Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Tử Tình Ái

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Đàn ong nhanh chóng bao vây Từ Ân lại một chỗ, đám người Nhất Đăng Đại Sư lúc này cũng đã đuổi đến nơi, đàn ong không phân địch ta cũng tấn công mọi người, Gia Luật Tề cuống quýt nói:

- Sư phụ, bản lĩnh của lão nhân gia người hay quá, sư phụ mau mau thu đàn ong lại đi thôi!

Mọi người biết được Gia Luật Tề chính là đệ tử của Chu Bá Thông thì không khỏi có chút ngạc nhiên, tính ra thì bối phận của y tương đương với Toàn Chân Thất Tử thành danh đã lâu, quả thật có chút dọa người. Chu Bá Thông cũng ậm ừ một tiếng, sau đó rối rít hô huýt để thu đàn ong lại, nhưng sau khi đã lùa được đàn ong bay ra tấn công như ý muốn, y nhất thời đắc ý tự mãn, vội gọi đàn ong trở về thì lại không đúng kiểu cách, đàn ong không chịu nghe theo hiệu lệnh, cứ vo vo bay vòng quanh trên đầu mọi người.

Tiểu Long Nữ nhìn thấy Chu Bá Thông đang bất lực chỉ tay giậm chân hô gọi đàn ong trở về, bèn mỉm cười nói:

- Chu lão gia tử, phải huýt như thế này cơ.

Tiểu Long Nữ tròn môi huýt sáo, Chu Bá Thông học theo, quả nhiên đàn ong lũ lượt bay nhanh vào trong chiếc hòm, Chu Bá Thông mừng rỡ nói:

- Đa tạ Long cô nương chỉ dẫn!

Tiểu Long Nữ và Chu Bá Thông lúc này còn chưa biết rõ quan hệ của đối phương với Vô Cực Tử nên vẫn xưng hô như bằng hữu bình thường, Nhất Đăng Đại Sư tươi cười nói:

- Bá Thông huynh, bao năm không gặp, huynh vẫn thanh kiện như xưa.

Chu Bá Thông lập tức sững sờ, đỏ bừng cả mặt, vội vàng đậy nắp hòm lại, luống cuống nói:

- Huynh cũng khỏe, đệ cũng khỏe, mọi người đều khỏe.

Chu Bá Thông cuống quýt vác hòm lên vai, bỏ đi mất hút, mọi người còn đang cảm thấy khó hiểu, dường như Chu Bá Thông đối với Nhất Đăng Đại Sư hiền hòa phúc hậu lại có một chút sợ sệt, chợt thấy Từ Ân lại đang phát điên phát dại, Nhất Đăng Đại Sư thở dài nói:

- A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai! Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.

Từ Ân thở hổn hển, lớn giọng nói:

- Sư phụ, đệ tử vốn là ác nhân, ông trời không cho đệ tử hối lỗi, rốt cuộc vẫn không tránh khỏi việc giết người, đệ tử không tu hành gì nữa!

Nhất Đăng Đại Sư khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Tội lỗi, tội lỗi. Để ta niệm một đoạn kinh phật cho con nghe.

Từ Ân điên điên khùng khùng rống lên một tiếng, hừ lạnh nói:

- Còn nghe kinh phật làm gì cơ chứ? Sư phụ đã lừa đệ tử mười mấy năm rồi, đệ tử không tin nữa đâu.

Từ Ân đột nhiên vận kình ra cánh tay, sắp sửa sử dụng Thiết Chưởng Thần Công, Nhất Đăng Đại Sư chậm rãi bước tới, dịu dàng nói:

- Đường mê đi chưa xa, hãy mau quay trở lại. Từ Ân, chẳng lẽ con muốn lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, mãi mãi không được siêu sinh sao?

Từ Ân vẫn không hối cải, tâm tình kích động, trực tiếp phóng chưởng về phía sư phụ, Nhất Đăng Đại Sư đưa tay trước ngực, gạt đỡ chưởng pháp, Từ Ân lại tức giận nói:

- Sư phụ nhất định không chịu đánh trả phải không?

