Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn nếu là cầm không được tôi nói như thế nào?

Phiên bản Dịch · 1517 chữ

Vương Phúc thở dài một tiếng, nói với Lâm Nhược Hi: "Tiểu thư, tôi vô dụng, không phải đối thủ của Trần Khôn.

“Diệp Thần, tôi đã cố hết sức rồi anh tự giải quyết đi! "Lâm Nhược Hi bất đắc dĩ nhún vai.

“Tiểu tử, đến phiên...... "Trần Khôn vẻ mặt ngạo nghễ nói với Diệp Thần.

Nhưng mà, lời của ông ta còn chưa nói xong.

Diệp Thần đã xuất hiện ở trước mặt của ông ta.

Một cái tát đánh bay ông ta ra ngoài.

Ồn ào!

Thấy một màn như vậy, mọi người lại sợ ngây người.

Diệp Thần lại có thể đánh bay một võ giả cấp tinh trung giai.

_ "Tiểu thư có phải sớm biết hắn có thể giải quyết hay không?" Vương Phúc vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía bên người Lâm Nhược Hi.

Lâm Nhược Hi lắc đầu, cô biết Diệp Thần không phải người bình thường, nhưng Trần Khôn cũng không phải hạng người hời hợt.

Sở dĩ cô làm như vậy đương nhiên là vì báo đáp Diệp Thần đã cứu cô, cô cũng không muốn nợ Diệp Thần.

Ngay cả người mà Từ gia cung phụng cũng bị Diệp Thần tiêu diệt.

Ở đây, không ai có thể ngăn cản Diệp Thần!

Nhìn Diệp Thần sát ý hừng hực khắp người, lúc này Thẩm Ngạo Tuyết đã cảm thấy sợ hãi.

"Diệp Thần, em sai rồi, là em không xứng đáng với anh, em là vợ của anh, anh không thể giết em, chỉ cần anh không giết em, sau này em sẽ đối tốt với anh, không phải anh vẫn muốn ngủ cùng em sao?”

Lúc này, vì muốn sống cô ta không giả bộ nổi nữa, cho nên nói ra những lời chẳng biết xấu hổ như thế.

Lời nói của Thẩm Ngạo Tuyết khiến Từ Thiên Thành tức giận đến tái người.

Không ngờ tiện nhân Thẩm Ngạo Tuyết này, vì mạng sống mà những lời bỉ ổi như vậy cũng nói ra được.

Vẻ mặt Diệp Thần lần nữa trở nên lạnh lùng.

Hắn cười híp mắt nhìn Thẩm Ngạo Tuyết, nói: "Cô nói thật?”

"Thật, Diệp Thần, anh đừng giết em, hiện tại giá trị con người em đã lên đến mười tỷ, anh muốn bao nhiêu tiền em đều có thể cho anh, anh muốn ngủ với em, trên lầu có phòng khách, chúng ta bây giờ lên đó đi.” Thẩm Ngạo Tuyết vội vàng nói.

“Thẩm Ngạo Tuyết!" Từ Thiên Thành hổn hển quát, nhưng lại lại không thể làm được gì.

"Tiểu tử, cậu dám giết người ở Giang Đô, trong mắt còn có vương pháp không!"

Sau một khắc, một gã đàn ông mặc áo giáp đi vào trong đại sảnh.

Ở phía sau ông ta còn có hơn trăm người cũng ăn mặc giống ông ta.

Giang Bắc Quân!

Nhìn thấy Giang Bắc quân đến, trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết hiện lên vẻ mừng như điên.

Cô ta vui mừng vội vàng nói: "Đội trưởng Hách Phong, mau bắt tên cuồng ma giết người này lại, hắn muốn giết tôi, anh mau giết hắn đi.”

Đội trưởng Hách Phong của Giang Bắc quân, là một gã võ giả vô cùng cường đại.

Dưới tay có hơn một ngàn chiến sĩ, là đại biểu cho vương quyền tối cao.

Vấn đề là, họ có quyền sử dụng vũ khí nóng một cách hợp pháp!

Trong lúc nhất thời, vô số họng súng tối tân nhắm vào đầu Diệp Thần.

Coi như Diệp Thần là võ giả nhưng đối mặt với chiến được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn có vũ khí nóng trên tay thì hắn tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng mà, Diệp Thần cũng không nhìn Giang Bắc Quân một cái, hắn lạnh nhạt nói với Thẩm Ngạo Tuyết nói: "Thẩm Ngạo Tuyết, cô lật mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi còn nói muốn cho tôi tiền, bồi tôi ngủ, bây giờ liền muốn cho người giết tôi?"

"Hừ, Diệp Thần, cho dù tôi ngủ với anh, anh có bản lĩnh kia sao? Tôi là vì kéo dài thời gian mà thôi, trong lòng tôi chỉ có một mình Thiên Thành!"

Vẻ mặt Từ Thiên Thành có chút mất tự nhiên, nhưng lúc này cũng không tiện nói gì.

“Thẩm Ngạo Tuyết, cô không sợ bọn họ không bắt được tôi sao?" Diệp Thần mang theo nụ cười mê người.

Thẩm Ngạo Tuyết nghe vậy nhịn không được nuốt nước miếng.

Nhưng nhìn hơn trăm tên Giang Bắc quân cầm trong tay vũ khí nóng, nhất thời lo lắng liền biến mất.

