Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố Nhân Tương Ngộ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Dương Quá đối với đạo sĩ Toàn Chân Giáo chẳng có hảo cảm gì, nhanh chóng cùng với Thần Điêu xoay người rời khỏi. Một lúc sau, có một người khinh công uyển chuyển, nội công thâm hậu bất ngờ xông vào bên trong đại điện, khiến cho năm vị đạo trưởng ai cũng kinh ngạc không thôi, bởi vì đối phương không phải ai khác mà chính là Chu Bá Thông. Sau khi chia tay Vô Cực Tử, Chu Bá Thông vội vàng đuổi đến doanh trại Mông Cổ, nào ngờ quân Mông Cổ lúc này lại đang lui binh, hỏi ra mới biết Kim Luân Pháp Vương đã dẫn theo võ sĩ Mông Cổ đến Chung Nam Sơn gây chuyện, Chu Bá Thông bèn đuổi theo đến tận Chung Nam Sơn.

Sự xuất hiện bất ngờ của Chu Bá Thông khiến cho năm vị đạo trưởng cực kỳ vui mừng, cung kính hành lễ, Chu Bá Thông xua tay lia lịa nói:

- Thôi miễn, thôi miễn! Các hài nhi ngoan hãy mau bình thân, ta miễn lễ cho.

Năm vị đạo trưởng đều đã râu tóc bạc phơ cả, còn Chu Bá Thông thì lại trẻ trung năng động, nhưng y trong lòng vẫn luôn xem bọn họ là đám hậu bối non trẻ của mình, Chu Bá Thông lại thấy Triệu Chí Kính đang nem nép định lủi đi, bèn vọt đến tóm cổ y, gằn giọng quát:

- Tên giặc mũi trâu khốn kiếp, ngươi định lẩn đi đâu hả?

Vương Xử Nhất thoáng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Chu sư thúc, không biết Triệu Chí Kính đã đắc tội gì với sư thúc? Đệ tử nhất định sẽ trừng phạt hắn thích đáng.

Chu Bá Thông khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Tên giặc mũi trâu khốn kiếp đã dẫn ta đến một cái hang lấy trộm vương kỳ, nhưng trong đó lại giấu lũ nhện xanh xanh đỏ đỏ cực độc, may nhờ có Tiêu huynh đệ cứu mạng, nếu không Lão Ngoan Đồng ta sớm đã đi đời nhà ma rồi!

Năm vị đạo trưởng vội vàng hỏi rõ nguyên do chuyện sắc phong của đại hãn Mông Cổ, chuyện tranh đấu giữa Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính, mấy đệ tử nòng cốt đời thứ ba như Lý Chí Thường và Tống Đức Phương đều trung thực bẩm cáo, Triệu Chí Kính trực tiếp bị cực hình mất mạng tại chỗ, Khâu Xử Cơ ứa nước mắt nói:

- Chí Bình không giữ thanh quy, phạm phải dâm giới, quả là tội lớn, nhưng hắn bảo toàn trung nghĩa của bản giáo, thà chết cũng không đầu hàng Mông Cổ, đúng là đại công.

Lưu Xử Huyền thở dài nói:

- Doãn Chí Bình tội lỗi không che lấp được công lao, tiểu tiết tuy có sai phạm, nhưng mà đại nghĩa rõ ràng, chúng ta vẫn công nhận hắn là chưởng giáo chân nhân.

Ba người Vương Xử Nhất, Hác Đại Thông và Tôn Bất Nhị cũng gật đầu khen phải, Khâu Xử Cơ lại tiếp tục nói:

- Nếu không phải nhờ Dương Quá đến kịp ngăn chặn địch nhân, thì bản giáo hôm nay đã bị hủy diệt, Dương Quá thực là đại ân nhân của giáo phái chúng ta, từ nay Toàn Chân Giáo chẳng những không được vô lễ với hắn, mà còn phải tìm cách báo đáp.

