Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tây Hồ Mỹ Cảnh

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Hoàng Dung chợt thấy ở giữa khoang thuyền có ánh đao chớp lên, có người vung đao chém mạnh xuống cái gì đó, tay trái khẽ vung một cái, một nắm kim châm nhanh chóng bay ra đánh trúng cổ tay của y, đối phương lập tức bật tiếng kêu ầm cả lên. Hoàng Dung xông vào trong khoang, chỉ thấy trên sàn thuyền có một người nằm ngang, tay chân đều bị trói chặt không động đậy được, không phải ai khác mà chính là Anh Cô.

Nguyên lai Cừu Thiên Nhận tình cờ gặp được Anh Cô đang đuổi theo tìm kiếm Chu Bá Thông khắp nơi, nghĩ rằng hai người ắt hẳn là có quan hệ gì đó, bèn xuất thủ bắt giữ Anh Cô, mưu đồ khống chế Chu Bá Thông giúp mình đạt được danh hiệu võ công thiên hạ đệ nhất ở lần Hoa Sơn Luận Kiếm sắp tới. Lúc ấy Anh Cô lòng dạ rối bời, không ngừng không nghỉ, chỉ mong có thể tìm được Chu Bá Thông, trong lúc không đề phòng liền bị Cừu Thiên Nhận bắt giữ, nếu không thì với sự tinh minh lanh lợi của bà ta há lại có thể dễ dàng bị người khác bắt được.

Hoàng Dung không ngờ rằng lại gặp được Anh Cô ở đây, lập tức đoạt lấy thanh đao trong tay hán tử áo đen rồi cắt dây trói tay cho bà ta. Anh Cô hai tay vừa được tự do, tay phải bất ngờ vươn ra cướp lấy thanh đao trong tay Hoàng Dung. Hoàng Dung không kịp đề phòng đã thấy ánh đao chớp lên, Anh Cô trực tiếp một đao chém chết hán tử áo đen, sau đó khom người cắt dây trói dưới chân mình.

Anh Cô khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Ta không bảo ngươi cứu ta, đừng mong chờ ta báo đáp.

Hoàng Dung còn chưa kịp phản ứng thì Anh Cô đã cầm đao ép đám bang chúng trên thuyền từng người từng người rơi tõm xuống sông, ở đoạn nước sông chảy xiết thế này, người có thủy tính giỏi hơn cũng không thể thoát chết được. Anh Cô đảo mắt nhìn quanh một lượt, giống như một con hổ điên nhảy xổ lên chụp lấy Cừu Thiên Nhận, ánh mắt đỏ ngầu cực kỳ hung dữ.

Cừu Thiên Nhận đang cùng với Vô Cực Tử đối chưởng, chỉ đơn thuần tỷ thí chiêu thức nên trong lúc nhất thời cũng chưa phân thắng bại, trong lòng còn đang kinh ngạc thực lực của đối phương, chợt thấy Anh Cô giơ thẳng tay ra, một cái chụp này đã để tính mạng ra ngoài, miệng nhe răng trắng như muốn ôm chặt mình cắn cho mấy miếng. Cừu Thiên Nhận tuy võ công cao cường nhưng nhìn thấy lối đánh liều mạng như thế thì cũng bất giác giật nảy mình, vội vàng lách người tránh qua một bên.

Anh Cô chụp một cái không trúng, hai chân lại tiếp tục vọt lên. Cừu Thiên Nhận chưởng trái gạt ra, đánh vào đầu vai Anh Cô, cứ nghĩ bà ta nhất định sẽ đưa tay gạt đỡ, nào ngờ Anh Cô không nghĩ gì tới chuyện khác, không hề đếm xỉa tới chiêu số của địch nhân, vẫn tiếp tục nhảy xổ xông đến.

Cừu Thiên Nhận nhìn thấy da thịt trên mặt Anh Cô giật giật, thần thái hung dữ, luôn miệng gào thét, nhe cả răng ra, trong lòng càng lúc càng sợ, cười gượng nói:

- Mụ điên, ngươi lằng nhằng với ta làm gì?