Từ Ân lại tiếp tục phóng ra một chưởng, Nhất Đăng Đại Sư giơ tay ra đỡ, vẫn không đánh trả, Từ Ân phẫn nộ quát:

- Sư phụ giả bộ hiền từ làm gì? Mau trả đòn đi! Nếu không trả đòn, sư phụ dù có mất mạng thì cũng chớ trách đệ tử.

Nhất Đăng Đại Sư đã ôm hoài bão xả thân độ nhân, thà chịu đòn chứ không đánh trả, chỉ mong cuối cùng Từ Ân sẽ quay đầu. Mọi người nhìn thấy Thiết Chưởng Thần Công của Từ Ân cứ giáng tới Nhất Đăng Đại Sư giống như búa bổ, ai cũng hết sức lo lắng, đặc biệt là hai người Võ Tam Thông và Chu Tử Liễu, mấy lần đã định xuất thủ, nhưng nhìn thấy thần sắc Nhất Đăng Đại Sư thì không dám manh động, tránh làm hỏng tâm nguyện của sư phụ.

Từ Ân đánh được một hồi thì Nhất Đăng Đại Sư bất ngờ hộc ra một ngụm máu tươi, hoen ố cả chòm râu bạc và chiếc tăng bào, mọi người vô cùng hoảng hốt, Từ Ân chợt sững người quát:

- Sư phụ chưa chịu đánh trả hay sao?

Nhất Đăng Đại Sư khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói:

- Ta đánh thắng ngươi để làm gì? Ngươi đánh thắng ta thì được gì? Hãy thắng chính mình, khắc chế chính mình!

Từ Ân thoáng sửng sốt, lẩm bẩm nói:

- Hãy thắng chính mình, khắc chế chính mình!

Từ Ân thiện tâm nổi lên, chợt thấy Tiểu Long Nữ lạnh nhạt nói:

- Công Tôn Chỉ bởi vì lợi ích bản thân mà nhẫn tâm giết hại thê tử và nữ nhi, chính là hạng người đại gian đại ác. Đại sư trừ ác tức là hành thiện, hà tất hối hận làm gì?

Từ Ân sững sờ hồi lâu, luôn miệng nói:

- Trừ ác tức là hành thiện... Trừ ác tức là hành thiện...

Từ Ân nhanh chóng tỉnh táo lại, quỳ xuống trước mặt Nhất Đăng Đại Sư nói:

- Sư phụ, đệ tử đáng chết vạn lần, đệ tử đáng chết vạn lần!

Nhất Đăng Đại Sư khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Từ Ân, thong thả nói:

- Đại giác đại ngộ, đại giác đại ngộ. Còn chưa đa tạ Long cô nương giáo huấn?

Từ Ân nhanh chóng đi đến tạ lỗi với Tiểu Long Nữ và Trình Anh, hai người cũng chắp tay hoàn lễ, Lý Mạc Sầu nhìn thấy ba cha con Võ Tam Thông và biểu tỷ muội Trình Anh cứ hầm hầm nhìn mình, một thân võ công trong người lại còn mất hết, độc dược trong người vô phương cứu chữa, hôm nay đại nạn khó thoát, bèn dõng dạc nói:

- Tiểu sư muội, ta là đệ tử của Cổ Mộ Phái, không thể chết trong tay phái khác được, sư muội hãy tới giết ta!

Lý Mạc Sầu xoay ngược trường kiếm, chĩa mũi nhọn vào giữa ngực mình, Tiểu Long Nữ cười khổ nói:

- Chuyện đã đến nước này, muội giết sư tỷ làm gì?

Võ Tam Thông đột nhiên lớn tiếng quát:

- Lý Mạc Sầu, ta muốn hỏi ngươi một câu. Thi thể của Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân, ngươi đã vứt ở đâu rồi?