Mọi người ai cũng gật đầu khen phải, chỉ là không biết Dương Quá đã đi đâu rồi. Dương Quá lúc này đang phải đối mặt với một người thần bí đeo mặt nạ không nhìn rõ mặt, hai tay cầm hai thanh kiếm màu đen giống như gỗ lim, thoạt nhìn hết sức lợi hại.

Dương Quá chắp tay nói:

- Tại hạ Dương Quá, chẳng hay cao danh quý tính của các hạ là gì?

Đối phương cũng không trả lời, hai tay cầm hai thanh kiếm, mỗi tay đánh ra một loại kiếm pháp khác nhau, một bên là kiếm chiêu lợi hại của Toàn Chân Kiếm Pháp, một bên là chiêu số hiểm ác của Ngọc Nữ Kiếm Pháp, song kiếm hợp bích, uy lực kinh hồn. Dương Quá hoa hết cả mắt, không còn biết kiếm chiêu từ phía nào đánh tới, đưa Huyền Thiết Trọng Kiếm ra chắn trước mặt, kiếm chiêu càng lúc càng quái dị, phối hợp với nhau, bổ khuyết cho nhau vô cùng lợi hại, kình lực của trọng kiếm cũng không thể thắng được kiếm pháp tinh diệu của người kia.

Dương Quá càng đấu càng kinh hãi thầm nghĩ: "Thiên hạ rộng lớn, quả nhiên có nhiều nhân tài, thứ kiếm pháp kỳ diệu thế này, so với kiếm pháp của Độc Cô tiền bối quả là cân tài ngang sức."

Dương Quá càng lúc càng núng thế, bại tượng đã rất rõ ràng, cũng may đối phương vẫn chưa hạ sát chiêu, nếu không thì y sớm đã mất mạng. Thần Điêu bên cạnh cũng không ngừng vỗ cánh thị uy, nó cũng biết đối phương không có ác ý, vậy nên cũng không xông vào trợ giúp Dương Quá.

Người kia lấy nhu khắc cương, kiếm pháp tinh diệu huyền ảo trực tiếp đánh ngã Dương Quá, Huyền Thiết Trọng Kiếm cũng bị đánh văng ra xa, Dương Quá chật vật đứng lên, chợt nghe đối phương bật cười ha hả, cởi mặt nạ ra, khoái chí nói:

- Sĩ biệt tam nhật, quát mục tương đãi. Mới mấy ngày không gặp, võ công của ngươi đã tăng lên rất nhiều.

Dương Quá nhìn thấy người đánh ngã mình là Vô Cực Tử thì cũng lập tức hiểu ra, thì ra đối phương muốn khảo nghiệm võ công của mình, ngữ khí có chút u oán nói:

- Tiêu bá bá, người lại trêu chọc ta rồi... sao người không nhẹ tay một chút chứ?

Dương Quá nhanh chóng kể lại những gì mình đã trải qua, cơ duyên mình đã gặp được, Thần Điêu chỉ dẫn, nhận được bảo kiếm, lại đạt được truyền thừa của Độc Cô Cầu Bại, tất tần tật đều nói ra hết, Vô Cực Tử thoáng sửng sốt, cười ha ha nói:

- Tiểu tử nhà ngươi quả là phúc duyên thâm hậu. Vị Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại kia nhất định là bậc kỳ nhân dị sĩ thế gian hiếm có. Nếu có thời gian, ta cũng sẽ đến sơn cốc đó nhìn ngắm một chút.

Lúc này Tiểu Long Nữ cũng chậm rãi bước đến, Dương Quá chắp tay hành lễ nói:

- Dương Quá bái kiến Long cô cô.

Tiểu Long Nữ khẽ gật đầu, Vô Cực Tử tươi cười nói:

- Long Nhi bây giờ đã là thê tử của ta rồi, ngươi cũng nên đổi cách xưng hô đi thôi.

Dương Quá thoáng sửng sốt, tâm tư nhanh nhạy, cười khẽ một tiếng nói:

- Điệt nhi bái kiến Tiêu bá mẫu.