Anh Cô nghiến răng rít gào, căm phẫn kêu lên:

- Trả mạng nhi tử của ta!

Cừu Thiên Nhận vô cùng sửng sốt, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, lớn tiếng nói:

- Ăn nói bậy bạ! Nhi tử của ngươi mất mạng có quan hệ gì với ta?

Anh Cô ánh mắt căm phẫn hừ lạnh một tiếng, nghiến răng quát:

- Đêm ấy ta không thấy rõ mặt ngươi, nhưng lại nhớ được giọng cười của ngươi. Ngươi cười lại một tiếng xem! Cười đi, cười đi!

Cừu Thiên Nhận võ công tuy cao cường nhưng lúc này Anh Cô đã bất kể tính mạng, quả thật không làm gì được bà ta, cũng chỉ có thể vội vàng tránh đông né tây chạy trên mạn thuyền, bất tri bất giác đã lùi tới cạnh bánh lái. Anh Cô ánh mắt đỏ ngầu, mấy lần chụp đến nhưng vẫn không bắt được đối phương, tay phải vung lên đánh hán tử áo đen đang giữ bánh lái rơi xuống sông, sau đó lập tức phi chân phóng luôn một cước đá gãy bánh lái, chiếc thuyền vừa mất bánh lái lập tức xoay chuyển giữa dòng nước xiết, tình thế cực kỳ gay go.

Hoàng Dung khẽ nhíu mày nhìn Anh Cô, tức giận nói:

- Mụ ác bà điên điên khùng khùng, chẳng trách Lão Ngoan Đồng lại sợ ngươi như rắn rết.

Anh Cô hai mắt trợn tròn, thế công càng lợi hại hơn, đã ép Cừu Thiên Nhận hơi thở hồng hộc toát mồ hôi trán. Cừu Thiên Nhận nhìn thấy Anh Cô đá gãy bánh lái, biết rằng bà ta đã quyết ý cùng chết với mình, lại thấy còn cách bờ không quá xa, bất kể sống chết nhảy luôn xuống nước, nhờ có võ công trác tuyệt, lại thêm thế nước ven bờ yếu hơn giữa sông rất nhiều, tuy bị uống hơn mười ngụm nước nhưng cuối cùng cũng bò được lên bờ.

Anh Cô nhìn thấy Cừu Thiên Nhận nhảy khỏi thuyền liền lớn giọng quát:

- Ác tặc, ngươi chạy đi đâu?

Anh Cô chạy đến mạn thuyền, định nhảy theo xuống dòng nước, lúc này chiếc thuyền đã trôi ra giữa sông, giữa chỗ sóng nước nguy hiểm thế này mà nhảy xuống thì còn gì tính mạng? Vô Cực Tử cảm thấy không đành lòng, vội vàng chạy đến giữ lấy bà ta, Anh Cô cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng lại không phải là đối thủ của Vô Cực Tử, đến khi bà ta từ từ bình ổn lại thì mới nhẹ nhàng buông tay ra.

Chỉ thấy Anh Cô hai tay ôm mặt buông tiếng khóc lớn, không ngừng thảm thiết kêu lên:

- Con ơi, con ơi!

Đúng lúc này, đột nhiên nghe ầm một tiếng, chiếc thuyền bất ngờ đập vào một tảng đá ngầm ở giữa sông, nước sông tuôn thẳng vào khoang, chỉ trong chớp mắt đã chìm xuống mấy thước, Vô Cực Tử lập tức kêu lên:

- Nhảy lên tảng đá!

