Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm tư của Đường Hân Di

Tiểu thuyết gốc · 2097 chữ

Sau khi Vương Trạch đi ra khỏi hộp đêm, hắn chợt nhớ tới một vấn đề.

Mẹ nó, quên mất còn tên Tô Thần đang ngất bên trong.

"Uy, hệ thống, còn tên Tô Thần kia xử lý thế nào?"

"Túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Những chuyện sau đó, mời ký chủ tự mình quyết định."

Hừm? Ra là vậy. Thế thì dễ thôi.

Vương Trạch quay lại hộp đêm, dặn dò thêm một chút, bảo lão bản cho người đưa Tô Thần đến bệnh viện. Dù sao hắn cũng không có thù hằn gì với Tô Thần, tất cả do thiết lập của cẩu tác giả và nhiệm vụ của cẩu hệ thống mà thôi.

Dặn dò lão bản xong, Vương Trạch rút điện thoại gọi cho lái xe đến đón. Là một thiếu gia Vương gia, cậu chủ nhỏ của tập đoàn Thiên Phát, hắn đương nhiên là có lái xe riêng.

-----

Bước chân ra khỏi hộp đêm, Đường Hân Di vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

Lão bản hộp đêm sai thủ hạ đưa cô về nhà.

Mãi cho tới khi bước chân vào căn phòng thân thuộc, cô mới bình tâm lại được một chút.

Em trai đã ngủ từ lâu. Mẹ cô đang ở bệnh viện chăm sóc cha.

Cô bắt đầu hồi tưởng lại những việc xảy ra ngày hôm nay.

7h tối cô bắt đầu tới hộp đêm. Hôm nay là ngày thứ hai cô đi làm. Vì hôm qua cô kiếm được hơn ba ngàn, nên hôm nay tâm trạng cô rất tốt. Các khách nhân tuy có buông lời đùa cợt, nhưng cũng không động tay chân, nên cô nghĩ mình có thể chịu được.

Hơn 11h, một thanh niên đẹp trai tiếp cận cô.

Cô biết tên này, hắn học cùng trường với cô, là một công tử nhà giàu, tiếng tăm rất tệ. Những việc hắn làm ở trường đã chứng minh điều đó.

Thấy hắn tiếp cận, cô thấy dự cảm không lành. Sự thật đúng như cô nghĩ, hắn lấy danh nghĩa khách hàng, ép cô uống rượu, liên tục gạ gẫm. Vì công việc, cô buộc phải uống cùng gã.

Sau đó cô cảm thấy choáng váng và xỉu đi trong khi nhìn nụ cười đê tiện của hắn. Cô biết hắn đã bỏ thuốc mê vào rượu.

Trong cơn mơ màng, cô bị hắn đưa vào một căn phòng. Có vẻ như hắn đã dùng loại thuốc mê nhẹ, nên cô chỉ cảm thấy chân tay vô lực, chứ đầu óc vẫn còn giữ lại được một chút tỉnh táo.

Cô hoảng sợ, khóc lóc van xin. Những tưởng tấm thân trong trắng sẽ bị vấy bẩn.

Nhưng không ngờ những chuyện diễn ra tiếp theo lại kỳ quái như vậy.

Vương Trạch nói thật sao? Hắn thực sự là chỉ muốn dạy cho mình một bài học? Không lẽ hắn là người tốt? Vậy còn những tin đồn về hắn thì sao? Hắn vì sao thường xuyên quấy rối Lâm Khả Duyệt dù đã bị cự tuyệt thẳng thừng? Thôi không nghĩ nữa, bất kể hắn tốt hay xấu, có vẻ trò đùa của hắn là thật. Vì ông chủ đã bảo mình nghỉ, trả lương đầy đủ và cho người đưa mình về nhà, ông chủ nói Vương Trạch đã chỉ thị như vậy.

Mà khoan. Hình như hắn có nói cái gì mà mình không đủ lọt vào mắt hắn.

Hừ. Tên này có ý gì? Mình dù sao cũng là một trong bốn hoa khôi của trường.

Đường Hân Di bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mác.

Hắn ỷ mình là người có tiền khinh thường mình sao?

Khoan đã, tiền?

Nghĩ đến đây, Đường Hân Di móc đống tiền từ trong túi áo ra. Cô đếm được tất cả là 50 vạn 2 ngàn 400 tệ. Thực sự là một con số trong mơ. Vậy mà tên kia nói là tiền tiêu vặt của hắn? Cô thầm cảm thán về sự khác biệt giữa người với người.

Vương Trạch có ý gì? Sao lại cho mình nhiều tiền như vậy? Không lẽ vì hắn nhiều tiền quá nên không biết phải làm gì?

