Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Khách Lâm Môn

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Hoắc Đô nhìn lão tăng Tây Tạng cao gầy, cung kính nói:

- Sư phụ, đệ tử dẫn kiến lão nhân gia người với một vị anh hùng lừng lẫy Trung Nguyên...

Lão tăng Tây Tạng cao gầy gật gật đầu, mắt lim dim, Hoắc Đô tiếp tục nói:

- Vị này chính là Quách Tĩnh Quách đại hiệp, từng làm Kim Đao Phò Mã cùng với hữu quân nguyên soái tây chinh của Mông Cổ chúng ta. Bên cạnh hắn chính là Quách phu nhân, cũng là công chúa Hoa Tranh của Thành Cát Tư Hãn tôn quý.

Hoa Tranh tuy là công chúa tôn quý của Mông Cổ, nhưng sau khi gả cho Quách Tĩnh thì không quay về Mông Cổ nữa. Hoa Tranh tuy không giúp người Hán đánh đuổi Mông Cổ, nhưng cũng không giúp quân Mông Cổ hiếp đáp người Hán, lại thêm sinh sống ở Đại Tống thời gian dài, cùng với Quách Tĩnh hành hiệp trượng nghĩa, giúp người gặp nạn, quần hùng đối với nàng rất kính trọng, từ lâu đã không xem nàng là người Mông Cổ, cũng không phân biệt đối xử.

Lão tăng Tây Tạng cao gầy mở to hai mắt, bỗng nhiên tinh quang phóng ra tứ phía, dừng một lát ở mặt Quách Tĩnh, sau đó trở lại lim dim, Hoắc Đô lại sang sảng nói:

- Vị này chính là ân sư của tại hạ, thánh tăng Tây Tạng, được người người tôn xưng là Kim Luân Pháp Vương, được đương kim hoàng hậu của Mông Cổ phong làm Đệ Nhất Hộ Quốc Đại Sư.

Câu này Hoắc Đô nhấn mạnh, quần hùng trong sảnh đều nghe rành rọt, kinh hãi thầm nghĩ: "Chúng ta đang bàn cách chống chọi Mông Cổ xâm lược phía nam, sao lại có tên quốc sư Mông Cổ tới đây?"

Hoắc Đô khẽ xòe cây quạt trong tay, thong thả nói:

- Sư đồ tại hạ hôm nay không nhận được anh hùng thiếp, muối mặt làm khách không mời, nhưng lại thiết nghĩ gặp được anh hùng thiên hạ, thì cũng không cần khách sáo gì lắm. Thịnh hội khó gặp, anh hùng thiên hạ tề tựu ở đây, theo thiển ý của tiểu vương, cần suy tôn một vị minh chủ của quần hùng, đứng đầu hào kiệt võ lâm, các vị thấy như thế nào?

Quần hùng lập tức nhao nhao cả lên, có người hừ lạnh nói:

- Chúng ta đã tiến cử Hồng lão bang chủ của Cái Bang làm minh chủ võ lâm, hiện đang đề cử một vị phó minh chủ, các hạ thấy sao?

Hoắc Đô khẽ hừ một tiếng, cười nhạt nói:

- Hồng Thất Công đã chầu trời từ lâu rồi. Tiến cử một người đã chết làm minh chủ võ lâm, các hạ coi mọi người đều là hồn ma cả chăng?

Lời nói vừa dứt, quần hùng lập tức ồ lên, bang chúng của Cái Bang phẫn nộ dị thường, nhao nhao lên tiếng phản đối, Hoắc Đô khinh khỉnh nói:

- Thôi được, Hồng Thất Công nếu như còn sống, xin mời hãy ra gặp mặt!

Quách Tĩnh nhìn chằm chằm vào Hoắc Đô, lạnh giọng nói:

- Ân sư vân du thiên hạ, hành tung vô định, các hạ muốn gặp là gặp được sao?

Hoắc Đô cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Đừng nói Hồng Thất Công sống chết khó biết, cho dù có mặt ở đây chăng nữa, thì võ công uy vọng của Hồng Thất Công cũng không tài gì sánh nổi với Kim Luân Pháp Vương, sư phụ của tại hạ. Chư vị anh hùng nghe đây, minh chủ võ lâm của thiên hạ hiện nay, ngoại trừ ân sư của ta, không có ai xứng đáng hết!