Vô Cực Tử đưa tay đỡ lấy Anh Cô, lúc này bà ta như say như dại, cũng không ra sức kháng cự, bốn người nhất tề nhảy lên tảng đá giữa sông. Tảng đá này cao hơn mặt nước khoảng một thước, nước sông lướt qua bốn người, bọt nước bắn lên ướt hết quần áo, đến khi mọi người đã đứng vững, chiếc thuyền cũng đã chìm xuống bên cạnh tảng đá. Tuy Hoàng Dung từ nhỏ đã làm bạn với sóng nước, nhưng nhìn thấy dòng nước đục ngầu cuồn cuộn đổ xuống như vậy cũng không khỏi cảm thấy có chút choáng váng, vội vàng ngẩng đầu lên trời không dám nhìn ra mặt sông.

Vô Cực Tử quan sát xung quanh, thấy bờ bên trái có một cây liễu cao lớn cách tảng đá bọn họ đang đứng không đầy mười trượng, trong lòng lập tức nảy ra một kế, từ trong Vô Cực Châu lấy ra một cây nhuyễn tiên và một sợi dây thừng chắc chắn, cẩn thận buộc lại với nhau. Lúc này mọi người đang trong hiểm cảnh, cũng không để ý rằng Vô Cực Tử từ đâu lấy ra vật dụng, chỉ cho rằng hắn tính tình cẩn thận nên đã mang theo bên người.

Vô Cực Tử dùng lực vừa phải, ném đầu nhuyễn tiên cắm sâu vào trong thân cây liễu, đầu dây thừng còn lại thì xiết chặt vào một góc nhọn nhô lên của tảng đá ngầm. Vô Cực Tử cõng theo Hoàng Dung, thi triển khinh công vượt qua mặt sông cuồn cuộn sóng nước, đi lên trên ngọn cây liễu, Hoàng Dược Sư cũng nhẹ nhàng thanh thoát đi trên sợi dây sang đến bờ bên kia. Anh Cô khẽ nhìn ba người một cái, cũng không nói gì, hai tay nắm sợi dây thừng giữ chắc hai bên rồi đu lên bờ, sau đó cũng chạy nhanh đi giữa đám loạn thạch, bóng lưng từ từ khuất dần trong ánh chiều tà.

Mọi người trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì mới tốt, cũng không đuổi theo Anh Cô, chỉ thấy phía trước loạn thạch cheo leo, cỏ cao tới ngực, bốn phía không một bóng người. Vô Cực Tử cùng với Hoàng Dung và Hoàng Dược Sư thong thả lần theo con đường nhỏ dọc bờ sông, rất nhanh liền đến đường lớn, ba người gia tăng cước bộ đi đến một thị trấn nhỏ, tìm một khách điếm nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau liền khởi hành đi lên phía bắc. Ba người vừa đi vừa thong thả du sơn ngoạn thủy, Hoàng Dược Sư nhìn thấy Vô Cực Tử và Hoàng Dung chơi đùa vui vẻ thì trong lòng rất là ghen tức, giống như trồng cải trắng bị heo ủi mất, nặn bánh trôi bị heo gắp hết, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Một ngày này, ba người đi đến Lâm An, ngụ tại một khách điếm ở đầu phía tây ngự nhai tên là Cẩm Hoa Cư. Hoàng Dung phấn chấn tinh thần, nấu liền ba món thức ăn, quả nhiên mùi thơm ngào ngạt, khách nhân ở trong khách điếm đều nhao nhao hỏi thăm tiểu nhị là nhà bếp ở đâu mà nấu ngon thế.

Ăn uống xong xuôi, Hoàng Dược Sư ở lại khách điếm nghỉ ngơi. Ngày dài rảnh rỗi, Hoàng Dung bèn cùng với Vô Cực Tử nắm tay nhau đi dạo ven bờ Tây Hồ.

Trong lúc trò chuyện, hai người đã đi đến Đoạn Kiều ở ven hồ, Hoàng Dung nhìn thấy cạnh cầu có một tửu điếm rất sạch sẽ, bèn tươi cười nói:

- Chúng ta vào uống rượu ngắm sen đi.

Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Hay lắm!

