Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành Tẩu Giang Hồ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Thời gian chậm rãi trôi qua, chúng nữ lúc này đều đã lần lượt tỉnh lại, sau khi biết được thế giới bên ngoài đã trôi qua hơn một trăm năm thì ai cũng cực kỳ sửng sốt, may mắn là vẫn có Vô Cực Tử ở bên cạnh, nếu không thì các nàng cũng không biết bản thân sẽ như thế nào nữa. Thương thế trên người Khúc Tam sau một thời gian dài điều trị cũng đã hồi phục hoàn toàn, Vô Cực Tử lúc này cũng có thể yên tâm rời đi, Khúc Tam cũng hào phóng biếu tặng vô số bảo vật quý giá xem như tạ lễ, thế nhưng Vô Cực Tử biết rằng toàn bộ trân bảo ở đây đều là mồ hôi công sức của đối phương nên cũng chỉ lấy một vài món xem như tượng trưng.

Rời khỏi Ngưu Gia Thôn, Vô Cực Tử tìm một nơi vắng vẻ đưa chúng nữ ra khỏi Vô Cực Châu, mọi người nhanh chóng lên đường đi về phía tây bắc, sau nhiều tháng bôn ba hành tẩu thì cũng đến được Thiên Sơn. Nhìn vào đống hoang tàn trước mắt, Vô Cực Tử không khỏi cảm khái tuế nguyệt vô tình, Linh Thứu Cung nguy nga lộng lẫy, thuộc hạ vô số, uy chấn hải ngoại năm xưa hiện tại chỉ còn lại một đống đổ nát tan hoang. Năm xưa sau khi Vu Hành Vân cùng với bốn người Mai Lan Cúc Trúc rời đi, đệ tử của Linh Thứu Cung cũng mỗi người một ngả, đám người ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo thì quay về bản bộ, Linh Thứu Cung chính thức giải tán, từ đó về sau không còn xuất hiện trên giang hồ nữa.

Thiên Sơn vẫn cứ sừng sững ở đấy, Phiêu Diểu Phong vẫn cứ mờ mịt như vậy, chỉ là Linh Thứu Cung huy hoàng năm xưa đã không còn nữa. Hang động năm xưa Vô Cực Tử sinh sống cùng với Tiêu Dao Tử cũng đã bị thiên kiếp phá hủy không còn một chút dấu vết nào, tiệc tàn người tan, chỉ có nỗi buồn man mác đọng lại, khiến cho hắn trong lúc nhất thời không khỏi cảm thấy bơ vơ lạc lõng.

Mộc Uyển Thanh nhìn thấy phu quân buồn bực không vui thì cũng khẽ thở dài một hơi, dịu dàng nói:

- Chuyện đâu còn có đó, may mắn là phu thê chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, không phải sao?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, mỉm cười nói:

- Đúng vậy! Chỉ cần mọi người được ở bên nhau, dù là núi rừng hoang vắng hay là phố xá náo nhiệt, đâu đâu cũng là nhà cả.

Hoa nở hoa tàn, hoa tàn hoa nở, thời gian trôi nhanh như cơn gió thoáng qua, chớp mắt một cái đã là mười sáu năm sau. Vô Cực Tử cùng với chúng nữ ngày ngày tiêu dao khoái hoạt, tự do tự tại, hành tẩu giang hồ từ nam chí bắc, hành hiệp trượng nghĩa, chữa bệnh cứu người, y thuật vô cùng xuất sắc, danh tiếng cũng dần dần lan xa, được nhân sĩ võ lâm ưu ái đặt cho ngoại hiệu là Tiêu Dao Y Tiên.

