Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1691 chữ

Đồng Hân Nhạc trong học tập chính là một thiên tài, cô học cái gì cũng đều thực nhanh, cho nên, một ít thường thức cơ bản về chữa bệnh và chăm sóc, thời điểm khi cô sáu tuổi liền rất có hứng thú cho nên cô đi theo nhị đường tỷ là một bác sĩ học tập một ít.

Thậm chí, nhị đường tỷ còn phát hiện cô thế nhưng là một hạt giống tốt hiếm có, mãi cho đến hiện tại, nhị đường tỷ vẫn còn thường thường khuyên bảo muốn cô hướng phát triện trên lĩnh vực bác sĩ này.

Chính là, Đồng Hân Nhạc là thật sự không có hứng thú. Đồng Khải cùng Đồng Hồng Lý cũng là không đáp ứng, bởi vì xí nghiệp Đồng thị có một mảnh thiên địa, tuyệt đối là thuộc về Đồng Hân Nhạc.

Cho nên, Đồng Hân Nhạc chú định là phải đi theo con đường kinh thương, hơn nữa, không cần giống như anh trai cô như vậy từ cơ sở dốc sức làm lên chức vị cao, tiến vào đồng thị xí nghiệp liền trực tiếp vào vào hàng ngũ lãnh đạo.

Đồng Hồng Lý là nghĩ đem chức vị tổng tài để lại cho Đồng Hân Nhạc, nhưng lại bị Đồng Hân Nhạc cự tuyệt.

Cô đi qua, nhìn thấy lão thái thái hô hấp có điểm dồn dập, cô lập tức hô to, “Mọi người thỉnh tản ra một chút, lão bà bà có khả năng trái tim có vấn đề, cho bà nhiều không gian một chút, để cho bà có thể hô hấp thật tốt.”

Đồng Hân Nhạc sau khi nói xong, mọi người thực tự giác lúc này lui lại cách lão thái thái một khoảng cách, lui lại có chút thật nhanh cũng sợ vạ lây bản thân.

Đồng Hân Nhạc ngồi xổm xuống, lật mí mắt lão thái thái, sau đó đánh giá toàn thân trên dưới một chút, đồng thời, cô cho người lập tức gọi điện thoại 120 cấp cứu.

Quan sát toàn thân sau, Đồng Hân Nhạc trong lòng đại khái hiểu một chút, lão thái thái có lẽ chính là bị kinh hách dẫn phát bệnh tim, đương nhiên cẳng chân bụng đều ma xát mặt đất, nhất định bị thương, diện tích bị thương không nhỏ, bởi vì chảy ra máu, đem quần đều thấm ướt.

Nhưng là mặt khác trên thân thể hẳn là không có trở ngại gì, Đồng Hân Nhạc cũng không có làm bất luận cái thao tác cầm máu gì, bởi vì nơi này không có đồ để khử trùng, tốt nhất là chờ đợi 120 đến, trên xe sẽ có những trang bị đó.

Thành phố Thanh Vân là thành thị văn minh đứng đầu cả nước, cho nên, 120 nhận được điện thoại sau, chỉ trong năm phút đồng hồ nhất định sẽ tới nơi.

Lão thái thái bị nâng lên xe cứu thương, bởi vì không liên hệ được với người nhà bệnh nhân, hộ sĩ yêu cầu người gây tai nạn phải cùng đi, nhưng mà, mọi người lúc này mới có tâm tư đi tìm chiếc xe điện kia, giờ phút này, đã sớm không còn chút bóng dáng.

Lúc trước quần chúng còn vây quanh xem rất nhiều, những người này cũng bắt đầu chậm rãi tản đi.

“Tôi đi cho, về phần người gây tai nạn thì chờ người nhà người bệnh tới rồi nói, làm cho bọn họ báo nguy, điều tra theo dõi hẳn là không khó để tìm ra thủ phạm.” Đồng Hân Nhạc ngay thẳng nói.

Hơn nữa, cô là nghĩ đều rất đơn giản. Bởi vì Đồng gia bọn họ thời điểm gặp việc đều là ấn trình tự đi, hơn nữa, làm công nhân viên thay Đồng gia bọn họ làm việc cũng là thực nhanh chóng. Cho nên, Đồng Hân Nhạc không sợ. Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, ngày đó cô sẽ xui xẻo như vậy.

Lão thái thái tỉnh lại, thế nhưng đem sự việc vừa rồi chính mình như thế nào bị thương tiền căn hậu quả đều đã quên, hơn nữa khi bà tỉnh lại, nghe nhân viên y tế nói Đồng Hân Nhạc là người đi theo bà lại đây, bà liền bắt lấy tay Đồng Hân Nhạc, như thế nào cũng không chịu buông tay.

Đồng Hân Nhạc không nghĩ tới lão thái thái lực tay lại lớn như vậy, đại khái là sợ cô bỏ chạy đi, cho nên dùng sức lực toàn thân.

Đồng Hân Nhạc giãy giụa một chút, chính là không có thoát ra được, cô vội vàng khuyên bảo, “Lão bà bà, ngài yên tâm đi, trước khi người nhà bà đến đây cháu sẽ không chạy.”

Lão thái thái không phải mất trí nhớ, cho nên còn nhớ rõ phương thức liên hệ với người trong nhà, nhưng chính là đem việc mình như thế nào bị thương tiền căn hậu quả đều đã quên. Đồng Hân Nhạc cũng thực bất đắc dĩ.