Tiểu Long Nữ thoáng đỏ mặt, lại khẽ gật đầu vui vẻ, bất giác ngại ngùng nắm lấy tay Vô Cực Tử. Ba người một điêu trò chuyện một hồi, Vô Cực Tử đối với kiếm pháp của Độc Cô Cầu Bại rất có hứng thú, nếu có thời gian, hắn nhất định sẽ đến nơi Độc Cô Cầu Bại đã chôn kiếm, tìm hiểu một chút về vị cao thủ Kiếm Đạo bậc nhất này.

Vô Cực Tử chợt nhìn Dương Quá, mỉm cười hỏi:

- Lần trước anh hùng đại yến ở Lục Gia Trang, ngươi đắc tội với Phù Nhi, dự định giải quyết thế nào?

Dương Quá mặt không biến sắc, khinh khỉnh nói:

- Đắc tội thì đắc tội, ta cũng đâu có làm gì sai? Võ Gia huynh đệ lại coi Quách Phù như tiên nữ, chỉ sợ nàng ta không chịu lấy mình, thực ra nếu lấy được một cô nương đỏng đảnh kiêu ngạo như vậy, khổ sở sẽ nhiều hơn là lạc thú, ta mới không ngu ngốc như vậy đâu.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, cũng không nói gì. Mọi người tâm sự chuyện xưa một hồi rồi cũng cáo biệt, Dương Quá muốn cùng với Thần Điêu ngao du giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, như vậy mới bõ một thân võ công tu hành cực khổ.

Vô Cực Tử và Tiểu Long Nữ đi nhanh về phía Tuyệt Tình Cốc, chợt từ phía sườn núi bên kia vọng lại tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, hai người nhanh chóng vòng qua sườn núi, thấy trên bãi trống phía trước có mười mấy người đang giao chiến ác liệt. Vô Cực Tử không khỏi có chút sửng sốt, bởi vì đối phương chính là hai tỷ muội Trình Anh và Lục Vô Song, hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn, hai huynh muội Gia Luật Tề và Gia Luật Yến cùng với Hoàn Nhan Bình và một đại hán đầu bù tóc rối, quần áo rách nát đang liên thủ chống lại hai sư đồ Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba cùng với Công Tôn Chỉ. Vô Cực Tử nhìn kỹ thì thấy đại hán kia nhìn rất quen mắt, lại quay sang nhìn huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn thì lập tức nhận ra đối phương chính là Võ Tam Thông, phụ thân của hai huynh đệ, Vô Cực Tử đã từng gặp mặt Võ Tam Thông mười mấy năm trước, nhưng hiểu năm không gặp diện mạo y đã đổi thay rất nhiều, thế giới này quả là nhỏ bé, không ngờ tại một nơi hoang vắng thế này lại có thể gặp được nhiều người quen như vậy.

Công Tôn Chỉ vốn đang đắc thắng, sắp sửa bắt được Hoàn Nhan Bình, nào ngờ Gia Luật Tề liều chết ngăn cản, thanh kiếm vừa đen vừa nhỏ trực tiếp chém trúng y, Công Tôn Chỉ lại đắc ý vung đại đao vàng chóe lên, mắt thấy chiêu này sắp sửa đoạt mạng Gia Luật Tề, chợt nghe keng một tiếng, chỉ lực uy mãnh đánh trúng đại đao, Công Tôn Chỉ lùi liền mấy bước, đảo mắt nhìn sang thì thấy Vô Cực Tử và Tiểu Long Nữ đi đến, chỉ nghe Vô Cực Tử nhàn nhạt nói:

- Công Tôn cốc chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Công Tôn Chỉ cả kinh vội vàng xoay người phi thân đào tẩu, y biết rằng bản thân không phải đối thủ của Vô Cực Tử, trước đây nội lực đầy đủ còn bị y chế trụ, bây giờ nội lực chỉ còn một nửa, tu vi kém xa trước đây thì làm được trò trống gì? Vô Cực Tử cũng không đuổi theo, tuy hắn vô cùng căm hận Công Tôn Chỉ khiến cho Tiểu Long Nữ bị trọng thương, nhưng dù sao đối phương cũng là phụ thân của Công Tôn Lục Ngạc, bây giờ Tiểu Long Nữ cũng không thèm chấp nhặt với y, Vô Cực Tử liền tha mạng cho y một lần.