Nghĩ mãi cũng chẳng hiểu, Đường Hân Di đành tạm gác lại, đi tắm rồi lên giường chìm vào giấc ngủ. Hôm nay cô rất mệt mỏi. Dù sao cô đã thoát được một kiếp, cảm giác đó khiến cô nhẹ nhõm. Cô quyết định ngày mai sẽ xin lời khuyên từ cô bạn thân thông minh của mình.

À quên, còn người thanh niên kia, mặc dù sự xuất hiện của anh ta là dư thừa nhưng dù sao anh ta cũng là người tốt. Chỉ hơi đen đủi lại bị kéo vào trò đùa của Vương Trạch. Có vẻ anh ta đã bị vệ sĩ ẩn thân của Vương Trạch đánh. Thôi quên đi, lúc nãy lão bản đã nói anh ta chỉ bị ngất đi và đưa anh ta tới bệnh viện, như vậy là ổn rồi. Dù sao mình không có lỗi gì cả, không cần phải áy náy.

------

Vương Trạch về đến nhà thì đã là hơn 1h đêm.

Nhà của hắn là căn biệt thự hạng nhất ở khu biệt thự Đông Giang.

Dù đã đọc qua miêu tả trong truyện, nhưng khi nhìn tận mắt hắn vẫn phải âm thầm tặc lưỡi.

Mẹ nó, có tiền thật là sướng.

Hắn quyết tâm bằng mọi giá phải hưởng thụ cuộc sống này. Cái gì Tô Thần Đường Hân Di cẩu nam chính nữ chính, nếu cút xa một chút thì thật là sướng a!

Căn biệt thự này chỉ có một mình Vương Trạch ở, cùng với hai ba chục người giúp việc và bảo vệ. Cha mẹ hắn đều đang ở Kinh thành, vì ở đó mới là trụ sở chính của Vương gia.

Mà lý do Vương Trạch đến Tô Châu ở một mình, là để được học cùng trường với Lâm Khả Duyệt, cô gái mà hắn thích, cũng là một trong những nữ chính của Tô Thần.

Mẹ nó vì gái mà chuyển trường? Đúng là liếm cẩu. Cái thiết lập chó má. Vương Trạch âm thầm hỏi thăm cha mẹ tác giả.

Vương Trạch vào trong nhà thì đã có người giúp việc ra đón. Dù đã khuya nhưng luôn có những người giúp việc được phân công ca đêm.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Vương Trạch về phòng tắm rửa một chút rồi bắt đầu câu thông hệ thống. Hắn hiện tại cần phải hiểu rõ về hệ thống này.

"Hệ thống, cách thức hoạt động của ngươi như thế nào?"

"Túc chủ phải tiếp nhận các nhiệm vụ mà bổn hệ thống đưa ra. Hoàn thành các nhiệm vụ này, túc chủ sẽ nhận được thời gian vô địch tương ứng, cùng một phần thưởng phụ. Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị phạt. Hình phạt là ngẫu nhiên, nhưng túc chủ yên tâm sẽ không phải cái chết. Túc chủ không nhận nhiệm vụ bổn hệ thống sẽ rời đi. Với thiết lập của túc chủ hiện tại, không có bổn hệ thống túc chủ sẽ chết."

"Các nhiệm vụ đều liên quan đến Tô Thần sao?"

"Không phải. Nhiệm vụ được đưa ra là ngẫu nhiên theo ý thích của bổn hệ thống."

"Đm. Ngươi bá đạo quá đấy hệ thống. Ngươi có thể giải thích cho ta ngươi là cái gì hay không? Tại sao ta lại bị đưa đến thế giới này?"

"Nếu túc chủ muốn biết thì bổn hệ thống cũng sẵn sàng trả lời. Trước hết, bổn hệ thống muốn hỏi túc chủ nghĩ vũ trụ từ đâu mà có?"

"Vũ trụ sao? Không phải là được sinh ra từ vụ nổ big bang sao?"

"Tất nhiên không phải. Vụ nổ đó chẳng qua là hiện tượng khi hai vũ trụ va chạm vào nhau"

"Hai vũ trụ? Còn có một vũ trụ khác sao?"

"Không phải hai. Mà là rất nhiều"

"Rất nhiều là bao nhiêu?"

"Con số chính xác bổn hệ thống cũng không biết. Chỉ có thể nói là vô số"

"Mẹ, ngươi cũng không biết? Vậy ngươi là cái gì?"

