Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1538 chữ

“Nhạc nhạc.” Đồng Hân Nhạc còn đứng tại chỗ đó phát ngốc, đại ca của cô Đồng Gia Thịnh lĩnh mệnh của ba sau, trực tiếp chạy tới bệnh viện hàng đầu của thành phố Thanh Vân.

Mới vừa dừng xe, liền nhìn thấy Đồng Hân Nhạc đứng ở cửa bệnh viện, trên tay còn ôm một cái túi da trâu, hắn liền thăm dò kêu em gái.

“Đại ca.” Đồng Hân Nhạc nhìn đến đại ca nhà mình, hưng phấn chạy tới mở cửa xengồi lên ghế phụ.

“Em nha đầu này, như thế nào lại một mình chạy ra ngoài?” Đồng Gia Thịnh theo thói quen tính duỗi tay sờ sờ đầu Đồng Hân Nhạc. Cửa bệnh viện không thích hợp để dừng xe, hắn hỏi sau liền lái xe rời đi luôn.

“Vốn chính là hẹn đồng học đi dạo phố, ai biết, nhà Tư Tư đột nhiên có việc liền còn mình em.” Đồng Hân Nhạc đô miệng nói.

“Vậy em một người không biết gọi điện thoại cho tài xế trong nhà a?” Đồng Gia Thịnh không tán đồng hỏi.

Đồng Hân Nhạc là bảo bối của Đồng gia bọn họ, nha đầu này cố tình lại phi thường không thích bị trói buộc, cho nên, tài xế an bài cho Đồng Hân Nhạc đều là người có thân thủ, có thể xem như tài xế cùng là bảo tiêu. Như vậy để bảo đảm khi cô đi ra ngoài, lại có thể bảo đảm an toàn của cô.

Đương nhiên, chỉ cần Đồng Hân Nhạc không rời đi thành phố Thanh Vân, lấy địa vị Đồng gia bọn họ mặc dù là hắc đạ, cũng không ai dám đem chủ ý đánh tới trên người Đồng Hân Nhạc.

“Ai sẽ đi tới cảnh cục đâu? Cái người gây chuyện rồi chạy trốn đã bắt được chưa?” Đồng Hân Nhạc trực tiếp dời đi đề tài.

“Nhị ca em đi.” Đồng Gia Thịnh tức giận nói.

“Em đây gọi điện thoại cho Nhị ca.” Nói xong, Đồng Hân Nhạc liền lấy di động trong túi ra, kết quả bên trong xe đã vang lên thanh âm đô đô. Đồng Gia Thịnh đã đánh điện thoại cho Đồng Gia Thần rồi.

Đồng Hân Nhạc quay đầu, ha hả cười, “Cảm ơn đại ca, đại ca tốt nhất.”

Đồng Gia Thịnh nhấp môi cười cười. Lời này vừa nghe liền biết là lời nịnh nọt, nhưng từ trong miệng Đồng Hân Nhạc nói ra, vẫn là thực hưởng thụ.

“Uy, ca.” thanh âm Đồng Gia Thần lạnh lùng truyền tới.

“Nhị ca, em là Nhạc Nhạc, cái người gây chuyện xong rồi chạy trốn, người đã bắt được sao?” Đồng Hân Nhạc hỏi.

“Ân, bắt được, hiện tại đang làm biên bản.” Đồng Gia Thần vừa nghe đến thanh âm Đồng Hân Nhạc, ngữ điệu không khỏi nhu hòa đi rất nhiều, cũng ấm áp hơn, “Nhạc nhạc, em sẽ không muốn lại đây đi?”

Đồng Gia Thần lo lắng hỏi, Nhạc Nhạc kia nếu là tâm huyết dâng trào mà nói, nhưng chuyện gì cũng đều có thể phát sinh.

“Em không tới, em đem yêu cầu với đối phương chuyển đạt cho anh, lão bà bà bị thương tương đối nghiêm trọng, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, phí bồi bổ cộng lại, bà ấy muốn năm vạn khối bồi thường.” Đồng Hân Nhạc nói.

“Không phải đâu? Một vết thương nhỏ mà thôi, muốn người năm vạn khối bồi thường, này không thích hợp đi? Kia lão thái thái cũng quá công phu sư tử ngoạm rồi, lão nhân gia cũng không thể như vậy lừa người nha.” Đồng Gia Thịnh đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.

“Tuy rằng là có điểm không thích hợp, nhưng là cái hành vi gây chuyện rồi chạy trốn, lại không đáng hận sao? Mặc dù lão thái thái yêu cầu bồi thường có chút khoa trương, chính là em cảm thấy, hành vi gây chuyện rồi chạy trốn này nên nghiêm trị. Nếu hắn ta là lái ô tô kia mà đụng vào người liền bỏ chạy thì vốn dĩ nếu hắn đúng lúc đem người bị thương đưa đến bệnh viện, nói không chừng là có thể cứu được một sinh mệnh. Thế nhưng hắn lại chạy trốn kia gây tại nạn giao thông chẳng phải là liền biến thành tội giết người, em cảm thấy phạt năm vạn khối là lấy cảnh tỉnh, cũng không tồi a.”