Lý Mạc Sầu nhìn thấy Vô Cực Tử và Tiểu Long Nữ đi đến thì vô cùng kinh ngạc, không dây dưa với đối thủ nữa. Võ Tam Thông không cẩn thận, liền trực tiếp bị trúng Băng Phách Ngân Châm văng ra xa mấy trượng, hai tỷ muội Trình Anh và Lục Vô Song cũng bị dư chấn đẩy lùi.

Lý Mạc Sầu nhìn chằm chằm vào Tiểu Long Nữ, hừ lạnh nói:

- Tiểu sư muội, di huấn của tổ sư bà bà, muội quên rồi sao?

Lâm Triêu Anh một đời si tình nhưng không thành, định ra môn quy rằng đệ tử của Cổ Mộ Phái phải thề suốt đời sống trong cổ mộ, không được rời khỏi Chung Nam Sơn nửa bước. Năm xưa Lý Mạc Sầu rời khỏi sư môn, xuống núi du ngoạn, lại gặp được Lục Triển Nguyên bạc tình bạc nghĩa, Lý Mạc Sầu trong lòng đau khổ, từ một thiếu nữ ngây thơ hiền dịu, trở thành một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, bây giờ nhìn thấy Tiểu Long Nữ cũng rời khỏi cổ mộ ra ngoài du ngoạn giống mình năm xưa, không nhịn được liền chê trách mấy câu.

Tiểu Long Nữ khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

- Sư tỷ, lời thề của muội... đã không còn nữa.

Lý Mạc Sầu nhìn thấy Tiểu Long Nữ đối với Vô Cực Tử nhu tình mật ý như vậy, lập tức hiểu ra, không khỏi âm thầm hâm mộ tiểu sư muội gặp được lang quân như ý, lại thương thay số phận bi phẫn của mình. Lý Mạc Sầu biết rằng bản thân không phải đối thủ của Vô Cực Tử, ở lại nơi này chính là tự tìm đường chết, không nói nhiều lời, lập tức dẫn theo Hồng Lăng Ba xoay người rời khỏi. Mọi người nhìn thấy địch nhân đã bị đánh đuổi thì không khỏi thở phào một hơi, Vô Cực Tử nhanh chóng trị thương cho mọi người, cũng tiện thể dò hỏi nguyên do giao đấu.

Thì ra hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn lần trước lẻn vào doanh trại Mông Cổ hành thích Hốt Tất Liệt, tuy rằng thất bại bị bắt, nhưng hai người trong lúc sinh tử giao chiến cũng nhận ra tình cảm huynh đệ của hai người quý trọng cỡ nào, thế mà chỉ vì lấy lòng Quách Phù mà hai huynh đệ lại xích mích lẫn nhau, đối phương lại không có ý với mình, nghĩ lại thật là ngu ngốc. Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn nản lòng thoái chí, sau khi quân Mông Cổ hạ lệnh lui binh không tấn công Tương Dương nữa, hai người xin phép vợ chồng Quách Tĩnh, ra ngoài hành tẩu giang hồ, tiện thể tìm kiếm tung tích của phụ thân thất lạc đã bao nhiêu năm trời.