"Bổn hệ thống chính là vũ trụ sơ khai. Tên gọi là hỗn độn, sau đó bổn hệ thống dần dần phân chia ra thành các vũ trụ nhánh, đến nay đã không đếm được"

"Thật khó tin. Ngươi là vũ trụ sơ khai? Sao ngươi lại ở đây làm cái hệ thống?"

"Hỗn độn do thiên địa tự diễn sinh mà thành. Lúc ban đầu hỗn độn chưa sở hữu ý chí. Bổn hệ thống là ý chí được sinh ra sau đó của hỗn độn. Mọi việc trong vô hạn vũ trụ bổn hệ thống đều có thể tùy ý điều khiển."

"Thế giới này là thế nào? Ngươi vì sao đưa ta đến đây?"

"Thế giới này sở dĩ cũng không phải thế giới trong tiểu thuyết. Nó được sinh ra theo ý chí của hỗn độn dựa trên tiểu thuyết túc chủ đã đọc. Vì thế nó là một thế giới độc lập, tất cả những sinh vật ở đó cũng đều là tồn tại chân thực. Túc chủ được đưa đến đây bởi ý chí của hỗn độn muốn như thế, hỗn độn cho rằng kịch bản của thế giới này quá nhàm chán, nên muốn sửa lại cho thú vị hơn. Mà túc chủ, chính là người được lựa chọn cho việc kế thừa hỗn độn. Để có thể trở thành ý chí hỗn độn đời tiếp theo, chưởng khống vô hạn vũ trụ, túc chủ phải dần mạnh lên. Mà bước đầu tiên, hỗn độn quyết định sắp đặt túc chủ ở thế giới này"

"Ta ngất. Tại sao lại lựa chọn ta?"

"Hừm, điều này có thể là một sự ngẫu nhiên?"

"Ngẫu nhiên? Vũ trụ gì mà tùy tiện quá vậy? Vậy ta là người may mắn đúng không? Thôi quên đi, thế nào cũng được. Ngươi giải thích cho ta về cái thời gian vô địch đi"

"Thời gian vô địch là cách thức do bổn hệ thống tạo ra để túc chủ mạnh lên một cách nhanh nhất."

"Mẹ. Vậy không bằng ngươi trực tiếp cho ta mạnh lên không phải nhanh hơn sao?"

"Mọi tồn tại trong thiên địa này đều không thể một bước lên trời. Một sinh vật cấp thấp như túc chủ lại càng không thể. Việc kế thừa chỉ có thể từ từ tiếp thụ, nếu không túc chủ sẽ bị hủy diệt. Thời gian vô địch là cách nhanh nhất. Thông qua nó túc chủ có thể dần dần nắm giữ từng thế giới, sau đó khống chế một vũ trụ, tiếp đó là các vũ trụ khác."

"Ta hiểu rồi. Lúc trước ngươi nói về cái thời gian vô địch cấp 1, sau đó sẽ là cấp 2 đúng không?"

"Đúng vậy. Thế giới này là một thế giới cấp 1. Khi túc chủ nhận được thời gian vô địch vậy cũng tương đương cấp 1. "

"Vậy như thế nào thì tính là khống chế được thế giới này"

"Đó là khi túc chủ chính thức vô địch tại thế giới này. Chỉ cần túc chủ nhận được thời gian vô địch càng nhiều, nhiều đến khi lượng thời gian vô địch ở thế giới này quá tải và đóng băng, lúc đó túc chủ sẽ chân chính vô địch"

"Thời gian vô địch sau khi kích hoạt có thể ngưng lại không?"

"Không thể ngưng lại. Nó sẽ đếm ngược đến khi không còn. Nó chỉ ngưng lại khi có một lượng thời gian mới được cộng vào. Nói cách khác khi túc chủ đang ở chế độ kích hoạt thời gian vô địch mà hoàn thành nhiệm vụ rồi được ban thưởng, thì đếm ngược sẽ được hủy bỏ."

"Ta hiểu rồi. Vậy còn cái Tẩy Tủy Đan kia là thứ gì?"

"Đó là một phần thưởng phụ. Thế giới này là thế giới của cổ võ và tu chân, cho nên bổn hệ thống lựa chọn một phần thưởng phù hợp cho túc chủ. Tẩy Tủy Đan có thể giúp một người bình thường thoát thai hoán cốt, tẩy kinh phạt tủy, giúp cơ thể dễ dàng hấp thụ linh khí để tu luyện, làm chơi mà ăn thật. Túc chủ có thể tự phục dụng hoặc cho người khác, đều tùy ý túc chủ. "

Bạn đang đọc Vô địch phản phái phú nhị đại sáng tác bởi daonamm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daonamm
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.