Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu Thập Bí Tịch

Phiên bản Dịch · 2307 chữ

Huynh Đệ Hội

“Xác thực như thế.” Lộ Thắng sờ lên mặt nạ lão hổ của mình, trong lòng càng thêm cảnh giác:

“Chẳng lẽ Uyển nhi có biện pháp?”

“Nội công bí tịch, đúng là Uyển nhi có cách tìm cho công tử một ít. Nhưng mà không biết công tử có thể xuất ra thứ gì để trao đổi?” Đoan Mộc Uyển nhu nhu nhược nhược nói.

Khẩu khí thật lớn.

Tìm được một ít? Dù là Tri phủ đại nhân trong thành cũng không dám nói như vậy.

Lộ Thắng càng thêm cảnh giác trong lòng:

“Uyển nhi tiểu thư muốn trao đổi thứ gì? Bạc, hoàng kim được không?”

“Giá tiền như Hắc Sát công hôm nay, thế nào?” Đoan Mộc Uyển cười nói.

“Nếu Uyển nhi tiểu thư thật sự có thể đưa ra bí tịch thì không vấn đề.”

Lộ Thắng chân thành nói, đồng thời nhìn mắt nữ tử này thật sâu.

Đoan Mộc Uyển lơ đễnh, cười cười: “Công tử không cần lo lắng, chỉ vì Uyển nhi thấy công tử tuấn tú lịch sự, khí vũ bất phàm, muốn bán cho ngài trước thôi.”

Lộ Thắng tin nàng mới gọi là có quỷ.

Xe ngựa chậm rãi tiến lên, không bao lâu thì tiến vào thành, sau đó rất nhanh đứng ở cửa Vạn Phúc khách sạn.

Đoan Mộc Uyển và nam thị vệ xuống xe ngựa, dưới sự nghênh đón nhiệt tình của gã sai vặt, đi vào khách sạn.

Lộ Thắng lẳng lặng ngồi trên xe ngựa nhìn bóng lưng hai người trở về khách sạn, mặt không đổi sắc, không biết thầm nghĩ thứ gì.

“Đi thôi, trở về.” Hắn phân phó.

Lúc này xa phu mới như tỉnh lại từ trong mộng, hung hăng quệt nước ở miệng, lấy lại tinh thần bắt đầu đi đường.

Ngay cả ba gã thị vệ cũng ẩn ẩn toát ra vẻ thất vọng khi Đoan Mộc Uyển rời đi.

… ….

Trở lại trong phủ, sáng sớm ngày thứ hai, Trịnh Hiển Quý tự thân đến cửa bái phỏng.

Hiển nhiên là đến xin lỗi chuyện hôm qua.

Hai người ngồi trong tiểu hoa viên ở hậu viện, trên mặt bàn bằng đá bày bầu rượu nhỏ và đồ nhắm, một đĩa lạc, một đĩa củ cải lạnh.

Khí trời nóng bức, ăn những thứ này rất sướng miệng.

“Chén rượu này ta nhất định phải uống!” Trịnh Hiển Quý bưng chén rượu chân thành nói:

“Hôm qua là ta chiến cố không chu toàn, khi nghe được tin lá gan suýt nhảy ra, ngươi nói nếu ngươi có chuyện bất trắc, Trịnh Hiển Quý ta có buông tha một thân thịt cũng có lỗi với Lộ gia.”

Lộ Thắng lắc đầu: “Chuyện không liên quan tới ngươi, là do ta khăng khăng muốn ngươi an bài.”

Hắn biện bạch nói.

Trịnh Hiển Quý một hơi uống cạn, nặng nề đặt chén rượu lên bàn.

Ba.

Chén và bàn đụng nhau, nhỏ nhẹ vang lên.

“Thắng ca, không nói những cái khác, trước đó ta đã cảm thấy kỳ quái, tại sao thoáng cái gan ngươi lớn như thế, thế mà còn dám mạo hiểm đi Hắc hội mua đồ.