Trong lúc hành tẩu giang hồ, Vô Cực Tử cũng tiện thể hỏi thăm một chút để có thể hiểu biết rõ ràng hơn về tình thế võ lâm Trung Nguyên hiện nay. Mấy chục năm trước, một tên hỏa công đầu đà chuyên việc bếp núc đã học lén võ công của Thiếu Lâm Tự suốt mấy chục năm mà không ai hay biết, trong lúc tỷ thí võ nghệ đã đánh trọng thương phương trượng của Thiếu Lâm Tự lúc bấy giờ là Khổ Thừa Thiền Sư cùng với hàng loạt tăng chúng trong chùa, Khổ Thừa Thiền Sư cũng bởi vì nội thương nghiêm trọng nên đã viên tịch. Không lâu sau đó, tên hỏa công đầu đà kia tiếp tục giết hại mấy vị hòa thượng trước đây vẫn luôn bất hòa với y, tăng chúng của Thiếu Lâm Tự vô cùng chấn động, lập tức phái ra mấy chục cao thủ truy nã khắp nơi, thế nhưng vẫn chẳng tìm thấy tung tích của y đâu cả. Các vị cao tăng trong chùa cũng vì sự việc ấy mà nảy ra tranh chấp, ai cũng đổ lỗi cho nhau, ngay cả thủ toà của La Hán Đường là Khổ Tuệ Thiền Sư cũng nổi giận bỏ sang Tây Vực, sáng lập ra Tây Vực Thiếu Lâm Phái ở đây.

Sau biến cố tang tóc kia, Thiếu Lâm Tự lập tức phong bế sơn môn, đồng thời cũng đặt ra quy định nghiêm khắc, đệ tử nào không được sư phụ truyền thụ mà dám học lén võ công, nếu như mà bị phát hiện, nặng sẽ bị xử tử ngay lập tức, nhẹ cũng bị cắt đứt gân mạch toàn thân trở thành phế nhân. Võ học của Thiếu Lâm Tự cũng bắt đầu suy vong từ đó, một số bí tịch võ công thượng thừa lúc này đã bị thất truyền, nền tảng võ học không còn được như xưa nữa.

Vô Cực Tử bởi vì nhớ đến duyên phận năm xưa đã được mấy vị cao tăng của Thiếu Lâm Tự cùng với lão tăng quét rác cho phép vào Tàng Kinh Các học tập kinh thư võ học, nên đã xuất quỷ nhập thần lẻn vào Tàng Kinh Các để lại mấy môn võ công tuyệt học của Thiếu Lâm Tự mà hắn đã học được trước đây. Chúng tăng phát hiện ra thì vô cùng phấn khích, mọi người cho rằng Phật Tổ hiển linh phù hộ cho Thiếu Lâm Tự vượt qua biến cố, hy vọng rằng danh tiếng Thái Sơn Bắc Đẩu uy chấn võ lâm năm xưa sẽ sớm có thể hưng thịnh trở lại.

Bên cạnh đó, Hoa Sơn Luận Kiếm cũng là một sự kiện đáng chú ý trong những năm gần đây. Khoảng mấy năm trước, trên giang hồ xuất hiện một bộ kinh thư võ học cực kỳ thần diệu tên là Cửu Âm Chân Kinh, khiến cho giang hồ tranh giành chiếm đoạt, tạo ra một trường ân oán triền miên không dứt. Cuối cùng có năm vị cao thủ võ công lợi hại nhất đã tham gia luận kiếm giữa mùa đông giá buốt ở Hoa Sơn thuộc địa giới Thiểm Tây, một trong năm ngọn núi linh thiêng hay còn gọi là Ngũ Nhạc, để phân định thắng bại.

Năm vị cao thủ tuyệt thế kia lần lượt là đảo chủ Hoàng Dược Sư của Đào Hoa Đảo, Âu Dương Phong của Bạch Đà Sơn ở Tây Vực, hoàng đế Đoàn Trí Hưng của Đại Lý, bang chủ Hồng Thất Công của Cái Bang, và giáo chủ Vương Trùng Dương của Toàn Chân Giáo. Năm người bọn họ miệng thì đàm luận kiếm thuật võ công, tay thì ra chiêu sử thức khắc địch chế thắng, giao đấu với nhau cực kỳ ác liệt.