Quần hùng nghe thấy Hoắc Đô nói thế, đã biết ý định của bọn họ khi đến đây, đối phương biết rằng anh hùng đại yến bất lợi cho Mông Cổ, nên mới đến đây phá đám. Nếu Kim Luân Pháp Vương dùng võ công đoạt được chức vị minh chủ, dù cho hào kiệt Trung Nguyên không tuân theo hiệu lệnh của y, thì vẫn có thể suy giảm thanh thế chống quân Mông Cổ của người Hán.

Quách Tĩnh biết rằng hôm nay nếu không động võ thì sẽ không xong, quần hùng đông đảo tất nhiên sẽ thắng, nhưng đối phương sẽ không phục, bèn lớn giọng nói:

- Ân sư hiện tại không có ở đây, sẽ do tại hạ thay mặt lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.

Quần hùng biết rằng Quách Tĩnh võ công kinh nhân, lại đang lúc tráng niên, thậm chí ngay cả Hồng Thất Công chưa chắc đã mạnh hơn y, trận này không lý gì lại thua được, thế là khen phải, reo to làm rung chuyển cả mái ngói, chỉ thấy Hoắc Đô cười hô hố nói:

- Ở Trùng Dương Cung trên Chung Nam Sơn, tiểu vương đã từng có duyên diện kiến các hạ, khi đó các hạ tự xưng là môn nhân của Toàn Chân Giáo, sao giờ lại mạo nhận là đệ tử của Hồng Thất Công?

Quách Tĩnh đang định phản bác, Hoắc Đô đã cướp lời mất, ung dung nói:

- Một người theo học vài vị sư phụ, chuyện đó cũng là lẽ thường. Nhưng hôm nay là cuộc tỷ thí giữa Kim Luân Pháp Vương với Hồng Thất Công, các hạ võ công tuy mạnh, nhưng nghệ kiêm nhiều môn, không phải là bản lĩnh đích thực của Hồng Thất Công. Nghe đâu Cái Bang có món bảo bối trấn bang gọi là Đả Cẩu Bổng Pháp gì đó, chính là tuyệt học bình sinh lợi hại nhất của Hồng lão bang chủ, tiểu vương bất tài, muốn thử dùng cây quạt này để phá giải Đả Cẩu Bổng Pháp của Lỗ Hữu Cước Lỗ bang chủ!

Lời nói của Hoắc Đô kể cũng có lý, Quách Tĩnh vốn không giỏi nói năng, nhất thời chưa biết đối đáp ra sao, quần hùng thì nhao nhao lên:

- Quách đại hiệp chính là đệ tử của Hồng lão bang chủ, không xứng đại diện cho Hồng lão bang chủ thì còn ai vào đây? Có giỏi thì hãy tỷ thí với Quách đại hiệp, đã nhát gan thì cụp đuôi mà xéo đi.

Hoắc Đô ngửa mặt cười một tràng dài, trong lúc cười ngấm ngầm vận nội lực, át đi tiếng ồn ào của quần hùng, quay sang nhìn Kim Luân Pháp Vương nói:

- Lúc đầu cứ tưởng hôm nay anh hùng thiên hạ tề tựu, mới từ ngàn dặm xa xôi tìm đến, ai ngờ toàn là một lũ tham sống sợ chết. Chúng ta hãy về đi thôi, chẳng may sư phụ làm minh chủ rồi, thì anh hùng hảo hán trong thiên hạ sẽ bảo rằng lão nhân gia người đứng đầu một phường giá áo túi cơm, như thế sẽ làm ô nhục thanh danh của sư phụ mất thôi.