Cô ta gân cổ lên nói nói: "Diệp Thần, anh đừng tưởng rằng học vài chiêu võ công, sẽ không có ai quản được anh!"

Diệp Thần liếc Hác Phong một cái, nói: "Hắn thật đúng là không quản được tôi.”

"Tiểu tử, ở trước mặt Giang Bắc quân còn dám càn rỡ, bắt lại cho tôi!"

Nhưng mà, lời của anh ta vừa mới dứt, một vật màu đen đột nhiên đập vào mặt.

Anh ta đang muốn hạ lệnh cho thủ hạ đánh Diệp Thần thành cái sàng, nhưng lại thấy vật màu đen này, nhất thời hai con mắt anh ta trừng đến tròn xoe.

Sát Thần Giới Chỉ!

Chiếc nhẫn Nữ hoàng đích thân khâm ban, có được Sát Thần Giới Chỉ chẳng khác nào có được quyền tiền trảm hậu tấu.

“Người này rốt cuộc là ai? Lại có được nhẫn Sát Thần.”

Nhưng mà, mặc kệ hắn là ai thì tuyệt đối cũng không được trêu chọc.

Sau một khắc, Hách Phong trực tiếp mang theo người xám xịt rời đi.

"Đội trưởng Hách Phong, sao anh lại rời đi? Anh còn chưa giết cái tên khốn này mà!” Mắt thấy đám người Hắc Phong rời đi, vẻ mặt Thẩm Ngạo Tuyết bối rối hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Thẩm Ngạo Tuyết, giờ cô tính sao đây?” Vẻ mặt Diệp Thần vẻ mặt càng thêm trầm tư.

Thẩm Ngạo Tuyết thế nào cũng không ngờ, ngay cả Giang Bắc quân cũng không dám quản chuyện của Diệp Thần.

"Anh, anh muốn thế nào..." Thẩm Ngạo Tuyết cũng không biết nên làm sao bây giờ, cũng không thể lại đi cầu xin Diệp Thần một lần nữa.

Cho dù cô không biết xấu hổ, Diệp Thần cũng sẽ không tin cô.

Huống chi, nếu như làm như vậy Diệp Thần không giết cô ta thì Từ Thiên Thành Đô cũng sẽ xuống tay mà thôi.

Cô ta chỉ còn cách cầu xin Từ Thiên Thành cứu mạng, "Thiên Thành, cứu em, em không muốn chết!”

Từ Thiên Thành lúc này cũng hoảng loạn đến đứng không nổi nhưng vẫn giả vờ nói: "Tiểu tử, tuy rằng ngươi đánh bại Trần Khôn, nhưng Từ gia tôi không phải người cậu có thể trêu chọc!"

Bốp!

Từ Thiên Thành trực tiếp bay ra ngoài.

Trên mặt xuất hiện một dấu tay rõ ràng.

Ở đây, không ai dám tiến lên.

"Thẩm Ngạo Tuyết, cô có biết ba năm qua mỗi ngày tỉnh lại chuyện tôi muốn làm nhất là cái gì không?"

Thẩm Ngạo Tuyết sợ tới mức ngã về phía sau.

May mắn có người đỡ lấy.

Đang muốn nói cám ơn thì cô ta phát hiện, người đỡ lấy cô ta không ai khác chính là Diệp Thần!

Toàn thân Thẩm Ngạo Tuyết đều căng thẳng.

Trước kia cô rất ghét Diệp Thần chạm vào thân thể của cô.

Bởi vì cô cảm thấy, Diệp Thần chỉ là một thằng làm công ăn lương, nếu không phải có một quả thận tốt, hắn làm gì cótư cách gì trở thành người đàn ông của Thẩm Ngạo Tuyết.

Cho dù là đàn ông trên danh nghĩa, Diệp Thần cũng không xứng!

Nhìn đôi mắt tràn ngập sát ý của Diệp Thần, cô ta biết cô ta xong đời rồi.

"Diệp Thần đừng giết tôi, anh mang tôi đi bệnh viện, tôi đem thận trả lại cho anh có được không..."

Diệp Thần cảm nhận được Thẩm Ngạo Tuyết đang run rẩy, hắn từng muốn nhìn thân thể này chỉ có thể len lén nhìn, nhưng bây giờ lại bị hắn tùy ý ôm vào trong ngực.

Nhưng giờ phút này trong lòng hắn chỉ có hận thù.

Phốc

Tay Diệp Thần trực tiếp cắm vào bụng của Thẩm Ngạo Tuyết, hơn nữa từng chút từng chút moi ra thứ từng thuộc về hắn.

Máu tươi, lạch cạch rơi trên mặt đất.

Một lát sau, thận của Thẩm Ngạo Tuyết bị Diệp Thần nắm trong tay, máu chảy đầm đìa.

Vô cùng tàn nhẫn.

“Đưa cô đi bệnh viện? Ngại quá, tôi đồng ý với sư phụ, lúc móc thận của cô ra tuyệt đối không được dùng thuốc gây tê, giống như ba năm trước cô đã từng ra tay với tôi, lúc ấy cô làm như thế nào thì giờ phút này tôi trả lại cho cô thế ấy.”

Bạn đang đọc Vô Địch Đệ Tử Xuống Núi của Quân Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy17005193
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.