Trước kia Võ Tam Thông trúng phải Băng Phách Ngân Châm của Lý Mạc Sầu, thê tử bởi vì hút độc cứu mình mà chết, y vốn điên điên khùng khùng lại càng trầm trọng hơn, bỏ đi biệt tích, lang bạt giang hồ mười mấy năm trời, nhiều năm trôi qua bệnh điên của y cũng đã đỡ dần. Điểm Thương Ngư Ẩn sau khi tham dự anh hùng đại yến ở Đại Thắng Quan trở về, dọc đường đồng hành với bằng hữu võ lâm, lúc đàm luận có nghe bọn họ nhắc đến một nhân vật rất giống sư đệ Võ Tam Thông của mình, cất công tìm kiếm, cuối cùng gặp được. Võ Tam Thông biết tin hai đứa con trai đã trưởng thành thì cả mừng, bèn tìm đến thành Tương Dương, nào ngờ hai huynh đệ lại mới rời đi, y liền lập tức đuổi theo, cuối cùng ba cha con gặp lại nhau, nghẹn ngào nói không nên lời, ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở.

Hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn sau đó lập tức cùng với phụ thân đi tìm Lý Mạc Sầu tính sổ một phen, báo thủ rửa hận cho mẫu thân, nào ngờ giữa đường lại gặp được sư đồ Lý Mạc Sầu đang truy sát hai tỷ muội Trình Anh và Lục Vô Song, địch nhân gặp nhau hết sức đỏ mắt, năm người liên thủ với nhau giao chiến với sư đồ Lý Mạc Sầu. Nào ngờ địch nhân võ công hết sức lợi hại, một mình Hồng Lăng Ba đã có thể cân tài ngang sức, trực tiếp nghiền ép hai huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn, Lý Mạc Sầu đánh với ba người Trình Anh, Lục Vô Song và Võ Tam Thông bất phân thắng bại, tuy ba địch một, nhưng ba người phần nhiều chỉ chống đỡ, mà ít tấn công.

Bảy người đang lúc giao chiến căng thẳng gay go, bỗng nhiên lại thấy có bốn người cũng đang giao thủ cách đó không xa, chính là hai huynh muội Gia Luật Tề và Gia Luật Yến cùng với Hoàn Nhan Bình đang đánh nhau với Công Tôn Chỉ. Hôm ấy Công Tôn Chỉ bị Cừu Thiên Xích đánh mù mắt phải, đuổi khỏi Tuyệt Tình Cốc, vô cùng căm phẫn, đang lúc lang thang bên ngoài thì lại gặp được Hoàn Nhan Bình đang sầu não vì chuyện ân oán tình thù. Công Tôn Chỉ nhìn thấy Hoàn Nhan Bình trẻ trung xinh xắn, trong lòng liền nổi tà tâm, bất ngờ xuất thủ, muốn cường thế chiếm đoạt nàng, nào ngờ huynh muội Gia Luật Tề và Gia Luật Yến lại đuổi đến nơi, hai người vẫn luôn đi theo phía sau Hoàn Nhan Bình, thấy nàng gặp nạn lập tức xuất thủ tương trợ. Nào ngờ Công Tôn Chỉ võ công cao cường, ba người liên thủ cũng không phải đối thủ của y, vừa đánh vừa lùi, lại bất ngờ gặp được ba cha con Võ Tam Thông và biểu tỷ muội Trình Anh đang liên thủ chống lại sư đồ Lý Mạc Sầu, bọn họ vốn đã quen nhau từ trước, nay lại đang lúc nguy nan, lập tức phối hợp với nhau chống trả địch nhân.

Công Tôn Chỉ và sư đồ Lý Mạc Sầu ban đầu còn đề phòng lẫn nhau, khiến cho đối phương được lợi, nhưng nghĩ lại địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, liền tạm thời liên thủ với nhau, tuy vẫn không lơ là cảnh giác nhưng đã có sự phối hợp nhịp nhàng, tình thế đã lập tức nghịch chuyển. Giao chiến hồi lâu, mọi người đã dần xuống sức, cha con Võ Tam Thông cũng đã bị thương không nhẹ, mắt thấy sắp sửa thất thủ, thì lại gặp được Vô Cực Tử và Tiểu Long Nữ tình cờ đi ngang qua đánh đuổi địch nhân.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.