Đồng Hân Nhạc nói quả thực là đạo lý rõ ràng. Dù sao, cô chính là có một bộ logic của chính cô. Nếu là đã gây chuyện còn chạy trốn liền trừng phạt vào kinh tế, hơn nữa phải trừng phạt không nhỏ mới được. Cái hành vi như thế không phải liền sẽ giảm bớt rất nhiều sao?

“Hảo, anh đã biết, kiên quyết dựa theo chỉ thị Nhạc Nhạc mà đi làm.” Đồng Gia Thần thỏa hiệp nói.

Dù sao, người Đồng gia bọn họ, chỉ cần là Đồng Hân Nhạc nói ra yêu cầu, đều chỉ có thể thỏa hiệp hơn nữa vẫn là cam tâm tình nguyện đi thỏa hiệp.

Đồng Gia Thịnh: “?”

Đồng Gia Tịnh nhíu mày, này công nhiên muốn người ta năm vạn khối bồi thường, vô lý vô cùng người ta chịu bỏ ra mới là lạ đấy.

“Cảm ơn Nhị ca, Nhị ca tốt nhất.” Đồng Hân Nhạc thực vui vẻ, trực tiếp cúp điện thoại.

Đồng Gia Thịnh ghen tị, “Vừa rồi còn nói đại ca tốt nhất, lúc này lại nói Nhị ca tốt nhất, rốt cuộc ai tốt nhất a?”

“Đại ca, anh nhìn lại anh xem anh cùng Nhị ca là song bào thai, đương nhiên đều giống nhau a, liền ba mẹ có đôi khi cũng đều phân biệt không rõ các anh, cho nên đâu, mặc kệ là nói anh tốt hay vẫn là nói Nhị c tốt ở trong mắt người bên ngoài, các anh trên cơ bản chính là cùng một người, kia có cái gì khác nhau đâu?”

Đồng Gia Thịnh: “……”

Đồng Gia Thịnh không thể tranh luận nổi, dứt khoát liền không hé răng. Đúng vậy, hắn cùng Gia Thần là song bào thai, liền ngay cả cách phát âm tên đều sẽ làm người ta lẫn lộn, tuy rằng thời điểm ba mẹ lấy tên hắn dùng chính là ‘Thịnh ’ cái chữ này chính là một chữ đa âm, cũng có thể đọc là Thần.

Có chút người liền đem tên hắn kêu thành Thần, cho nên, thường xuyên có người khi gọi tên hai anh em bọn hắn Gia Thần cũng không dám dễ dàng trả lời. Bọn họ này song bào thai thật là có quá nhiều phương diện giống nhau, đừng nói người ngoài chính là ba mẹ người sinh hạ hai người bọn họ cũng có khi đều sẽ nhận sai. Hai người bọn họ nếu là có tâm muốn giả trang thành đối phương, kia tuyệt đối là bách phát bách trúng.

Trong quá trình trưởng thành, hai người bọn họ thường xuyên giả trang thành đối phương, đem người khác hù đến sửng sốt, bao gồm cả ba mẹ bọn họ.

Nhưng từ sau khi Đồng Hân Nhạc sinh ra, mặc kệ bọn họ như thế nào giả trang thành đối phương đều sẽ bị Đồng Hân Nhạc vạch trần, thử qua rất nhiều lần mỗi lần đều thất bại, bọn họ đối với Đồng Hân Nhạc người em gái này, quả thực là tâm phục khẩu phục.

“Cái túi này của em đựng cái gì thế?” Đồng Gia Thịnh tò mò hỏi cái túi lỗi thời Đồng Hân Nhạc vẫn ôm trong lòng ngực từ nãy tới giờ,

“Nga, tiền a.” Đồng Hân Nhạc mở ra túi cho đại ca cô xem.

“Này, em từ chỗ nào có nhiều tiền mặt như vậy a? Còn dùng cái túi khó coi như vậy để đựng?” Đồng Gia Thịnh ghét bỏ hỏi.

“Đúng không? Ang cũng cảm thấy rất khó coi đi? Ha ha, cho nên nói hai chúng ta đều là người Đồng gia mà, cái này kêu không phải người một nhà không tiến vào một nhà, nói đến cũng kỳ quái a, một chị gái lớn lên đẹp như vậy như thế nào sẽ dùng cái túi khó coi như vậy để đựng tiền a?” Đồng Hân Nhạc có chút không minh bạch.

Người Đồng gia bọn họ điểm chú ý chính là cùng người khác không quá giống nhau.

“Cái này cho đại ca đi, trong chốc lát đại ca đem tiền chuyển vào tài khoản của anh.” Đồng Gia Thịnh đem cái túi bị Đồng Hân Nhạc ghét bỏ không thôi lấy lại đây, “Khó coi như vậy, em cũng có thể ôm thời gian dài như vậy, thật là phục em.”

Đồng Hân Nhạc: “……”

------ lời nói ngoài lề ------

Ừ Đồng gia là rất khả nhạc một gia đình đồng hân nhạc vừa trong ít nhất thật là được sủng ái.

Quyển sách do tiêu tương thư viện thủ phát xin chớ đăng lại!

Bạn đang đọc Vợ Cũ Trở Lại: Bác Sĩ Thiệu Đã Lâu Không Gặp (Dịch) của Cách Tử Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.