Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Thần Lễ Vật

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Chợt nghe từ xa văng vẳng tiếng sư tử hổ báo gầm rống, quần hào lập tức biến sắc, ai nấy rút binh khí ra, sân bãi rối loạn nhao nhao cả lên:

- Ở đâu ra lắm mãnh thú như vậy? Mọi người chú ý cẩn thận!

Quách Tĩnh quay sang nhìn Võ Tu Văn nói:

- Hãy đi truyền lệnh của ta, điều hai ngàn cung tiễn thủ đến đây!

Võ Tu Văn vâng mệnh chạy đi, bỗng nghe từ xa có thanh âm trung khí mười phần truyền đến:

- Sử Gia huynh đệ ở Vạn Thú Sơn Trang phụng mệnh Thần Điêu Đại Hiệp, mang quà đến mừng sinh nhật Quách nhị tiểu thư.

Quách Tĩnh phẩy tay một cái, bảo Võ Tu Văn cứ đi truyền lệnh, nghĩ bụng Sử Gia huynh đệ tuy nói như vậy, thế nhưng lòng người khó đoán, thà rằng cứ điều cung tiễn thủ đến sẵn sàng, vẫn hơn bị người ta khống chế. Võ Tu Văn lên ngựa phóng đi, không lâu sau thì cung tiễn thủ đã đến, bố trí ở một bên sân bãi, chợt thấy một đại hán khoác tấm da hổ, suất lĩnh một trăm con mãnh hổ chạy tới bên ngoài sân bãi, người này chính là lão đại Sử Bá Uy trong Sử Gia huynh đệ, một trăm con mãnh hổ xếp hàng chỉnh tề, ngoan ngoãn nằm phục dưới đất.

Tiếp đó lão nhị Sử Trọng Mãnh suất lĩnh một trăm con báo gấm, lão tam Sử Quý Cường suất lĩnh một trăm con sư tử, lão tứ Sử Quý Cường suất lĩnh một trăm con mãnh tượng, lão ngũ Sử Mạnh Tiệp suất lĩnh một trăm con vượn lớn, tất cả dàn thành đội ngũ xung quanh sân bãi. Bầy mãnh thú nhìn dữ tợn, không ngớt gầm gừ, thế nhưng hàng ngũ chỉnh tề, không chút rối loạn, quần hùng tuy rằng kiến văn quảng bác, nhưng đột nhiên gặp nhiều mãnh thú thế này, cũng không tránh khỏi có chút lạnh gáy.

Năm người Sử Gia huynh đệ mỗi người tay cầm một cái túi làm bằng da thú, đến trước mặt Quách Tương, cúi mình nói:

- Cung chúc cô nương trường mệnh bách tuế, bình an như ý!

Quách Tương vội đứng dậy đáp lễ nói:

- Đa tạ năm vị Sử Gia thúc thúc. Sử tam thúc, tam thúc đã khỏe hẳn chưa?

Sử Thúc Cương chắp tay nói:

- Đa tạ cô nương quan hoài, lệnh sư y thuật xuất thần, tại hạ đã khỏe hẳn rồi.

Sử Bá Uy chỉ năm cái túi da thú, cung kính nói:

- Đây là món quà thứ nhất của Thần Điêu Đại Hiệp mừng sinh nhật của cô nương.

Quách Tương tươi cười nói:

- Thật là chẳng nhận chẳng được, xem xem trong túi có cái gì nào? Điệt nhi đoán là trong cái túi của thúc thúc có một con hổ nhỏ, có phải không? Hay quá, thế thì tha hồ chơi đùa.

Sử Bá Uy lắc đầu nói:

- Không phải đâu. Món quà này là Thần Điêu Đại Hiệp suất lĩnh hơn bảy trăm vị hảo thủ giang hồ đi lấy, tốn công sức không ít đâu.

Sử Bá Uy vừa nói vừa mở miệng túi ra, Quách Tương vừa ngó vào nhìn thì đã cả kinh kêu lên:

- Tại sao toàn là tai người?

Sử Bá Uy mừng rỡ nói:

- Đúng vậy! Năm cái túi này đựng tổng cộng hai ngàn cái tai tướng sĩ Mông Cổ!

