Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẻ đen Chí Tôn

Phiên bản Dịch · 1612 chữ

“Cha, cha làm gì vậy, để Diệp Thần vào đi." Ninh Hinh nhíu mày nói.

“Diệp Thần, cậu còn ngại hại nhà chúng tôi hại chưa đủ thảm sao?" Ninh Phú Quý lại trừng mắt nhìn Diệp Thần nói.

"Yên tâm đi chú, từ hôm nay trở đi, cháu sẽ để Chị Hinh Ninh trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt cô ấy!"

“Cậu có thể thay Tiểu Hinh báo thù, hay là có thể chữa khỏi mắt cho Tiểu Hinh?"

Vì để được làm con rể của Thẩm gia Diệp Thần còn đem thận của mình hiến cho Thẩm Ngạo Tuyết.

Mọi người đều biết, đàn ông thiếu một quả thận, tuy rằng c có thể sông nhưng một số năng lực, nhất định sẽ suy giảm rất nhiều, nói trắng ra chính là cái kia không dùng được nữa.

Tuy rằng Ninh Hinh mắt mù, nhưng Ninh Phú Quý cũng không muốn Ninh Hinh sống khổ một đời.

Về phần thay Ninh Hinh báo thù, vậy thì càng không có khả năng.

Hiện tại Thẩm Ngạo Tuyết bóp chết Diệp Thầ, bóp chết Ninh gia giống như bóp chết một con kiến.

Ba năm trước Thẩm gia khiến cho Ninh lão gia tử sợ hãi trực tiếp trục xuất cả nhà Ninh Phú Quý ra khỏi gia tộc, hiện tại Thẩm gia lại càng kinh khủng hơn ba năm trước.

“Cháu có thể!" Diệp Thần nói như đinh đóng cột.

"Cháu sẽ chữa khỏi cho chị Hinh Ninh, còn có Thẩm gia chỉ cần chú nói một câu, cháu có thể làm cho Thẩm gia bôc hơi khỏi cái Giang Đô này"

“Ha ha, tôi muốn Thẩm gia diệt vong, cậu có thể làm được sao?" Ninh Phú Quý đùa cợt lắc đầu, trong mắt lộ vẻ bi thương.

Phải biết rằng, trước kia Ninh gia mặc dù chỉ là gia tộc hạng ba, nhưng dựa vào kinh doanh công ty y dược, ở Giang Đô lăn lộn cũng có chút mặt mũi.

Nhưng chuyện xảy ra ba năm trước đã làm cho một nhà ba người Ninh Phú Quý rơi vào vực sâu.

Trước mặt con quái vật khổng lồ Thẩm gia, Ninh lão gia tử trực tiếp lựa chọn phủi sạch quan hệ với gia đình bọn họ.

Ninh Phú Quý vốn là quản lý cấp cao công ty gia tộc, sau khi bị trục xuất trong nháy mắt không còn tiền thu nhập, ba năm qua, vì trị mắt cho Ninh Hinh, gia đình ông đã tán gia bại sản cuối cùng chỉ có thể dựa vào nhặt rác mà sống qua ngày.

Nhưng điều khiến ông đau khổ nhất, vẫn là mắt con gái bị mù, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được.

Cho nên ông hận Thẩm gia cũng không ít hơn hận Diệp Thần.

"Diệp Thần, nếu như cậu thật sự vì nghĩ cho Tiểu Hinh thì cậu cách xa nó một chút, cũng không uổng công Tiểu Hinh yêu cậu..." Trần Tú chảy nước mắt nói.

“Cha, mẹ......”

“Câm miệng!”

Ninh Hinh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng là bị Ninh Phú Quý quát ngăn lại.

Diệp Thần nhìn vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí mang theo sự thù địch của ba mẹ Ninh Hinh, nhất thời hắn cũng không biết nói gì thêm.

Hắn biết, hiện tại hắn có nói gì cũng vô dụng.

Hắn lấy thẻ đen chí tôn mà sư phụ cho khi xuống núi ra.

“Chú dì, đây là thẻ ngân hàng của cháu, không có mật mã, nếu hai người cần tiền, có thể đi rút.”

Nhìn thấy Diệp Thần đưa thẻ ngân hàng, ánh mắ hai ngườit có chút hòa hoãn lại.

"Được, thẻ ngân hàng tôi nhận, cậu có thể đi rồi!" Ninh Phú Quý tiện tay đem thẻ ngân hàng cầm lấy.

Hắn cũng không cảm thấy thẻ ngân hàng Diệp Thần đưa có thể có bao nhiêu tiền.

Nhưng cuộc sống bọn họ sắp không chống cự nổi nữa, cho dù là mấy ngàn đồng, cũng cótrợ giúp rất lớn.

“Tiểu Thần......”

“Chị Hinh Ninh, chờ em, rất nhanh em sẽ trở lại đón chị." Diệp Thần nói với Ninh Hinh một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Ninh Phú Quý nhìn thẻ ngân hàng trong tay một chút, cả tấm thẻ đen như mực, mặt trên in bốn chữ ngân hàng Hoàn Cầu, làm cho ông ta không rõ đây là cái nào ngân hàng.

Nhưng hiện tại mọi ngân hàng đều có thể rút tiền, vì vậy ông ta đi tới ngân hàng Long Quốc gần nhà nhất.

Định rút chút tiền ra.

Ninh Phú Quý mới vừa đi không lâu thì có người xông vào phòng trọ.

