Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa Lao Lão Phụ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Chu Bá Thông hưng phấn cưỡi trên lưng cá sấu nghịch ngợm hồi lâu, Vô Cực Tử cất giọng gọi lại, thế nhưng Chu Bá Thông lúc này đang phấn khích đùa nghịch, đâu có thời gian để ý đến Vô Cực Tử. Vô Cực Tử xem xét tình thế xung quanh, chỉ thấy phía sau bờ đá có một chỗ hõm tối đen, đoán là lối vào thông đạo, liền cõng Công Tôn Lục Ngạc trên lưng, chân phải đạp lên bụng con một cá sấu chết, rồi mượn chỗ nhảy tiếp, chân trái đạp lên lưng một con cá sấu khác, nhanh chóng vọt sang bờ bên kia.

Vô Cực Tử và Công Tôn Lục Ngạc cúi người đi vào hang, lối đi trong hang rất hẹp, hai người phải bò, bởi vì hang ở bên đầm cá sấu, nên không khí ẩm thấp tanh hôi, Vô Cực Tử vừa bò vừa cười nói:

- Sáng nay hai chúng ta còn cùng nhau ngắm hoa tình dưới ánh ban mai, ai ngờ giờ đây lại chui rúc trong chỗ hôi hám này, ta làm cho muội khổ sở quá chừng.

Công Tôn Lục Ngạc lắc đầu nói:

- Không phải là lỗi của Tiêu đại ca.

Hai người bò đi một hồi, lối đi rộng dần, đã có thể đứng thẳng mà đi. Đúng lúc này, phía bên trái đột nhiên vọng lại từng tràng cười thê thảm, rõ ràng là tiếng cười, nhưng lại nghe giống tiếng khóc, thê lương bi thiết dị thường. Vô Cực Tử vốn rất bạo gan, nhưng cũng giật nảy mình, đầu cụng vào vách đá đau điếng, Công Tôn Lục Ngạc sợ toát mồ hôi hột, sởn cả gai ốc, vội vàng ôm lấy Vô Cực Tử.

Vô Cực Tử định thần nhìn lại, chỉ thấy một bà lão trọc đầu, bán thân lõa thể, ngồi xếp chân bằng tròn dưới đất, vẻ mặt giận dữ uy nghiêm. Bà lão ngồi dưới đáy một hốc đá thiên tạo, trên đỉnh hốc đá có một lỗ hổng lớn, ánh sáng ban ngày rọi từ trên đó xuống hốc đá, dưới đáy hốc đá nơi ánh sáng chiếu tới có mấy cây táo lớn, Vô Cực Tử nhìn thấy bà lão dùng vỏ cây, lá cây che thân, thì đoán rằng bà ta đã ở dưới hốc đá này nhiều năm, quần áo sớm đã rách nát từ lâu.

Công Tôn Lục Ngạc run giọng hỏi:

- Ngươi là người hay là quỷ?

Bà lão bật cười ha hả nói:

- Ta là quỷ đây, ha ha!

Vô Cực Tử chậm rãi tiến lên phía trước, chắp tay nói:

- Tại hạ và Công Tôn cô nương cùng nhau đến đây, tuyệt đối không có ác ý...

Bà lão bất ngờ ngắt lời, nghiêm giọng hỏi:

- Công Tôn cô nương ư? Công Tôn cô nương nào?

Công Tôn Lục Ngạc đứng sau lưng Vô Cực Tử, run run nói:

- Tiểu nữ tên là Công Tôn Lục Ngạc, là nữ nhi của cốc chủ Tuyệt Tình Cốc.

Bà lão bất ngờ im lặng hồi lâu, sau đó mới tức giận quát:

- Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc? Có phải là Công Tôn Chỉ hay không?

Giọng nói đầy vẻ phẫn nộ, Công Tôn Lục Ngạc đánh bạo nói:

- Phụ thân của tiểu nữ đúng là Công Tôn Chỉ, lão tiền bối có quen biết với gia phụ chăng?

Bà lão khẽ hừ một tiếng, cười nhạt nói:

- Ta quen biết hắn? Ha ha, ta chỉ quen biết hắn thôi ư?