Kết quả, thì ra ngài đây là thâm tàng bất lộ? Nhưng loại chuyện giao thủ trực tiếp cùng người, về sau vẫn là đừng làm, coi như đối phương là Trương gia, Lộ gia ngươi là một phương bá chủ ở Cửu Liên thành, Trương gia hắn còn có thể đưa bàn tay tới nơi này? Vạn nhất ngươi có sơ xuất gì…”

Lộ Thắng cười cười: “Kỳ thật ta thích tập võ từ nhỏ, chỉ là trước kia không luyện được thành tích gì, nên không nói, hiện tại có chút thành tựu thì không nhịn được, trên Hắc hội chỉ thực tiễn một chút thôi.”

“Thực tiễn? Ngay cả người đều giết còn thực tiễn.” Trịnh Hiển Quý im lặng:

“Việc này ngươi đến thông tri Lộ bá bá, vạn nhất Trương gia trách tội, người cũng có cái chuẩn bị.”

“Chuyện này ta biết.” Lộ Thắng gật đầu:

“Nói đến, ngươi có biết thêm gì về lai lịch Đoan Mộc Uyển kia không?”

“Đoan Mộc Uyển… Chuyện này không rõ ràng lắm, nếu không, ta cho người điều tra thêm?”

Trịnh Hiển Quý chần chờ nói. Trịnh gia hắn vì kết giao long xà hỗn hợp, tin tức so với Lộ phủ linh thông rất nhiều, ở phương diện này là sở trường.

“Cũng tốt.”

Lộ Thắng cũng đổ cho mình một chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một hớp.

Rượu chỗ này rất nhạt, nhạt như đồ uống nước trái cây.

“Làm sao? Đoan Mộc Uyển và ngươi tiếp xúc?” Trịnh Hiển Quý hỏi.

Lộ Thắng đang muốn trả lời.

Bỗng nhiên cổng vòm tiểu hoa viên truyền đến tiếng bước chân gấp rút.

Một thiếu nữ trẻ tuổi mặc áo ngắn tay màu vàng nhạt bước nhanh đi vào.

Thiếu nữ được sinh ra với khuôn mặt trứng ngỗng, vòng eo doanh doanh vừa nắm, mảnh đến dường như bị nắm nhẹ một cái là có thể bóp gãy.

Vạt áo trước ngực nàng mở ra, lộ ra áo lót thuần trắng bên trong, chăm chú bao lấy bộ ngực đầy đặn.

Bởi vì trước ngực quá mức đầy đặn, thiếu nữ đi trên đường cũng lay động nhoáng một cái.

“Ca ca, Thắng ca, quả nhiên hai người trốn ở đây!”

Nàng vừa nhìn thấy hai người Lộ Thắng và Trịnh Hiển Quý, bèn tức giận xông lại, kéo lại Trịnh Hiển Quý.

“Được lắm được lắm, ca ca chết tiệt, lại dám cho ta leo cây, làm ta đợi trong nhà hai canh giờ!”

“Vũ nhi, đã lâu không gặp, xem ra tâm tình không được tốt?” Lộ Thắng mỉm cười chào hỏi.

“Còn không phải lão ca, nói mang ta đi xem gánh hát Hí Khúc thành Bắc, buổi chiều người ta rời đi, còn không đến sẽ trễ. Kết quả ta chờ rất lâu cũng không thấy người tới.”

Trịnh Vũ chính là muội muội Trịnh Hiển Quý, lại là thân muội muội.

Quan hệ hai người từ nhỏ đã vô cùng tốt, bởi vì quan hệ với Trịnh Hiển Quý nên Trịnh Vũ và Lộ Thắng đi rất gần.

“Vũ nhi, là lỗi của ta…” Trịnh Hiển Quý đau khổ vội vàng xin lỗi.

“Ta sẽ bồi thường cho muội, bồi thường cho muội! Muội muốn cái gì, ta lập tức mua cho muội!”

Làm thứ tử nắm giữ bộ phận buôn bán trong nhà, tài chính và tiền tiêu vặt trong tay Trịnh Hiển Quý, xa xa không phải muội muội có thể so sánh.

