Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Dung

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Những sự kiện trọng đại trên thảo nguyên sa mạc phương bắc, Vô Cực Tử đều nhìn rõ mồn một ngay trước mắt, đại quân Mông Cổ khí thế oai hùng, ai nấy dũng mãnh thiện chiến, xem ra kế tiếp chính là công thành cướp đất, xung đột chiến hỏa liên miên bất tận, không ai có thể thoát được, bánh xe thời đại cũng bắt đầu chuyển động. Chúng nữ sau nhiều năm nỗ lực tu luyện, thì lúc này cũng đã lần lượt đạt đến bình cảnh, chỉ còn cách tĩnh tâm bế quan lĩnh ngộ yếu quyết, ngay cả mấy nàng tinh nghịch hiếu động như Chung Linh và A Tử cũng kiên trì bế quan khổ tu, để lại Vô Cực Tử tịch mịch một mình ở trên thảo nguyên phương bắc, lâu ngày cũng chán, hắn bèn quyết định sẽ đi về phương nam, kiếm tìm Thiên Hạ Ngũ Tuyệt tài ba xuất chúng để giao lưu võ học.

Một ngày này, Vô Cực Tử đi đến Trương Gia Khẩu, một chốn thông đạo giữa hai vùng nam bắc, lông thú vật phẩm bên ngoài quan ải đều tập trung ở đây, nhà cửa đông đúc, chợ búa phồn thịnh. Vô Cực Tử đang nhàn nhã uống rượu trong tửu lâu, thì chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ náo nhiệt, chỉ thấy một tên tiểu nhị đang lớn tiếng quát tháo xua đuổi một thiếu niên gầy gò ăn mặc rách rưới.

Thiếu niên vẫn còn rất trẻ, chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi thôi, trên mặt trên tay bám đầy nhọ nồi đen nhẻm, nhìn thể không rõ diện mục, cầm một cái bánh màn thầu cười hì hì để lộ ra hàm răng trắng muốt, không hề tương xứng với dáng vẻ bên ngoài. Vô Cực Tử nhìn thấy đối phương tròng mắt đen láy, thần tình hết sức linh động, bởi vì thường xuyên tiếp xúc với thuật dịch dung xuất quỷ nhập thần của A Châu, cũng không khó để nhận ra đối phương chính là nữ cải nam trang.

Tiểu nhị nhìn chằm chằm vào thiếu niên, không nhịn được mà tức giận quát:

- Còn chưa cút đi cho ta?

Thiếu niên khẽ hừ một tiếng, bĩu môi nói:

- Đi thì đi!

Thiếu niên đang định quay người rời đi thì tiểu nhị đã vội vàng kêu lên:

- Khoan đã, bỏ cái bánh xuống!

Thiếu niên theo lời ném cái bánh màn thầu xuống đất, nhàn nhạt nói:

- Thật là đáng thương, thôi ngươi ăn đi.

Một con chó con ghẻ lở ở cách đó không xa vội vàng chụp cái bánh cắm đầu ăn, tiểu nhị nổi giận vung quyền đánh tới nhưng thiếu niên đã bước chân nhanh nhẹn tránh được, tiểu nhị thở dài nói:

- Đáng tiếc, đáng tiếc, bánh bao nhân thịt lại cho chó ăn.

Vô Cực Tử nhìn thấy thiếu niên thân thủ khinh linh, tựa hồ hiểu ra gì đó, cảm thấy có chút thú vị, bèn lấy ra một thỏi bạc đưa cho tiểu nhị, mỉm cười nói:

- Thôi đừng tính toán làm gì, để ta trả tiền cho.

Tiểu nhị vui vẻ nhận lấy thỏi bạc, cũng không tính toán chuyện vừa rồi nữa. Thiếu niên không khỏi có chút ngạc nhiên, cũng lò dò bước tới, nghiêng đầu nhìn Vô Cực Tử.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Nếu ngươi không bận gì thì cũng đến ăn cho vui.