Công Tôn Lục Ngạc không dám nói thêm, lát sau bà lão lại quát hỏi:

- Ngươi sinh năm nào, tháng nào, ngày nào, giờ nào?

Công Tôn Lục Ngạc chưa kịp trả lời, bà lão đã hừ lạnh hỏi:

- Ngươi năm nay mười tám tuổi, sinh ngày mùng ba tháng hai, vào giờ Tuất, có phải không?

Công Tôn Lục Ngạc cả kinh, lắp bắp nói:

- Tiền bối... tại sao tiền bối lại biết?

Bà lão ngửa mặt lên trời, cười vang một tiếng, cười không ra cười, khóc không ra khóc nói:

- Tiền bối? Ha ha!

Bà lão nói xong thì sắc mặt vô cùng giận dữ, Công Tôn Lục Ngạc không hiểu tại sao lại đắc tội với đối phương, hoảng sợ quay sang cầu cứu Vô Cực Tử. Vô Cực Tử nghĩ bà lão ở trong hốc đá lâu năm, tâm trí thất thường là lẽ đương nhiên, bèn nhìn Công Tôn Lục Ngạc khẽ lắc đầu, ngụ ý bảo nàng đừng lo. Công Tôn Lục Ngạc chăm chú quan sát bà lão, thấy bà ta tóc rất thưa, đã rụng gần hết, mặt đầy nếp nhăn, nhưng hai mắt sáng quắc có thần, bà lão cũng nhìn Công Tôn Lục Ngạc không chớp mắt, hai người cứ như vậy nhìn nhau, không để ý gì tới Vô Cực Tử.

Bà lão nhìn một hồi, bỗng nhiên hỏi:

- Ở eo lưng bên trái của ngươi có một vết bớt màu hồng, có phải không?

Công Tôn Lục Ngạc cả kinh, thầm nghĩ đối phương xem chừng có quan hệ mật thiết với gia đình mình, bèn nhẹ nhàng hỏi:

- Tiền bối hẳn là quen biết phụ thân của vãn bối, cũng quen biết mẫu thân quá cố của vãn bối, có phải không?

Bà lão ngẩn người nói:

- Quen biết mẫu thân quá cố của cô nương ư? Ha ha, dĩ nhiên là ta quen biết!

Bà lão đột nhiên sẵng giọng nói:

- Rốt cuộc ngươi có vết bớt màu hồng hay không? Mau cởi áo cho ta xem, nếu dám nói dối nửa lời, ta sẽ lấy mạng ngươi đó.

Công Tôn Lục Ngạc quay sang nhìn Vô Cực Tử, mặt mũi đỏ bừng, Vô Cực Tử vội ngoảnh mặt đi, xoay lưng về phía nàng. Công Tôn Lục Ngạc chậm rãi cởi áo ngoài ra, trên eo lưng trắng ngần quả nhiên có một vết bớt màu hồng trông rất khả ái.

Bà lão vừa mới nhìn thấy thì toàn thân run rẩy, nước mắt lưng tròng, dang rộng vòng tay kêu lên:

- Con gái thân yêu của mẹ, mẹ thương nhớ con khổ sở biết bao!

Công Tôn Lục Ngạc nhìn mặt bà lão, bỗng nhiên thiên tính xúc động, nhào vào lòng bà lão khóc gọi:

- Mẹ ơi, mẹ ơi!

Vô Cực Tử không khỏi ngạc nhiên, ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy hai người ôm chặt lấy nhau, tấm lưng của Công Tôn Lục Ngạc cứ rung động từng chặp, khuôn mặt bà lão thì chan hòa nước mắt, chỉ thấy bà lão vỗ nhẹ vào vai Công Tôn Lục Ngạc quát:

- Đứng lên, nghe ta hỏi đây. Công Tôn Chỉ sai ngươi xuống đây làm gì? Hắn bảo ngươi hoa ngôn xảo ngữ lừa dối ta, có phải không?

Công Tôn Lục Ngạc khẽ lắc đầu, sụt sùi nói:

- Mẹ ơi, thì ra mẹ vẫn còn sống trên đời!

Sắc mặt Công Tôn Lục Ngạc vừa vui mừng vừa đau khổ, đúng là chân tình mẹ con, làm gì có chút giả dối, bà lão lại gằn giọng hỏi:

- Công Tôn Chỉ bảo ta chết rồi phải không?