Quần hùng đều biết Hoắc Đô cố ý khiêu khích để Lỗ Hữu Cước xuất chiến, nhưng lời lẽ ngông cuồng vô lễ như vậy thì ai chịu nổi, mọi người nhao nhao nhiếc móc, Lỗ Hữu Cước cầm cây gậy trúc, rời bàn tiệc bước ra nói:

- Tại hạ là tân nhiệm bang chủ Cái Bang Lỗ Hữu Cước. Đả Cẩu Bổng Pháp mười hai thành, tại hạ học chưa thạo được một thành, lẽ ra chưa nên sử dụng, có điều các hạ nếu khăng khăng muốn nếm thử mùi vị Đả Cẩu Bổng, tại hạ đành phải chiều lòng.

Lỗ Hữu Cước võ công vốn rất tinh thâm, Đả Cẩu Bổng Pháp tuy chưa học xong, nhưng với căn cơ võ công vốn có thì cũng không phải là hạng tầm thường, thấy Hoắc Đô tuổi mới tam tuần, dẫu y có cao nhân dốc túi truyền thụ, công lực chắc cũng chưa thâm hậu, cũng không e sợ cho lắm, Hoắc Đô chỉ cốt không phải tỷ thí với Quách Tĩnh, còn thì hắn không sợ ai khác, bèn ôm quyền cúi mình nói:

- Lỗ bang chủ, hạnh ngộ, hạnh ngộ! Được lĩnh giáo cao chiêu của Lỗ bang chủ, thật không gì bằng!

Quách Tĩnh không khỏi âm thầm lo ngại, nhưng nghĩ Lỗ Hữu Cước vừa mới tiếp nhiệm chức vị bang chủ, lại đã lên tiếng khiêu chiến, y cũng không tiện ngăn cản, nếu không sẽ vừa làm giảm uy phong của Lỗ Hữu Cước, vừa ra vẻ ta đây vẫn còn quyền thế ở Cái Bang. Quản gia của Lục Gia Trang lại chỉ huy trang đinh kê lại bàn ghế ở trong đại sảnh, dành ra một chỗ trống khá rộng, đốt thêm nến hồng, chiếu sáng sảnh đường y như ban ngày.

Hoắc Đô đưa tay nói:

- Xin mời!

Lời nói vừa dứt, cây quạt trong tay Hoắc Đô phe phẩy, một luồng kình phong quạt tới trước mặt Lỗ Hữu Cước, trong gió thoang thoảng mùi hương, Lỗ Hữu Cước sợ rằng trong gió có độc, vội vàng né sang một bên. Hoắc Đô vẩy tay một cái, nghe xoẹt một tiếng, cây quạt đã gấp lại thành một cây bút dài chừng tám tấc, chọc tới bên sườn đối phương, Lỗ Hữu Cước vung Đả Cẩu Bổng, bất chấp Hoắc Đô đang định điểm huyệt, dùng Triền Tự Quyết quét ngang một phát. Môn Đả Cẩu Bổng Pháp quả nhiên xảo diệu dị thường, thế đánh toàn vào những chỗ không thể ngờ tới, Hoắc Đô nhảy lên tránh né, nào ngờ cây gậy trúc bỗng nhiên quật lại, đánh trúng vào ngay ống chân, y loạng choạng bước ba bước, suýt nữa thì ngã ra đất.

Quần hùng đứng xem nhất tề reo lên:

- Đánh trúng con chó rồi! Cho ngươi biết thế nào là uy phong của Đả Cẩu Bổng Pháp!

Bị trúng một đòn vào chân, Hoắc Đô mặt đỏ tới tận mang tai, không khỏi âm thầm cảm thán Đả Cẩu Bổng Pháp quả nhiên danh bất hư truyền, lập tức xoay người, tay trái đánh ra một chưởng lăng lệ ác liệt. Lỗ Hữu Cước tung chân ra đá, gậy trúc quét ngang, tức thì bổng ảnh múa lượn biến ảo vô định, Hoắc Đô không dám khinh suất, tập trung toàn bộ tinh thần khí lực, tay phải cầm quạt phối hợp với tả chưởng cẩn thận đối phó.

