Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22: Dung hợp Pháp bảo bản mệnh.

Tiểu thuyết gốc · 1476 chữ

Thiên Vũ chậm rãi đi theo con đường mòn lên núi, tới cửa đình viện thì giọng nói quen thuộc cụt ngủn kia lại cất lên:

-Vào đi.

Thiên Vũ đi vào đình viện thì đã thấy Tử Mạnh đợi hắn ở trong sân từ lúc nào. Hắn liền chắp tay khom lưng:

-Lão sư, người khỏe!

-Thương thế ra sao rồi?

-Dạ, được Tử Du sư tỉ cho đan dược, thương thế đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, chỉ vài ngày là khỏi hẳn.

Tử Mạnh nghe vậy cũng không ngoài dự đoán, trước đó kiểm tra tên tiểu tử này thấy cơ thể hắn vô cùng rắn chắc, xương cốt gân mạch cũng rất cứng cỏi dẻo dai. Nguyên nhân cũng là do môn công pháp “thoát thai hoán cốt” kia tăng phúc phòng ngự cực kì lớn.

-Đã luyện chế xong?

-Vâng, Pháp bảo sáng nay đã luyện chế xong. Nhưng hôm nay con tới đây không phải vì dung hợp pháp bảo bản mệnh. Người hôm trước có nói con “tiểu nhân, âm hiểm, thực dụng…”. Về nhà, con mất ăn mất ngủ vì những lời này của người. Con đã làm gì sai khiến người lại nhận xét lệch lạc về con như vậy?

Thiên Vũ trắng trợn nói dối. Tử Mạnh cũng thầm cười trộm chứ không vạch trần tên đệ tử này. Hắn nhàn nhã ăn ngon mặc đẹp làm bạn với giai nhân, đã bao giờ mất ăn mất ngủ! Mặt Tử Mạnh nghiêm nghị đáp:

-Ta đã bao giờ chê trách ngươi? Ngươi còn nhớ lần nói chuyện với ta khi đi lên vách đá?

-Người… Người nói… người nói…

Nói tới đây, Thiên Vũ mới chột dạ. Hắn là người thông minh, nên ngay lập tức lờ mờ đoán được dụng ý của vị lão sư này. Hắn liền nhớ lại lần hội thoại trước khi bị đẩy xuống hồ lần đầu tiên rồi đưa ra kết luận:

-Lão Sư, có phải người cảm thấy Thiên Vũ ta không nên mang cái tư tưởng Chính Tà bất dung. Khi làm việc phải không từ thủ đoạn, đối với đối thủ phải âm hiểm xảo trá, không phân biệt chính tà.

-Người lấy vũ khí bản mệnh của ta ra nhận xét cũng là nhắc nhở ta nên sống thật với bản thân mình. Làm người phải biết thu liễm, không cần quan tâm tới người khác nghĩ gì?

-Đúng vậy, ngươi rất thông minh. Trên đời này có hai loại người chết vô cùng sớm, đó là “anh hùng” và “chính nhân quân tử”. Hai loại người này nếu không chết thì cũng mang lại tai ương tới cho người thân của mình. Ta không hi vọng học trò của mình lại trở thành hai loại người này.

Nói tới đây thì Thiên Vũ cũng đã hiểu rõ tâm tính vị lão sư này. Tử Mạnh nặng lời chê trách chính là để Thiên Vũ tự ti, mặc cảm về hai loại tính cách được coi là bị người người khinh bỉ này. Để rồi lại giảng giải cho hắn như vậy mới là con đường đúng đắn để sống sót trên thế giới này.

Nếu ngươi tự ti mặc cảm, thì chứng tỏ thâm tâm ngươi là một con người tốt, sống chỉ cần không cảm thấy có lỗi với bản thân mình thì mọi thứ đều có thể chấp nhận được. Cách dạy dỗ “gây mâu thuẫn” này thường vô cùng hiệu quả đối với các thanh thiếu niên mới lớn như Thiên Vũ.

Nhưng Tử Mạnh đã tính sai một điều, Thiên Vũ tuổi thực đã gần ba mươi, lại là người từng sống trong thời đại bùng nổ thông tin. Nên tư tưởng đã thành hình, bộ mặt cũng dày không kém gì các lão già bất tử có tu vi thông thiên kia. Dụng tâm của Tử Mạnh lão sư coi như “sai người sai thời điểm”.

Còn Thiên Vũ cũng suy sét lời nói của Tử Mạnh trên cương vị của một người đã trưởng thành. Hắn đâu có nghĩ là Tử Mạnh lão sư đang cố hình thành tư tưởng sống cho một đứa trẻ bảy tuổi. Nên có thể nói, thà Tử Manh lão sư hắn nói toẹt ra cho rồi, như thế còn hiệu quả hơn.

-Lão sư, cảm tạ người đã dốc lòng dốc sức vì con. Học trò xin ghi nhớ và làm theo lời dạy của người.