Thiếu niên cũng không khách khí bước đến cạnh bàn ngồi xuống, cười khẽ nói:

- Được thôi, một mình ta buồn lắm, đang muốn tìm bạn đây.

Tiểu nhị nhìn thấy thiếu niên rách rưới nghèo khó thì rất không vừa ý, gọi suốt nửa ngày mới uể oải mang tới một cái bát, thiếu niên liền nổi giận quát:

- Ngươi cho rằng ta nghèo hèn, không xứng đáng ăn cơm trong quán của ngươi, có phải không? Chỉ sợ ngươi mang thức ăn ngon nhất ra đây cũng chưa hợp khẩu vị của ta đâu.

Tiểu nhị khẽ hừ một tiếng, cười nhạt nói:

- Thế cơ à? Đại gia cứ thoải mái gọi, chúng tôi sẽ nấu được hết, chỉ sợ ăn xong không có ai trả tiền thôi.

Thiếu niên quay sang nhìn Vô Cực Tử, tươi cười hỏi:

- Bất kể ta ăn bao nhiêu, ngươi cũng làm chủ chứ hả?

Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng, gật đầu nói:

- Được rồi, ngươi cứ gọi đi.

Thiếu niên quay sang nhìn tiểu nhị, hống hách nói:

- Tiểu nhị, ngươi đã nghe rõ chưa hả? Trước tiên cứ mang bốn loại quả khô, bốn loại quả tươi, hai loại ngâm muối, bốn loại bánh mứt lên đây cho ta.

Tiểu nhị giật nảy mình, không ngờ rằng đối phương vừa mở miệng đã là đại ngôn, cười gằn nói:

- Đại gia muốn dùng loại trái cây, bánh mứt nào?

Thiếu niên suy ngẫm một chút rồi mở miệng nói:

- Quán rượu nhỏ ở địa phương này thì có cái gì ngon. Thôi thế này đi, bốn món quả khô là lệ chi, quế viên, táo khô, ngân hạnh, bốn món quả tươi thì ngươi cứ chọn loại mới. Ngâm muối thì phải là anh đào và ô mai gừng, còn bánh mứt thì là mai côi kim quất, hương dược bồ đào, đường sương đào điều và lê nhục hảo lang quân, không biết ở đây có không?

Tiểu nhị nghe thấy đối phương nói rất rành mạch, cũng không dám coi thường nữa, chỉ nghe thiếu niên tiếp tục nói:

- Đồ nhắm thì ở đây chẳng có tôm cá gì tươi, thôi thì cứ bày ra tám món qua loa để uống rượu vậy.

Tiểu nhị không dám thất lễ, nhẹ giọng hỏi:

- Các vị đại gia muốn ăn gì?

Thiếu niên cũng không suy nghĩ nhiều, chép miệng nói:

- Tám món đồ nhắm chính là chim cút nướng hoa, chân vịt xào, canh lưỡi gà, lộc đỗ nhưỡng giang dao, gân bò luộc uyên ương, cúc hoa thố ty, đùi hoẵng nướng và chân giò nấu gừng chua. Ta cũng chỉ gọi các ngươi mang ra vài món ở đây nấu được thôi, chứ những món ngon lành quý báu, chúng ta cũng miễn đi thôi.

Tiểu nhị nghe thấy thiếu niên thao thao bất tuyệt thì há miệng không ngậm lại được, chờ cho đối phương dứt lời, bèn trịnh trọng nói:

- Tám món ấy giá tiền không thấp đâu, chỉ riêng món chân vịt xào và canh lưỡi gà cũng đã phải dùng đến mấy chục con gà con vịt rồi đấy.

Thiếu niên chỉ Vô Cực Tử một cái, khinh khỉnh nói:

- Có vị đại gia này làm chủ, ngươi dám bảo hắn không ăn nổi sao?

