Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao Thủ, Trảm Sát

Phiên bản Dịch · 2457 chữ

Huynh Đệ Hội

Lộ Thắng buông bát xuống, lâm vào suy tư.

Hắn có loại cảm giác, phụ thân Lộ Toàn An, hình như đang lo lắng gì đó nên mới muốn đưa hắn đến địa phương xa một chút, như vậy mới an toàn hơn.

Chỉ là nếu Đoan Mộc Uyển quả thật một mực không xuất hiện, xác thực Cửu Liên thành không có thổ nhưỡng cho hắn trưởng thành, đi một chuyến xa tới Duyên Sơn thành phồn hoa hơn Cửu Liên thành, chưa chắc không phải biện pháp tốt.

“Cũng được, con đi sớm về sớm, nếu thật sự có thể học được từ danh gia nơi đó, con sẽ sai người đưa tin trở về.” Lộ Thắng hơi chút suy nghĩ thì đáp ứng.

Duyên Sơn thành cách Cửu Liên thành rất xa, so với hai lần khoảng cách Tử Hoa thành còn xa hơn.

Ra roi thúc ngựa cũng cần hai ngày một đêm mới có thể đến, chớ nói chi là xe ngựa đi đường.

Sau khi Lộ Thắng đáp ứng, mỗi ngày đều tiềm phục trong nhà tập võ, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lộ Khinh Khinh cũng theo thường lệ mỗi ngày ra ngoài, thường xuyên có thể nghe được nàng lại bắt người nào trở về.

Lộ Thắng không quản được nàng, trong phủ cũng không ai quản được, Nhị nương nói nàng vài câu không có tác dụng, cũng chỉ có thể tùy ý nàng.

Sau khi Lộ Thắng tu dưỡng mấy ngày, chuẩn bị lại bắt đầu tăng lên mấy môn công phu đạt được.

Trong mấy môn công phu đó, dưới điều kiện hắn có Hắc Hổ đao và Ngọc Hạc công làm nội tình, rất nhẹ nhàng đã dùng máy sửa chữa nắm giữ Phá Tâm chưởng, cũng sửa chữa nó thành tầng thứ ba đại thành đỉnh phong.

Công phu còn lại hắn tạm thời không động, ý định đợi khí huyết khôi phục triệt để rồi lại sửa chữa.

Còn có một môn Yến Tử Truy Phong đao, hắn dự định chậm rãi tu tập, tiến hành so sánh.

Lặp đi lặp lại như thế, tới lúc hắn sắp lên đường, trong thành lại xảy ra món quái sự.

Mấy hộ thợ săn ở phụ cận ngoài thành, vào ngày lễ Vạn Thanh không hiểu thấu bị mất tích.

Mấy ngày trước đây còn có người nhìn thấy bọn họ mang theo các loại da lông dã thú như hồ ly các loại vào thành bán, sau đó thì không thấy nữa.

Bọn họ đều mất tích trong Cửu Liên thành, chờ người trong nhà đến báo quan, việc này mới làm ầm ĩ ra.

Trọng yếu là, một thợ săn trong đó, biểu ca hắn là một bộ đầu trong nha môn. Vụ án này mới không bị tùy tiện ấn xuống.

Không tra không biết, tra một cái, lập tức phát hiện chỗ kỳ quặc.

Mấy người thợ săn này, từ đầu tới đuôi chỉ đi một con đường, cuối cùng mất tích ở trên đường phụ cận Kim Ngư tửu lâu.

Trên đường đi đều có người thấy qua bọn họ.

Thế là nhóm bộ khoái lại chạy tới đường phố phụ cận Kim Ngư tửu lâu xem xét.

Nhưng nơi đó mới hỏa hoạn, bỏ hoang không người ở, mấy thợ săn này đi bán dã vật, sao lại đi tới chỗ này?

Ngay khi trong lòng Lộ Thắng nghi ngờ, Tiểu Xảo vội vàng chạy tới, nói cho hắn biết, Lộ Khinh Khinh một người nửa đêm đi con phố phụ cận Kim Ngư tửu lâu. Đến ban ngày còn không thấy người trở về.

Lòng Lộ Thắng lộp bộp một tiếng, biết ngay xảy ra chuyện.