Vô Cực Tử và Hoàng Dung dắt tay nhau đi vào tửu điếm, tiểu nhị đưa rượu thịt lên, hai người uống rượu thưởng sen, tâm tình cực kỳ khoan khoái. Hoàng Dung nhìn thấy cửa sổ phía đông đặt một tấm bình phong, đã dùng bích sa bọc lại, rõ ràng rất được chủ nhân tửu điếm trọng thị, trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ, bước qua nhìn kỹ, chỉ thấy trên tấm bình phong có đề một bài thơ, nét bút nhẹ nhàng thanh thoát.

"Nhất xuân trường phí mãi hoa tiền, nhật nhật túy hồ biên.

Ngọc thông quán thức Tây Hồ lộ, kiêu tê quá cô tửu lâu tiền.

Hồng hạnh hương trung tiêu cổ, lục dương ảnh lý thu thiên.

Noãn phong thập lý lệ nhân thiên, hoa áp tấn vân thiên.

Họa thuyền tái thủ xuân quy khứ, dư tình phó hồ thủy hồ yên.

Minh nhật trọng phù tàn túy, lai tầm mạch thượng hoa điền."

Hoàng Dung trầm ngâm một lúc, cười nhạt nói:

- Bài từ này hay thật đấy. Chỉ là làm quan mà suốt ngày chỉ lo uống rượu thưởng hoa, không nghĩ tới chuyện quốc gia đại sự, toàn là những kẻ không có tâm can.

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có người hừ lạnh nói:

- Tiểu cô nương như ngươi thì biết cái gì mà ở đây nói bừa?

Hai người đồng thời quay lại, chỉ thấy một người ăn mặc theo lối văn sĩ khoảng trên dưới bốn mươi tuổi đang không ngừng cười lạnh, chậm rãi nói:

- Đây chính là tác phẩm đắc ý "Phong Nhập Tùng" của Du Quốc Bảo trong niên hiệu Thuần Hi. Năm ấy thái thượng hoàng Cao Tông đến đây uống rượu đọc thấy bài từ này luôn miệng khen hay, ngay hôm ấy liền ban cho Du Quốc Bảo một chức quan lớn. Đó là bất thế kỳ ngộ của người đọc sách, cô nương sao lại mỉa mai?

Hoàng Dung khẽ mỉm cười, hiếu kỳ hỏi:

- Tấm bình phong này hoàng đế đã từng nhìn qua, vậy nên chủ nhân tửu điếm mới dùng bích sa bọc lại, có phải không?

Văn sĩ trung niên cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Há chỉ như thế thôi sao? Các ngươi xem câu "Minh nhật trọng phù tàn túy" trên bình phong, có hai chữ đã được sửa đi phải không?

Hai người chăm chú nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy chữ "phù" 扶 vốn là chữ "huề" 携, chữ "túy" 醉 vốn là chữ "tửu" 酒, lại nghe văn sĩ trung niên tiếp tục nói:

- Du Quốc Bảo vốn viết là "Minh nhật trọng huề tàn tửu", nhưng thái thượng hoàng Cao Tông lại nói câu chữ tuy hay nhưng lại khí cục nhỏ nhen, vì thế lấy bút sửa hai chữ ấy. Đó đúng là cơ trí ngút trời, mới có thể điểm sắt thành vàng như vậy.

Văn sĩ trung niên nói đến đó liền lắc đầu không ngừng, ca tụng không thôi. Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, lật tay chụp lấy văn sĩ trung niên xô ra phía trước, bùm một tiếng, mùi rượu lập tức tỏa ra bốn phía, đối phương đầu dưới chân trên đã bị ném vào vạc rượu.

Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, nghịch ngợm nói:

- Ta cũng sửa lại hai câu này một chút, gọi là "Kim nhật đoan chính tàn tửu, bằng quân nhập hang trầm túy".

Văn sĩ trung niên ở trong vạ rượu nhô đầu lên, rượu chảy ròng ròng trên mặt nói:

- Chữ "túy" thanh trắc gieo vần không đúng!

Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, khinh khỉnh nói:

- Bài "Phong Nhập Tùng" gieo vần không đúng, bài "Nhân Nhập Hang" của ta gieo vần mới đúng!