Công Tôn Lục Ngạc nhìn thấy mẫu thân trên người không có áo mặc, bèn cởi áo ngoài khoác ngoài khoác lên vai bà lão, nước mắt rưng rưng nói:

- Hài nhi khổ sở mười mấy năm trời, cứ ngỡ con mồ côi mẹ, thì ra mẹ vẫn còn sống sờ sờ, con vui mừng lắm!

Bà lão chỉ sang Vô Cực Tử hỏi:

- Tiểu tử này là ai? Ngươi dẫn hắn xuống đây làm gì?

Công Tôn Lục Ngạc kể lại từ đầu đến đuôi chuyện Vô Cực Tử đến Tuyệt Tình Cốc, hai người xuống đầm cá sấu thế nào, riêng chuyện Công Tôn Chỉ áp bách muốn lấy Tiểu Long Nữ thì lại không nhắc đến, sợ rằng mẫu thân nổi cơn ghen tức. Chỗ nào thấy Công Tôn Lục Ngạc kể không rõ, bà lão căn vặn thật kỹ, trừ chuyện Tiểu Long Nữ ra, mọi việc khác Công Tôn Lục Ngạc không chút giấu giếm.

Bà lão càng nghe sắc mặt càng dịu dần, nhìn Vô Cực Tử mỗi lúc một thân thiện hơn, nghe Công Tôn Lục Ngạc kể đến chỗ Vô Cực Tử giết cá sấu thế nào, che chở cho nàng ra sao, bà lão gật gù khen:

- Tốt lắm, tốt lắm! Tiểu tử thối, không uổng con gái ta thích ngươi.

Công Tôn Lục Ngạc đỏ bừng cả mặt, cúi đầu thẹn thùng, Vô Cực Tử bất đắc dĩ nói:

- Bá mẫu, tại sao ngươi lại bị nhốt ở đây?

Bà lão sa sầm mặt mũi quát:

- Lão nương đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, trên giang hồ người ta vẫn gọi ta là Thiết Chưởng Liên Hoa Cừu Thiên Xích...

Vô Cực Tử thoáng ngạc nhiên, sửng sốt hỏi:

- Danh tự nghe thật quen thuộc, Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhận có quan hệ thế nào với bá mẫu?

Cừu Thiên Xích thoáng sửng sốt, nhớ đến cố nhân thì nghẹn ngào nói:

- Đó là huynh trưởng của ta. Tiểu tử, ngươi hãy kể cho Ngạc Nhi nghe một chút lai lịch của Thiết Chưởng Bang đi.

Vô Cực Tử không khỏi có chút bối rối, ngập ngừng nói:

- Chuyện này... chuyện này...

Cừu Thiên Xích khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Nam tử hán đại trượng phu gì mà cứ ầm à ậm ừ thế? Có gì thì mau nói đi.

Vô Cực Tử bèn đem những gì bản thân biết về Thiết Chưởng Bang nói ra một mạch, các vị bang chủ tiền nhiệm hết lòng tận trung báo quốc thế nào, đến khi Cừu Thiên Nhận lên làm bang chủ, say mê võ nghệ, lầm đường lạc lối, bán nước cầu vinh thế nào, sau đó ở lần Hoa Sơn Luận Kiếm thứ hai đã được Hồng Thất Công thẳng thắn cảnh tỉnh, cuối cùng quy y cửa phật xuất gia làm tăng, bái làm môn hạ của Nhất Đăng Đại Sư thế nào, tất cả đều nói ra một lượt. Sau khi Cừu Thiên Nhận xuất gia làm tăng, huynh đệ song sinh của y là Cừu Thiên Trượng lại mạo nhận thân phận của y tiếp tục làm bang chủ của Thiết Chưởng Bang, vẫn cứ cấu kết với Đại Kim mưu đồ thôn tính Đại Tống, nào ngờ sau đó Đại Kim lại bị Mông Cổ tiêu diệt, Thiết Chưởng Bang cũng sa sút từ đó, cuối cùng Cừu Thiên Trượng thân phận lộ tẩy, bị đám bang chúng lòng dạ lang sói của Thiết Chưởng Bang loạn đao chém chết, sau cùng Thiết Chưởng Bang cũng chính thức giải tán.