“Khinh Khinh đến đó, là chuyện lúc nào?” Hắn vội vàng hỏi.

“Không rõ ràng, nhưng mà, có lẽ hẳn là lúc giờ sửu nửa đêm. Ngày bình thường Nhị tiểu thư sẽ về sớm trước khi trời sáng, lần này lại không về, thị nữ tiểu Hồng của nàng nói cho em, tiểu thư để nàng đợi trong phòng vì nàng chuẩn bị nước nóng, chuẩn bị tắm rửa.

Kết quả nàng đợi rất lâu cũng không thấy tiểu thư trở về, thế là cuống lên! ~” Tiểu Xảo tranh thủ thời gian trả lời.

Lộ Thắng đang trong hoa viên khuây khỏa nghỉ ngơi, xem như buông lỏng do luyện đao trước đó. Không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy.

“Em lập tức đi thông tri Triệu bá và gia chủ, ta đi trước xem xét!”

“Tiểu Bát đã dẫn người đi trước xem tình huống, chính y truyền về tin tức tiểu thư mất tích!” Tiểu Xảo vội vàng nói.

“Tiểu Bát…” Lộ Thắng nheo lại hai mắt. Hắn nhớ rõ là tên thị vệ kia trong phủ: “Ta đã biết.”

Hắn nhanh chóng phủ thêm một chiếc áo khoác, mang lên trường đao trong nhà chế tạo, dắt một con ngựa từ trong chuồng ngựa rồi vội vội vàng vàng chạy hướng Kim Ngư tửu lâu.

Toàn bộ Lộ phủ bị kinh động từ trên xuống dưới, Lộ Toàn An lập tức hạ lệnh, để Triệu bá dẫn người đi theo chạy tới Kim Ngư tửu lâu, mặt khác cũng để người đi nha môn tri phủ báo quan.

Lượng lớn nhân lực nhân mạch cấp tốc triển khai.

Trước muốn xác định, có phải Lộ Khinh Khinh mất tích thật hay không, mà không phải tạm thời biến mất.

“Giá!”

Lộ Thắng cưỡi ngựa chạy như tên bắn trên đường phố quạnh quẽ, thời gian rất sớm buổi sáng, trên đường phố không có người nào, cũng thuận tiện hắn nhanh chóng đi đường.

Trong phố xá sầm uất phóng ngựa phi nước đại, nếu là bình thường, dù là hắn cũng không khỏi bị chỉ trích.

Nhưng bây giờ là thời khì phi thường.

Tiểu Bát truyền tin trở về, nói Lộ Khinh Khinh mất tích, đây chỉ là một cái kíp nổ để Lộ Thắng khẩn trương. Chân chính khiến trong lòng hắn cấp bách là lúc trước hắn ở đường phố gần Kim Ngư tửu lâu kia gặp phải quái sự.

Ngựa lông vàng đốm trắng rất nhanh đã đến trước cửa chính Kim Ngư tửu lâu.

Đại môn tửu lâu khóa chặt, hiện tại trời mới vừa tờ mờ sáng, vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng.

Trên mặt đường bên cạnh tửu lâu, một mảnh cháy đen lộn xộn.

Từng căn nhà gỗ bởi vì hỏa hoạn vẫn chưa hủy đi hoàn toàn, chỉ phá hủy một nửa, còn lại một nửa cùng một đống phế liệu kiến trúc tụ lại với nhau, lộ ra đặc biệt hoang vu.

Lộ Thắng tung người xuống ngựa, đi vào con đường cháy đen này.

Răng rắc…

Ủng dưới chân giẫm lên mặt đất, không biết dẫm lên bã vụn gì, phát ra giòn vang.

Lộ Thắng đưa tay nắm chặt chuôi đao, hắn có kinh nghiệm hai lần đánh nhau, trong lòng yên ổn hơn không ít.

Tinh quang hai mắt bắn ra bốn phía, không ngừng xem xét xung quanh.

Rất nhanh hắn tìm ra đầu mối.

Giữa đường phố bị đốt thành than cốc, trên cột cổng một ngôi nhà có vết kiếm sâu.

Trên mặt đất cũng có bước chân lộn xộn, trên dấu chân còn có thể nhìn thấy đất đen tươi mới.

