Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoạn Nạn Chân Tình

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Ăn sáng xong xuôi, Vô Cực Tử và Hoàng Dung theo trang đinh đi đến thư phòng, Lục trang chủ tươi cười nói:

- Ven hồ gió lớn, ban đêm sóng vỗ vào bờ quấy nhiễu giấc ngủ, hai vị ngủ có ngon không?

Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Ban đêm chỉ nghe tiếng tù và tu tu, chắc là hòa thượng đạo sĩ làm pháp sự cúng cô hồn.

Lục trang chủ khẽ mỉm cười, không đề cập đến chuyện đó nữa, thong thả nói:

- Tại hạ thu giữ được một ít thư họa, muốn nhờ pháp nhãn của hai vị giám định.

Lục trang chủ sai thư đồng lấy thư họa ra, Hoàng Dung mở xem từng bức từng bức. Chợt ngoài cửa truyền đến một tràng huyên náo, nghe thanh âm là một người lẩn trốn, đằng sau có mấy người đuổi theo.

Lục trang chủ vẫn cứ điềm nhiên như không nghe thấy gì, mỉm cười nói:

- Thư pháp bản triều, Tô Hoàng Mễ Sái tịnh xưng. Trong bốn vị đại gia ấy, Hoàng cô nương ưa thích ai nhất?

Hoàng Dung đang định trả lời, bỗng nhiên cửa thư phòng phịch một tiếng, một người toàn thân ướt đẫm xông vào, không phải ai khác mà chính là Hoàn Nhan Khang. Nguyên lai Hoàn Nhan Khang không biết thủy tính, chỉ uống vài ngụm nước đã ngất đi, đến khi tỉnh lại thì tay chân đã bị trói chặt, y lập tức thi triển Cửu Âm Bạch Cốt Trảo xé đứt dây trói. Hoàn Nhan Khang vội vàng cướp đường chạy trốn, nào ngờ đường đi trong Quy Vân Trang đều xây dựng theo kỳ môn bát quái, y lại không hiểu kỳ môn sinh khắc, làm sao cũng không thể thoát khỏi nơi này, cuối cùng lại hoảng hốt chạy bừa đến thư phòng của Lục trang chủ.

Hoàn Nhan Khang không ngờ rằng bản thân lại chạy vào tuyệt địa, ngón tay chỉ vào Lục Quán Anh, giận dữ mắng:

- Quân cường đạo, các ngươi sử dụng quỷ kế đục chìm thuyền bè, không sợ anh hùng hào kiệt trên giang hồ chê cười hay sao?

Lục Quán Anh cười ha hả một tiếng nói:

- Ngươi là khâm sứ Đại Kim, nói hai chữ "giang hồ" với lục lâm hảo hán chúng ta làm gì?

Hoàn Nhan Khang khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Ta trước đây từng nghe đại danh hào khách Giang Nam, vốn cứ cho rằng ai cũng là bậc nam tử quang minh lỗi lạc. Hôm nay gặp được hóa ra cũng chỉ là chút hư danh, chẳng qua chỉ là một bọn tiểu nhân cậy đông thủ thắng mà thôi, ha ha!

Lục Quán Anh khẽ nhíu mày, cười nhạt nói:

- Nếu như đơn đả độc đấu thắng ngươi, ngươi sẽ chết mà không oán chứ gì?

Hoàn Nhan Khang vốn dùng kế khích tướng, nhìn thấy đối phương mắc câu bèn lập tức nói:

- Trong Quy Vân Trang chỉ cần có người đánh thắng được ta, ta sẽ bó tay chịu trói, muốn chém muốn giết cũng không oán than.

Lục Quán Anh nổi giận trong lòng, hừ lạnh nói:

- Ðược lắm, ngươi là khách, mời ra chiêu!

