Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy Cơ Hóa Giải

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Hai người đi nhanh lên núi, sau một canh giờ, đã qua Kim Liên Các, đường từ đây lên hiểm trở hơn nhiều, bên trên có nhiều mỏm đá cheo leo, đi qua Nhật Nguyệt Nham thì trời sẩm tối, đến được Bão Tử Nham thì trăng non đã xuất hiện ở chân trời. Hai người lại đi một hồi, chợt nghe thấy tiếng binh khí leng keng, từ trong rừng tùng nhảy ra bảy lão đạo sĩ, người nào người nấy tay cầm trường kiếm cực kỳ oai phong.

Quách Tĩnh nhìn thấy bảy lão đạo sĩ sắp thành thế trận, bên trái bốn người, bên phải ba người, chính là Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, không khỏi có chút giật mình, y cũng không dám coi thường, hạ giọng nói:

- Quá Nhi, ngươi ra phía sau tảng đá đằng kia chờ ta, xa xa một chút để ta khỏi bị phân tâm.

Dương Quá khẽ gật đầu, lại không muốn tỏ ra yếu kém, bèn tụt quần nói:

- Quách bá bá, điệt nhi đi vệ sinh đây!

Dương Quá nói xong liền chạy ra phía sau một tảng đá lớn, Quách Tĩnh vui vẻ thầm nghĩ: "Thằng bé này thông minh lanh lợi, chỉ mong nó sẽ đi theo chính đạo học lấy điều tốt."

Quách Tĩnh ngoảnh đầu nhìn lại bảy lão đạo sĩ, chợt thấy bọn họ tả xung hữu đột, xuất kỳ bất ý, trực tiếp ra chiêu tấn công về phía mình, bèn bất đắc dĩ kêu lên:

- Đắc tội!

Quách Tĩnh học được Đạo Môn Tâm Pháp, đối với triết lý võ học Đạo Môn cực kỳ am hiểu, rất nhanh liền nắm bắt được yếu quyết của Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, trực tiếp sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng uy lực cường đại phá tan trận pháp, bảy lão đạo sĩ lại càng cho rằng y không có thiện ý với bản giáo, bèn lớn giọng quát:

- Dâm tặc, ngươi trăm phương ngàn kế nghiên cứu trận pháp của bản giáo, quả nhiên mưu đồ thâm độc. Hai người các ngươi định lên Chung Nam Sơn giở trò vô liêm sỉ, Toàn Chân Giáo chúng ta ghét ác như thù, quyết không khoanh tay đứng nhìn, chúng ta khuyên ngươi hãy mau xuống núi là hơn.

Quách Tĩnh không khỏi có chút sửng sốt, chắp tay nói:

- Tại hạ từ phương nam xa xôi ngàn dặm đến đây, có việc bái kiến Khâu chân nhân, chưa gặp được lão nhân gia người, làm sao có thể xuống núi cơ chứ?

Bảy lão đạo sĩ tức giận mắng chửi một hồi, biết rằng bản thân không phải là đối thủ của Quách Tĩnh, đồng loạt thu chiêu rút vào phía sau vách núi, Quách Tĩnh bất đắc dĩ thở dài nói:

- Quá Nhi, chúng ta nhanh lên núi thôi!

Quách Tĩnh quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên cực kỳ sửng sốt, bởi vì nhìn thấy bên cạnh Dương Quá lại có thêm một người mà y không hề hay biết, nhìn rõ dung mạo của đối phương thì lại mừng rỡ, bởi vì người này không phải ai khác mà chính là Vô Cực Tử mười năm không gặp. Thì ra ngoài bảy lão đạo sĩ giao đấu trực diện với Quách Tĩnh, vẫn còn một đạo sĩ khác đứng ngoài xem trộm, đang định bắt Dương Quá mang đi thì lại bị Vô Cực Tử ra tay giáo huấn một trận, lập tức cả kinh vội vàng bỏ chạy.

