Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố Nhân Tương Phùng

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Tình cờ gặp lại Hồng Thất Công, Vô Cực Tử chợt nghĩ Cái Bang tình báo rộng khắp thiên hạ, nếu có bọn họ giúp đỡ thì tìm kiếm Hoàng Dược Sư sẽ dễ hơn nhiều, không khỏi thầm mắng bản thân đầu óc mụ mị, cứ đi một mình thế này thì biết bao giờ mới tìm được Hoàng Dược Sư, bèn quyết định tới tìm Quách Tĩnh nhờ giúp đỡ. Vô Cực Tử một mạch đi xuống phía nam, đi tới bên bờ Hán Thủy, dọc đường cứ chốc chốc lại gặp một tên ăn mày, bộ dáng chính là đệ tử Cái Bang.

Hỏi ra mới biết, Cái Bang chuẩn bị tổ chức anh hùng đại yến ở Lục Gia Trang tại Đại Thắng Quan, mời vô số anh hùng thiên hạ đến tham gia. Trang chủ của Lục Gia Trang chính là Lục Quán Anh, phụ thân của y là Lục Thừa Phong vốn là đệ tử của Hoàng Dược Sư, do đó xét về vai vế thì Lục Quán Anh so với Hoàng Dung còn thấp hơn một bậc. Phu nhân của Lục Quán Anh là Trình Dao Gia là đệ tử của Tôn Bất Nhị, gia đình Lục Quán Anh vốn sống ở Quy Vân Trang tại Thái Hồ, sau này Lục Quán Anh từ bỏ chức vị thủ lĩnh lục lâm ở Thái Hồ, dời lên phương bắc, định cư tại Đại Thắng Quan. Hiện nay Lục Thừa Phong đã qua đời từ lâu, có lần Trình Dao Gia gặp nạn, được Quách Tĩnh và đệ tử của Cái Bang cứu giúp, nên vẫn luôn luôn nhớ ơn Cái Bang, lần này Cái Bang gửi thiếp mời anh hùng thiên hạ, phu thê Lục Quán Anh xuất lực lo liệu, bày anh hùng đại yến ở Lục Gia Trang.

Vô Cực Tử đang muốn tìm gặp Quách Tĩnh, vừa hay đi đến Lục Gia Trang xem náo nhiệt cũng không tệ, dọc đường ngoại trừ đệ tử của Cái Bang còn có không ít nhân sĩ võ lâm, hoặc cưỡi ngựa, hoặc bộ hành, chắc là đều đi tham dự anh hùng đại yến. Vô Cực Tử trên đường cũng tình cờ nhìn thấy Dương Quá lẫn vào trong đám đệ tử Cái Bang, nhưng y giả bộ cơ hàn, đầu tóc rối bù, mắt trái sưng lên, trên má có nhiều vệt cào xước rớm máu, quần áo rách rưới lấm lem bùn đất, còn dẫn theo một con ngựa gầy gò xấu xí, quả nhiên trông như một kẻ cùng đường mạt lộ, thiểu não vô cùng, cũng không biết y muốn giở trò gì, Vô Cực Tử trong lòng hứng thú, cẩn thận thu liễm khí tức đi theo xem náo nhiệt.

Đại Thắng Quan là một cửa ải hiểm yếu, dân cư thưa thớt, từ đây trở lên phía bắc chính là vùng đất do người Mông Cổ chiếm đóng. Trong thị trấn có một đại trang viện được bao quanh bởi mấy trăm cây hòe cổ thụ, các lộ anh hùng hảo hán đều đi đến trang viện này, đây hẳn chính là Lục Gia Trang, trong trang viện có nhiều dãy nhà, xem chừng có thể tiếp đón hàng ngàn tân khách một lúc.

Chỉ thấy trang đinh đứng thành hai hàng, rất đông người tụ tập ở hai bên. Sau tấm bình phong đại sảnh sánh vai bước ra một nam một nữ, đều trạc tứ tuần, nam thì mặc áo cẩm bào, để ria lún phún, phong thái hiên ngang, nữ thì trắng trẻo xinh đẹp, dáng dấp thanh lịch của bậc quý phái, chính là hai phu thê Lục Quán Anh và Trình Dao Gia, mười mấy năm không gặp, bọn họ thay đổi quá nhiều.