Tiểu nhị nhìn thấy Vô Cực Tử tuy rằng tướng mạo tuấn tú, nhưng ăn mặc cũng hết sức giản dị, không giống như người có tiền, nhất thời chưa biết làm sao, bỗng nhiên nghe cạch một tiếng, thấy một thỏi vàng to tướng nằm ngay ngắn trên bàn, hai mắt lập tức sáng lên, bèn vâng dạ hỏi:

- Hai vị đại gia còn gì căn dặn nữa không?

Thiếu niên thủng thẳng đáp:

- Còn cần mười hai món để ăn cơm, lại thêm tám món điểm tâm, cũng chẳng tốn bao nhiêu đâu.

Tiểu nhị không dám hỏi tên món ăn, sợ rằng thiếu niên gọi nhiều quá không nấu được, bèn vội vàng phân phó nhà bếp chọn loại nguyên liệu hạng nhất, sau đó lật đật chạy lại, vui vẻ nói:

- Hai vị đại gia muốn uống rượu gì? Tiểu điếm có loại Lão Bạch Phần Tửu mười năm, hay là cứ uống trước hai chén có được không?

Thiếu niên khẽ gật đầu, thản nhiên nói:

- Được rồi, miễn cưỡng chấp nhận, cứ mang lên đi.

Không bao lâu trái cây bánh mứt đã được đưa lên, thiếu niên hưng phấn cao đàm khoát luận, toàn nói những chuyện nhân tình thế thái của phương nam, thanh thoát tao nhã, học vấn uyên bác kiến thức rộng rãi. Thiếu niên nghe thấy Vô Cực Tử nói mới từ Mông Cổ đến, bèn hỏi tình hình trên thảo nguyên sa mạc phương bắc, nghe tới đoạn hay thì bất giác vỗ tay cười lớn, thần thái trông rất ngây thơ.

Hai người vui vẻ trò chuyện hỏi thăm, đến lúc say sưa thiếu niên còn đưa tay nắm lấy bàn tay của Vô Cực Tử, vừa nắm chợt thấy bàn tay thiếu niên mềm mại mịn màng như không có xương, quả nhiên là một thiếu nữ không thể sai được, thiếu niên lúc này cũng chợt nhận ra, cười khẽ một tiếng, nhè nhẹ rút tay về nói:

- Chúng ta nói chuyện lâu quá, thức ăn đã lạnh cả rồi.

Vô Cực Tử sửng sốt nói:

- Vậy thì cứ bảo tiểu nhị hâm nóng lên thôi.

Thiếu niên khẽ lắc đầu, khe khẽ nói:

- Không được, thức ăn hâm nóng ăn không ngon đâu.

Thiếu niên gọi tiểu nhị tới, căn dặn mang lên mấy chục món thức ăn đã nguội xuống, dùng nguyên liệu mới nấu lại đĩa khác cho nóng. Đám người chưởng quỹ, tiểu nhị ở trong quán ai nấy rất lấy làm lạ, nhưng mà làm ăn có lãi thì tự nhiên nhất nhất nghe lệnh làm theo. Vô Cực Tử hiểu ngay rõ ràng thiếu niên đang muốn bào tiền của mình, cũng chẳng hiểu được vì sao đối phương làm thế, nhưng mà lúc này hắn đang có tính toán khác, trò chuyện đàm luận với thiếu niên cũng rất hợp ý, cho dù tốn gấp mười lần thì cũng hoàn toàn không để ý.

Đến khi mấy chục món ăn nấu lại được bưng lên, thiếu niên chỉ gắp vài đũa đã bảo no rồi, tiểu nhị trong lòng không khỏi mắng thầm Vô Cực Tử là tên thiếu gia nhiều tiền ngu ngốc, lại bị một gã ăn mày áo quần rách nát nghèo rớt mồng tơi lừa cho một vố mất tiền oan uổng, bỗng thấy thiếu niên cười khẽ một tiếng, chắp tay hỏi:

- Còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tính của đại ca?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, chắp tay đáp lễ nói:

- Tại hạ họ Tiêu tên Lục, cô nương tên họ là gì?

Thiếu niên động đũa gắp mấy món ăn thanh đạm, buột miệng đáp:

- Ta họ Hoàng, tên một chữ Dung.