Là chủ nhà Chu Lại Bì tới.

"Các ngươi đã thiếu nợ nửa năm tiền thuê nhà, nếu lại không giao tiền thuê, tôi cũng chỉ có thể đuổi ra ngoài!" Chu Lại Bì có một đôi mắt chuột, ở trong phòng đánh giáhai người phụ nữ.

Ông ta nghĩ thầm hai mẹ con nhà này trời sinh đẹp mắt, nhất là Ninh Hinh, khuôn mặt nhỏ nhắn, đẹp nhất so với tất cả những người phụ nữ ông ta từng gặp đáng tiếc con mắt lại bị mù.

Trần Tú mặc dù chừng bốn mươi tuổi, nhưng vẫn còn rất hấp dẫn, đặc biệt là hai bầu ngực căng tròn người thiếu chút nữa cầu hồn của Chu Lại Bì.

Nhất định phải tìm một cơ hội đem hai cái cực phẩm này tới tay chơi mới được.

"Lão Ninh đi lấy tiền rồi, chờ ông ấy trở về sẽ đem tiền thuê nhà trả cho anh." Trần Tú mặc dù bị Chu Lại Bì nhìn không thoải mái, nhưng vẫn cố tỏ vẻ tươi cười nói với Chu Lại Bì.

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Trần Tú trong lòng lại không yên, bởi vì bà không biết trong thẻ ngân hàng Diệp Thần có hay không tiền, nếu có thì có bao nhiêu tiền.

Đối với gia cảnh của Ninh Hinh, Chu Lại Bì cũng quá hiểu rõ, cả nhà phải dựa vào nhặt rác kiếm sống qua ngày, còn muốn trị mắt cho Ninh Hinh, còn thiếu một đống nợ, căn bản là không có tiền.

"Tôi có một cách không cần trả tiền thue nhà, hai người có muốn nghe không?” Chu Lại Bì nhìn về phía Trần Tú thăm dò.

“Cách gì?”

“Đem con gái của cô gả cho tôi." Chu Lại Bì cười nói.

Sắc mặt Trần Tú nhất thời trở nên vô cùng khó coi.

Chu Lại Bì này cũng đã hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ xấu không nói, còn có một cái răng vàng vểnh ra ngoài, mấu chốt là phẩm hạnh rất kém cỏi.

Từ ngày đầu tiên bọn họ chuyển tới liền có ý nghĩ đen tối với Ninh Hinh, luôn muốn chiếm tiện nghi của Ninh Hinh, thậm chí còn muốn nhìn lén Ninh Hinh tắm rửa.

Khiến cho mỗi lần Ninh Hinh tắm rửa, Trần Tú phải giúp cô trông chừng.

Nghe nói, hắn còn thường xuyên để cho nữ khách thuê trọ dùng thân thể bù tiền thuê nhà.

Đối với Ninh Hinh có ý nghĩ xấu thì thôi đi thậm chí còn dám động tay động chân với cô.

Để Ninh Hinh gả cho Chu Lại Bì, đây không phải là đem con gái vứt vào trong hố lửa hay sao?

Nhưng mà người này tuy rằng dáng vẻ xấu xí, nhưng có tới ba tòa nhà cho thuê, phụ nữ muốn nịnh bợ hắn cũng không ít.

Thấy Trần Tú không nói lời nào, Chu Lại Bì chuyển đề tài, nói: "Sao, xót con gái? Vậy nếu không thì em ngủ với anh mấy lần, coi như trả tiền thuê nhà.”

Chu Lại Bì thấy không chiếm được tiện nghi của Ninh Hinh, lại đánh chủ ý lên người Trần Tú.

Lời nói của Chu Lại Bì khiến thân thể Trần Tú run lên.

Tuy rằng ba năm này trải qua những ngày tháng vô cùng khó khăn, nhưng cũng chưa từng bị sỉ nhục như thế.

Nhưng bà không dám đáp lời sợ thật sự bị đuổi ra ngoài thì cả nhà biết phải làm sao, hiện tại bà chỉ hy vọng trong thẻ ngân hàng Diệp Thần có tiền.

……

Ngân hàng Long Quốc.

"Dưới hai vạn, tới máy rút tiền rút tiền!" Nhân viên ngân hàng liếc nhìn Ninh Phú Quý một cái, không kiên nhẫn nói.

Lúc này Ninh Phú Quý cầm trong tay một cái túi da rắn, bên trong chứa mấy vỏ chai ông vừa nhặt được ở trên đường.

Xem dáng vẻ nghèo túng của Ninh Phú Quý, đừng nói hai vạn, phỏng chừng hai ngàn cũng có chút quá sức.

"Cô à, máy rút tiền bên ngoài hình như hỏng rồi, cô giúp tôi rút một ít được không..." Ninh Phú Quý đem thẻ ngân màu đen hàng trong tay đưa qua.

Vốn, nhân viên quầy ngân hàng còn không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy thẻ ngân hàng Ninh Phú Quý đưa tới, nhất thời cả kinh.

Cái này hình như là thẻ đen chí tôn do ngân hàng Hoàn Cầu phát hành!

Toàn cầu số lượng có hạn mười tấm, không có hạn mức hạn chế, có thể tùy ý chi tiêu, đương nhiên cũng có thể rút tiền.

Nhưng mà rút tiền là có hạn chế hạn mức.

Hạn mức một trăm triệu!

Bạn đang đọc Vô Địch Đệ Tử Xuống Núi của Quân Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy17005193
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.