Bác sĩ cùng hộ sĩ có kinh nghiệm đều biết, Đồng Hân Nhạc nhìn dáng vẻ trước mắt giống như là học sinh cao trung cũng chính là đã gặp gặp phải một lão nhân không lý lẽ. Xã hội này chính là có như vậy, vẫn có một số lão nhân không biết xấu hổ như vậy đấy.

Cũng may, nhìn qua trang phục Đồng Hân Nhạc đang mặc, không giống như là con nhà nghèo, những cái bác sĩ cùng hộ sĩ đó cũng liền mắt nhắm mắt mở, bọn họ nhưng không nghĩ đảm đương vai trò người tốt này, sau đó tự mình lại thu không được tiền khám chữa bệnh của bệnh nhân.

Hiện tại bệnh viện có quy định mới, ai đi làm gặp gỡ quỵt nợ, liền dùng chính mình tiền lương tới trợ cấp tổn thất của bệnh viện. Cho nên, tất cả mọi người đều là phải nuôi gia đình sống tạm, không có bao nhiêu người sẽ không màng tới người nhà mà lạn hảo tâm như vậy.

“Không được, tôi thả cô ra, cô liền sẽ chạy, nhất thiết phải chờ con dâu tôi tới rồi tôi mới thả.” Thái độ của lão thái thái rất cường ngạnh.

Đồng Hân Nhạc thật là thực bất đắc dĩ, cô kỳ thật có thể gọi điện thoại cầu người nhà hỗ trợ, chính là cô không nghĩ phiền toái tới người trong nhà, cô vẫn luôn cảm thấy sự việc này cũng không phải đại sự gì.

Liền tính đối phương muốn để cho cô trả tiền thuốc men thì tiền tiêu vặt của cô cũng đủ, thật sự không cần kinh muốn vào WC, đã nghẹn một lát rồi. Cô cũng không biết con dâu lão thái thái này rốt cuộc khi nào thì đến.

“Lão thái thái, tiểu cô nương đại khái là mắc tiểu, bà trước buông cô ấy ra đi đi WC, tôi tin tưởng tiểu cô nương nếu đem bà đưa đến bệnh viện rồi, liền nhất định sẽ không bỏ mặc bà không màng.” Có hộ sĩ nhìn Đồng Hân Nhạc nghẹn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, liền giúp nàng nói chuyện.

Đồng Hân Nhạc hướng vị hộ sĩ kia cảm kích cười.

“…… Kia cũng không được.” Lão thái thái phi thường kiên trì.

Hộ sĩ liền cảm thấy lão nhân này có chút quá phận, muốn thây Đồng Hân Nhạc bênh vực kẻ yếu, Đồng Hân Nhạc ngược lại lắc đầu, “Tính, hộ sĩ tỷ tỷ, tôi còn có thể kiên trì.”

“Nãi nãi.”

“Mẹ.”

Đúng lúc này, hai đạo thanh âm, một trước một sau vang lên. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, một cái tiểu tử cùng một người phụ nữ trung niên vội vã hướng bọn họ bên này chạy tới. Đồng Hân Nhạc biết, người phụ nữ kia hẳn là chính là người trong miệng lão bà bà nhắc mãi con dâu. Kia kêu lão bà bà là nãi nãi, hẳn chính là tôn tử của bà.

“Mẹ, ngài nói ngài như thế nào liền như vậy không nghe lời đâu, con đều không cho ngài đi mua giúp con, kết quả ngài xem,……” Phụ nữ trung niên nói nói liền có chút nói không được nữa.

“Không có việc gì, không có việc gì, nhạ, liền nha đầu này hại mẹ té ngã, con cùng nàng nói một chút phải bồi thường thế nào, để Chính Khiêm ở chỗ này bồi mẹ nói chuyện là được.” Lão bà bà hòa ái dễ gần đối với con dâu bà nói.

Thiệu Chính Khiêm cùng mẹ hắn, liền như vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua, nữ hài còn đang bị nãi nãi bắt được, nữ hài tử mắt to chớp nha chớp, xem ra chính là một người đặc biệt đơn thuần, nha đầu chưa kinh qua thế sự.

Cái nữ hài này, sẽ hại nãi nãi té ngã? Thiệu Chính Khiêm theo trực giác liền cảm thấy không quá tin tưởng.

Chính là một bộ dáng nãi nãi lại lời thề son sắt như vậy, hơn nữa việc đã phát trải tới mức này, bọn họ cũng không tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể nghe nãi nãi nói cái gì là cái đó.

“A di, anh trai, con có thể trả phí chữa bệnh, các người muốn con bồi bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, chẳng qua, con tưởng đi trước một chuyến WC, con thật sự không nín được, lớn như vậy còn đái trong quần, là phải bị chê cười.” Đồng Hân Nhạc thỉnh cầu.

“Mau đi đi.” Mẹ Thiệu Chính Khiêm nói.

Đồng Hân Nhạc nhoẻn miệng cười, “Cảm ơn a di.”

Sau đó, cô nhanh chân liền hướng bên ngoài phòng bệnh chạy, thật là nghẹn thảm.

------ lời nói ngoài lề ------

Ha ha, có hay không rơi vào các bạn suy nghĩ giống kịch bản?

Muốn nói không có, ô vuông mới muốn vui vẻ ha.

Bạn đang đọc Vợ Cũ Trở Lại: Bác Sĩ Thiệu Đã Lâu Không Gặp (Dịch) của Cách Tử Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.