Quách Tĩnh nhanh chóng chạy đến, mừng rỡ nói:

- Tiêu đại ca, ngươi cũng ở đây sao?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, mỉm cười nói:

- Mười năm không gặp, võ công của ngươi tiến triển rất nhiều. Phải rồi, tiểu tử này là ai vậy?

Quách Tĩnh khẽ xoa đầu Dương Quá, nhẹ giọng nói:

- Nó là nhi tử của nghĩa đệ Dương Khang, tên là Dương Quá. Khi phụ thân nó mất, nó vẫn còn trong bụng mẹ. Quá Nhi, mau đến bái kiến Tiêu bá bá!

Dương Quá lè lưỡi một cái, cung kính quỳ xuống khấu đầu với Vô Cực Tử. Vô Cực Tử nhìn kỹ Dương Quá, quả nhiên mặt mũi có nhiều nét hao hao Dương Khang, đang định nói gì, chợt nghe từ phía sau núi vọng lại tiếng thở của rất nhiều người, chỉ thấy có hơn một trăm đạo sĩ nhanh chóng chạy đến, ai cũng mũ vàng áo xám, tay cầm trường kiếm, kiếm quang loang loáng. Mọi người định thần nhìn kỹ thì thấy các đạo sĩ cứ bảy người một nhóm, sắp thành mười bốn Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, cứ bảy cái Thiên Cương Bắc Đẩu Trận nhỏ lại sắp thành một cái Thiên Cương Bắc Đẩu Trận lớn, hai cái đại trận tương sinh tương khắc, dựa dẫm vào nhau, thanh thế cực kỳ ghê gớm.

Quách Tĩnh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, chậm rãi bước đến dự định phân trần rõ ràng mọi chuyện. Chỉ nghe một người trong trận hô lớn một tiếng, chín mươi tám đạo sĩ lập tức tản ra, người trước kẻ sau, trận thế biến ảo, vây luôn Quách Tĩnh vào giữa đại trận. Người nào người nấy trường kiếm đều chỉ xuống đất, ai cũng mặt mũi nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Quách Tĩnh, không nói một lời.

Quách Tĩnh cúi mình xoay vòng, ôm quyền nói:

- Tại hạ thành tâm lên núi bái kiến Khâu chân nhân, mong các vị đạo huynh đừng ngăn cản.

Một đạo sĩ râu dài trong trận khẽ hừ một tiếng nói:

- Các hạ võ công cao cường, sao lại không tự trọng mà kết bạn với yêu nhân? Bần đạo chân thành khuyên các hạ điều này, xưa nay nữ sắc hại người, các hạ chớ nên để cho công phu tu luyện mấy chục năm bị phế bỏ trong một ngày. Toàn Chân Giáo chúng ta không quen biết các hạ, hoàn toàn không có sai sót gì với các hạ, tại sao các hạ lại theo bọn yêu nhân lên núi làm loạn? Mong các hạ hãy lập tức xuống núi, sau này còn có dịp gặp lại.

Đối phương từng lời từng lời đều rất rành rọt, nội lực thâm hậu, ngữ ý khẩn thiết, chân thành khuyến cáo, Quách Tĩnh lại vừa bực mình vừa tức cười, bèn hòa nhã nói:

- Yêu nhân nữ sắc gì gì, tại hạ hoàn toàn không biết, hãy để tại hạ gặp Khâu chân nhân thì tất cả sẽ rõ.

Đạo sĩ râu dài khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Các hạ chấp mê bất ngộ, cứ đòi lĩnh giáo Khâu chân nhân bằng được, vậy thì trước hết hãy phá đại trận của bọn ta đã!

Đạo sĩ râu dài nói xong liền giơ kiếm chém lên không trung, tiếng ong ong ngân dài hồi lâu, các đạo sĩ khác cũng làm như vậy, gần một trăm thanh kiếm tua tủa kết hợp, kiếm quang đan thành tấm lưới ánh sáng, tiếng ngân ù ù như gió.

