Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Chiểu Ẩn Nữ

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Trung Chỉ Phong trên Thiết Chưởng Sơn chính là nơi chôn cất bang chủ các đời của Thiết Chưởng Bang, trong bang có một bang quy cực kỳ nghiêm khắc, bất kể người nào bước vào khu vực đốt thứ hai của Trung Chỉ Phong thì quyết không thể sống sót xuống núi. Cừu Thiên Trượng liều mình mạo hiểm, lén vào thạch thất ăn trộm bảo vật, đoán rằng trong Thiết Chưởng Bang không ai dám tiến vào cấm địa, không đến nỗi bị phát hiện, nào ngờ vừa khéo lại gặp phải Vô Cực Tử và Hoàng Dung ở đây, có thể nói là cực kỳ đen đủi.

Vô Cực Tử cùng với Hoàng Dung từng bước từng bước tiến vào bên trong, qua hai khúc quanh, trước mặt bất ngờ hiện ra một huyệt động lớn, thạch động này chính là tự nhiên sinh ra, to gấp mười lần thạch thất xây dựng bên ngoài. Đưa mắt nhìn ra, trong động có đến mười mấy bộ hài cốt, hoặc ngồi hoặc nằm, dáng vẻ đều không giống nhau, có bộ thì tản ra trên đất, có bộ vẫn còn nguyên hình thù, bên cạnh mỗi bộ hài cốt đều có binh khí, ám khí, dụng cụ, trân bảo.

Chợt thấy trước một bộ hài cốt bên vách phía đông có đặt một cái hộp gỗ, trên nắp hộp có khắc bốn chữ "Phá Kim yếu quyết", hai người vô cùng ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ đây chính là di thư của Nhạc Vũ Mục?"

Vô Cực Tử đưa tay cầm lấy hộp gỗ nhẹ nhàng nhấc ra, chỉ nghe lách cách mấy tiếng, bộ hài cốt bỗng nhiên nghiêng đầu đổ xuống, xương cốt vương vãi bốn phía. Vô Cực Tử mở nắp hộp ra, bên trong có hai quyển sách, một dày một mỏng, bèn cầm quyển mỏng phía trên lên giở ra xem thử, thì ra chính là tấu sớ, biểu hịch, đề ký, thi từ của Nhạc Phi, từng câu từng chữ đều mang khí thế trung nghĩa, tận trung báo quốc.

Hoàng Dung khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:

- Chẳng trách cha vẫn thường nói, chỉ hận bản thân sinh muộn mất sáu mươi năm, không thể đích thân gặp gỡ vị anh hùng này.

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, xuất thần nói:

- Nhạc Vũ Mục nhớ mãi không quên bách tính khổ đau, chính là chân anh hùng đại hào kiệt.

Quyển sách còn lại quả nhiên chính là Vũ Mục Di Thư, bên trong ghi chép binh pháp hành quân bố trận của Nhạc Phi, lý luận quân sự nói chung và phương pháp tác chiến nói riêng, kiến thức cực kỳ phong phú. Lần này xem như đại công cáo thành, không những lấy được một bộ binh pháp kỳ thư, mà còn có thể trì hoãn thời gian Đại Kim xua quân nam hạ, ngàn vạn bách tính sẽ có thêm được vài năm yên ổn hòa bình.

Hoàng Dung cũng đoạt được một cuốn sách từ Cừu Thiên Trượng, bên trong ghi chép những việc lớn nhỏ của Thiết Chưởng Bang, y ra ngoài khoe khoang bang chủ, tự nhiên phải học thuộc lòng sự việc trong bang để tránh bị người ta phát giác. Nguyên lai bang chủ Thượng Quan Kiếm Nam của Thiết Chưởng Bang vốn là thuộc tướng của Hàn Thế Trung, sau khi gian thần Tần Cối hãm hại Nhạc Phi, Hàn Thế Trung cũng bị tước hết binh quyền, Thượng Quan Kiếm Nam căm phẫn dẫn đầu một nhóm huynh đệ đi đến Tương Tây làm thảo khấu, về sau lại gia nhập vào Thiết Chưởng Bang. Không bao lâu thì lão bang chủ qua đời, Thượng Quan Kiếm Nam tiếp nhận chức vị bang chủ, Thiết Chưởng Bang vốn chỉ là một bang hội nhỏ, qua tay y ra sức chỉnh đốn, không đầy vài năm liền có thanh thế lớn mạnh, trên giang hồ dần có thế lực sánh ngang với Cái Bang ở phương bắc.