Đằng sau hai phu thê Lục Quán Anh lại có một đôi nam nữ, chính là hai phu thê Quách Tĩnh và Hoa Tranh. Võ công của Vô Cực Tử không ngừng cải tiến hoàn thiện, lại thêm hắn cũng chẳng nghiêm khắc trong việc bảo mật công pháp bí tịch, những năm này Quách Tĩnh cũng đã truyền thụ những thứ bản thân học được từ Vô Cực Tử như Đạo Môn Tâm Pháp cho thê tử, nữ nhi và đệ tử của mình, Hoa Tranh tu luyện Đạo Môn Tâm Pháp đã có thành tựu, dung mạo vẫn cứ trẻ trung xinh tươi như ngày nào.

Quách Tĩnh mặc trường bào bằng vải thô, Hoa Tranh mặc áo lụa màu tím nhạt, bởi vì Quách Tĩnh là bang chủ của Cái Bang nên cũng không thể trang phục sang trọng. Đi theo sau hai phu thê Quách Tĩnh chính là Quách Phù cùng với hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn, lúc này trong đại sảnh đã thắp lên vô số ngọn nến, dưới ánh nến lung linh, nam càng thêm anh võ, nữ càng thêm kiều diễm.

Trong tiếng nhạc trống, từ bên ngoài tiến vào bốn vị đạo sĩ, đi đầu là một lão đạo sĩ râu tóc lông mày bạc trắng, chính là Hác Đại Thông, tiếp đến là một lão đạo cô tóc hoa râm, chính là Tôn Bất Nhị, sau đó là hai đạo sĩ trung niên sánh vai nhau, chính là Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình. Phu thê Lục Quán Anh, phu thê Quách Tĩnh đồng thời vái lạy, tiếp đó Quách Phù và hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn cũng lần lượt hành lễ.

Quách Tĩnh mời Hác Đại Thông và Tôn Bất Nhị vào đại sảnh, dẫn kiến với các vị anh hùng, Hác Đại Thông vuốt râu nói:

- Năm vị sư huynh Mã, Đàm, Lưu, Khâu, Vương nhận được anh hùng thiếp của Quách bang chủ, đều bảo là phải đi dự, nhưng Mã sư huynh gần đây không khỏe, bốn vị sư huynh phải giúp Mã sư huynh vận kình chữa trị, không thể phân thân, đành phải cáo tội với Quách bang chủ.

Quách Tĩnh tuy vẫn còn trẻ, nhưng làm bang chủ của thiên hạ đệ nhất bang, nên trước mặt người ngoài Hác Đại Thông phải hết sức tôn trọng y. Quách Tĩnh lại hỏi thăm bệnh tình của Mã Ngọc, bàn tiệc được bày biện trong đại sảnh, tiếng người huyên náo, ánh nến sáng hồng, không khí tưng bừng. Bang quy của Cái Bang có định rằng, đệ tử bản bang dù trong dịp đại điển hỉ khánh, mọi thứ thịt cá đều phải đem nấu nhừ nát, hệt như thức ăn dư thừa thì mới được ăn, vĩnh viễn không quên gốc gác, nhưng khi chiêu đãi khách khứa thì lại phải thiết đãi cơm rượu tử tế.

Doãn Chí Bình nhìn đông ngó tây, tựa hồ tìm kiếm một người nào đó, Triệu Chí Kính cười khẩy nói:

- Doãn sư đệ, vị họ Long kia chẳng hay có đến hay chưa?

Doãn Chí Bình biến sắc mặt, không trả lời, trong đám đông bỗng nhiên lại nhận ra Dương Quá, Triệu Chí Kính nhìn theo ánh mắt của Doãn Chí Bình, tức thời sắc mặt đại biến, tức giận thốt lên:

- Đó là... Dương Quá! Tiểu tử kia... cũng đến đây!