Lỗ Hữu Cước rốt cuộc vẫn chưa tu luyện thành thục Đả Cẩu Bổng Pháp, mấy lần đáng lẽ đắc thủ thì lại bỏ phí, Quách Tĩnh ở bên ngoài quan sát không khỏi kêu thầm tiếc rẻ. Đánh hơn mười chiêu nữa, Đả Cẩu Bổng Pháp của Lỗ Hữu Cước bộc lộ sơ hở càng lúc càng lớn, may mà Đả Cẩu Bổng Pháp mới vừa xuất thủ đã đánh trúng ngay vào ống chân đối phương, Hoắc Đô ngán ngại không dám bám sát quá mực, chứ không thì Lỗ Hữu Cước đã bại từ sớm.

Quách Tĩnh nhìn thấy tình hình không ổn, định gọi Lỗ Hữu Cước dừng lại, thì Lỗ Hữu Cước đột nhiên mím môi mím lợi giáng một gậy thật mạnh vào má trái của Hoắc Đô, nhưng gậy này giáng quá mạnh, mất đi cái sự khôn khéo nhẹ nhàng của môn bổng pháp. Hoắc Đô giơ tay cực nhanh, chộp được cây Đả Cẩu Bổng, chẳng cần suy nghĩ, tay kia giáng luôn một chưởng đánh trúng ngay vào ngực Lỗ Hữu Cước, cây gậy thì lại quật ngang một cái, nghe cách một tiếng, Lỗ Hữu Cước bị đánh gãy xương ống chân, miệng hộc ra một ngụm máu tươi, ngã sấp mặt xuống đất, hai đệ tử bảy túi vội vàng chạy đến đỡ Lỗ Hữu Cước đứng dậy.

Quần hùng nhìn thấy Hoắc Đô xuất thủ tàn bạo thì đều căm phẫn, nhao nhao nhiếc móc, Hoắc Đô cầm ngang cây Đả Cẩu Bổng nhẵn bóng màu bích lục, dương dương đắc ý nói:

- Bảo bối trấn bang của Cái Bang chẳng qua chỉ thế mà thôi!

Hoắc Độ cố ý làm nhục bang hội đệ nhất có tiếng nghĩa hiệp ở Trung Nguyên, hai tay cầm hai đầu cây gậy định bẻ gãy nó, đột nhiên có một bóng người vọt tới trước mặt. Hoắc Đô nhìn thấy Quách Tĩnh ra chiêu quá mức nhanh nhẹn, trước đây đã từng tỷ thí so chiêu với y ở Chung Nam Sơn, biết mình không phải đối thủ, vội vàng giơ tay gạt ra, thì tay trái của Quách Tĩnh đã nhẹ nhàng đoạt lấy cây Đả Cẩu Bổng.

Quần hùng hò reo vang dậy, Quách Tĩnh cầm Đả Cẩu Bổng trở về chỗ ngồi, tay chống cây gậy trúc ở bên cạnh, Hoắc Đô đứng lại tại chỗ ngơ ngác, nghe tiếng chế nhạo của mọi người, bất giác thẹn quá hóa giận nói:

- Quách đại hiệp, tại hạ trả lại cây gậy cho các ngươi đấy!

Hoắc Đô vừa nói như vậy, quả nhiên có người nghĩ rằng vừa rồi không phải Quách Tĩnh đoạt lại cây Đả Bổng, mà là Hoắc Đô trả lại cho y, chỉ có người võ công cao cường mới biết thực hư mọi chuyện mà thôi. Quách Phù nghe thấy câu nói của Hoắc Đô thì cả giận, cả đời nàng chưa từng thấy kẻ nào dám vô lễ như thế với phụ thân, nghe xoẹt một tiếng, đã rút bội kiếm ra toan động thủ.

Võ Tu Văn hằn học nói:

- Phù muội, để huynh trừng trị hắn cho!

Võ Đôn Nhu cùng một tâm tư, hai huynh đệ không hẹn mà cùng nhảy ra giữa sảnh, lớn tiếng quát:

- Ngươi hãy lĩnh giáo công phu của tiểu gia đây!

Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn nghe thấy Hoắc Đô mở miệng càn rỡ, lại thấy sư phụ đoạt lại cây Đả Cẩu Bổng một cách dễ dàng, nghĩ bụng Hoắc Đô tuy đã đánh bại Lỗ Hữu Cước, nhưng xem ra Lỗ Hữu Cước võ công quá thấp, lại nghĩ hai huynh đệ được sư phụ chân truyền võ công, một người đấu còn có thể không thắng, nhưng hai người hợp lực thì quyết chẳng thể thua, đúng là nghé con không sợ hổ, hai huynh đệ đưa mắt cho nhau, song kiếm cùng xuất.