Sau bảy ngày bảy đêm long tranh hổ đấu thì Vương Trùng Dương võ công nhỉnh hơn bốn người còn lại, được tôn là thiên hạ đệ nhất võ công, đồng thời đoạt được Cửu Âm Chân Kinh. Cuối cùng năm người bọn họ dựa vào năm phương vị Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung tương ứng với Mộc, Kim, Hỏa, Thủy, Thổ trong ngũ hành mà định ra Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, trong đó Hoàng Dược Sư có ngoại hiệu là Đông Tà, Âu Dương Phong có ngoại hiệu là Tây Độc, Đoàn Trí Hưng có ngoại hiệu là Nam Đế, Hồng Thất Công có ngoại hiệu là Bắc Cái, và Vương Trùng Dương có ngoại hiệu là Trung Thần Thông.

Lại nói về Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, Hoàng Dược Sư là đảo chủ của Đào Hoa Đảo, tính tình quái dị, cô độc, làm mọi việc theo ý mình, đồng thời cũng là một người có tính cách kiêu ngạo hiếm có trong gầm trời này, thường xuyên chê bai cổ nhân. Hoàng Dược Sư là một bậc kỳ tài thông minh tuyệt đỉnh thuần thục hết mọi tinh hoa của chốn nhân gian, văn tài võ học, thư họa cầm kỳ, toán học binh thư cho tới y bốc tinh tướng, kỳ môn ngũ hành, không môn nào không biết, không môn nào không giỏi. Võ công của Hoàng Dược Sư cũng vô cùng cao siêu, nhanh, chuẩn, lạ và đẹp, đã từng làm một đôi câu đối "Đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm - Bích hải triều sinh án ngọc tiêu" để bộc lộ tinh hoa võ học của mình.

Âu Dương Phong là chủ nhân của Bạch Đà Sơn ở Tây Vực, là một kẻ độc ác, nhiều mưu mô thủ đoạn, là người túc trí đa mưu và tà đạo bậc nhất trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt. Âu Dương Phong có võ công rất cao, thường dùng một cây gậy có thả hai con rắn độc ở đầu làm vũ khí, đồng thời cũng am hiểu về độc dược, có thể chế ra các loại chất độc cực kỳ lợi hại mà không ai có thể giải được.

Đoàn Trí Hưng là một vị vua yêu nước thương dân, một bậc anh hùng võ lâm tuyệt đỉnh, là hậu nhân của Đoàn Chính Thuần, nổi danh với tuyệt kỹ gia truyền Nhất Dương Chỉ của Đoàn Gia ở Đại Lý. Sau khi Hoa Sơn Luận Kiếm kết thúc không lâu thì Đoàn Trí Hưng cũng giao lại hoàng vị cho con trai là Đoàn Trí Liêm, xuất gia làm tăng, quy y cửa phật, gọi là Nhất Đăng Đại Sư. Chỉ là không hiểu sao tuyệt kỹ gia truyền của Đoàn Gia lúc này cũng chỉ còn lại một mình Nhất Dương Chỉ, còn Lục Mạch Thần Kiếm thì đã bị thất truyền từ lâu, Vô Cực Tử nhớ đến tình xưa nghĩa cũ nên đã cải trang thành một vị cao tăng đắc đạo của Thiên Long Tự, đích thân truyền thụ Lục Mạch Thần Kiếm cho Nhất Đăng Đại Sư, hy vọng võ học của Đoàn Gia từ nay có thể khôi phục lại huy hoàng như trước.