Quách Tĩnh nghe tới hai tiếng "Dương Quá", vội ngoảnh lại nhìn, hai người xa cách mấy năm, Dương Quá giờ đã trưởng thành, Quách Tĩnh vốn khó nhận ra, nhưng nghe Triệu Chí Kính nói thế, liền nhận ra ngay, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội chạy tới nắm tay Dương Quá, mừng rỡ nói:

- Quá Nhi, ngươi cũng đến đây. Ta chỉ sợ làm lỡ việc luyện công của ngươi, nên không gửi thiếp cho ngươi, thế mà sư phụ ngươi lại cho ngươi theo cùng, thật là tốt quá!

Chuyện Dương Quá rời khỏi Trùng Dương Cung, Toàn Chân Giáo trên dưới đều coi là nỗi nhục của bản giáo, không ai tiết lộ ra ngoài một câu, cho nên Quách Tĩnh không hề hay biết. Triệu Chí Kính lần này đi dự anh hùng đại yến, vốn định sẽ cho Quách Tĩnh biết chuyện, không ngờ lại gặp Dương Quá ở đây, không biết nên trốn đi đâu cho đỡ xấu hổ, chuyện lần trước Vô Cực Tử đã ra mặt, Triệu Chí Kính có muốn chối cãi thế nào cũng không được, chỉ đành ngoan ngoãn chịu đòn nhận sai.

Quách Tĩnh nhìn thấy Dương Quá quần áo rách rưới, toàn thân lem luốc, rõ ràng phải chịu không ít khổ sở, đau lòng ôm chặt lấy y, ngoảnh đầu lại gọi:

- Hoa Tranh, nàng xem ai đến đây này!

Hoa Tranh nhìn thấy Dương Quá, cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không mừng rỡ như Quách Tĩnh, chỉ thản nhiên nói:

- Quá Nhi, ngươi cũng đến sao?

Dương Quá khẽ thoát ra khỏi vòng ôm của Quách Tĩnh, nhẹ giọng nói:

- Điệt nhi toàn thân dơ bẩn, không dám làm bẩn y phục của Quách bá bá.

Dương Quá nói câu này rất lạnh lùng, pha chút châm biếm. Quách Tĩnh đau lòng nghĩ rằng Dương Quá không cha không mẹ, xem chừng sư phụ cũng chẳng thương yêu y, bèn cầm tay Dương Quá, muốn y ngồi cùng một bàn với mình.

Dương Quá đã được chỉ cho chỗ ngồi ở góc khuất trong đại sảnh, cùng với những người địa vị thấp kém, liền lạnh lùng nói:

- Điệt nhi ngồi đây được rồi, Quách bá bá hãy đi lo tiếp khách quý!

Quách Tĩnh cũng cảm thấy có nhiều khách quý, không tiện ngồi đây, bèn vỗ nhẹ vai Dương Quá, trở lại bàn tiệc chính, sau ba tuần rượu, Quách Tĩnh đứng dậy dõng dạc nói:

- Ngày mai là ngày chính thức anh hùng đại yến. Hiện còn vài lộ anh hùng vẫn chưa đến kịp, tối nay các vị hãy uống thỏa thích, không say không về, ngày mai hãy bàn chính sự.

Mọi người vỗ tay khen phải, chỉ thấy trên các bàn tiệc thịt cao như núi, rượu tràn như suối, quần hào vui vẻ chuốc rượu hàn huyên. Đến khi tiệc rượu đã tàn, trang đinh lại đưa các lộ anh hùng về phòng nghỉ ngơi.

Triệu Chí Kính bẩm cáo vài câu với Hác Đại Thông, Hác Đại Thông gật gật đầu, Triệu Chí Kính đứng lên, ôm quyền nói:

- Quách đại hiệp, bần đạo phụ lời ủy thác, hổ thẹn vô cùng, hôm nay tới đây chịu tội.

Quách Tĩnh vội vàng chắp tay đáp lễ nói:

- Triệu sư huynh quá lời rồi, chúng ta hãy sang thư phòng nói chuyện. Quá Nhi đắc tội với Triệu sư huynh, tiểu đệ nhất định sẽ phạt thật nặng, kính mong Triệu sư huynh bớt giận.