Quách Tĩnh lướt đông vọt tây, dẫn động trận pháp biến đổi, sau thời gian uống cạn chén trà, nhanh chóng chỉ dựa vào sức của mình thì không thể phá nổi đại trận trước mặt. Một là Quách Tĩnh không muốn đả thương đối phương, hai là trận pháp rất chặt chẽ không có chỗ sơ hở, ba là Quách Tĩnh suy tính chậm chạp, trong khi trận pháp biến ảo nhanh chóng, dù có sơ hở thì y cũng chẳng thể nhận ra.

Chỉ thấy kiếm quang như nước, bóng người như sóng, tới lui dồn dập không ngừng, trận thế dần dần thu hẹp, khoảng trống để cho Quách Tĩnh né tránh mỗi lúc một ít, đang lúc nguy nan cấp bách, chợt thấy Vô Cực Tử vân đạm phong khinh rút ngọc tiêu ra thổi, Bích Hải Triều Sinh Khúc ma lực kỳ lạ, mê hoặc nhân tâm, kết hợp với mấy môn công phu nhiễu loạn tâm thần như Di Hồn Đại Pháp hay Truyền m Sưu Hồn Đại Pháp, tuy vẫn chưa được hoàn thiện, nhưng uy lực cũng đã rất khả quan, chỉ dùng thời gian uống cạn chén trà liền khiến cho hơn một trăm đạo sĩ trước mặt như mê như loạn, ai cũng đờ đẫn người ra như bị trúng phải yêu pháp, thoạt trông cực kỳ tà môn.

Quách Tĩnh thoát được trận pháp dây dưa, lập tức cùng với Vô Cực Tử và Dương Quá đi nhanh về phía Trùng Dương Cung. Đúng lúc này, trong Trùng Dương Cung đột nhiên vọng ra tiếng chuông boong boong, âm thanh gấp gáp giống như truyền tin khẩn cấp.

Mọi người ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy hậu viện của đạo quán có khói lửa bốc cao, ngạc nhiên kêu lên:

- Có lẽ hôm nay Toàn Chân Giáo bị kẻ địch đại công kích, chúng ta mau đến tiếp cứu!

Nghe thấy tiếng các đạo sĩ ở phía sau hô hoán ầm ĩ đuổi theo, bây giờ Quách Tĩnh mới hiểu rằng bọn họ hiểu lầm y là kẻ địch của Trùng Dương Cung, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng thi triển thân pháp, chỉ trong chốc lát đã đến bên ngoài Trùng Dương Cung. Chỉ thấy lửa cháy đùng đùng, khói dày cuồn cuộn, nhưng kỳ lạ thay, trong Trùng Dương Cung có vô số đạo sĩ mà chẳng thấy một ai ra cứu hỏa. Mười mấy dãy đạo quán nằm rải rác trên núi, tuy hậu viện đang cháy mạnh nhưng tòa nhà chính thì vẫn chưa bén lửa, trong đó đầy tiếng giao đấu huyên náo và tiếng binh khí chạm nhau chát chúa.

Chỉ thấy phía trước có bốn mươi chín đạo sĩ áo vàng dàn thành bảy cái Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, dàn trận chống trả với hơn một trăm người, địch nhân kẻ dùng binh khí, kẻ thì tay không, y phục võ công cũng không giống nhau, từ bốn phương tám hướng ào ạt tấn công. Địch nhân võ công không kém, nhân số lại đông, đạo sĩ của Toàn Chân Giáo đã lâm vào thế hạ phong, chỉ là bọn họ lại đánh riêng lẻ, còn bảy cái Thiên Cương Bắc Đẩu Trận thì tiếp ứng lẫn nhau, trận thế cực kỳ chặt chẽ, vậy nên địch nhân tuy mạnh nhưng vẫn chưa tổn thương được bọn họ.

Quách Tĩnh còn đang định lên tiếng hỏi, chợt nghe bên trong đại điện ù ù tiếng gió, thì ra có người đang giao chiến kịch liệt, căn cứ âm thanh thì võ công của những người trong đại điện cao hơn hẳn bên ngoài này. Quách Tĩnh không suy nghĩ nhiều, giao Dương Quá lại cho Vô Cực Tử chiếu cố, bản thân thì cẩn trọng lách mình qua khe hở của trận pháp để lướt vào đại điện. Các đạo sĩ ai cũng kinh hãi trong lòng, đang định vung kiếm ngăn Quách Tĩnh lại thì kẻ địch lại tăng cường tấn công, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn y chạy vào đại điện.