Quách Tĩnh nghe vậy lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt Sử Bá Uy, ngó vào túi nhìn, nghĩ đến lời nói của hai thám tử ban nãy, bất giác vừa kinh ngạc vừa vui mừng, run giọng hỏi:

- Sử huynh, quân sĩ Mông Cổ ở bên ngoài thành Tân Dã và Đặng Châu là do... Thần Điêu Đại Hiệp chỉ huy mọi người tiêu diệt sao?

Năm người Sử Gia huynh đệ vái lạy Quách Tĩnh, Quách Tĩnh vội vái đáp lễ, Sử Bá Uy mới thong thả nói:

- Thần Điêu Đại Hiệp bảo rằng Quách nhị tiểu thư ở thành Tương Dương, hôm nay là mừng sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, quân Mông Cổ lại dám vô lễ xâm phạm, làm cho Quách nhị tiểu thư kinh hãi, vậy phải giết chúng mới được. Chỉ hận đại quân Mông Cổ quá lớn, không thể tận diệt, đành suất lĩnh hào kiệt tiêu diệt hai cánh quân tiên phong của chúng trước.

Quách Tĩnh trịnh trọng hỏi:

- Thần Điêu Đại Hiệp hiện đang ở đâu? Tại hạ muốn được bái kiến, để thay mặt bách tính của thành Tương Dương cảm tạ ân đức!

Mười mấy năm nay Quách Tĩnh chuyên tâm luyện binh thủ thành, rất ít để ý đến chuyện giang hồ du hiệp, còn Dương Quá thì lại mai danh ẩn tích, giao du phần lớn với những nhân vật bất phân chính tà, cho nên Quách Tĩnh không biết Thần Điêu Đại Hiệp chính là Dương Quá, Sử Bá Uy ung dung nói:

- Thần Điêu Đại Hiệp bận rộn nhiều ngày chuẩn bị quà mừng sinh nhật cho lệnh ái, nên chưa kịp đến bái kiến vợ chồng Quách đại hiệp, xin tạ tội sau!

Bỗng nghe xa xa truyền đến tiếng hú, sau đó có một tiếng nói cất lên:

- Tây Sơn Nhất Quật Quỷ phụng mệnh Thần Điêu Đại Hiệp mang quà tới chúc mừng sinh nhật Quách nhị tiểu thư.

Quách Tĩnh nhìn thấy món quà thứ nhất quá lớn, vội lên tiếng đáp:

- Quách Tĩnh cẩn hậu đại giá!

Giọng nói của Quách Tĩnh hồn hậu nhu hòa, truyền đi rất xa, nhanh chóng cùng với Hoa Tranh đi ra đón khách, không bao lâu sau, Trường Tu Quỷ dẫn theo Tây Sơn Nhất Quật Quỷ đi đến, thi lễ với vợ chồng Quách Tĩnh, rồi tới trước mặt Quách Tương nói:

- Cung chúc cô nương khang ninh an lạc, phúc trạch vô tận! Thần Điêu Đại Hiệp sai chúng tôi mang món quà thứ hai chúc mừng sinh nhật cô nương!

Quách Tương vui vẻ chắp tay đáp lễ nói:

- Đa ta, đa tạ!

Tây Sơn Nhất Quật Quỷ người nào cũng bưng một cái hộp gỗ, Quách Tương sợ rằng bên trong lại có tai người, vội vàng nói:

- Nếu như là vật khó coi, thế thì xin đừng mở ra.

Đại Đầu Quỷ cười ha hả nói:

- Lần này thì rất dễ coi!

Tây Sơn Nhất Quật Quỷ lần lượt mở nắp hộp ra, lấy ra hỏa pháo lưu tinh rất lớn, châm lửa vào ngòi, hỏa pháo bay vút lên trời, ở trên không trung nổ đoàng một tiếng, ánh sáng tung tóe, mưa hoa đầy trời, tạo thành mười chữ lớn "Cung chúc Quách nhị cô nương đa phúc đa thọ", Quách Tương phấn khích vỗ tay reo lên:

- Hay quá, hay quá!