Cừu Thiên Xích sinh sống ở Tuyệt Tình Cốc đã ba mươi năm, không nghe ai kể về biến động trên giang hồ, chỉ biết Thiết Chưởng Bang xưng hùng mấy trăm năm, hiện tại chắc càng hưng vượng, không ngờ nghe Vô Cực Tử nói như vậy thì phẫn uất nói:

- Không thể nào, tiểu tử ngươi đang nói láo! Đại ca... nhị ca của ta... làm sao có thể...

Đột nhiên nghe bụp một tiếng, một vật từ trong miệng Cừu Thiên Xích bay ra. Vô Cực Tử lách người né tránh, vật kia trúng một tảng đá rắn chắc tạo thành vết lún cực sâu, sau đó lập tức bật lại, Vô Cực Tử nhìn kỹ thì thấy một hạt táo đang xoay tít dưới đất, Cừu Thiên Xích chỉ thổi một hạt táo mà có thể tạo nên uy lực như vậy, võ công quả là cao thâm khôn lường.

Một lời không hợp đã dùng sát chiêu, tính khí thật là nóng nảy, Công Tôn Lục Ngạc thấy vậy thì vội vàng nói:

- Tiêu đại ca, mẫu thân muội không có ý hại huynh đâu.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, hắn không muốn Công Tôn Lục Ngạc khó xử, cũng không chấp nhặt với Cừu Thiên Xích, nhẹ nhàng vận nội lực đánh ra Thiết Chưởng Thần Công, tuy rằng nội lực không còn lại nhiều nhưng uy lực cũng rất khả quan. Cừu Thiên Xích nghe Vô Cực Tử nói thì vốn đã tin tưởng tám phần, nhưng không nỡ chấp nhận hiện thực tàn khốc, bây giờ nhìn thấy Thiết Chưởng Thần Công quen thuộc, liền nghẹn ngào khóc nấc lên.

Công Tôn Lục Ngạc nhìn thấy mẫu thân đau đớn bi thương bèn nhẹ giọng an ủi, nghi vấn hỏi:

- Tại sao mẹ lại ở đây? Tại sao phụ thân lại bảo là mẹ đã qua đời, để cho hài nhi đau khổ mười mấy năm trời? Nếu hài nhi sớm biết mẹ ở đây, hài nhi đã liều chết đi tìm mẹ rồi.

Cầu Thiên Xích rầu rĩ nói:

- Ta bị người ta hãm hại, chân tay bị bẻ đứt hết gân mạch, mất hết võ công, sau đó bị đẩy xuống đây tự sinh tự diệt.

Công Tôn Lục Ngạc càng kinh ngạc hơn, căm phẫn hỏi:

- Kẻ nào hại mẹ ra nông nỗi này? Chúng ta nhất định phải trả thù.

Cừu Thiên Xích cười hô hô nói:

- Trả thù sao? Ngươi có nỡ ra tay không? Kẻ bẻ đứt gân mạch của ta chính là Công Tôn Chỉ!

Công Tôn Lục Ngạc từ lúc biết Cừu Thiên Xích chính là mẫu thân của mình, trong lòng đã có dự cảm lờ mờ, nhưng khi nghe chính miệng mẫu thân nói ra, nàng vẫn cứ bị chấn động mạnh hỏi:

- Phụ thân... tại sao lại làm vậy chứ?

Cừu Thiên Xích nhìn Vô Cực Tử một cái nói:

- Chỉ vì ta giết nữ nhân tâm ái của Công Tôn Chỉ.

Cừu Thiên Xích nói tới đây liền nghiến răng ken két. Công Tôn Lục Ngạc sợ hãi lùi ra xa, gần về phía Vô Cực Tử hơn một chút, nhất thời hốc đá lặng ngắt như tờ.