Lý Mạc Sầu nghe thấy đối phương nhắc đến Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân thì toàn thân run rẩy, cơ mặt giật giật nói:

- Đã thiêu thành tro, một đám rải trên Hoa Sơn, một đám ném xuống Đông Hải, hai kẻ đó vĩnh viễn không thể tái hợp!

Mọi người thấy Lý Mạc Sầu nghiến răng đầy vẻ oán độc thì đều bất giác rùng mình, Lục Vô Song lạnh lùng nói:

- Tiêu đại tẩu hảo tâm không chịu giết mụ, nhưng cả gia đình ta đã bị mụ giết chết, hôm nay ta phải báo thù. Biểu tỷ, chúng ta cùng xông lên thôi!

Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn đồng thanh nói:

- Mẫu thân bị mụ giết hại, người khác tha mạng cho mụ, huynh đệ chúng ta thì không đời nào!

Lý Mạc Sầu thản nhiên nói:

- Một đời ta đã giết không biết bao nhiêu người, nếu ai cũng muốn báo thù, thì ta phải có bao nhiêu cái mạng mới đền nổi? Dù ta nợ máu hàng ngàn hàng vạn người, cũng chỉ có một cái mạng này thôi!

Lý Mạc Sầu một đời cao ngạo, chưa từng tỏ ra yếu hèn trước mặt mọi người, bất giác cảm thấy hoa mắt, chính là độc dược hoa tình bộc phát, mơ hồ nhìn thấy trước mặt chính là ý trung nhân tương tư khắc cốt, bèn buột miệng nói:

- Lục Triển Nguyên, chàng đã tuyệt tình như thế, sao còn vác mặt đến gặp ta nữa?

Lý Mạc Sầu cứ đi bừa về phía trước, đến gần vực thẳm sâu không thấy đáy, Tiểu Long Nữ nghĩ tình sư môn, vội vàng la lên:

- Sư tỷ, trước mặt chính là vực thẳm!

Thế nhưng Lý Mạc Sầu vẫn tiến thẳng tới trước, đột nhiên chân bước hụt vào khoảng không, nhào thẳng xuống vực sâu vạn trượng. Mọi người đứng trên bờ vực thăm thẳm nhìn xuống bên dưới, ai cũng ngậm ngùi thở dài, một đời hành ác tạo nghiệt, giết người không chớp mắt cứ như vậy mất mạng nơi hoang sơn cùng cốc.

Lại nói đến Vô Cực Tử, hắn nắm lấy dây thừng, từ từ điểm nhẹ mũi chân vào vách đá, đôi lúc lại thả tay ra để rơi xuống nhanh, đôi lúc lại nắm chặt dây để rơi chậm lại, cứ thế mấy lần thì xuống tới đáy cốc. Chỉ thấy bên dưới là một đầm nước trong xanh, bên trái bờ đầm là mấy hàng cây cao lớn, bên phải bờ đầm là một khu đất trống thoáng mát. Vô Cực Tử nhìn sang thì hết sức sửng sốt, dường như không tin nổi vào mắt mình nữa, bởi vì trước mắt chính là Công Tôn Lục Ngạc, bên cạnh nàng là một đống máu vụn be bét, xương xẩu trộn lẫn vào nhau không ra hình người.

Vô Cực Tử nhanh chóng chạy đến, vội vàng đưa tay bắt mạch cho Công Tôn Lục Ngạc, may là mạch đập vẫn còn, xem ra là quá hoảng hốt nên mới ngất đi. Vô Cực Tử lập tức truyền một luồng nội lực ôn hòa vào người Công Tôn Lục Ngạc, giai nhân nhanh chóng tỉnh lại, thần sức cực kỳ hoảng hốt, nhìn thấy Vô Cực Tử ở bên cạnh thì vô cùng vui mừng, nhưng đưa mắt nhìn sang bãi máu vụn xương xẩu bên người, lập tức oà khóc nức nở, tiếng khóc cực kỳ bi phẫn.

Vô Cực Tử nhẹ nhàng vỗ vai trấn an Công Tôn Lục Ngạc, ôn nhu nói:

- Lục Ngạc, mọi chuyện đã qua, không sao nữa rồi, có ta ở bên muội đây.

