Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sai lầm chồng chất

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

Lâm Huyền vốn đang tu luyện, hắn cũng không biết xung quanh mình xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cảm thấy mình giống như rơi vào một trận gió lốc do thiên địa nguyên khí ngưng tụ, nguyên khí vô cùng vô tận tràn vào cơ thể làm hắn thoải mái không cưỡng lại được.

Nhưng đột nhiên, gió lốc tiêu tán, thiên địa nguyên khí quanh người hắn bất thình lình tan hết sạch.

Vốn đã sắp chạm tới ranh giới của cảnh giới mới, Lâm Huyền không nhịn được cảm thấy thất vọng.

Hắn cảm thán trong lòng: "Sao lại đột nhiên tỉnh táo lại từ trong trạng thái nhập định chứ?"

Ngay lúc Lâm Huyền chuẩn bị vận hành Thần Đạo Công Pháp một lần nữa, một giọng nữ phẫn nộ đột nhiên vang lên trước người hắn.

"Dâm tặc, là ngươi?"

Thanh âm này có chút quen thuộc, Lâm Huyền không nhịn được rùng mình một cái, tỉnh táo trở lại.

Hắn mở mắt, chỉ thấy trước người mình có một thiếu nữ cao gầy, tướng mạo thanh tú xinh đẹp đang đứng.

Sắc mặt thiếu nữ đỏ bừng, một đôi mắt hạnh tràn đầy vẻ phẫn nộ, giống như sắp phun ra lửa.

Thiếu nữ cầm trong tay một thanh trường kiếm, thân kiếm run run theo cổ tay áo của nàng, nguyên khí trên mũi kiếm toát ra ngoài, phát ra tiếng vang ông ông.

Đôi mắt Lâm Huyền choáng váng. Hắn nhận ra thiếu nữ này, mặc dù lúc gặp mặt lần trước, đối phương không mặc quần áo.

"Là ngươi..."

Lâm Huyền tự biết mình đuối lý, trong lời nói không có tí sức lực nào.

Bộ ngực thiếu nữ phập phồng lên xuống vì tức giận. Nàng hận không thể một kiếm chém chết tên dâm tặc trước mắt này.

Lâm Huyền đứng dậy, ngượng ngùng cười một tiếng: "Cô nương, chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm, đầu tiên chúng ta bình tĩnh một chút có được không."

"Bình tĩnh?" thanh âm của Dịch Thiên Vũ tức đến phát run: "Ngươi hủy danh dự của ta, ngươi muốn ta bình tĩnh thế nào?"

Lâm Huyền không biết làm sao, đành phải mở miệng nói: "Cô nương, chuyện cũng đã xảy ra, cho dù ngươi giết ta cũng không thể nào bù lại. Nếu ngươi không ngại, ta sẽ đứng im bất động để ngươi đánh mấy quyền hả giận."

Ở kiếp trước, Lâm Huyền vẫn còn là thiếu niên thì bị Thần Sơn bắt được.

Ở kiếp này, hắn là người mất sạch tôi tớ, một lòng vất vả bận rộn, chưa từng tiếp xúc với nữ hài cùng tuổi, không biết nên ứng phó với tình hình trước mắt như thế nào.

Hắn chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nhất, để cho thiếu nữ đánh vài quyền hả giận.

"Ngươi!"

Lời nói của Lâm Huyền vừa dứt, ở trong tai Dịch Thiên Vũ lại biến thành lời nói khinh bạc. Nàng tức điên lên, đâm một kiếm về phía Lâm Huyền.

Trường kiếm như hồng!

Đối mặt với một kiếm này của thiếu nữ, Lâm Huyền tuân thủ ước định, không chỉ không tránh né mà đôi mắt cũng không chớp một cái.

"Vù!"

Kiếm dừng lại ngay trước người Lâm Huyền, không đâm xuống.

Đôi mắt Dịch Thiên Vũ đỏ lên. Nàng oán hận giậm chân một cái, cắm thanh kiếm trên mặt đất, bản thân thì ngồi xổm xuống, vùi đầu khóc hu hu.

Cái này...

Lâm Huyền lúng ta lúng túng không biết làm sao. Đối mặt với nữ hài như Tiểu ma nữ này, hắn chỉ cần dùng thực lực của mình, nghiền ép đến khi đối phương sụp đổ là đủ.

Nhưng nữ hài trước mắt này đang khóc đến nước mắt như mưa, ngược lại khiến hắn không biết phải làm sao.

Hắn dùng sức gãi đầu, dứt khoát đặt mông ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ nhìn nàng khóc.

Dịch Thiên Vũ khóc hồi lâu rốt cuộc cũng ngừng lại. Nàng nâng tay lau vệt nước nơi khóe mắt, ngẩng đầu nhìn sang Lâm Huyền đang ngồi một bên.

Dịch Thiên Vũ âm thầm cắn răng, đã để tên dâm tặc này nhìn chuyện cười của mình mất rồi!

Ngay lúc nàng quyết định nhất định phải dạy dỗ Lâm Huyền một chút, Lâm Huyền mở miệng.

"Huyệt Kiên Tỉnh dưới xương sườn ngươi còn đau nhức không?"

Dịch Thiên Vũ sửng sốt một chút, sự thù hận của nàng bị lòng hiếu kỳ mãnh liệt xóa sạch.

"Đã hết đau... Ta vẫn muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại biết khuyết điểm của Thủy Long Kiếm Pháp?"

Nhờ bí tịch trong ngọn thần sơn, Lâm Huyền mới biết được khuyết điểm của Thủy Long Kiếm Pháp và phương pháp sửa lại.

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói bí mật này cho bất kể người nào.

"Bí mật."

