Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời đi 1

Phiên bản Dịch · 2339 chữ

“Nói như vậy, những người lúc trước chạy đến, kể cả ba vị đều vì món bảo vật xuất thế kia?” Lộ Thắng nghe ra nội dung chủ yếu từ trong giải thích của Nhan Khai.

“Có thể nói như vậy.” Nhan Khai gật đầu: “Trên đời này yêu ma hoành hành, người trừ linh chúng ta chạy đến, vì bảo hộ một phương an bình.”

Lộ Thắng cười cười. Lời nói này đến cùng có đáng tin hay không, hắn không biết.

Hắn cân nhắc một phen, lại hỏi: “Nói cách khác, chuyện này, cứ như vậy kết thúc? Về sau Cửu Liên thành sẽ không có chuyện gì? Không có Yêu quỷ, cũng không có chuyện ngoài ý muốn, càng không có người chết vô duyên vô cớ?”

Nhan Khai không biết Lộ Thắng hỏi như vậy là có ý gì, nhưng mà y nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Là như thế này, bảo vật kia đã bị người mang đi, rời xa Cửu Liên thành, bần đạo lập tức phải đuổi theo, nhìn xem chỗ nào có thể giúp đỡ. Còn người chết… Không có lực lượng ngoại lai, chắc hẳn Cửu Liên thành sẽ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.”

Một bên Đoạn Dung Dung nhịn không được chen vào nói: “Vật đó hiện giờ đang bị mang đến Trung Nguyên, tất cả mọi người đuổi theo, chỉ một thành nhỏ như vậy, ai nguyện ý ở lại chỗ này chứ.”

Nhan Khai đưa tay giật giật Đoạn Dung Dung, để nàng ít nói, y chắp tay với Lộ Thắng: “Thắng công tử, lần này đến đây, vội vàng không giúp được gì, tiền ta sẽ không cầm, về sau hữu duyên gặp lại.”

“Như vậy sao được? Chẳng lẽ đạo trưởng muốn bản công tử nói không giữ lời?” Lộ Thắng nghiêm mặt, chân thành nói.

Hắn vung tay lên: “Người đâu, đưa lên ngân phiếu!”

Lập tức có thị nữ canh giữ ở ngoài nhanh chóng dâng lên một rương gỗ nhỏ tinh xảo.

Lộ Thắng tiếp nhận rương, đặt nó ở trên bàn trước mặt mấy người, đem nó mở ra. Bên trong để một chồng ngân phiếu thật dày.

“Đây là thù lao của ba vị, lần này mặc dù không xảy ra chuyện gì, nhưng có đạo trưởng và Chuyên Phong tiểu thư ở đây, giúp Lộ gia tìm về người mất tích, phần công lao này, đáng giá cầm số tiền kia.” Lộ Thắng lại lần nữa chân thành nói.

“Như vậy thì không khách khí!” Đoạn Dung Dung không đợi Nhan Khai cự tuyệt, lập tức đưa tay cầm ngân phiếu nhét vào túi: “Chuyên Phong tỷ tỷ, một lát ra ngoài chia!”

Chuyên Phong lập tức lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hiển nhiên ba người đã thân quen.

Nhan Khai thấy thế đành phải gượng cười ôm quyền.

“Thắng công tử nếu muốn tìm pháp môn khắc chế quỷ vật, ngược lại có thể tiến về Trung Nguyên.” Y dừng một chút, chần chừ một lúc, lại bổ sung.

“Bần đạo nhắc nhở một câu, Thắng công tử giết chết đầu Yêu quỷ trước đó, trên thân lưu lại khí tức, có khả năng sẽ dẫn xuất tai họa, nếu bên Quyển Nhân phủ chú ý tới công tử, có khả năng sẽ phái ra Yêu quỷ đến đây. Công tử nên dùng máu dê đực chưa giao phối bôi lên toàn thân, như vậy Yêu quỷ có khả năng cho rằng ngươi đã chết, sẽ không làm khó dễ ngươi. Mặc dù biện pháp này chỉ giới hạn ở phổ thông Yêu quỷ.”