Quách Tĩnh nói rất to mấy câu ấy, Dương Quá tuy ở cách xa nhưng nghe rất rõ, chán nản thầm nghĩ: "Nếu Quách bá bá chửi ta một câu, ta sẽ đi ngay, không bao giờ gặp lại nữa."

Quách Phù cùng với hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn ngồi ở bàn khác, thoạt tiên không nhận ra Dương Quá, lúc sau nghe phụ thân nói mới nhớ rằng đấy là cậu bé từng chơi đùa với nhau lúc còn nhỏ. Quách Phù gặp lại Dương Quá, trong lòng không khỏi xúc động, nhớ lại đôi lần ẩu đả trước đây, không biết Dương Quá còn nhớ thù cũ hay không? Thấy tình trạng khốn khổ của Dương Quá, so với tướng mạo tuấn tú gọn gàng của hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn thật là cách nhau một trời một vực, bất giác có phần thương cảm.

Nghe thấy Quách Tĩnh mời Hác Đại Thông vào thư phòng nói chuyện, lại bảo sẽ phạt nặng Dương Quá, Quách Phù nổi tính hiếu kỳ nói:

- Chúng ta mau sang nấp ở thư phòng, xem bọn họ nói chuyện gì.

Võ Tu Văn rối rít khen hay, chạy đi trước tiên, Võ Đôn Nhu sợ sư phụ mắng, không dám đáp ứng, Quách Phù nhìn Võ Đôn Nhu, giả làm mặt giận nói:

- Đại Võ ca ca, huynh không nghe lời muội hả?

Võ Đôn Nhu nhìn thấy Quách Phù giận dỗi thì tim đập dồn dập, không dám trái lời, liền đi theo nàng. Ba người vừa nấp vào sau giá sách, phu thê Quách Tĩnh đã dẫn bốn người Hác Đại Thông, Tôn Bất Nhị, Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình đi vào thư phòng, hai bên phân ngôi chủ khách mà ngồi, Dương Quá vào sau, đứng ở một bên.

Quách Tĩnh sắc mặt nghiêm nghị, gật đầu nói:

- Quá Nhi, ngươi ngồi xuống đi!

Dương Quá khẽ lắc đầu, ung dung nói:

- Điệt nhi sẽ không ngồi đâu.

Đối diện với sáu vị cao thủ võ lâm, Dương Quá dù có to gan lớn mật cũng không khỏi có chút hồi hộp lo lắng, Quách Tĩnh vốn coi Dương Quá như con cháu ruột của mình, đối với Toàn Chân Thất Tử lại mười phần kính trọng, cho rằng tiểu bối đắc tội với trưởng bối thật không hay, bèn nghiêm nghị nói:

- Tiểu hài nhi thật to gan, dám bất kính với sư phụ. Mau khấu đầu tạ tội với hai vị sư thúc tổ, sư phụ cùng với sư thúc!

Dương Quá khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Hắn không phải là sư phụ của điệt nhi.

Lời nói vừa dứt, mọi người hết sức kinh ngạc, tục ngữ có câu "Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ", Quách Tĩnh từ nhỏ đã được Giang Nam Thất Quái nuôi dạy nên người, lại được Vô Cực Tử và Hồng Thất Công truyền thụ võ nghệ, ơn thầy sâu nặng, từ nhỏ đã tin rằng tôn sư trọng đạo quả là thiên kinh địa nghĩa, nào ngờ Dương Quá công khai không nhận sư phụ, nói ra những lời đại nghịch bất đạo, bèn đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Dương Quá, run run hỏi:

- Ngươi... ngươi vừa nói cái gì?

Dương Quá vốn đã rất sợ, lại thấy ngay cả Quách Tĩnh là người yêu thương mình cũng gằn giọng, thì cũng chẳng cần gì nữa, rành rọt nói:

- Các vị đều là nhân vật lừng lẫy trong võ lâm, hà tất phải dùng quỷ kế hãm hại một đứa bơ vơ không cha không mẹ như điệt nhi?