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, đối phương vốn họ Hoàng, vừa rồi lại thi triển tuyệt học Kỳ Môn Ngũ Chuyển để đối phó với tiểu nhị, xem ra chính là nữ nhi của Hoàng Dược Sư rồi, Hoàng Dung lúc này cũng chợt nhận ra gì đó, hoa dung thất sắc, run giọng nói:

- Ngươi... nói chuyện với ngươi chán chết đi được, thôi ta đi đây.

Hoàng Dung đang định xoay người rời đi thì đã bị Vô Cực Tử giữ lại, hòa nhã nói:

- Trời đánh cũng tránh bữa ăn, Hoàng cô nương cần gì phải vội vàng như thế?

Hoàng Dung cố gắng giãy giụa mấy lần nhưng cũng không thoát khỏi bàn tay của Vô Cực Tử, thôi thì đành phải tùy cơ ứng biến, thong thả ngồi ngay xuống ghế, giương đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, thắc mắc hỏi:

- Ta đã hóa trang rất cẩn thận rồi, tại sao ngươi vẫn nhận ra?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, ung dung đáp:

- Thê tử của ta tinh thông thuật dịch dung, mặc dù bản lĩnh của cô nương cũng rất không tệ, nhưng vẫn còn kém xa lắm.

Vô Cực Tử ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:

- Thật không giấu gì Hoàng cô nương, tại hạ ngưỡng mộ đại danh của Đông Tà Hoàng đảo chủ đã lâu, hôm nay lại gặp được Hoàng cô nương ở đây, quả là tam sinh hữu hạnh, duyên phận vô cùng.

Hoàng Dung trong lòng kinh hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh lại, ngờ nghệch nói:

- Cái gì mà đông tây chính tà tùm lum tà la vậy? Xin lỗi, các hạ nói chuyện ta nghe không hiểu gì cả.

Vô Cực Tử cũng không nhiều lời, trực tiếp bước chân theo phương vị bát quái một vòng, Hoàng Dung thấy vậy thì rất ngạc nhiên, run run nói:

- Kỳ Môn Ngũ Chuyển... Ngươi rốt cuộc là ai?

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, vân đạm phong khinh nói:

- Tại hạ quen biết một người tên là Khúc Tam, à không, phải nói là Khúc Linh Phong, ta đã học được môn võ công này từ hắn.

Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Ăn nói bậy bạ! Võ công của Đào Hoa Đảo nghiêm cấm ngoại truyền, Khúc sư huynh mặc dù đã bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng nhất định sẽ không bao giờ vi phạm môn quy.

Vô Cực Tử không khỏi có chút sửng sốt, không ngờ rằng Đào Hoa Đảo lại có quy tắc nghiêm khắc như vậy, bèn chân thành nói:

- Xem ra tại hạ đã đường đột rồi. Ta chỉ muốn lĩnh giáo phong thái của Thiên Hạ Ngũ Tuyệt, tuyệt đối không có ác ý gì đâu, chẳng hay cô nương có thể dẫn ta đến gặp Hoàng đảo chủ được không?

Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, lắc đầu nói:

- Cha ta không cần ta nữa, ta sẽ không quay về đâu, ngươi tìm người khác đi thôi.

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, hiếu kỳ hỏi:

- Tại sao lại thế?

Hoàng Dung mí mắt đỏ lên, sụt sùi nói:

- Cha ta nhốt một người rất lâu không chịu thả ra. Ta thấy ông ấy đáng thương, ở một mình đơn độc nên mang đồ ngon, rượu ngon cho ông ấy ăn, lại trò chuyện với ông ấy cho đỡ buồn. Cha ta tức giận mắng ta, ta bèn nửa đêm trốn đi, thế mà cha cũng không thèm đi tìm.

Vô Cực Tử trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt, cũng không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, hạ giọng nói:

- Có khi cha của cô nương đang đi tìm đấy, chẳng qua chưa tìm được thôi, mẫu thân cô nương chắc hẳn cũng đang nhớ thương cô nương lắm đấy.