Lộ Thắng nghe vậy, lập tức chấn động trong lòng, ôm quyền nói: “Đa tạ đạo trưởng chỉ điểm!”

“Nào có, nào có, như vậy, bần đạo cáo từ trước.” Nhan Khai đứng người lên ôm quyền hoàn lễ.

“Tạm biệt đạo trưởng!” Lộ Thắng cũng không giữ lại y.

Ba người lấy Nhan Khai cầm đầu, quay người đi ra khách đường, đi khỏi Lộ phủ

Lộ Thắng đứng ở phía sau xa xa nhìn bóng dáng ba người, trong lòng không biết thế nào, có một loại cảm xúc mất mát khó hiểu sinh ra. Loại thất lạc này,giống như thế giới mà mình muốn tiếp xúc, đang rời xa mình mà đi.

Mãi đến ba người Nhan Khai rời đi hơn nửa canh giờ, hắn vẫn đứng nguyên trong khách đường, không nhúc nhích.

“Công tử?” Tiểu Xảo rụt rè đi tới, kêu hắn một câu: “Nên dùng cơm.”

“Ah!” Lộ Thắng như trong mộng mới tỉnh, ngẩng đầu lên, nhìn xuống sắc trời bên ngoài.

Hắn hơi chỉnh lý y phục rồi đi theo Tiểu Xảo đến nhà ăn.

Tiến vào nhà ăn, bên trong đã sớm ngồi không ít người.

Lộ Toàn An đang ngồi trên chủ tọa, bên người thình lình ngồi Triệu bá rời đi lúc trước. Lộ Thắng liếc mắt qua, còn chứng kiến mấy võ sư cùng rời đi lúc trước đều trở về.

“Đại bá con đưa tin tới, Cửu Liên thành phong tỏa, hủy bỏ, hiện tại có thể tự do ra vào.” Lộ Toàn An nói khẽ, chỉ là tin tức tốt này cũng không mang đến tâm tình tốt cho ông. Bởi vì một bên Lộ Khinh Khinh đoan chính ngồi, giống như bé ngoan được Nhị nương Lưu Thúy Ngọc đút cho ăn từng miếng một. Thỉnh thoảng nước bọt thuận theo khóe miệng chảy ra, nhìn hoàn toàn mất hết dáng vẻ của người bình thường.

Những người còn lại phần lớn không có tâm tình ăn cơm, trận nổ lớn trước đó, lại thêm nhiều người giang hồ đeo đao mang kiếm như vậy qua đường cái trước phủ đệ, tràng diện lớn như thế, ai không nhìn thấy?

Lúc này tất cả mọi người đều đang lo lắng.

“Đồ ăn lạnh rồi, mau ăn đi, ăn đi.” Lộ Toàn An thấy mọi người không có tâm tư ăn bèn làm người thứ nhất cầm đũa: “Triệu bá trở về, trong nhà cũng an toàn, mọi người…” Ông nói nói, trong lòng chua xót, không khỏi thở dài một tiếng.

Triệu bá nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng bất đắc dĩ và áy náy, được Lộ gia cung phụng nhiều năm như vậy, ở thời khắc quan trọng nhất mình lại không có mặt, mặc dù bị nha môn nghiêm chỉnh điều đi, nhưng điều bọn họ đi một vòng trên núi phụ cận Bắc Băng Dương rồi trở về, thứ gì cũng không gặp được, chuyện gì cũng không phát sinh. Vậy là chuyện gì?

“Lệnh phong cấm đã giải trừ, vậy đại biểu hết thảy đều kết thúc.” Lộ Thắng nói một câu: “Mặc dù kết thúc vội vàng, cũng rất đột nhiên. Nhưng đã kết thúc, mọi người cũng nên tiếp tục sinh hoạt, về sau để thị vệ cấm giới thật tốt, an bài tuần tra nhiều chút là được.”