Cừu Thiên Xích chậm rãi kể lại mọi chuyện, thì ra năm xưa Cừu Thiên Trượng thường xuyên giả trang thành Cừu Thiên Nhận ra ngoài lừa bịp hại người, Cừu Thiên Nhận không mấy vui vẻ, có một lần giận dữ quá liền chửi mắng Cừu Thiên Trượng thậm tệ, Cừu Thiên Xích ở bên cạnh không nhịn được, liền lên tiếng bênh vực đại ca, cãi nhau một trận với Cừu Thiên Nhận, tức giận rời khỏi Thiết Chưởng Sơn, từ đấy không quay về nữa. Cừu Thiên Xích một mình bôn ba giang hồ, có một lần truy sát địch nhân, vô ý đi đến Tuyệt Tình Cốc, duyên phận đưa đẩy, sau này thành thân với Công Tôn Chỉ.

Cừu Thiên Xích lớn hơn Công Tôn Chỉ mấy tuổi, võ công cũng cao hơn nhiều, sau khi thành thân, bà ta không chỉ truyền thụ toàn bộ võ công cho Công Tôn Chỉ, mà còn chăm lo chu đáo mọi việc quần áo cơm nước, không để cho y phải vất vả chút nào. Võ công gia truyền của Công Tôn Chỉ kể ra cũng xảo diệu, nhưng có quá nhiều sơ hở, Cừu Thiên Xích cũng dày công suy tính bổ túc, thậm chí có một lần Tuyệt Tình Cốc bị cường địch tấn công, nếu không có bà liều chết chống trả thì Tuyệt Tình Cốc sớm đã bị thiêu hủy rồi, có thể nói là hết lòng vì trượng phu.

Đến khi Cừu Thiên Xích mang thai, người phụ nữ bụng mang dạ chửa tính khí không tránh khỏi nóng nảy, Công Tôn Chỉ ngoài mặt tỏ ra tử tế, ai ngờ y lại lén lút hẹn hò với một nha hoàn ở Tuyệt Tình Cốc tên là Nhu Nhi. Nhu Nhi đối với Công Tôn Chỉ tôn sùng hết mực, không giống Cừu Thiên Xích tính khí nóng nảy, nên Công Tôn Chỉ rất ưa thích, hai người bàn bạc với nhau cao chạy xa bay, không bao giờ trở lại Tuyệt Tình Cốc nữa, nào ngờ lại bị Cừu Thiên Xích bắt gian tại trận.

Cừu Thiên Xích trực tiếp tóm lấy hai người quẳng vào bụi hoa tình, thuốc giải của gai độc hoa tình là Tuyệt Tình Đan cũng bị bà ta bỏ hết vào trong thạch tín hủy đi. Công Tôn Chỉ quỳ xuống cầu xin Cừu Thiên Xích tha mạng, y biết Cừu Thiên Xích nghĩ đến tình nghĩa phu thê chắc chắn sẽ không hủy hết Tuyệt Tình Đan, vẫn còn giữ lại một ít, nào ngờ Cừu Thiên Xích lại chỉ lấy ra mỗi một viên Tuyệt Tình Đan, nói rằng chỉ cứu được một người. Công Tôn Chỉ trực tiếp vung kiếm đâm chết Nhu Nhi, sau đó nuốt viên Tuyệt Tình Đan vào miệng, nói rằng bản thân đã hối lỗi, tự tay giết chết nhân tình để tạ tội.

Sau đó Công Tôn Chỉ mở tiệc trong phòng, một mực xin Cừu Thiên Xích tha tội, nói y đáng chết, nói mấy trăm câu thề độc rằng từ nay quyết không tái phạm. Cừu Thiên Xích tin lời uống cạn ly rượu mà Công Tôn Chỉ đưa đến, say mèm lúc nào không biết, đến khi tỉnh dậy thì đã nằm trong hốc đá này, gân mạch chân tay đều bị người ta bẻ đứt hết.

Cừu Thiên Xích kể xong sự việc, mắt lộ hung quang, thần sắc đáng sợ, Công Tôn Lục Ngạc đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy nơi đây toàn là sỏi đá cỏ dại, buồn rầu hỏi:

- Mẹ ở trong cái hốc đá này hơn mười năm, chỉ nhờ vào ăn táo mà sống thôi sao?

Cừu Thiên Xích khẽ gật đầu, phẫn uất nói:

- Đúng vậy, không lẽ tên ác tặc ngày ngày còn mang cơm nước đến cho ta hay sao? Chắc hắn sớm đã cho rằng xương cốt của ta cũng đã nát vụn cả rồi.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.