Hoàng Dung nói xong liền ấn đầu đối phương xuống vạc rượu, sau đó lại kéo ra đặt lên mặt bàn đánh đấm túi bụi, đánh đến lúc cao hứng thì đập luôn vò rượu nồi niêu vỡ sạch, tửu điếm lập tức loạn hết cả lên, khách nhân cùng với chủ quán không biết làm sao, mọi người lập tức nhao nhao chạy ra bên ngoài. Hoàng Dung khoái chí ha ha cười rộ, Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lấy ra vàng bạc châu báu xem như đền bù, hai người lại nắm tay nhau thả bộ dọc theo ven hồ, mọi người không biết hai tên thiếu niên một nam một nữ này là người điên ở đâu tới, đâu dám đuổi theo.

Cùng với cảnh đẹp hút hồn, Tây Hồ cũng ghi dấu ấn với những câu chuyện tình yêu lứa đôi gắn liền với những cây cầu nổi tiếng, đã làm xúc động không biết bao nhiêu du khách đến đây, khiến cho Tây Hồ trở nên càng thêm quyến luyến lòng người. Đoạn Kiều vốn là nơi Hứa Tiên và Bạch Nương Tử vui buồn gặp nhau rồi lại bịn rịn chia tay, Trường Kiều là nơi Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài nói lời từ biệt, không nỡ chia lìa, hai người tiễn nhau qua lại trên cầu tới hàng trăm lần, khiến cho cây cầu vốn chỉ dài vài trượng đã trở thành quãng đường dài hàng vạn dặm, vì thế nên mới có câu "Trường Kiều bất trường tình nghĩa trường, Đoạn Kiều bất đoạn thốn trường đoạn".

Hai người trong lúc trò chuyện đã đi đến phía trước Phi Lai Phong, trên sườn núi có một ngôi đình, ở trên biển ngạch có đề ba chữ "Thúy Vi Đình", người viết chữ là Hàn Thế Trung. Trong đình có một tấm bia đá khắc bài thơ "Trì Châu Thúy Vi Đình" của Nhạc Phi, xem bút tích thì cũng là do Hàn Thế Trung viết, giống hệt với trong bức họa chỉ dẫn manh mối đến Thiết Chưởng Sơn tìm kiếm Vũ Mục Di Thư mà Hoàng Dung đã từng nhìn thấy ở Ngưu Gia Thôn lúc trước.

"Kinh niên trần thổ mãn chinh y,

Đặc đặc tầm phương thướng Thúy Vi.

Hảo thủy hảo sơn khan bất túc,

Mã đề thôi sấn nguyệt minh quy."

Hoàng Dung ngẩn ngơ xuất thần rồi khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:

- Ta nghe cha nói, mùa đông năm Thiệu Hưng thứ mười một, Nhạc Vũ Mục bị tên gian tặc Tần Cối hại chết, mùa xuân năm sau Hàn Thế Trung nhớ tới ông, đã đặc biệt xây dựng ngồi đình này, đem bài thơ ấy khắc lên bia đá, chỉ là lúc ấy Tần Cối quyền thế nghiêng trời lệch đất, vì vậy cũng không tiện đề rõ là thơ của Nhạc Vũ Mục.

Vô Cực Tử nghĩ đến danh tướng anh hùng, khẽ đưa ngón tay vạch lên nét chữ khắc trên bia, trầm ngâm một lúc rồi trầm giọng nói:

- Hàn Thế Trung tự nhiên là một anh hùng, phu nhân Lương Hồng Ngọc tuy xuất thân ca kỹ nhưng về sau thúc trống đốc chiến, giúp chồng thắng giặc, cũng là một bậc nữ trung nhân kiệt. Sau này mất hết binh quyền, Hàn Thế Trung có thể cùng với Lương Hồng Ngọc yên ổn ẩn cư ven bờ Tây Hồ, sống hết quãng đời còn lại, có thể nói rằng kết cục đã tốt đẹp hơn Nhạc Phi rất nhiều...

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.