Thượng Quan Kiếm Nam giữ lòng trung nghĩa, tuy thân nơi thảo mãng nhưng vẫn không quên hùng tâm tráng chí khôi phục giang sơn Đại Tống, thường phái bộ thuộc thăm dò tin tức ở Lâm An và Biện Lương để chờ đợi thời cơ. Sau này hỏi thăm biết được di thư của Nhạc Phi đang ở trong hoàng cung, Thượng Quan Kiếm Nam dẫn theo toàn bộ cao thủ trong bang đột nhập vào cung trong đêm, không tốn chút sức lực nào lấy được Vũ Mục Di Thư, ngay trong đêm ấy cầm đến ra mắt chủ soái cũ là Hàn Thế Trung.

Lúc ấy Hàn Thế Trung tuổi tác đã cao, ẩn cư cùng với phu nhân Lương Hồng Ngọc bên cạnh Tây Hồ, nhìn thấy Thượng Quan Kiếm Nam đưa bộ di thư của Nhạc Phi đến, nhớ lại anh hùng chết oan, tráng chí chưa thỏa, bèn đem tấu sớ, biểu hịch, đề ký, thi từ của Nhạc Phi chép thành một quyển tặng cho Thượng Quan Kiếm Nam để khuyến khích y kế thừa chí lớn của Nhạc Phi, lãnh đạo quần hùng Trung Nguyên đánh đuổi quân Kim giành lại giang sơn. Thượng Quan Kiếm Nam lại vẽ một bức đồ hình của Thiết Chưởng Sơn, chỗ lớp giấy bồi có giấu một tờ giấy viết mười sáu chữ "Vũ Mục Di Thư, tại Thiết Chưởng Sơn, Trung Chỉ Phong thượng, đệ nhị chỉ tiết", Hàn Thế Trung sợ rằng hậu nhân không hiểu, lại đề một bài thơ của Nhạc Phi lên bức tranh để nhắc nhở. Thượng Quan Kiếm Nam sau đó lại vào hoàng cung để lại bức tranh trong đó, để tiện sau này có người theo đầu mối tìm đến Thiết Chưởng Bang nhận lấy binh pháp.

Thượng Quan Kiếm Nam nghiên cứu Vũ Mục Di Thư lại không hiểu gì, không bao lâu thì thân mang trọng bệnh, giao lại vị trí bang chủ của Thiết Chưởng Bang cho Cừu Thiên Nhận. Thượng Quan Kiếm Nam biết rằng Cừu Thiên Nhận võ công cao cường nhưng lại không ưa thích học tập thao lược binh pháp, lại sợ Vũ Mục Di Thư rơi vào tay kẻ gian, lúc lâm chung đã mang theo di thư vào mộ ở Trung Chỉ Phong trên Thiết Chưởng Sơn.

Hoàng Dung khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Vị Thượng Quan bang chủ này cũng là một hảo hán, đến lúc lâm chung vẫn không quên ôm theo di thư của Nhạc Vũ Mục. Đáng tiếc rằng huynh đệ họ Cừu bán nước cầu vinh, lại cấu kết với người Kim, Thượng Quan bang chủ dưới đất có linh, không biết là sẽ tức giận đến đâu.