Lục Quán Anh chính là đệ tử đắc ý của Khô Mộc Đại Sư, trụ trì của Vân Thê Tự ở Lâm An, cũng tinh thông võ học ngoại công chính tông của Tiên Hà Phái, một bàng chi của Thiếu Lâm Tự, lúc này gặp phải cường địch lập tức cẩn thận chú ý, gặp chiêu phá chiêu, gặp thế phá thế. Hoàn Nhan Khang võ công vốn cao hơn Lục Quán Anh rất nhiều, chỉ vì vừa rồi bị đánh xuống dưới hồ, uống đầy một bụng nước, sau khi mệt mỏi sức lực cũng giảm nên mới để cho Lục Quán Anh đánh vài chục chiêu, đến khi tinh thần phấn chấn, chiêu số càng lúc càng mau, bỗng nhiên xuất kỳ bất ý thi triển Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đâm vào bắp chân của đối phương, máu tươi cứ chảy ròng ròng cực kỳ đáng sợ.

Lục trang chủ vừa sợ vừa giận, lớn giọng quát:

- Hắc Phong Song Sát là gì của ngươi?

Hoàn Nhan Khang ngẩn người một lúc, thắc mắc hỏi:

- Hắc Phong Song Sát là cái quái gì?

Mai Siêu Phong tuy truyền thụ võ nghệ cho Hoàn Nhan Khang nhưng chưa từng nói rõ lai lịch của mình, ngay cả tên họ cũng không cho y biết thì y lại càng không biết được danh hiệu Hắc Phong Song Sát, chỉ thấy Lục trang chủ tức giận nói:

- Còn giả vờ sao? Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là ai truyền thụ cho ngươi?

Hoàn Nhan Khang khẽ hừ một tiếng, khinh khỉnh nói:

- Tiểu gia không rảnh để nghe ngươi lải nhải, xin lỗi không bồi tiếp nữa!

Hoàn Nhan Khang xoay người đang định ra khỏi thư phòng, y đã đánh thắng Lục Quán Anh nên mọi người cũng tôn trọng lời hứa không giữ y lại, chỉ thấy Lục trang chủ vội vàng nói:

- Khoan đã! Lão phu bất tài, muốn lĩnh giáo Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của ngươi.

Hoàn Nhan Khang dừng chân đứng lại, cười lạnh nói:

- Thế thì hay lắm!

Lục Quán Anh chưa từng nhìn thấy phụ thân xuất thủ bao giờ, không biết bản lĩnh của y thế nào, lo lắng nói:

- Phụ thân, lão nhân gia người không cần chấp nhặt với tiểu tử này.

Lục trang chủ cũng không nói nhiều, nhìn chằm chằm vào Hoàn Nhan Khang nói:

- Hai chân của ta bị tật, không thể đi lại, ngươi lại đây đi.

Hoàn Nhan Khang cười khẽ một tiếng nhưng không nhích chân, Lục trang chủ cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, tay trái lập tức ấn xuống mép giường, thân hình nhanh chóng vọt tới, chưởng trái chém mạnh xuống đầu đối phương. Hoàn Nhan Khang cả kinh vội vàng giơ tay gạt ra, chỉ thấy cổ tay bị siết một cái, tay phải đã bị nắm chặt, Lục trang chủ bỗng nhiên lại gập khuỷu tay biến chiêu nhanh nhẹn giáng xuống đánh trúng huyệt đạo của y, thủ pháp vô cùng mau lẹ. Hoàn Nhan Khang bất ngờ cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngã xuống không đứng lên được, mọi người thấy vậy lập tức trợn mắt há miệng, một lúc sau mới bật tiếng hoan hô ầm ầm.

Lục Quán Anh bước nhanh đến bên cạnh Lục trang chủ, quan tâm hỏi:

- Phụ thân, người không sao chứ?

Lục trang chủ mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt lập tức chuyển thành ngưng trọng nói:

- Lai lịch sư thừa của tên Kim cẩu này, phải hỏi cho thật rõ ràng.

Đúng lúc này, một tên trại chủ đột nhiên cất giọng nói:

- Trong hành lý của tên chỉ huy sứ họ Đoàn mà chúng ta bắt được có mấy món xiềng xích bằng sắt tinh luyện, vừa vặn dùng để còng tay tên tiểu tử này, để xem hắn có bẻ gãy được không?