Dịch Thiên Vũ hận đến nghiến răng, nhưng nàng nhìn vẻ mặt của Lâm Huyền, vô cùng nghiêm túc.

Bất kỳ ai cũng có bí mật, nàng không nên cưỡng cầu.

"Lần trước ngươi nói với ta Thủy Long Kiếm Pháp có tổng cộng bốn tầng, nhưng sư phụ sáng tác tổng cộng ba tầng cảnh giới."

Lâm Huyền do dự một chút, đưa ra một điều kiện.

"Ta dạy ngươi tầng thứ bốn, chuyện lúc trước xóa bỏ hết, thế nào?"

Dịch Thiên Vũ do dự một chút, nhẹ gật đầu. Nàng đã không xuống tay giết người được, chỉ có thể tiếp nhận.

"Ngươi thi triển ba tầng đầu của Thủy Long Kiếm Pháp một lần cho ta xem!"

Dịch Thiên Vũ đứng lên, một lần nữa nắm chặt kiếm trong tay, tung người nhảy lên trên mặt hồ.

Lâm Huyền ngừng tu luyện, gió lốc đã tiêu tan, toàn bộ Tuyết Hồ gió êm sóng lặng.

Dịch Thiên Vũ đứng thẳng trên mặt nước, thân hình ưu nhã như thần nữ hạ phàm, đẹp không sao tả xiết.

Lâm Huyền cảm thán: "Võ giả Tụ Khí cảnh có thể tiết nguyên khí ra ngoài, có thể đứng trên mặt nước mà không chìm, chân đạp tường cao leo lên mà không ngã, đến khi nào ta mới có thể đột phá?" Giữa lời cảm thán, Dịch Thiên Vũ đã bắt đầu thi triển võ kỹ.

Trường kiếm trong tay nàng toát ra kiếm mang lạnh lẽo.

Bộ dáng Dịch Thiên Vũ múa kiếm giống như khiêu vũ, tuy là đang thi triển kiếm pháp lạnh thấu xương nhưng dáng người vẫn xinh đẹp như cũ, thậm chí có chút cảnh đẹp ý vui.

Nếu đổi lại là nam tử khác, sợ là đã sớm bị sắc đẹp của Dịch Thiên Vũ hấp dẫn, hãm sâu không thể tự kiềm chế.

Nhưng mà ngoại trừ lúc đầu bị kinh diễm ra, Lâm Huyền rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Mỗi một động tác của Dịch Thiên Vũ cũng khắc sâu vào trong đầu hắn, so với từng cái Thủy Long Kiếm Pháp ghi chép trong bí tịch.

Kiếm của Dịch Thiên Vũ càng múa càng nhanh, nước hồ quanh người nàng cũng không còn yên ả nữa mà gợn lên từng tầng sóng, rung động mãnh liệt.

Trong chốc lát, theo kiếm của Dịch Thiên Vũ đâm thẳng về phía trước, hai cột nước xoáy tròn vụt lên, trên không trung ngưng tụ thành một con rồng, gào thét bay cao!

Thủy Long rơi xuống nước, làm nổ tung nửa cái Tuyết Hồ, nước hồ vọt lên cao hơn mười mét, lúc rơi xuống rầm rầm như là mưa giông.

Dịch Thiên Vũ thu kiếm, liền mạch như suối chảy.

Có lẽ là vì Lâm Huyền đang nhìn, nàng phát huy tốt lạ thường, là lần thi triển hoàn mỹ nhất kể từ khi nàng tu luyện Thủy Long Kiếm Pháp đến nay.

Nàng một lần nữa nhảy về con đường nhỏ, đầy mặt đều chứa ý cười.

"Thế nào?"

Lâm Huyền lắc đầu: "Sai lầm chồng chất!"

Thời đại này, Đỗ Mục trưởng lão vừa mới sáng tạo ra Thủy Long Kiếm Pháp, còn chưa sửa chữa, thậm chí cảnh giới tầng thứ bốn cũng chưa xuất hiện.

So sánh với kiếm pháp mà hậu thế đã sửa chữa qua, Thủy Long Kiếm Pháp mà Dịch Thiên Vũ vừa thi triển quả thực là sai lầm chồng chất.

Dịch Thiên Vũ á khẩu không trả lời được. Nàng vốn cho rằng sẽ nhận được khích lệ từ Lâm Huyền, không ngờ tới lại đợi được một câu này.

Nàng có chút không phục.

"Sai chỗ nào?"

Lâm Huyền nghiêm túc giải thích: "Trước tiên ta sẽ nói từ Thủy Long Kiếm Pháp tầng thứ nhất."

"Lúc ngươi khởi kiếm thu kiếm, kiếm nâng lên một góc 45 độ, nhưng ngươi có từng nghĩ tới nếu địch nhân ở trước mặt ngươi, ngươi xuất kiếm như thế sẽ bị ngăn cản dễ như trở bàn tay?"

Lâm Huyền hỏi: "Ngươi có luyện tập dùng kiếm không?"

Dịch Thiên Vũ lấy ra hai thanh kiếm sắt chưa mở từ Nguyên Giới, đưa cho Lâm Huyền một thanh.

"Xuất kiếm."

Dịch Thiên Vũ không chút do dự rút kiếm đâm về phía Lâm Huyền, đương nhiên đây là so tài, hai người đều không đụng tới nguyên khí.

Kiếm trong tay của nàng còn chưa nâng lên, một kiếm của Lâm Huyền quét qua, kiếm trong tay Dịch Thiên Vũ lập tức tuột khỏi tay bay ra ngoài.

Dịch Thiên Vũ kinh sợ, đôi môi đỏ hồng chậm chạp không thể khép lại.

Bạn đang đọc Võ Đạo Đại Tông Sư ( Dịch) của Bạo Sao Ngư Tử Tương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Synaane
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.