Lộ Thắng đưa tay sờ sờ vết kiếm trên cột, bên trong cột gỗ cháy đen bề ngoài vẫn là màu vàng nhạt, chưa bị đốt hoàn toàn.

Đạo vết kiếm này vừa vặn chặt ra chất gỗ vàng nhạt bên trong.

“Hẳn là chung quanh đây.” Hắn chậm rãi rút đao ra, xách ngược rồi đi vào nhà gỗ trước mặt.

Nóc nhà nhà gỗ đã bị thiêu rụi, đi vào cửa chính, bên trong khắp nơi lộn xộn, có đồ dùng bị đốt cháy khét, có vải bị đốt thành đoàn, còn có một số hòa tan không biết là tạp vật gì.

Vào nhà không được mấy bước, Lộ Thắng lại phát hiện dấu vết thứ hai.

Bàn gỗ bị đốt cháy khép đổ dưới mặt đất, viền ngoài có hai đạo vết kiếm sâu, còn có một chút xíu mảnh vỡ thép tinh.

“Khí lực thật lớn.” Lộ Thắng bốc lên mảnh vỡ, phỏng đoán đây là trường kiếm thép tinh nhị muội Lộ Khinh Khinh mang theo.

Hắn cúi đầu nhìn xuống dấu chân trên đất, tăng thêm tốc độ, hướng về phòng ốc hậu viện đi đến.

Xuyên qua phòng nhỏ, tiến vào hậu viện nhà này.

Trong một chỗ lỗ hổng ở tường vây hậu viện, một tráng hán độc nhãn long mặc giáp da màu nâu, tóc rối bời, đang dẫn theo hậu bối đại đao hùng hùng hổ hổ dán lên tường thứ gì đó.

“Người nào!?”

Lộ Thắng vừa mới tiến vào hậu viện, người này lập tức phát giác, ánh mắt hung ác tiếp cận Lộ Thắng.

“Người nào? Ta còn muốn hỏi ngươi là ai?” Lộ Thắng hơi đánh giá đối phương.

Hán tử kia thân cao một mét tám chín, cũng chính là thân cao khoảng tám thước.

Bắp thịt cả người nhô lên khắp nơi như những con chuột nhỏ, trong tay dẫn theo hậu bối đại khảm đao sáng như bạc, còn lưu lại vết huyết, trên thân ẩn ẩn có khí thế hung ác như dã thú.

“Ta?” Đại hán cười hắc hắc, vứt bỏ trang giấy trong tay.

“Xem ra ngươi là người nhà của tiểu nữ oa kia rồi? Oa tử kia lại dám đánh giết hai đồ nhi của ta. Ta và đại ca bèn xuất thủ bắt nàng, đáng tiếc ngươi tới chậm một bước, nữ oa kia đã bị đại ca ta đưa về sơn trại chậm rãi hưởng dụng rồi.”

“Nữ oa tử?” Ánh mắt Lộ Thắng dần dần âm trầm.

“Nhìn khí thế các hạ, hẳn không phải hạng người vô danh? Ở Cửu Liên thành, chắc hẳn cũng đã được nghe thanh danh của Lộ gia ta, không bằng ngươi nói số, mọi người có chuyện dễ thương lượng.”

“Thương lượng cái rắm! Lộ gia chỉ ngươi một cái oa tử tới?” Hán tử kia cười lạnh tiếp cận Lộ Thắng.

“Người đều ở phía sau.” Lộ Thắng không có gì giấu diếm, đối phương là tên giảo hoạt, nói láo đoán chừng cũng vô dụng.

Dứt khoát không bằng nói thật.

“Chỉ một mình ngươi, thế mà cũng dám đuổi theo, có can đảm!” Hán tử kia cười hắc hắc.

“Nhị đầu, Tam đầu, bắt lấy hắn, quay về để Lộ gia lấy tiền mua mệnh!”

Hắn vừa dứt lời, ở lỗ hổng khác, lại nhảy vào hai hán tử, đều là tráng hán mặc giáp da màu nâu, hai người một cầm búa cán dài, một cầm tề mi côn.

“Chỉ một nhóc con như vậy, lão tử một người có thể giải quyết, cha dưỡng, ngài gọi hai chúng ta tới làm gì?” Một người kêu khổ nói.

“Ai bắt được trước tính là công lao người đấy!” Hán tử cười to.