Mọi người luôn miệng khen hay, lập tức khóa chặt tay chân của Hoàn Nhan Khang lại. Lục trang chủ cũng vươn tay điểm vào hai huyệt đạo trên xương sống và ngực trái của Hoàn Nhan Khang, y lập tức cảm thấy đỡ đau một chút, trong lòng vừa phẫn nộ vừa lạ lùng, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lục Quán Anh sai người giải xuống nhà lao.

Lục trang chủ quay sang nhìn Hoàng Dung và Vô Cực Tử, vân đạm phong khinh nói:

- Hung hăng động thủ với người trẻ tuổi không khỏi mất hết phong thái tư văn, khiến cho hai vị chê cười rồi.

Hoàng Dung nhìn thấy công phu đối phương vừa mới thi triển chính là tuyệt học của Đào Hoa Đảo thì lại càng thêm chắc chắn, hòa nhã hỏi:

- Đó là ai vậy? Chắc là hắn đã trộm cắp đồ vật của quý trang nên Lục trang chủ mới nổi giận, có phải không?

Lục trang chủ ha ha cười lớn, tiếp tục cùng với Hoàng Dung bàn luận bố cục sơn thủy, thần thái nhân vật bên trong thư họa. Sau bữa cơm trưa, Lục trang chủ lại sai hạ nhân trong Quy Vân Trang đưa Vô Cực Tử và Hoàng Dung đi du lãm các danh lam thắng cảnh ở trên Thái Hồ, hai người dạo chơi đến tối mịt mới thỏa hứng trở về.

Ngủ đến nửa đêm, chợt nghe trên mái nhà có tiếng động khẽ, sau đó dưới đất cũng có tiếng xào xạc vang lên. Vô Cực Tử và Hoàng Dung nghe tiếng động lạ lập tức tỉnh dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một bóng đen núp sau bụi cây, đối phương là một nữ tử, võ công cũng không cao lắm.

Hoàng Dung chăm chú nhìn kỹ thì thấy đối phương không phải ai khác mà chính là Mục Niệm Từ, không khỏi cảm thấy có chút thú vị, xem ra nàng đến cứu ý trung nhân đây mà. Chỉ là Mục Niệm Từ lách đông luồn tây trong hoa viên, không bao lâu đã lạc mất phương hướng, cứ thế này thì còn lâu mới tìm được Hoàn Nhan Khang.

Hoàng Dung âm thầm buồn cười, khom người xuống đất nhặt một cục đá, nhìn thấy Mục Niệm Từ đang chạy qua lối rẽ, chần chừ không biết thế nào, bèn ném viên đá về con đường bên trái, hạ giọng nói:

- Đi qua bên kia!

Mục Niệm Từ giật nảy mình, quay đầu nhìn lại thì không thấy ai, lập tức tuốt đao ra cầm ở tay, trong lòng bàng hoàng thầm nghĩ: "Người này không biết có ý tốt hay xấu, nhưng mình đang tìm không ra đường, thôi thì cứ theo lời chỉ điểm mà thử xem."

Mục Niệm Từ theo lời chạy về bên trái, mỗi khi đến lối rẽ lại có một viên đá ném tới chỉ rõ phương hướng, đi quanh co một hồi lâu. Chỉ nghe thấy vù một tiếng, viên đá từ xa bắn tới, ném lên cửa sổ một ngôi nhà nhỏ, Mục Niệm Từ trong lòng chấn động, nhìn thấy trước cửa có hai đại hán ngã lăn dưới đất trợn mắt nhìn mình, trên tay vẫn cầm binh khí nhưng lại không động đậy được, rõ ràng đã bị người ta điểm huyệt.

Mục Niệm Từ thầm biết có người ngấm ngầm giúp đỡ, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhỏ giọng nói:

- Khang ca, là ngươi sao?

Hoàn Nhan Khang phát hiện mấy tên canh gác ngã xuống thì đã sớm giật mình tỉnh lại, nghe thấy giọng nói của Mục Niệm Từ thì vừa sợ vừa mừng nói:

- Là ta!