-Ta cũng không nghĩ ngươi lại có thể nhận ra sớm như vậy. Tâm lý ngươi phát triển quá sớm so với bạn đồng niên. Tốt rồi, hiện giờ thời gian còn rất sớm, mang pháp bảo lại đây ta giúp ngươi dung hợp thành pháp bảo bản mệnh.

Thiên Vũ liền lôi pháp bảo Trần Khải sư huynh vừa luyện chế ra từ túi trữ vật.

-Ngồi xuống, tĩnh tọa, vận khí đan điền. Tập chung nội lực tại hai huyệt Khí Hải và mạch Quan Nguyên*.

*Mạch Khí Hải: dưới rốn 4cm. Quan Nguyên: dưới rốn 7cm.

Thiên Vũ liền ngồi xuống chậm rãi vận công.

-Tiếp theo thử phóng thích nội khí đan điền từ hai huyệt đó ra ngoài. Hai tay áp súc linh khí thành hình.

Một dòng khí mơ hồ thoát ra từ hai mạch, hai tay Thiên Vũ từ từ co lại áp súc thành hình dáng vũ khí bản mệnh của hắn.

-Tốt lắm, sau khi thành hình ngươi liền truyền thần thức trực tiếp vào đó, thử điều khiển theo ý mình. Không được ngắt quãng liên hệ với đan điền, liên tục truyền linh khí cho nó.

Sau năm phút đồng hồ, Vũ khí bản mệnh tạo bằng linh khí đang lơ lửng kia bỗng nhiên chuyển động từ từ, rồi nhanh dần, đến khi hành động vô cùng liền mạch trôi chảy thì Tử Mạnh lại lên tiếng.

-Không được chống cự, tiếp tục truyền khí.

Nói xong hắn liền bắt pháp quyết, vũ khí bản mệnh của Thiên Vũ và Pháp Bảo kia từ từ tiến sát lại nhau rồi dần dần hòa hợp lại với nhau. Sau khi nhập lại với nhau thì một vòng tròn ma pháp với những kí tự cổ xưa xuất hiện và lóe sáng, trung tâm vòng tròn đó chính là pháp bảo bản mệnh của thiên vũ. Cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng mấy giây đồng hồ.

Ngay sau khi dung hợp, đầu Thiên Vũ nhói đau, đan điền nóng rực, cảm giác như cơ thể vừa mất đi một thứ gì đó. Dòng linh khí mờ ảo kết nối từ đan điền tới Vũ khí bản mệnh cũng bị ngắt quãng.

Nhưng lúc này, hắn có thể điều khiển Pháp bảo kia một cách tùy ý và dễ dàng. Giữa pháp bảo bản mệnh và hắn có một mối liên kết mơ hồ nhưng vô cùng bền chặt. hắn điều khiển pháp bảo chỉ bằng ý niệm giống như điều khiển chân tay vậy, vô cùng quen thộc. Ngay lúc này Tử Mạnh lại lên tiếng:

-Xong rồi, ngươi trở về đi. Pháp bảo bản mệnh cũng giống như tay chân ngươi vậy, tay chân muốn mạnh mẽ linh hoạt thì phải chăm chỉ luyện tập. Áp dụng đạo lý tương tự đối với pháp bảo bản mệnh. Cũng không nên cất pháp bảo vào túi trữ vật, lúc nào cũng phải mang sát bên người để có thể bồi dưỡng tình cảm với nó.

-Cảm tạ lão sư…

Thấy Thiên Vũ vẫn có chút ngập ngừng, Tử Mạnh liền hỏi.

-Còn chuyện gì nữa?

-Lão sư, lần sau người dạy đệ tử có thể bớt đi đường vòng được không? Học trò nhiều lúc cảm thấy ăn không tiêu bài giảng của người.

Thiên Vũ chớp chớp mắt ra vẻ đáng thương, nhìn vô cùng gợi đòn. Còn Tử Mạnh thì bất ngờ, không ngờ tên nhãi ranh này lại đưa ra yêu cầu như vậy. Trong lòng cười khổ không biết phải nói sao cho phải.

-Tốt, vậy từ bây giờ ta sẽ trực tiếp với ngươi.

Nói xong hắn liền vẩy tay, một làn gió vô cùng mạnh nâng bổng Thiên Vũ lên cao rồi thổi hắn về phía chân núi. Nói tế nhị là thổi, thực tế thì lại giống bị hất văng đi hơn…

-Lão sư, không cần… người không cần trực tiếp vậy chứ… aaaaaa!

Xa xa còn vọng lại tiếng Thiên Vũ đang hét lên vì sợ hãi. Lần này hắn không có hồ nước đón đỡ nha.

----------------------------------

Tác giả: Cá nhân ta thấy Tử Mạnh đúng là quá lòng vòng, cho hắn đi làm quan Trung Quốc thì quá hợp. Câu chương câu chữ cũng quá là hợp đi ^^. Các ngươi có nghĩ vậy không?

Bạn đang đọc Vô Danh Giới sáng tác bởi xiènây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiènây
Thời gian
Cập nhật TửTuyền
Lượt thích 8
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.