Mặc dù Thiết Chưởng Bang người đông thế mạnh, nhưng đối mặt với mấy vị cao thủ tuyệt thế bản lĩnh phi phàm thì cũng không rét mà run, lại thêm bang chủ Cừu Thiên Nhận đã bị đối phương chế trụ, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn người Vô Cực Tử, Hoàng Dung, Hoàng Dược Sư và Chu Bá Thông ngang nhiên rời đi. Thiết Chưởng Bang năm xưa đều là trung thần nghĩa sĩ, đến nay lại biến thành một bầy gian tặc bán nước cầu vinh, quả nhiên thế sự vô thường...

Mọi người đi được hai dặm, bên trái bất ngờ xuất hiện một ngọn đèn sáng, Hoàng Dung và Chu Bá Thông tinh nghịch hiếu động, gia tăng cước bộ chạy thẳng về phía ánh đèn. Chạy nhanh được hơn một dặm, chỉ thấy bốn phía toàn là rừng cây tối om, thì ra ánh đèn là từ trong rừng chiếu ra.

Mọi người quanh co trong rừng một lúc, Hoàng Dung và Hoàng Dược Sư đã nhận ra ngay đường sá ở đây do người sắp đặt mà thành. Hoàng Dược Sư vốn tinh thông ngũ hành kỳ môn, Hoàng Dung cũng được phụ thân dốc túi tương thụ, khi thì rẽ trái, khi thì rẽ phải, khi thì lui lại vài bước, tựa hồ càng đi lại càng quanh co xa vời, nào ngờ không đầy thời gian uống cạn chén trà, ngọn đèn đã dần hiện ra trước mắt.

Phía trước có hai gian nhà tranh một tròn một vuông ẩn trong một đoàn sương mù mênh mông, xây dựng ở giữa đầm lầy tối tăm mù mịt, ánh đèn chính là từ đó phát ra, Vô Cực Tử chậm rãi bước đến, cao giọng nói:

- Chúng tôi là khách qua đường, muốn xin tá túc một đêm, tuyệt đối không có ác ý.

Qua hồi lâu trong nhà vẫn cứ yên ắng không có tiếng động, Vô Cực Tử gọi lần nữa vẫn không có ai trả lời, gọi đến lần thứ ba mới nghe trong nhà tranh có thanh âm nữ nhân vang lên:

- Các ngươi đã đến được đây ắt có bản lĩnh vào nhà, chẳng lẽ còn phải chờ ta ra đón hay sao?

Thanh âm lạnh lùng dị thường, tỏ ý không thích người ngoài đến quấy rầy. Mọi người không muốn làm phiền đối phương, đang định xoay người rời đi, chợt thấy Chu Bá Thông cả kinh giống như đại địch lâm đầu, hoảng sợ hồn phi phách tán, vội vàng nhảy ra ba thước, chỉ nhoáng một cái thân hình đã như một làn khói lướt đi không thấy đâu nữa.

Hoàng Dược Sư không khỏi có chút khó hiểu, lớn tiếng hỏi:

- Lão Ngoan Đồng, ngươi đi đâu thế?

Chu Bá Thông vẫn chạy nhanh đi, không ngoảnh đầu lại, mọi người đành bất đắc dĩ nhìn nhau không nói nên lời, chợt nghe ầm một tiếng, một nữ nhân tóc hoa râm mặc áo vải vội vàng đẩy cửa bước ra. Người này diện mạo xinh đẹp, bất quá chỉ mới trên dưới bốn mươi tuổi, có lẽ vì lo lắng quá nhiều nên trên đầu đã chớm có tóc bạc, thần sắc tiều tụy không chút huyết sắc, chính là Anh Cô, có ngoại hiệu là Thần Toán Tử.

Anh Cô đảo mắt nhìn quanh một lượt, nhanh chóng chạy đến trước mặt Hoàng Dược Sư, nghiêm giọng hỏi:

- Chu Bá Thông đang ở đâu? Nói mau, nói mau!

Hoàng Dược Sư nhìn thấy đối phương vô lễ như thế, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, làm sao có thể mở miệng trả lời. Anh Cô cũng không nhiều lời, trực tiếp vung tay đánh ra m Hàn Thần Chưởng về phía Hoàng Dược Sư, chưởng pháp chí âm mang theo khí thế âm hàn, mặc dù rất là lợi hại, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Dược Sư, chỉ thấy ông nhẹ nhàng đánh ra Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, đối phương rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.