Mục Niệm Từ trong lòng đại hỉ, theo âm thanh tiến tới gần nói:

- Tạ ơn trời đất, quả nhiên là ngươi ở đây. Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta mau đi thôi.

Hoàn Nhan Khang khẽ động đậy, tiếng xiềng xích bằng kim thiết trên tay chân lập tức vang lên, Mục Niệm Từ vô cùng sốt ruột nói:

- Ðể ta đi trộm chìa khóa.

Hoàn Nhan Khang khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Muội tử, đừng đi! Địch nhân trong trang cực kỳ lợi hại, ngươi đi mạo hiểm ắt sẽ thất thủ, chẳng ăn thua gì đâu.

Mục Niệm Từ khẽ nhíu mày, nhỏ nhẹ nói:

- Vậy để ta dìu ngươi ra.

Hoàn Nhan Khang vẫn lắc đầu, ảo não nói:

- Bọn họ dùng xích sắt khóa ta vào cột, không đi được đâu.

Mục Niệm Từ sốt ruột ứa nước mắt, sụt sùi nói:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Hoàn Nhan Khang khẽ mỉm cười, cợt nhả nói:

- Ngươi chỉ cần thân mật với ta là được.

Mục Niệm Từ xấu hổ đỏ mặt, dậm chân nói:

- Người ta sốt ruột muốn chết, ngươi còn đùa giỡn.

Hoàn Nhan Khang cười khẽ một tiếng, đắc ý nói:

- Ai đùa giỡn chứ? Đó là chính kinh đại sự đấy.

Mục Niệm Từ không thèm để ý đến y, vội vàng nghĩ cách cứu người, chỉ thấy Hoàn Nhan Khang hiếu kỳ hỏi:

- Sao ngươi biết ta ở đây?

Mục Niệm Từ xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

- Ta... ta dọc đường vẫn luôn đi theo ngươi mà.

Sau khi được Vô Cực Tử cứu giúp, Dương Thiết Tâm và Bao Tích Nhược quyết định quay về quê nhà của Bao Tích Nhược ở Hồng Mai Thôn cách Ngưu Gia Thôn cũng không quá xa, sống hết quãng đời còn lại ở đó. Ba người Mã Ngọc, Khâu Xử Cơ và Vương Xử Nhất cũng được Vô Cực Tử thông tri về chuyện Hoàng Nhan Hồng Liệt mưu đồ bản di thư của Nhạc Phi ở trong hoàng cung Đại Tống, cả ba dự định sẽ hội họp cùng với các sư huynh đệ đồng môn ở Lâm An để bàn bạc đối sách, cũng thuận đường hộ tống hai phu thê Dương Thiết Tâm trở về quê cũ. Mục Niệm Từ lúc này cũng yên tâm đi tìm Hoàn Nhan Khang hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện, hai người tình cảm thắm thiết, sớm đã tự định chung thân đại sự với nhau.

Hoàn Nhan Khang nhìn thấy đối phương tình sâu nghĩa nặng như thế thì vô cùng cảm động nói:

- Ngươi dựa vào ta, ta nói với ngươi.

Mục Niệm Từ ngồi xuống dựa vào lòng y, chỉ thấy Hoàn Nhan Khang thản nhiên nói:

- Ta là khâm sứ Đại Kim, bọn họ cũng không dám tùy tiện làm hại, chỉ là ta bị giam ở đây sẽ làm lỡ dở chuyện quốc gia đại sự mà phụ vương phân phó. Muội tử, ngươi đi làm giúp ta một chuyện, có được không?

Mục Niệm Từ vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện gì?

Hoàn Nhan Khang nhìn quanh một lượt, thì thầm nói:

- Ngươi cởi kim ấn trên cổ ta xuống.

