểm tra đồ vật bên trong, đúng như những gì cậu đã đặt hàng, Huy gật đầu, xách cả hai thứ đó lên, người giao hàng đạt được sự chấp thuận của cậu thì rời đi trước.

Về đến nhà, theo con ngõ bên cạnh, Huy nhảy lên tường, vào trong sân nhà, mặc dù là ban ngày nhưng con ngõ này lại rất vắng vẻ, không sợ bị người nhìn thấy.

Vào trong nhà, lập tức đổi quần áo, đem những quần áo đó vào trong phòng ẩn, đốt bỏ tất cả, khói từ ngọn lửa bị ống thông gió riêng hút vào, theo đường thông gió nối liền với nhà bếp, từ cửa thông gió ở nhà bếp bay ra ngoài.

Mở ra cái va li, bên trong là một bộ áo chống đạn và đồng phục chiến đấu của cảnh sát, ở dưới còn có bốn quả lựu đạn choáng, một bình xịt hơi cay.

Còn cái hộp đựng đàn ghita, bên trong là một khẩu súng shotgun, một khẩu Benelli M4, mười tám hộp đạn, một phụ kiện tay cầm và đèn pin mini, ở trên con có một cái mã tấu dài khoảng 90cm, phần lưỡi dài 66cm, phần cán khoảng 25cm, Huy định dùng nó làm vũ khí phụ, dao găm mặc dù thuận tiện mang theo, nhưng sát thương và tầm đánh có hơi yếu.

Sở dĩ chọn shotgun, vì sát thương tầm gần của nó tốt hơn rất nhiều so với súng trường, khi chiến đấu với cái hiện thân của thần Rừng, sức công phá của Scorpion không đủ để phá phòng ngự của hiện thân thần Rừng.

Hơn nữa, giá thành của khẩu Benelli M4 này rẻ hơn nhiều, bởi vì là hàng được sản xuất nội địa, không cần phải mua lẻ từng bộ phận, còn bị đánh chi phí rất nhiều, Huy quyết định mua nó.

...

[Nhận nhiệm vụ khẩn]

Thăm Dò Của Thần Rừng

Mô tả : Thần Rừng đã phát động một lượng lớn sinh vật huyền bí từ rừng Bạc tấn công làng Đậu, thăm dò năng lực của bạn.

Phần thưởng : Tăng 1 cấp, tăng 1 điểm Sức Mạnh, một trang bị cấp D.

Yêu cầu : Mức độ tổn hại của làng không thấp hơn 50%.

Thời hạn : 2 giờ.

Trừng phạt : Độ thiện cảm của dân làng giảm xuống, bạn không thể chọn làng Đậu làm điểm đặt chân nữa.

Trong thời gian này, khi tiêu diệt sinh vật huyền bí, tăng khả năng làm rơi vật phẩm từ chúng.

...........

Một cái bảng nhiệm vụ màu đỏ hiện lên, Huy liếc nhìn, cuối cùng thì thần Rừng cũng bắt đầu có hành động, thăm dò Huy, cậu nhanh chóng thay đồ, trang bị đầy đủ, đeo khẩu súng mới tinh trên vai, cậu quyết định để Leo ở lại nhà.

- Cố gắng lên.

Leo trong hình dạng của Huy vỗ vai cậu, động viên, Huy gật đầu, bị tấm gương hút vào, Leo trở lại phòng khách, định mở TV xem, thì chuông cửa bỗng vang lên, từ camera ở cổng trước, Leo nhìn thấy một cô gái trạc tuổi Huy đang đứng đợi ở đó, thấy trong nhà không có phản ứng, cô ấy lại bấm chuông lần nữa.

- Huy, cậu có nhà không?

Dung nói vào bộ thu ở trên cổng, giọng nói của cô được truyền vào bộ phát trong phòng khách, Leo không dám trả lời, giữ im lặng, nó không biết cách đối phó với người quen của Huy, sợ bại lộ cái gì, nên đành giả vờ như Huy không có ở nhà.

Cạch...

Ai mà biết được, Dung lại mở được cổng nhà Huy, cô ấy vậy mà lại có chìa khóa, Leo ôm ngực thở hổn hển, trong đầu đang cố nhớ lại những hội thoại của nó và Huy, cố nhớ lại Dung đang đi vào nhà là ai?

Cốc cốc cốc...

Dung gõ cửa nhà, Leo giật nảy mình, đứng ở trước cửa, lo lắng đi qua đi lại, nó nhớ đến đoạn hội thoại buổi chiều của Nhân và Huy, nhớ đến họ từng nhắc tới một cô gái, Dung.

- Huy ơi, cậu đang ở nhà phải không?

Giọng nói ngọt của Dung vang lên đằng trước cửa, Leo ở đằng sau cửa cả người run rẩy, nó cũng không hiểu tại sao, dự định tiếp tục giả vờ im lặng, nó hi vọng Dung không có chìa khóa nhà Huy.

Reeng....

Tiếng chuông điện thoại của Huy vang lên trong túi quần Leo, nó biết, mình xong cmnr, quả nhiên, Dung lấy ra chìa khóa nhà, cạch một tiếng, mở ra cửa, mỉm cười nhìn “Huy” đứng ở sau cửa với khuôn mặt khó coi.

- Biết ngay là ở nhà mà...

..........

Còn tiếp...

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.