Hoàng Dung như bị nói đến chỗ thương tâm, khóc càng to hơn, nghẹn ngào nói:

- Mẫu thân của ta đã chết lâu rồi, ta từ nhỏ đến lớn không có mẫu thân...

Vô Cực Tử cũng bó tay bất lực rồi, hoàn cảnh lâm li bi đát như vậy, xem ra phải tìm cách khác thôi. Hai người lại trò chuyện một lúc về những điều nghe thấy trên đường, Hoàng Dung cũng bớt cảnh giác hơn, thần sắc mười phần vui vẻ mà cười hì hì.

Nguyên lai Hoàng Dung chính là con gái cưng duy nhất của Hoàng Dược Sư, mẹ nàng lúc sinh nàng ra thì tâm lực khô héo đến nỗi bị sản nạn mà chết, Hoàng Dược Sư lại đã trục xuất toàn bộ đệ tử ra khỏi Đào Hoa Đảo, trên đảo chỉ có hai cha con nương tựa vào nhau mà sống. Một hôm Hoàng Dung du ngoạn trên đảo, đi đến cửa sơn động nơi phụ thân giam tù nhân, đang lúc cô quạnh vắng vẻ bèn nói chuyện với đối phương, nói chuyện suốt nửa ngày chỉ thấy người kia ngôn ngữ vô cùng thú vị, y lại càu nhàu Hoàng Dược Sư cho quá ít rượu, Hoàng Dung bèn mang một vò rượu ngon tới cho y, lại bị Hoàng Dược Sư biết được, hung dữ mắng cho một hồi. Hoàng Dung xưa nay không hề bị phụ thân nghiêm khắc khiển trách như thế, trong lòng đau khổ tức giận bèn cưỡi thuyền ra khỏi Đào Hoa Đảo, tủi thân số phận hẩm hiu không ai thương xót, liền cố ý cải trang thành thiếu niên nghèo khổ, lưu lạc tứ xứ, vô tình gặp được Vô Cực Tử, nàng ở trong tửu lâu làm bừa hoang phí, vốn là muốn trút nỗi giận phụ thân lên đầu Vô Cực Tử.

Sau khi ăn uống thanh toán xong xuôi, mọi người cũng đến lúc phải nói lời từ biệt, Vô Cực Tử cảm thấy nói chuyện với Hoàng Dung rất hợp ý, bèn quan tâm hỏi:

- Hoàng cô nương muốn đi đâu vậy? Nếu cũng đi xuống phương nam, thì chúng ta hãy kết bạn đồng hành cho vui.

Hoàng Dung khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Ta không đi về phương nam.

Đột nhiên gió bấc thổi thẳng vào mặt, Hoàng Dung như thấy ớn lạnh, co đầu rút cổ nói:

- Cảm ơn ngươi vì bữa ăn, tạm biệt!

Vô Cực Tử nhìn thấy Hoàng Dung thân thể nhỏ nhắn, quần áo mỏng manh, trong lòng có chút không nỡ, lập tức cởi chiếc áo lông thú ấm áp trên người ra khoác lên vai nàng, dịu dàng nói:

- Giang hồ hiểm ác, cô nương xin hãy bảo trọng.

Hoàng Dung cũng không nói lời cảm tạ, khoác áo lông thú lên vai ung dung bước đi. Vô Cực Tử cũng chậm rãi quay đầu rời khỏi, Thiên Hạ Ngũ Tuyệt đều là nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi, thôi thì đành phải tùy theo duyên phận, được đến đâu hay đến đó. Vô Cực Tử cũng không biết được rằng lúc này Hoàng Dung khóe mắt đã ứa ra hai giọt lệ nóng, chỗ hai dòng nước mắt chảy xuống rửa sạch trôi đi vết nhọ nồi, lộ ra hai vệt da trắng muốt như bạch ngọc, đã lâu rồi nàng chưa được người khác quan tâm ân cần như vậy...

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.