Mục Niệm Từ đưa tay sờ lên cổ y, mò được kim ấn bèn tháo dây ra, chỉ thấy Hoàn Nhan Khang chầm chậm nói:

- Ðây chính là kim ấn của khâm sứ Đại Kim, ngươi mau đem tới Lâm An, cầu kiến thừa tướng Sử Di Viễn của Đại Tống. Ngươi nói với hắn rằng ta bị đạo tặc Thái Hồ bắt nhốt ở đây, không thể đích thân đến gặp. Ta muốn hắn nhớ một việc, nếu sứ giả Mông Cổ đến Lâm An thì phải lập tức chém đầu, đây là mật chỉ của thánh thượng Đại Kim, nhất định phải làm theo.

Mục Niệm Từ khẽ nhíu mày, nghi vấn hỏi:

- Ðể làm gì thế?

Hoàn Nhan Khang khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Ðây là chuyện quốc gia đại sự, nói ra ngươi cũng không hiểu. Nếu sứ giả Mông Cổ đến được Lâm An, gặp mặt quân thần Đại Tống thì sẽ rất bất lợi cho Đại Kim ta.

Mục Niệm Từ đứng phắt dậy, tức giận nói:

- Cái gì mà Đại Kim ta? Ta rõ ràng chính là con dân Đại Tống. Nghĩa phụ của ta chính là cha ruột của ngươi, ngươi rõ ràng chính là người Hán. Trước nay ta vẫn nghĩ rằng ngươi là bậc nam nhi trí dũng song toàn, ngươi giả làm tiểu vương gia Đại Kim chẳng qua là tìm cơ hội giúp đỡ Đại Tống. Ngươi... chẳng lẽ ngươi nhận giặc làm cha thật sao?

Hoàn Nhan Khang nghe giọng nói của Mục Niệm Từ đã thay đổi hẳn, rõ ràng là vô cùng tức giận, lập tức run giọng kêu lên:

- Muội tử, ta biết sai rồi. Sau khi thoát thân ta sẽ không làm khâm sứ gì nữa, cũng không về quay về Đại Kim. Ta sẽ theo ngươi ẩn cư làm ruộng, dù sao cũng tốt hơn suốt ngày khó chịu trong lòng.

Mục Niệm Từ khẽ thở dài một hơi, ngẩn người không nói gì, nàng sau khi tỷ võ với Hoàn Nhan Khang thì trong lòng đã coi y là anh hùng hào kiệt, y không chịu nhận phụ thân thì nàng nghĩ ắt hẳn phải có duyên cớ nào khác, nhất định là y cần có địa vị cao sang để làm đại sự oanh oanh liệt liệt. Ngờ đâu hết thảy đều là si tâm vọng tưởng, người này làm gì phải anh hùng hào kiệt, chỉ là hạng người vô sỉ tham lam phú quý mà thôi.

Hoàng Dung vốn định xuất thủ tương trợ, thành toàn cho đôi uyên ương, thế nhưng lại nghe Hoàn Nhan Khang mưu đồ đại sự cho Đại Kim thì không khỏi âm thầm tức giận. Hoàng Dược Sư vốn rất căm ghét quân Kim hà hiếp bách tính Đại Tống vô tội, Hoàng Dung tuy không được tận mắt chứng kiến nhưng cũng chịu ảnh hưởng rất lớn từ phụ thân, thành ra có chút phản cảm đối với hành vi của Hoàn Nhan Khang, quyết định cứ để y chịu khổ thêm vài ngày ở đây rồi sẽ tính sau.

Chỉ thấy Hoàn Nhan Khang khẽ thở dài một hơi, chán nản nói:

- Mẫu thân nói nghĩa phụ của ngươi là cha ruột của ta, chỉ là ta vẫn chưa hỏi rõ ràng thì hai người đã qua đời, ta từ đó đến nay trong lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy...

Mục Niệm Từ cảm thấy nhẹ lòng một chút, trong lòng chợt nghĩ: "Thì ra đến nay hắn vẫn chưa rõ ràng thân thế của mình, vậy thì cũng không trách hắn được. Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ nói ra sự thật cho hắn biết, chúng ta cùng nhau trở về cố hương gặp lại phụ mẫu."

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.