Hai người nghe vậy đều cười, ánh mắt không có hảo ý nhìn chăm chú về phía Lộ Thắng.

“Hắc hắc hắc, tiểu đệ đệ tuấn tú khá lắm, bắt về vừa vặn cùng nữ oa kia, mỗi đêm đổi hoa văn hưởng thụ, cũng không tệ.” Ánh mắt Nhị đầu dâm tà nhìn chằm chằm hạ thân Lộ Thắng.

“Hưởng thụ cái rắm, phải để cha dưỡng lên trước!” Tam đầu hung hăng nhổ nước miếng ở lòng bàn tay.

“Đánh gãy hai chân hắn, đừng làm quá nhiều huyết, nhìn khó coi ảnh hưởng tình thú. Cái tên lần trước, chính là bị ngươi một búa chặt đứt tay phải, huyết phun khắp nơi, làm cả người lỏng ra!”

“Khốn lắm! Không phải ngươi cũng một gậy quất vào lưng tên kia, đến phiên chúng ta lên cũng sắp không còn thở!” Nhị đầu tranh luận nói.

Hai người này là huynh đệ song bào thai, sinh ra thể chất đã tráng kiện, về sau một lần ngoài ý muốn theo làm môn hạ huynh đệ Lâm gia - Quỷ Đầu Đoạn Đầu Đao ở Hắc Phong Lĩnh ngoài Cửu Liên thành.

Đoạn Đầu đao Lâm Hồng Thủy chính là hán tử dẫn theo hậu bối đại khảm đao kia.

Quỷ Đầu Đao Lâm Song Hỏa và Đoạn Đầu Đao Lâm Hồng Thủy, hai người là trọng phạm phạm qua chuyện giết người ở Cửu Liên thành mười mấy năm về trước, lúc ấy hai người một đêm tàn sát hai chi thương đội, đoạt không ít tiền bạc châu báu thoát đi.

Độc môn tuyệt học của hai người, chính là hai thanh đại khảm đao trọng lượng kinh người với hai bộ Bát Phong đao pháp uy lực hung ác.

Lão đại Quỷ Đầu Đao Lâm Song Hỏa, từng dưới sự đuổi bắt của bộ khoái, một đao đem bổ khoái sống sờ sờ thành hai đoạn, có thể xưng là chiến tích biến thái.

Đây là lần thứ nhất Lộ Thắng chính diện cùng người giao thủ, hơn nữa còn là một lần cùng ba người động thủ.

Hắn nhấc lên trường đao, chậm rãi nhìn lại Nhị đầu Tam đầu đi tới.

“Trước chặt một đao thử một chút. Người hơi nhiều, vạn nhất không được thì rút lui trước.”

Trong lòng hắn có chút thấp thỏm, dù sao hiện tại mình rốt cục là thực lực gì, hắn cũng không rõ ràng, không có cái so sánh định vị.

Ôm ý nghĩ như vậy.

Lộ Thắng không dùng Hắc Hổ đao pháp, cũng không hề dùng Phá Tâm chưởng. Mà dùng tám mươi mốt Yên Tử Truy Phong đao mà mình bình thường luyện tập. Không thể ngay từ đầu đã bị người xem thấu nội tình.

Hắn nửa gấp nửa lỏng cầm chuôi đao, ánh mắt nhìn về phía Nhị đầu.

“Tới đi!” Nhị đầu nhếch miệng cười một tiếng, lưỡi búa lớn quơ quơ. Chỉ trán mình nói.

“Nhóc con còn ra dáng, hướng chỗ này chặt! Chỗ này!”

“Ông nội ngươi đứng nguyên chỗ này không động để ngươi…”

Xoẹt!!

Trong chốc lát nhất ánh chớp màu bạc chợt lóe lên.

Trường đao trong tay Lộ Thắng hóa thành chim én nhẹ nhàng, bỗng nhiên vượt qua khoảng cách mấy mét, thoáng cái từ trên thân Nhị đầu cắt ngang mà qua.

Phốc!

Một cái đầu người bỗng nhiên bay lên.

huyết tung tóe khắp nơi.

Cả viện hoàn toàn yên tĩnh.

Huynh Đệ Hội

Bạn đang đọc Vô Cực Thiên Ma (Bản Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhdehoi12459
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.