Mười chữ mỗi chữ một màu, lơ lửng cao tít ở trên không trung hồi lâu mới tắt, đột nhiên bầu trời mạn bắc có một vệt lưu tinh bay vọt lên cao, cách nơi này khoảng vài dặm, sau một lúc bỗng nghe từ rất xa ở mạn bắc vọng về tiếng ì ầm như sấm rền không ngớt, Sử Gia huynh đệ cùng Tây Sơn Nhất Quật Quỷ lập tức cùng nhảy cẫng lên, hưng phấn reo lên:

- Thành công rồi, thành công rồi!

Lúc này trời đã tối hẳn, chân trời phương bắc đột nhiên lại đỏ hồng lên, quần hùng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Quách Tĩnh vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:

- Nam Dương cháy lớn rồi kìa!

Trường Tu Quỷ thản nhiên nói:

- Đó là món quà thứ hai của Thần Điêu Đại Hiệp chúc mừng sinh nhật Quách nhị tiểu thư, đốt cháy kho lương của hai mươi vạn đại quân Mông Cổ!

Đại quân Mông Cổ tiến xuống phía nam đánh thành Tương Dương, đặt kho lương ở Nam Dương, mấy năm trước đã xây dựng tại Nam Dương kho lương thảo rộng lớn, chở từ tứ xứ đến đây lúa mạch cùng với cỏ khô, đại quân chưa lên đường lương thảo đã đi trước, đây chính là thứ sống còn của đại quân. Quách Tĩnh đã từng mấy lần đem binh tập kích Nam Dương, thế nhưng đại quân Mông Cổ phòng thủ nghiêm mật, cả mấy lần đều thất bại, không ngờ Dương Quá lại có thể phóng hỏa thành công.

Quách Tĩnh nhìn ánh hồng ở phương bắc bốc lên mỗi lúc một cao, chợt lo lắng hỏi:

- Chư vị xuất thủ liệu có rút lui an toàn được không? Có cần chúng ta đi tiếp ứng không?

Quách Tĩnh không hỏi chiến quả, lại lo lắng cho an nguy của tướng sĩ trước, quả nhiên nhân nghĩa hơn người, Trường Tu Quỷ trong lòng không khỏi bội phục, kính cẩn nói:

- Đa tạ Quách đại hiệp quan hoài, Thần Điêu Đại Hiệp đã sớm an bài từ trước. Chuyện phóng hỏa đốt kho lương ở Nam Dương do hơn ba trăm cao thủ võ lâm đảm nhiệm, thiết nghĩ võ sĩ Mông Cổ tầm thường chẳng đả thương nổi bọn họ.

Quách Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ, nếu không có rất nhiều cao thủ cùng ra tay, đâu dễ gì tiêu diệt hai ngàn quân Mông Cổ, Trường Tu Quỷ lại tiếp tục nói:

- Chúng tôi thám thính biết quân Mông Cổ định dùng hỏa pháo oanh tạc thành Tương Dương, các kho ngầm ở Nam Dương chứa đến mấy chục vạn cân hỏa dược, nên khi chúng tôi ở đây bắn pháo hoa mừng sinh nhật, lưu tinh truyền tin, những cao thủ võ lâm mai phục trong thành sẽ đồng thời xuất thủ, đốt kho hỏa dược trước, rồi đốt kho lương thảo. Sĩ tốt chiến mã của quân Mông Cổ phen này cứ phải gọi là chết đói hết cả!

Quách Tĩnh không khỏi ẩm thầm kinh hãi, lần này hoàng đế Mông Cổ ngự giá thân chinh, không ngờ lại dùng hỏa pháo uy lực tối cường để công thành, nếu như không có Thần Điêu Đại Hiệp thống suất cao thủ, đốt kho hỏa dược của địch, quân dân của thành Tương Dương khó tránh đại họa, đây chính là đại công lao, vội vàng gọi Võ Gia huynh đệ lại, phân phó nói:

- Hai ngươi dẫn theo hai ngàn tay cung tiễn thủ đi đánh Nam Dương, nếu thấy quân địch hàng ngũ chỉnh tề thì hãy rút về, nếu thấy bọn chúng hoảng loạn, thì hãy thừa cơ bắn cung sát thương.