“Ta muốn tử cám bút, tô mặc ba khối, mười hộp hương phấn của Ấn Tương Hồng Nguyện, bánh bao phấn châm mỗi ngày năm cái, hoa san hô mỗi ngày một đóa…”

Trịnh Vũ bắt đầu cấp tốc ra điều kiện, hiển nhiên thời điểm tới đã sớm nghĩ sẵn trong đầu.

Nhưng mà mới nói vài câu, nàng đột nhiên nhớ tới bên cạnh còn có Lộ Thắng, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng cúi đầu xuống.

Sau đó hung hăng đạp Trịnh Hiển Quý một cước.

Ôi.

Trịnh Hiển Quý kêu thảm một tiếng: “Muội muội tốt, muội muội tốt! Ta về nhà! Về nhà lại nói!”

Không bao lâu, Lộ Thắng buồn cười nhìn xem Trịnh Hiển Quý bị Trịnh Vũ níu lỗ tai trở về nhà.

Một mình hắn ngồi trên ghế đá, nhìn hạ nhân bận rộn thu lại rượu và đồ ăn.

“Hắc Sát công… Có thể tăng phúc tố chất thân thể, nhưng công pháp không được đầy đủ… Cũng không phải thích hợp ta tu tập nhất. Đáng tiếc… Hiện tại ta không có lựa chọn.”

Hắn nhắm mắt, bắt đầu dựa theo lộ tuyến ghi chép trên Hắc Sát công, lấy ý niệm tưởng tượng thấy mình có một tia khí tức từ dưới chân dâng lên, sau đó tụ hợp vào bụng dưới, phát tán toàn thân.

Đây là phương pháp giai đoạn nhập môn tầng thứ nhất Hắc Sát công.

Rất đơn giản, nhưng cũng là bộ phận kiểm tra tư chất, dựa theo trên điển tịch nói, nhập môn cần ít nhất mấy ngày đến một tháng, mới có thể có khí cảm.

Đây là đoạn thời gian không lâu lắm.

Đầu tiên hắn muốn đem công pháp nhập môn, sau đó mới có thể tìm tới công pháp đối ứng trên máy sửa chữa, mới có thể đi vào sửa chữa.

Cho nên một bước này, Lộ Thắng không thể tránh.

“Công tử.”

Tiểu Xảo từ trong phòng đi tới, cẩn thận kêu một tiếng.

“Chuyện gì?”

Tiểu Xảo nhìn Lộ Thắng một chút, luôn cảm thấy công tử nhà mình gần đây có chút mất tập trung, nhưng lại không biết vì cái gì.

“Công tử có chuyện gì không vui sao?” Cho tới bây giờ Tiểu Xảo đều khéo hiểu nhân tâm, thận trọng hỏi.

“Đừng đoán bậy, là vấn đề của bản thân ta.” Lộ Thắng ngồi trên ghế, nhắm mắt nhẹ nhàng lay động đứng người dậy.

Giao diện máy sửa chữa Lam Thẫm nổi lên trong mắt hắn.

Lộ Thắng nhìn từ trên xuống, trong khoảng trắng hàng thứ nhất, có cái: Hắc Hổ đao pháp – tầng thứ tư.

Mà Hắc Sát công, hiện tài còn không trông thấy cái bóng.

Mặc niệm trong lòng, Lộ Thắng thu hồi máy sửa chữa, từ trên ghế đá đứng người lên.

Hắc Sát công đã tới tay, hắn cứ kiên trì luyện trước, chỉ cần có thể có một tia khả năng nhập môn, hắn cũng không uổng công khổ cực một chuyến như vậy.

Sau đó mấy ngày.

Lộ Thắng không đi đâu, thành thành thật thật ở trong Lộ phủ, khổ luyện công phu.

Hắc Hổ đao pháp xem như lộ ra ánh sáng, dứt khoát cũng không giấu diếm, đây cũng không phải tài nghệ gì quá không bình thường.

Lộ Thắng cũng bắt đầu tìm Triệu bá hỏi thăm kỹ xảo then chốt với một ít kinh nghiệm thực chiến. Chủ yếu là cố ý để lộ ra mình đã học được một ít Hắc Hổ đao pháp.