“Thắng ca nói đúng. Vẫn nên tranh thủ thời gian ăn cơm đi, lạnh thì ăn không ngon…” Lộ Oánh Oánh ngồi tại chỗ nhỏ giọng phụ họa câu.

“Gì mà Thắng ca Thắng ca? Phải gọi đại ca! Ăn ăn ăn, con chỉ biết ăn thôi à!” Bên trên Ngũ nương đưa tay muốn đánh nàng, lại nghĩ tới hiện giờ đang trên bàn cơm thì vội vàng nhịn xuống.

Lộ Oánh Oánh rụt cổ một cái, không dám lên tiếng.

Người một nhà lúc này mới yên lặng bắt đầu ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, mọi người đã không còn gì để nói, Lộ Thắng tiếp tục trở về tu tập nội khí.

Hắn ngồi trên giường trong phòng, điều tức hơn một canh giờ, rốt cục đưa tinh khí thần đạt đến tình trạng viên mãn.

“Xanh đậm!” Hắn mặc niệm trong lòng.

Giao diện máy sửa chữa lập tức nổi lên.

Lộ Thắng để mắt hướng lên trên bên cạnh nhìn kỹ, một cột Hắc Sát công trên máy sửa chữa đã là trạng thái tầng thứ hai, chỉ cần lại tăng cao một tầng thì có thể đạt tới cao nhất tầng thứ ba.

Mà ghi chép trong công pháp bí tịch, số tầng có thể tu hành chính là ba tầng, mặc dù đằng sau còn có hai tầng, tổng cộng năm tầng, nhưng hai tầng này Lộ Thắng đã nhìn qua, cảm thấy cùng đằng trước không có cách nào hoàn mỹ chỉnh hợp lại, rất có thể là ngoại nhân bổ sung. Công pháp như vậy, không phải nguyên trạng, hắn cũng không dám tu tập.

Lúc này hắn nhìn xem trạng thái Hắc Sát công trên xanh đậm, tâm vững vàng hạ hộ hấp, ý niệm ấn xuống nút sửa chữa phía dưới giao diện.

Lập tức toàn bộ máy sửa chữa lóe lên.

“Đề cao một tầng Hắc Sát công!” Lộ Thắng mặc niệm trong lòng.

Bá.

Thanh âm vừa xong, hắn liền nhìn thấy Hắc Sát công chậm rãi mơ hồ, chờ lần nữa rõ ràng đã biến thành trạng thái tầng thứ ba.

“Đây chính là tầng thứ ba?” Lộ Thắng chờ đợi trong chốc lát, cảm thấy thể nội không có thay đổi gì.

Hắn cẩn thận nghiên cứu Hắc Sát khí trong thể nội mới phát hiện Hắc Sát khí đang cực kỳ chậm rãi nhưng không ngừng trở nên dày đặc hơn.

Nếu như nói trước khi tăng lên là sương mù màu đen, như vậy hiện giờ những sương mù này đang chậm rãi biến thành giọt nước màu đen.

“Giống như không phải tiêu hao rất lớn?” Lộ Thắng mở ra hai mắt nghi ngờ nói: “Có phải ta bây giờ…”

Phốc!

Bỗng nhiên hắn nôn ra một ngụm máu tươi, khiến cho ngực một mảnh huyết hồng. Trong phòng thoáng cái tràn ngập cổ cổ mùi tanh.

Lộ Thắng cảm giác toàn thân nóng bỏng, hắn lập tức gượng cười: “Còn tưởng rằng lần này thật không có phản ứng. Không nghĩ tới…”

Hắn lắc đầu, bắt đầu cẩn thận trải nghiệm biến hóa trong cơ thể.

Hắc Sát công đạt tới tầng thứ ba, làm Lộ Thắng ở trong nhà trọn vẹn hơn một tháng mới có thể miễn cưỡng hoạt động tự nhiên như trước kia. Ngọc Hạc công vốn có trên người hắn, trong đoạn thời gian này làm ra tác dụng rất lớn. Không ngừng làm tăng tốc độ lành thương thế trên người Lộ Thăng.