Hồng Thất Công là bang chủ thứ mười tám của Cái Bang, là một trong những người có võ công cao cường tuyệt đỉnh đương thời, tính tình hào sảng, là một bậc anh hùng hành hiệp trượng nghĩa, không hề thua kém Tiêu Phong năm xưa. Chỉ là Hồng Thất Công lại có tật xấu ham ăn ham rượu, y từng một lần vì mải ăn uống mà để cho một vị huynh đệ chết thảm, sau đó y tức giận tự chặt một ngón tay của mình để nhắc nhở bản thân, từ đó giang hồ còn gọi y là Cửu Chỉ Thần Cái. Bởi vì mối quan hệ khăng khít giữa Đoàn Gia và Cái Bang trong nhiều năm liền nên Nhất Đăng Đại Sư và Hồng Thất Công cũng có quan hệ rất tốt, hai người thỉnh thoảng cũng sẽ luận đạo với nhau.

Cuối cùng chính là Vương Trùng Dương, giáo chủ của Toàn Chân Giáo, y là một con người yêu nước thương dân, tài năng đức độ, được người đời trọng vọng, võ công cao cường mà khiêm tốn lễ độ. Trước đây Vương Trùng Dương bởi vì căm ghét quân Kim hà hiếp bách tính nên đã khởi nghĩa chống lại nhưng đã thất bại, cuối cùng y chán nản quay về Chung Nam Sơn lập ra Toàn Chân Phái uy chấn võ lâm. Chỉ tiếc rằng Vương Trùng Dương bởi vì bệnh nặng nên đã mất sớm, bình sinh y có bảy người đệ tử gọi là Toàn Chân Thất Tử, Khâu Xử Cơ mà Vô Cực Tử gặp được ở Ngưu Gia Thôn lúc trước chính là một trong số đó.

Trong khoảng thời gian này, Vô Cực Tử cũng học được không ít võ công từ các vị hiệp khách giang hồ mà hắn gặp được trên đường đi. Không kể đến Dương Gia Thương Pháp, Quách Gia Kích Pháp và Toàn Chân Kiếm Pháp đã học được ở Ngưu Gia Thôn thì Vô Cực Tử còn lĩnh ngộ được Lý Sương Phá Băng Chưởng, Tam Hoa Tụ Đỉnh Chưởng, Toàn Chân Tâm Pháp và Kim Nhạn Công của Toàn Chân Giáo, Tiêu Dao Du của Cái Bang, thủ pháp ám khí Mãn Thiên Hoa Vũ, La Hán Đao Pháp của Tiên Hà Phái..., tất cả đều đã được tu luyện đến Đỉnh Phong.

Lý Sương Phá Băng Chưởng là một trong những tuyệt học cao thâm của Toàn Chân Giáo, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm. Mỗi khi xuất chưởng thế như băng tuyết, hàn khí vô tận bao trùm trời đất, không nơi nào mà không tới được, khiến cho người khác khó lòng phòng bị.

Tam Hoa Tụ Đỉnh Chưởng là chưởng pháp tuyệt đỉnh của Toàn Chân Giáo, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm. "Tam Hoa" nghĩa là tinh, khí, thần, người luyện đem tinh, khí, thần ngưng tụ vào một chưởng đánh ra chưởng lực dâng trào, ba tầng trùng điệp, một chưởng mang theo ba đạo lực lượng, biến ảo khôn lường.

Toàn Chân Kiếm Pháp là kiếm pháp độc môn của Toàn Chân Giáo, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm, đệ tử vừa mới nhập môn đều sẽ được học môn kiếm pháp này. Chiêu mạnh nhất của bộ kiếm pháp này có tên là Nhất Khí Hóa Tam Thanh, trong lần Hoa Sơn Luận Kiếm Vương Trùng Dương đã dựa vào bộ kiếm pháp này mà đánh bại quần hùng.