Công Tôn Lục Ngạc vẫn không ngừng khóc, lệ tuôn như mưa, Vô Cực Tử đưa mắt nhìn sang bãi máu bên cạnh, dựa theo y phục thì có lẽ chính là phu phụ Công Tôn Chỉ và Cừu Thiên Xích, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Thì ra hai mẹ con Cừu Thiên Xích và Công Tôn Lục Ngạc không may ngã xuống đáy vực, nhưng lại may mắn ngã trúng đầm nước, tuy rằng ê ẩm cả người, nhưng cuối cùng vẫn may mắn thoát chết trong gang tấc. Hai mẹ con nghỉ ngơi một hồi, bắt được ít cá dưới hồ ăn tạm cho đỡ đói, Công Tôn Lục Ngạc rảo bước đi quanh sơn cốc một vòng để tìm kiếm lối thoát, Cừu Thiên Xích bởi vì gân mạch tứ chi sớm đã đứt đoạn, không tiện hành động, chỉ có thể ngồi yên một chỗ.

Đúng lúc này, Công Tôn Chỉ đột nhiên lại bị Từ Ân một chưởng đánh xuống đáy vực, không hiểu trời xui đất khiến thế nào, Công Tôn Chỉ lại rơi đúng chỗ Cừu Thiên Xích đang nằm. Rơi từ trên cao vạn trượng xuống đáy cốc, Công Tôn Chỉ vốn đã bị Từ Ân dùng Thiết Chưởng Thần Công đánh chết, nào ngờ sau khi chết đi còn kéo theo Cừu Thiên Xích chết cùng.

Công Tôn Lục Ngạc lúc ấy đang bận tìm kiếm lối ra, chợt nghe mẫu thân rú lên một tiếng thảm thiết, vội vàng chạy lại thì thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mặt, bảo sao nàng không kinh hãi trực tiếp ngất xỉu? Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, hắn vốn có thể diệu thủ hồi xuân, cải tử hoàn sinh không phải không thể, chỉ là máu thịt nhão nhoét nát bét thế kia rồi thì làm sao có thể cứu được? Đến mức này thì ngay cả Vô Cực Tử cũng phải thúc thủ vô sách, mà nói đi cũng phải nói lại, có lẽ kết cục như vậy cho hai vợ chồng Công Tôn Chỉ và Cừu Thiên Xích cũng không tệ, đời người ngắn ngủi, ai chẳng có lúc phải chết đi? Hai người khi sống thì căm hận nhau đến tận xương tủy, rốt cuộc lại cùng chết ở một chỗ, cả hai thịt nát xương tan hòa lẫn vào nhau, muốn tách ra cũng chẳng được, quả giống như lời thề non hẹn biển năm xưa, đến chết cũng không xa rời.

Vô Cực Tử dịu dàng vỗ vai an ủi Công Tôn Lục Ngạc, hai người cùng nhau tìm một chỗ ráo mát ở dưới đáy cốc để an táng cho hai vợ chồng Công Tôn Chỉ, sau đó hắn lại chữa trị thương thế Băng Phách Ngân Châm cho Công Tôn Lục Ngạc. Sau khi thu xếp ổn thỏa, Vô Cực Tử một tay nắm lấy dây thừng, một tay ôm lấy Công Tôn Lục Ngạc, thận trọng men theo vách đá mà lên, đi được một đoạn thì chợt nhìn thấy có thứ gì đó rơi xuống vực sâu thăm thẳm, cũng không để tâm quá nhiều, leo trèo một hồi vất vả thì cũng lên được sườn núi.