Anh Cô nhận ra công phu của Hoàng Dược Sư, mắt lộ hung quang, gằn giọng quát:

- Ngươi... ngươi chính là Hoàng lão tà!

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến Anh Cô nữa, thế nhưng bà ta lại giống như là phát điên, hai mắt rực rực tia sáng, nhìn chằm chằm vào Hoàng Dược Sư, nghiến răng quát:

- Ngươi hủy một đời của ta, ta dù có phải thành ma cũng quyết không tha cho ngươi!

Hoàng Dung ánh mắt kỳ quái nhìn về phía phụ thân, trong lòng chợt nghĩ: "Lúc bà ta còn trẻ nhất định là một mỹ nhân, chẳng lẽ trước đây cha cùng với bà ta đã có một đoạn tình ái gì sao? Hừ, chắc chắn là bà ta muốn lấy cha, nhưng cha lại không chịu."

Hoàng Dược Sư vô cùng sửng sốt, vội vàng xuất thủ hất văng Anh Cô ra xa, nghiêm mặt nói:

- Ngươi ăn nói vớ vẩn gì đấy? Chúng ta quen biết nhau sao?

Anh Cô biết rằng bản thân không phải đối thủ của Hoàng Dược Sư, trong lòng chua xót nhớ lại việc cũ, trên mặt lúc vui lúc buồn, chỉ trong khoảnh khắc đã trải qua ân ân oán oán mấy chục năm trời, khẽ ngâm nga nói:

- Trời ơi, trời ơi! Tứ trương cơ, uyên ương chức tựu dục song phi. Khả liên vị lão đầu tiên bạch. Xuân ba bích thảo, hiểu hàn thâm xử, đối dục hồng y...

Vô Cực Tử nghe Anh Cô đọc bài từ ngắn ấy, trong lòng vô cùng sửng sốt, bài từ này rất quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu, ngẫm nghĩ một hồi, lần trước trong sơn động trên Đào Hoa Đảo, Chu Bá Thông bị rắn độc cắn, trong lúc mê man chẳng phải cũng đã ngâm nga bài từ này hay sao? Hiện tại lại nghe Anh Cô đọc bài từ ấy, xem ra hai người nhất định là có quan hệ sâu xa.

Hoàng Dung nghe Anh Cô ngâm nga bài thơ, ánh mắt không kìm được nhìn vào mái tóc hoa râm của bà ta, buột miệng nói:

- Khả liên vị lão đầu tiên bạch...

Vô Cực Tử chậm rãi đi đến trước mặt Anh Cô, chắp tay hỏi:

- Phu nhân có quan hệ gì với Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông?

Anh Cô nghe Vô Cực Tử nói tới ba chữ "Chu Bá Thông", lập tức thân hình rung lên, vội vàng hỏi:

- Ngươi quen biết Chu Bá Thông sao?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, đang định nói gì thì Hoàng Dung đã cười tủm tỉm nói:

- Nào chỉ là quen biết bình thường, Lão Ngoan Đồng chính là đại ca kết nghĩa của Tiêu ca ca. Lão Ngoan Đồng rất nghe lời ta, ta nói thế nào nghe theo thế ấy, tuyệt đối không dám cãi lại.

Chợt nghe chát một tiếng, Anh Cô hai tay đập vào nhau một cái, một làn sát khí lạnh lẽo lập tức bao trùm lên mặt, lạnh giọng nói:

- Chỉ bằng vào tiểu nha đầu nhà ngươi mà có thể bảo hắn phải nghe lời ngươi sao? Tại sao hắn phải nghe lời ngươi sai khiến? Vì ngươi đẹp đẽ phải không?