Trong đại điện vốn có mười mấy cây đuốc lớn sáng rực, nhưng lúc này ánh lửa từ phía hậu viện đã lấn át hết ánh sáng của chúng, chỉ thấy bảy đạo sĩ ba già bốn trẻ đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tả chưởng nối nhau, ai nấy đều giơ hữu chưởng chống đỡ hơn mười địch thủ vây công. Ba lão đạo sĩ chính là ba người Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ và Vương Xử Nhất, còn bốn người trẻ tuổi thì Quách Tĩnh chỉ nhận biết một người là Doãn Chí Bình đã từng tỷ thí võ nghệ với mình ở trên đại mạc mười mấy năm trước.

Quách Tĩnh nhìn thấy các đạo sĩ tình hình đã hết sức nguy cấp, đột nhiên nhiệt huyết trào lên, bất kể kẻ địch là ai, liền lớn giọng quát:

- Tặc tử to gan, dám tới Trùng Dương Cung làm loạn!

Ba người Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ và Vương Xử Nhất lập tức nhận ra Quách Tĩnh, vui mừng khôn xiết, trong lòng thầm nghĩ: "Người này đã đến thì Toàn Chân Giáo hôm nay thoát nạn!"

Quách Tĩnh vươn tay đánh ra Hàng Long Thập Bát Chưởng trực tiếp đánh bay hai người, địch nhân nhìn thấy các đạo sĩ có cao thủ tới tiếp tay thì hết sức lo sợ, bất giác lùi lại mấy bước, chỉ có hai tên tiến lại gần quát:

- Ngươi là kẻ nào?

Người đầu tiên thân khoác hồng bào, đầu đội mũ vàng, là một tăng nhân Tây Tạng trung niên, tên là Đạt Nhĩ Ba. Người thứ hai mặc cẩm bào màu vàng nhạt, tay cầm quạt gấp, trang điểm như một công tử quý phái, tuổi khoảng ba mươi, vẻ mặt cao ngạo, là một vị hoàng tử của Mông Cổ, đồng thời cũng chính là sư đệ của Đạt Nhĩ Ba, tên là Hoắc Đô.

Quách Tĩnh nhìn thấy hai người bọn họ phong độ trầm ổn, khác hẳn đám người còn lại, không dám khinh suất, bèn nghiêm giọng hỏi:

- Hai vị là ai? Đến đây có việc gì chăng?

Hoắc Đô cười khẩy một cái, lạnh nhạt nói:

- Không ngờ rằng Toàn Chân Giáo còn có nhân vật cỡ này.

Tuổi tác của Hoắc Đô còn kém Quách Tĩnh vài năm, thế nhưng giọng điệu lời lẽ ra vẻ ta đây già dặn, Quách Tĩnh vốn định nói rõ rằng mình không phải là đệ tử của Toàn Chân Giáo, nhưng nghe giọng điệu của y thì hơi khó chịu, vốn không thạo nói năng, cũng chẳng cần nhiều lời, bèn lạnh giọng nói:

- Hai vị có thù oán gì với Toàn Chân Giáo, hà cớ gì lại hưng sư động chúng, phóng hỏa gây rối?

Hoắc Đô xòe ra cụp vào cây quạt, thong thả tiến lên một bước, cười nhạt nói:

- Mấy vị bằng hữu này đều do ta đưa đến, chỉ cần ngươi có thể tiếp nổi ba mươi chiêu của ta, ta sẽ tha chết cho đám đạo sĩ thối tha này.