Vô Cực Tử thong thả kể vắn tắt lại mọi chuyện bên dưới đáy cốc, đương nhiên cũng tiện thể lược bỏ đi cái chết của Công Tôn Chỉ và Cừu Thiên Xích để cho Từ Ân bớt phần áy náy, chỉ nói là Cừu Thiên Xích thân thể yếu ớt, ngã xuống đáy cốc không may trực tiếp mất mạng, Công Tôn Lục Ngạc cũng không muốn cữu cữu dằn vặt suốt đời, cũng gật gù cho xong chuyện. Lúc này Tuyệt Tình Cốc đang cháy rất lớn, đã không còn chỗ an cư, mọi người chỉ trong một ngày đã nhìn thấy không ít người bỏ mạng, cảm thấy chỗ nào trong cốc cũng có nguy cơ rình rập, đều muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.

Vô Cực Tử đưa mắt nhìn khắp sơn cốc ngập trong biển lửa, nhưng vẫn còn nhiều nơi chưa cháy đến, không nhịn được liền trầm giọng nói:

- Hoa tình là vật chí độc trên thế gian, hiện nay không còn người kiểm soát chúng, nếu để cho giống cây này tùy ý phát triển lan ra bên ngoài, ắt sẽ hậu hoạn khôn lường.

Thiên Trúc Tăng khẽ chắp tay, ung dung nói:

- Chất độc hoa tình tuy rất lợi hại, nhưng không đến mức nặng như tưởng tượng, lão nạp đã tìm ra cách giải độc. Vạn vật có sinh ắt có tử, có độc dược ắt có giải dược, nếu như trừ hết độc dược, giải dược tồn tại đâu nghĩa lý gì?

Thiên Trúc Tăng nói bằng tiếng Phạn nên mọi người không thể hiểu được, chỉ có ba người Vô Cực Tử, Nhất Đăng Đại Sư và Chu Tử Liễu mới nghe hiểu ý của y, muốn để lại một ít sinh cơ cho loài hoa tình kịch độc này. Vạn vật sinh sôi quan trọng nhất chính là cân bằng, nếu mất đi động vật ăn cỏ, động vật ăn thịt ắt sẽ bị tuyệt diệt, nếu mất đi động vật ăn thịt, động vật ăn cỏ sinh sôi, cỏ ắt sẽ bị tuyệt diệt, độc dược thảo dược cũng tương tự như vậy, nếu diệt trừ hết độc dược thì thảo dược tồn tại trên đời đâu có nghĩa lý gì? Vạn vật tồn tại trên đời đều có duyên cớ, sao lại tự ý quyết định tồn vong của một loại cây cỏ trong khi vẫn chưa hề hay biết chút gì về nó?

Phàm chỗ hang rắn độc qua lại trong vòng bảy bước tất có giải dược trị được nọc độc của rắn, các loại độc dược khác cũng như vậy cả, chính là vạn vật sinh khắc ở trong trời đất. Thiên Trúc Tăng đã tìm thấy giải dược cho hoa tình chính là Đoạn Trường Thảo, loài cỏ độc này mọc đầy ngay dưới gốc cây hoa tình, tuy bản thân cũng chứa kịch độc, nhưng dĩ độc công độc, Đoạn Trường Thảo chính là khắc tinh của hoa tình. Ngay cả Đoạn Trường Thảo là vật kịch độc cũng có công hiệu như vậy, biết đâu hoa tình cũng có công hiệu thần kỳ nào đó chưa được khai phá thì sao?

Mọi người cảm thấy lời của Thiên Trúc Tăng nói rất có lý, ai cũng âm thầm khâm phục tấm lòng từ bi cũng như hiểu biết sâu rộng của y. Mọi người liền chọn mấy vật dụng bằng sắt ở khu vực trang viện bị cháy, đi chặt bỏ những cây hoa tình vẫn chưa bị cháy hết, một số cây hoa thì đưa cho Thiên Trúc Tăng đem về cẩn thận chăm sóc. Số cây hoa tình trong Tuyệt Tình Cốc không ít, lại phải thận trọng không để gai hoa tình đâm vào người, cho nên mọi người phải mất tận mấy ngày liền mới chặt phá hết. Công Tôn Lục Ngạc nhìn quanh sơn cốc tan hoang trước mặt, hoa tình không còn, người cũng không còn, trầm ngâm hồi lâu, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút xót xa.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.