Hoàng Dung biết rằng Anh Cô hiểu lầm, vội vàng lên tiếng giải thích, nhẹ giọng nói:

- Cha ta giam giữ Lão Ngoan Đồng trên Đào Hoa Đảo mười lăm năm, nhìn thấy hắn cô đơn tịch mịch, ta đã mang rượu thịt đến cho hắn, lại cùng trò chuyện với hắn, chúng ta chính là hảo bằng hữu.

Hoàng Dung nói đến đây, trong lòng chợt thấy chua xót, ảo não nói:

- Chỉ tiếc rằng cha ta cuối cùng cũng không cứu được tính mạng mẫu thân...

Anh Cô sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, hừ lạnh nói:

- Mẫu thân của ngươi với Chu Bá Thông có quan hệ gì?

Hoàng Dược Sư lập tức nổi lên sát khí băng lãnh, Hoàng Dung vừa nghe ngữ khí của Anh Cô, lập tức hiểu ra bà ta nghi ngờ rằng giữa Chu Bá Thông và mẫu thân đã có quan hệ tình cảm, nên mới bị phụ thân nhốt lại trên Đào Hoa Đảo, xem ra hai người nhất định là có tình cảm, tuy rằng không thấy Chu Bá Thông nhắc đến nhưng Anh Cô lại nhớ mãi không quên tình cảm với y, nếu không thì tại sao bỗng nhiên lại lên cơn ghen tức như vậy. Anh Cô nhìn thấy Hoàng Dung da trắng như tuyết, mày đẹp như tranh, dung mạo của mình thời trẻ cũng còn kém xa, nếu như mẫu thân của nàng cũng giống như vậy thì cũng khó bảo đảm Chu Bá Thông nhìn thấy lại không động lòng, bất giác cau mày trầm tư.

Hoàng Dung lập tức bật cười khúc khích nói:

- Ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ. Mẫu thân của ta chính là thần tiên trên trời, Lão Ngoan Đồng thì lại ngang bướng như trâu, ngoại trừ nữ nhân có mắt không tròng thì làm gì có ai thèm ngó ngàng đến.

Anh Cô nghe thấy Hoàng Dung quanh co mắng mình, nghi ngờ trong lòng lập tức tiêu tan, lại thấy hết sức vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng không động thanh sắc, chỉ thấy Hoàng Dung khẽ thở dài một hơi nói:

- Lão Ngoan Đồng cũng không phải chủ tâm hại chết mẫu thân của ta, thế nhưng mẫu thân bất hạnh qua đời thì lại bắt đầu từ hắn. Cha ta một phen tức giận, nhốt hắn trên Đào Hoa Đảo mười mấy năm trời, thế nhưng về sau trong lòng hối hận, đã thả Lão Ngoan Đồng ra rồi...

Anh Cô và Chu Bá Thông trước đây đã có một đoạn tình cảm oan nghiệt, sau này Chu Bá Thông rời đi, bà ta lập tức tìm cách nghe ngóng tin tức của y, trong lúc vô ý lại qua miệng Hắc Phong Song Sát biết được y đang bị Hoàng Dược Sư giam cầm trên Đào Hoa Đảo, chỉ là vì lý do gì thì lại hỏi không ra. Anh Cô bất giác vừa đau lòng vừa mừng rỡ, nếu như có thể cứu Chu Bá Thông ra thì y há lại không nghĩ đến ân tình? Nào ngờ đường đi trên Đào Hoa Đảo quanh co khúc khuỷu, đừng nói đến chuyện cứu người, ngay cả bản thân cũng bị vây hãm ba ngày ba đêm suýt nữa chết đói, may mắn là Hoàng Dược Sư sai tên đầy tớ câm điếc dẫn đường mới đưa bà ta an toàn rời đi. Anh Cô từ đó ẩn cư ở đây, chuyên môn rèn luyện kỳ môn ngũ hành, bây giờ lại nghe Chu Bá Thông đã được giải thoát, không khỏi ngẩn ngơ như mất vật báu, đủ loại mùi vị ngọt ngào cay đắng đồng loạt dâng lên trong lòng.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.