Quách Tĩnh võ công tuy cao, nhưng cũng chưa dạy hết cho đệ tử, tự mình lĩnh hội tinh nghĩa võ học thượng thừa, nhưng khi truyền thụ thì diễn giải không rõ ràng, từ không đạt ý, huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn tư chất bình thường, vẻn vẹn chỉ trong vài năm ngắn ngủi, có thể học được bao nhiêu bản lĩnh? Giao đấu chỉ sau vài chiêu, trường kiếm của hai người đã bị Hoắc Đô khống chế, không thể thi thố gì được, kiếm quang loang loáng mấy lần trong không trung rồi rơi xuống đất.

Hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn vừa kinh ngạc vừa tức giận, tuy đã đánh mất binh khí, nhưng vẫn không hề sợ hãi, Võ Đôn Nhu tả chưởng hoành không, sử xuất Hàng Long Thập Bát Chưởng, Võ Tu Văn thì tay phải buông xuống, ngón trỏ gập lại, dáng dấp chính là Nhất Dương Chỉ. Hai môn công phu chính là tuyệt học đệ nhất thiên hạ, hai người công lực tuy là chưa được, nhưng động tác hoàn toàn chính xác, người thường không thể nhận ra, nhưng người có nhãn quang tinh đời như Hoắc Đô thì biết ngay, không dám áp bách quá mức.

Hoắc Đô cười ha hả, ôm quyền nói:

- Mời hai vị về chỗ ngồi, chúng ta so chiêu chỉ phân thắng bại chứ không liều chết.

Giọng nói của Hoắc Đô đã bớt hẳn vẻ ngông cuồng, Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn ngượng ngùng, thiết nghĩ tay không đấu với Hoắc Đô, quá nửa là sẽ thảm bại, đành cúi đầu lùi về, không dám trở lại bên chỗ Quách Phù, nhưng Quách Phù đã vội chạy lại nói:

- Võ Gia ca ca, ba chúng ta cùng xông ra tái đấu với hắn!

Quách Tĩnh nghiêm giọng quát:

- Phù Nhi, đừng có làm ồn!

Quách Phù trên đời sợ nhất chính là phụ thân, đành lùi mấy bước, mặt hầm hầm nhìn Hoắc Đô, Hoắc Đô nghĩ thầm địch đông ta ít, nếu biến thành quần ẩu, thì sẽ rất khó đối phó, bèn ngang nhiên nói:

- Các vị anh hùng thiên hạ, nếu như tất cả mọi người tại đây lần lượt xông lên, chúng ta không biết phải đấu đến năm tháng nào? Chúng ta hãy nói rõ trước, đôi bên tỷ võ ba trận, bên nào thắng được hai trận, thì sẽ giành được chức vị minh chủ, không ai được phép dị nghị. Trận tỷ thí vừa rồi giữa tại hạ với Lỗ bang chủ của Cái Bang coi như chưa tính, các vị nói xem như thế có thỏa đáng không?

Quách Tĩnh cùng với một số tân khách bàn nhỏ với nhau, thấy kiến nghị của đối phương thật khó từ chối. Tham gia đại hội hôm nay, ngoại trừ Hoa Tranh không tiện xuất trận, còn có ba người võ công mạnh mẽ hơn cả, chính là ba người Quách Tĩnh, Hác Đại Thông và Chu Tử Liễu, bèn quyết định Chu Tử Liễu sẽ đấu trận thứ nhất với Hoắc Đô, Hác Đại Thông thì đấu trận thứ hai với Đạt Nhĩ Ba, Quách Tĩnh đấu trận cuối cùng với Kim Luân Pháp Vương. Trận thế này thắng thua ra sao chưa rõ, nếu như Kim Luân Pháp Vương quả thật võ công đăng phong tạo cực, ngay Quách Tĩnh cũng địch không nổi, thì không chừng cả ba trận đều sẽ thảm bại cũng nên.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.