Mặc dù hắn tu thành đao pháp, nhưng vận dụng thực tế, từ lúc nào xuất đao, đối thủ như thế nào, nên dùng chiêu gì, đây đều là kinh nghiệm, cần chỉ điểm kỹ càng.

Mượn cơ hội này, hắn cũng đem cố sự mình vụng trộm tập võ, truyền khắp toàn bộ Lộ phủ.

… …

Sau ba ngày . . . .

Keng, keng keng keng! !

Lộ Thắng và Triệu bá phân biệt cầm đao trên giáo tràng, động tác nhanh giao thủ nhanh chóng qua lại.

Hai đạo đao quang cuồn cuộn thỉnh thoảng va chạm một chút.

Như hai đoàn ngân cầu.

Triệu bá đột nhiên lắc mình một cái, từ trong ánh đao nghiêng người né tránh.

Thần sắc ông trang nghiêm, râu tóc phiêu đãng, hai mắt đột nhiên vừa mở.

“Hổ Sát!”

Hô!

Tiếng gió mang theo âm thanh Hổ Khiếu truyền ra, trường đao trong tay Triệu bá giống như lưu tinh, đột nhiên bổ về cổ tay Lộ Thắng.

“Hổ Sát!”

Gần như là cùng lúc, Lộ Thắng cũng quát khẽ một tiếng, một chiêu Hổ Sát đồng thời xuất thủ.

Hai người triền đấu hồi lâu, Lộ Thắng mới làm bộ kịp phản ứng, “Miễn cưỡng” điều chỉnh, sử xuất chiêu Hổ Sát.

Tiết tấu chậm một nhịp.

Keng!

Hai thanh lưỡi đao hung hăng đụng nhau.

Hai người người nhanh chóng tách ra, riêng phần mình thở hồng hộc nhìn chăm chú đối phương.

Lộ Thắng cúi đầu, trông thấy ống tay áo tay phải thiếu một đoạn tay áo, lập tức lô ra thần sắc thán phục:

“Không hổ là Triệu bá!”

Hắn thu đao đứng thẳng thân cười nói.

“Đã rất lợi hại… Rất lợi hại… Thời gian ngắn như vậy đã có thể sử xuất Hổ Sát. Dù cho trước kia Đại công tử vụng trộm tập võ, thế nhưng ngươi cầm tới đao pháp mới bao lâu?

… Đợi một thời gian, nhất định Đại công tử có thể vượt qua lão già ta. Thậm chí trong toàn bộ Cửu Liên thành, cũng có thể ổn thỏa năm vị trí đầu.”

Triệu bá cảm khái nói:

“Buồn cười trước đó còn tưởng rằng Đại công tử từ bỏ luyện đao, không nghĩ tới…”

Lộ Thắng cười cười: “Triệu bá nói đùa, ngài chính là một trong tứ đại cao thủ Cửu Liên thành, đâu phải ta muốn vượt qua là có thể vượt qua.”

“Đảm đương không nổi, đảm đương không nổi, lớn tuổi, đã sớm không còn dũng cảm năm đó.” Triệu bá liên tục khoát tay.

“Có điều thiên phú Đại công tử hơn người, có thể trong thời gian ngắn như vậy luyện thành chiêu thứ nhất Hắc Hổ đao pháp, ngược lại có thể cân nhắc học thêm mấy bộ công phu trong người.”

“Học thêm mấy bộ công phu? Triệu bá có ý là…?” Lộ Thắng nhíu mày.

Triệu bá cười nói: “Lão Triệu ta, ở Cửu Liên thành coi như cũng có mấy phần bạc danh, Đại công tử Lộ gia, cũng rất giàu, hai bên kết hợp, hẳn có thể thuyết phục không ít lão gia hỏa, đem tuyệt học giữ nhà của họ truyền tới, giao cho ngươi.

Nói đến, những cái gọi là tuyệt học đều có thể xếp được tam lưu tuyệt nghệ, phần lớn không dưới Hắc Hổ đao.

Nếu Đại công tử cố ý, thật ra ta có thể thay dẫn tiến.”

Huynh Đệ Hội

Bạn đang đọc Vô Cực Thiên Ma (Bản Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhdehoi12459
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.