Dương Quá nghĩ đến bản thân từ nhỏ chịu hết khinh bạc sỉ nhục, cuộc sống vất vả không nơi nương tựa, thương cho mẫu thân một đời cô khổ, bất giác nước mắt lưng tròng, chỉ thấy Quách Tĩnh giận dữ nói:

- Chúng ta... có hảo tâm truyền thụ võ nghệ cho ngươi, đều là nghĩ đến giao tình giữa ta và phụ thân quá cố của ngươi, ai lại đi... dùng quỷ kế? Làm sao lại... hãm hại ngươi?

Quách Tĩnh vốn không khéo ăn khéo nói, trong cơn thịnh nộ lại càng ấp a ấp úng, Dương Quá thấy vậy thì chân thành nói:

- Quách bá bá đối với điệt nhi rất tốt, điệt nhi vĩnh viễn không quên.

Hoa Tranh khẽ thở dài một hơi, thong thả nói:

- Hóa ra Quách bá mẫu đối với ngươi không tốt, ngươi thích suốt đời nhớ hận thì tùy ngươi thôi.

Dương Quá đã đến nước này thì đành thẳng thắn nói:

- Quách bá mẫu đối với điệt nhi chưa tốt, nhưng cũng không xấu. Quách bá mẫu miệng nói là truyền thụ võ nghệ, kỳ thực chỉ dạy điệt nhi đọc sách, nhưng đọc sách cũng là việc tốt, điệt nhi có thể biết thêm ít chữ, được nghe Quách bá mẫu giảng giải chuyện của cổ nhân. Còn mấy lão đạo sĩ này...

Dương Quá hừ lạnh một tiếng, phẫn uất nói:

- Lúc trước Quách bá bá lên Chung Nam Sơn đã đánh cho mấy trăm đạo sĩ của Trùng Dương Cung một trận tơi tả, cứ tạm coi như chư vị chân nhân không để trong lòng, nhưng những kẻ khác lại đâu có quên? Bọn họ không làm gì được Quách bá bá, bèn trút giận xuống đầu điệt nhi, bọn họ chỉ hận không thể đánh chết điệt nhi, làm sao có thể truyền thụ võ công cho điệt nhi chứ?

Dương Quá chỉ nói mấy câu mà đã trút toàn bộ nguyên do từ bỏ Toàn Chân Giáo lên vai Quách Tĩnh, mấy đạo sĩ tuy muốn phản bác nhưng cũng biết đó là sự thật không thể chối cãi, chợt nghe có người thở dài nói:

- Chuyện cũ đã qua, nhắc lại làm gì?

Mọi người vô cùng sửng sốt, bởi vì người mới nói ra câu ấy chính là Vô Cực Tử, cũng không biết hắn đã vào đây lúc nào, Quách Tĩnh vô cùng vui mừng, nhưng lại nghĩ đến cảnh ngộ của Dương Quá, áy náy vô cùng, gượng cười nói:

- Tiêu đại ca, ngươi đến rồi sao? Chúng ta không tìm được ngươi, không ngờ ngươi đã đến rồi.

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, nhìn quanh một lượt, nhàn nhạt nói:

- Chuyện năm đó là Toàn Chân Giáo có lỗi trước, mong rằng chư vị không nên làm khó Dương Quá.

Mấy đạo sĩ thở dài cúi gằm mặt xuống, Vô Cực Tử vỗ nhẹ vào vai Dương Quá, khinh khỉnh nói:

- Phải ăn chút khổ mới lớn lên được, một chút chuyện cũ tính toán làm gì. Ngươi không nể mặt ta thì cũng nên nể mặt Quách bá bá của ngươi, chuyện này hãy bỏ qua đi.

Dương Quá tuy trong lòng không cam tâm chịu thiệt, nhưng cũng rất tôn kính Vô Cực Tử, không còn cách nào đành phải nghe theo. Mấy đạo sĩ của Toàn Chân Giáo cũng không còn mặt mũi nào ở lại tham gia anh hùng đại yến, lững thững rời đi.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.