Huynh đệ Võ Đôn Nhu và Võ Tu Văn vâng lệnh đi ngay. Hai việc vui mừng liên tiếp xảy ra, quần hùng hoan hô rầm trời, uống rượu ăn mừng ầm ĩ, người người đều ca tụng công đức lớn lao của Thần Điêu Đại Hiệp.

Một lúc lâu sau, Lương trưởng lão chậm rãi nhảy lên đài cao, sang sảng nói:

- Thưa các vị anh hùng, quân Mông Cổ bị hai thất bại liên tiếp, chúng ta tất nhiên hết sức vui mừng. Nhưng còn một việc đáng mừng không kém, vừa nãy Gia Luật đại gia hiển thị võ công thượng thừa, người người khâm phục, như vậy Cái Bang chúng ta sẽ cử Gia Luật đại gia làm bang chủ bản bang. Các vị anh hùng thiên hạ có ai không phục hay chăng? Đệ tử bản bang ai có dị ngôn hay chăng?

Lương trưởng lão hỏi liền ba lần, bên dưới không ai lên tiếng, Lương trưởng lão lớn giọng nói:

- Xin mời Gia Luật đại gia thượng đài!

Gia Luật Tề nhảy lên đài cao, ôm quyền hướng xuống bên dưới thi lễ, vốn đang định nói vài lời khiêm tốn, bỗng bên dưới có người đứng dậy nói:

- Hãy khoan! Tiểu nhân còn có một câu, đánh bạo thỉnh giáo Gia Luật đại gia.

Gia Luật Tề không khỏi sững lại, chỉ thấy đối phương mặc bộ hắc y rách rưới, tay cầm một cây thiết trượng, đầu tóc rối bù, mặt đầy vết sẹo lồi lõm, lưng đeo năm cái túi, thì ra là một đệ tử năm túi. Cái Bang vốn hiếm có ai tướng mạo tuấn nhã, nhưng người này xấu xí quá chừng, bang chúng Cái Bang biết y tên là Hà Sư Ngã, là một đệ tử năm túi của Cái Bang, tính vốn ít nói, bảo gì làm nấy, mười mấy năm nay chăm chỉ hiền lành, không ngờ hôm nay đột nhiên lên tiếng chất vấn Gia Luật Tề trước mặt quần hùng, không khỏi có chút sửng sốt.

Hà Sư Ngã tướng mạo quá mức xấu xí khiến cho người ta gặp một lần thì khó quên, cho nên Gia Luật Tề cũng nhận biết y, bèn ôm quyền nói:

- Không biết Hà huynh có cao kiến gì, tiểu đệ muốn nghe chỉ giáo!

Hà Sư Ngã cười khẩy nói:

- Hai chữ "chỉ giáo" thật chẳng dám nhận. Tiểu nhân có điều muốn hỏi Gia Luật đại gia, lệnh tôn làm tể tướng Mông Cổ, lệnh huynh cũng từng được làm quan lớn, tuy đã qua đời, nhưng Cái Bang chúng tôi đối địch với Mông Cổ, trọng nhiệm bang chủ bản bang, Gia Luật đại gia há có thể gánh vác được?

Gia Luật Tề căm phẫn nói:

- Tiên phụ Gia Luật Sở Tài bị hoàng hậu Mông Cổ hạ độc mà chết, tiên huynh Gia Luật Tấn bị đương kim hoàng đế Mông Cổ giết hại, tại hạ cùng với bạo chúa Mông Cổ cừu oán bất cộng đái thiên!

Hà Sư Ngã khinh khỉnh nói:

- Tuy nói như vậy, nhưng cái chết của lệnh tôn còn nhiều ám muội, hạ độc chỉ là đồn đại, chưa nghe thông tin xác thực. Lệnh huynh phạm pháp đáng vào tội chết, đâu thể nói là cừu oán cho được. Còn mối thù lớn của bản bang chưa trả... tiểu nhân vẫn có hai việc chưa rõ, nên mới mạo muội lên đây để hỏi rõ ràng.