Quách Tĩnh nhìn thấy tình thế gấp gáp, không cần nhiều lời, tay phải chộp luôn lấy cây quạt kéo về phía mình. Hoắc Đô cố nhiên không buông cây quạt, muốn thử đọ sức với Quách Tĩnh, y tuổi trẻ tài cao, bản lĩnh không tệ, nhưng còn chưa phải đối thủ của Quách Tĩnh, thân hình trực tiếp bị kéo sang một đoạn. Thiết nghĩ người này luyện được võ công hoàn toàn không dễ, Quách Tĩnh cũng không nỡ nặng tay đả thương, chỉ khẽ mỉm cười, lại bất ngờ buông tay ra.

Hoắc Đô thầm biết đối phương võ công cao hơn mình nhiều, chẳng qua chỉ muốn giữ thể diện cho y nên mới không đoạt lấy cây quạt mà thôi, bèn nhảy lùi lại, mặt đỏ bừng nói:

- Thỉnh vấn quý tính đại danh của các hạ?

Hoắc Đô thần thái đã rất lễ độ, Quách Tĩnh vân đạm phong khinh nói:

- Tiện danh không đáng nhắc đến. Các vị Mã chân nhân, Khâu chân nhân, Vương chân nhân ở đây đều là trưởng bối của tại hạ.

Hoắc Đô bán tín bán nghi, nghĩ bụng vừa rồi đấu với các lão đạo sĩ, thấy họ chỉ có Thiên Cương Bắc Đẩu Trận là lợi hại, nếu đánh riêng từng người, thì không một ai địch nổi y, ai ngờ họ lại có một đệ tử lợi hại nhường này, bèn nhìn kỹ Quách Tĩnh từ đầu xuống chân, thấy y diện mạo chất phác, quần áo vải thô, thoạt trông hết sức bình thường, thế mà võ công lại cao thâm khôn lường, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, bèn cung kính nói:

- Các hạ võ công kinh nhân, tại hạ vô cùng thán phục, mười năm nữa xin trở lại lĩnh giáo. Ở đây tại hạ còn một tục vụ vẫn chưa làm xong, xin phép cáo từ!

Hoắc Đô quay người ra khỏi đại điện, đến cửa thì ngoảnh đầu lại nói:

- Trận giao đấu giữa tại hạ với Toàn Chân Giáo hôm nay, tại hạ tự nhận mình thua. Chỉ mong các vị đạo sĩ của Toàn Chân Giáo hãy lo chuyện của mình, đừng ngăn cản việc riêng tư của tại hạ.

Theo quy củ giang hồ, một người đã tự nhận mình thua trong trận giao đấu, sau đó lại ước hẹn thời gian tái đấu thì từ nay đến lúc hẹn, đôi bên dù có gặp nhau ngõ hẹp thì cũng không được phép động thủ, Quách Tĩnh cũng không nghĩ nhiều, liền đồng ý ngay, ôm quyền đáp lễ nói:

- Điều đó dĩ nhiên, mười năm nữa tại hạ sẽ chờ ở đây.

Hoắc Đô khẽ mỉm cười, sau đó dùng tiếng Tạng nói vài câu với Đạt Nhĩ Ba, đang định bước ra, chợt thấy Khâu Xử Cơ hừ lạnh đề khí quát:

- Khỏi cần phải đợi mười năm, bây giờ Khâu Xử Cơ ta đến xin lĩnh giáo!

Tiếng quát của Khâu Xử Cơ làm rung mái ngói, chứng tỏ nội công của lão đạo sĩ vô cùng thâm hậu, Hoắc Đô cảm thấy ong ong trong tai, giật mình thầm nghĩ: "Lão đạo sĩ này nội lực chẳng kém chút nào, thì ra ban nãy bọn họ chưa dốc toàn lực."

Hoắc Đô không dám dừng lại thêm nữa, vội vàng rảo bước rời đi, Đạt Nhĩ Ba hậm hực nhìn Quách Tĩnh một cái, sau đó cùng với mấy người còn lại lũ lượt kéo ra. Chỉ nghe tiếng binh khí va chạm và tiếng giao đấu huyên náo bên ngoài cũng lắng dần, địch nhân từ từ rút lui.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.