Từ ngày hôm đó trở đi, trong Cửu Liên thành thực sự không tiếp tục nghe được sự tình quỷ dị gì xuất hiện. Sau khi mấy người Nhan Khai rời đi, Cửu Liên thành lại khôi phục được ồn ào náo động và bình thản ban đầu, phảng phất hết thảy như mộng mà qua.

Ngoại trừ Lộ Khinh Khinh trở nên ngốc nghếch.

Tại thời điểm này, Lộ Toàn An bắt đầu có dự định để Lộ Thắng tiến về Duyên Sơn thành.

“Ta đã sắp xếp xong xuôi, bên Duyên Sơn thành có một bộ phòng ở của Lộ gia ta, con có thể qua ở lại trước, vừa vặn thi cử năm nay cũng sắp bắt đầu. Tiểu Thắng ngươi thích tập võ, có thể thử thi võ công danh, về sau ra làm quan cũng có thể thuận tiện rất nhiều.” Lộ Toàn An nói.

“Võ công danh…”

“Đương nhiên văn công danh càng tốt hơn, con qua đó không làm gì cũng được, tùy con sắp đặt, Lộ gia ta có một cửa hàng bên đó, con có thể quản lý cửa hàng, tất cả thu nhập làm chi phí chi tiêu của một mình con.” Hiển nhiên Lộ Toàn An đã an bài xong tất cả.

“Cửu Liên thành vẫn quá nhỏ. Ta ghi danh ở Đông Sơn học viện cho con, con đi qua, bất kể là dự định theo văn hay võ, chính con quyết định.” Ông nói xong, mình cũng không nhịn được thở dài một tiếng. Cửu Liên thành phát sinh hết thảy khiến ông có chút tâm ý nguội lạnh. Cho dù có nhiều tiền hơn nữa, thời khắc mấu chốt, có thể đáng tin chỉ có người một nhà.

“Đông Sơn học viện…” Lộ Thắng đại khái hiểu ý của lão cha. Phương thức đưa con cái ra ngoài cầu học này, xem như biến tướng ra ngoài du học, chỉ có nhà có tiền mới có tư cách làm như thế.

“Trịnh Hiển Quý và muội muội của hắn cũng muốn đi, nhà ta là con và Oánh Oánh. Y Y và Trần Tâm cùng đi học viện khác.” Lộ Toàn An tiếp tục nói.

Lộ Thắng trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đáp ứng.

Cửu Liên thành với hắn mà nói, xác thực quá nhỏ, nhỏ đến hiện tại ngay cả công pháp mạnh hơn cũng tìm không thấy, chỉ có thể tu luyện tam lưu Hắc Hổ đao pháp. Duyên Sơn thành thì khác biệt, nơi đó có người giang hồ mạnh hơn, nếu như Xích Kình bang thật sự là bang hội mạnh nhất phụ cận, như vậy Duyên Sơn thành chắc chắn sẽ có cứ điểm của bọn hắn.

“Vậy lúc nào con xuất phát?” Hắn hỏi.

Lộ Toàn An suy nghĩ một chút: “Con muốn xuất phát lúc nào thì chính con quyết định, ta để Đại bá con phái người đưa con.”

“… Con đi trong thành xem một chút…” Lộ Thắng thở dài.

Hắn học qua công phu của không ít sư phó trong thành, lần này xa nhà, luận lễ tiết thì phải tiến đến bái phỏng chào hỏi.

Lộ Toàn An gật đầu ngầm đồng ý, tùy ý Lộ Thắng xử lý.

Lộ Thắng kéo lấy thân thể vừa mới tăng lên nội khí, thương thế chưa lành, sáng sớm ngày thứ hai thì ra cửa, ngồi xe ngựa lượn quanh Cửu Liên thành một vòng.

Bạn đang đọc Vô Cực Thiên Ma (Bản Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhdehoi12459
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.