Toàn Chân Tâm Pháp là nội công tâm pháp của Toàn Chân Giáo, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm, đệ tử vừa mới nhập môn đều sẽ được học môn võ công này. Toàn Chân Tâm Pháp rất dễ tu luyện, có tác dụng dưỡng sinh, lúc đầu thì chậm chạp nhưng càng về sau thì càng cao cường, là tâm pháp của huyền môn chính tông nên không sợ bị tẩu hỏa nhập ma, càng sẽ không gặp bình cảnh, càng tu luyện thì về sau nội lực càng cao thâm. Người luyện tâm pháp này bất cứ lúc nào cũng có thể tu luyện, dù là đi, đứng, nằm, ngồi đều đang tu luyện nội công, càng loại bỏ tạp niệm trong đầu thì tiến bộ càng nhanh.

Kim Nhạn Công là khinh công độc môn của Toàn Chân Giáo, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Trung Phẩm. Người luyện thành loại khinh công này có thể đi ba mươi bảy bước trong không trung, cách mặt đất khoảng ba thước, cực kỳ lợi hại.

Tiêu Dao Du là môn quyền pháp của Cái Bang, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Trung Phẩm, có ba mươi sáu chiêu biến hóa phức tạp, linh động nhẹ nhàng, vô cùng bay bướm. Nhìn chung thì Tiêu Dao Du phù hợp với nữ hơn nam do tính linh động uyển chuyển đẹp mắt và không quá tàn độc, không thiên về dùng kình khí, nội lực.

Mãn Thiên Hoa Vũ là môn thủ pháp ám khí đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Trung Phẩm, tập trung sức mạnh và tinh thần phóng ra hàng loạt ám khí để tiêu diệt địch thủ. Đây là một chiêu thức ám sát được các sát thủ trong võ lâm rất đắc ý, chiêu thức không những hiểm độc mà còn có khả năng sát thương trên diện rộng.

La Hán Đao Pháp là môn công phu của Tiên Hà Phái, một bàng chi của Thiếu Lâm Tự, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hạ Phẩm. Dương Gia Thương Pháp và Quách Gia Kích Pháp đều đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hạ Phẩm, biến chiêu liên tục, cương mãnh vô song, thích hợp dùng để giết địch trên chiến trường hơn là tỷ thí đơn thuần trong võ lâm.

Trong khoảng thời gian này, Vô Cực Tử cũng đã tổng hợp lại toàn bộ võ công tuyệt học mà hắn đã lĩnh ngộ được từ trước đến nay, kết hợp với cảm ngộ võ học của bản thân mà sáng tạo ra một bộ công pháp vô cùng huyền diệu, đặt tên là Tiêu Dao Võ Điển. Phẩm chất của Tiêu Dao Võ Điển đã mơ mơ hồ hồ vượt qua cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, nhưng bởi vì thế giới này thiên địa linh khí thưa thớt, không thể chứa chấp được võ công có đẳng cấp cao hơn nên mới xảy ra tình cảnh như vậy, tương tự với trường hợp của Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công lúc trước.

Nội công của Vô Cực Võ Điển bao gồm Đạo Môn Tâm Pháp thiên về các phương pháp tĩnh tâm, an thần, hít thở hay bế khí để gia tăng nội lực và khí công của bản thân, lấy nhu khắc cương, âm dương hòa hợp, cùng với Phật Môn Tâm Pháp chú trọng tăng cường sức mạnh cơ bắp và khí lực chủ yếu ở ngoại công với những phương thức co duỗi gân cốt và kinh mạch trong người. Bên cạnh đó, ngoại công cũng bao hàm bộ pháp Lăng Hư Ngự Không Bộ, chỉ pháp Âm Dương Quy Nhất Chỉ, chưởng pháp Hàng Long Phục Hổ Chưởng, thủ pháp Càn Khôn Chuyển Di Thủ, chiêu thức có thể biến hóa liên tục như nước chảy mây trôi, tùy theo hoàn cảnh mà điều chỉnh cho phù hợp, lấy nội lực làm gốc, lấy chiêu thức làm ngọn, không cần phải gò bó trong một số hạn chế nhất định, có thể dùng vô chiêu thắng hữu chiêu xuất quỷ nhập thần.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.