Gia Luật Tề vốn luôn hành sự ổn trọng, nhưng nghe câu nói của Hà Sư Ngã thì cũng không khỏi tức giận, nghiêm giọng hỏi:

- Là hai việc gì?

Hà Sư Ngã ngang nhiên nói:

- Việc thứ nhất, công cuộc bàn giao từ bang chủ cũ sang bang chủ mới của bản bang xưa nay vẫn lấy Đả Cẩu Bổng làm tín vật, Gia Luật đại gia hôm nay muốn làm bang chủ, có biết vật chí bảo của bản bang hiện giờ đang ở đâu không? Tiểu nhân rất mong được biết!

Câu hỏi hết sức hóc búa, Gia Luật Tề nhất thời chưa biết đối đáp ra sao, chỉ nhàn nhạt nói:

- Lỗ cố bang chủ mất mạng bởi tay kẻ gian, cây Đả Cẩu Bổng cũng bị kẻ gian lấy mất, đó là việc đại sỉ nhục của bản bang, phàm là đệ tử bản bang, đều có trách nhiệm tìm lại Đả Cẩu Bổng!

Hà Sư Ngã đột nhiên hỏi:

- Việc thứ hai mà tiểu nhân chưa rõ, mối thù lớn của Lỗ cố bang chủ rốt cuộc có trả hay không?

Gia Luật Tề khảng khái đáp:

- Lỗ cố bang chủ đã bị Hoắc Đô sát hại, ai cũng biết vậy, hào kiệt đương thế ai cũng bi phẫn. Có điều nhiều ngày tìm kiếm, nhưng vẫn chưa biết được tên gian tặc Hoắc Đô hiện tại ở đâu, đây chính là sự việc thiết yếu của bản bang, chúng ta dẫu phải đi khắp chân trời góc biển, cũng phải tìm ra tên gian tặc Hoắc Đô để trả thù cho Lỗ cố bang chủ.

Hà Sư Ngã lạnh lùng nói:

- Thứ nhất, Đả Cẩu Bổng hiện còn chưa đoạt lại được. Thứ hai, hung thủ sát hại Lỗ cố bang chủ còn chưa tìm ra. Hai việc lớn còn chưa xong lại đi đòi làm bang chủ, như vậy có phải là quá nóng vội hay chăng?

Mấy câu vừa rồi lẽ chính từ nghiêm, Gia Luật Tề không biết đối đáp thế nào, Lương trưởng lão xen vào nói:

- Lời của Hà lão đệ nói cũng có lý, nhưng mấy chục vạn đệ tử bản bang trải khắp thiên hạ, không thể không có bang chủ lãnh đạo, còn việc tìm lại cây Đả Cẩu Bồng cùng với truy tìm hung thủ, lại không thể bảo cứ làm là làm, nhất định phải có người chủ trì thì mới có thể hoàn tất hai việc lớn này, chúng ta lập ngay vị tân bang chủ chính là vì thế.

Hà Sư Ngã khẽ lắc đầu, trực tiếp nói:

- Lương trưởng lão nói quá sai, như vậy có thể gọi là đảo ngược nhân quả.

Lương trưởng lão vốn là người đứng đầu bốn vị trưởng lão chín túi của Cái Bang, một tên đệ tử năm túi nhỏ bé như Hà Sư Ngã lại dám cả gan ăn nói vô lễ trước mặt mọi người, Lương trưởng lão giận dữ quát:

- Lời của lão phu sai lầm thế nào?

Hà Sư Ngã mặt không biến sắc nói:

- Theo ý đệ tử, người nào có thể đoạt lại cây Đả Cẩu Bổng, có thể giết được tên gian tặc Hoắc Đô trả thù cho Lỗ cố bang chủ, chúng ta sẽ cử người ấy làm tân bang chủ. Còn như hôm nay ai võ công cao nhất thì được lên làm bang chủ, giả dụ Hoắc Đô đột nhiên đến đây, võ công lại còn cao hơn Gia Luật đại gia, chẳng lẽ chúng ta phải cử hắn làm bang chủ hay sao?

Lời nói vừa dứt, quần hùng đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy hết sức có lý. Gia Luật Tề và Lương trưởng lão nhất thời á khẩu, không thể nói năng được gì.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.