Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn Không Phải Tư Sinh Tử Của Ngươi Sao?

Phiên bản Dịch · 1582 chữ

Tôn Chương ngẩn ngơ, bất ngờ nhìn Nguyên soái Hạo Thiên.

Vốn hắn cho rằng, với thân phận của mình, chỉ cần lên tiếng ngỏ ý với Nguyên soái Hạo Thiên rằng muốn thu Hoàng Tiểu Long làm đồ đệ, nhất định nguyên soái sẽ đồng ý, ấy vậy mà nguyên soái lại từ chối!Sắc mặt Tôn Chương hơi đanh lại không vui. Thấy vậy, Nguyên soái Hạo Thiên nghĩ một lát, giải thích:

“Tôn Chương, thực ra ta không quyết việc này được!”

“Ngươi không quyết được?”

Tôn Chương ngạc nhiên:

“Hoàng Tiểu Long kia không phải tư sinh tử của ngươi sao?”

Tư sinh tử? Trán Nguyên soái Hạo Thiên ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lão già này lại cho rằng mình là Môn chủ sao? Nguyên soái Hạo Thiên nghiêm túc nói:

“Tôn Chương, đừng nói là ta, cho dù là sư phụ ta cũng không quyết được!”

“Ngươi… sư phụ của ngươi? Vu Minh tiền bối cũng không quyết được sao?”

Tôn Chương cực kỳ bất ngờ.

Vu Minh là cao thủ Tiên Thiên thập giai đó! Thậm chí cả Vu Minh cũng không quyết được sao?! Vậy thân phận của Hoàng Tiểu Long là gì?

Nguyên soái Hạo Thiên gật đầu.

Thực ra, hắn còn một câu nữa không nói với Tôn Chương. Là “sư tổ của ta cũng không có tư cách thu Hoàng Tiểu Long làm đồ đệ!”

Sư tổ của Nguyên soái Hạo Thiên! Nói câu này ra thực quá dọa người mà. Cho nên Nguyên soái Hạo Thiên quyết định lược bỏ nó đi.

Mặc dù hai người là bằng hữu, nhưng trước đây Nguyên soái Hạo Thiên chưa từng nói với Tôn Chương về việc của Tu La Môn, cho nên Tôn Chương không biết Nguyên soái Hạo Thiên là người Tu La môn.

Một lát sau, Tôn Chương từ Phủ Nguyên soái đi ra, ngẩng đầu nhìn trời. Trời cao trong xanh, mây trắng như bông, mặt trời rực rỡ.

“Không ngờ thân phận tiểu gia hỏa kia lại phức tạp như thế!”

Tôn Chương lẩm bẩm một mình:

“Chẳng lẽ là vị Hoàng tử kia của Đoạn Nhận Đế quốc chúng ta?"

Hắn ta lại lập tức lắc đầu.

Rời Phủ Nguyên soái, Tôn Chương quay về học viện.

Đêm buông xuống. Hơi nóng ban ngày nhạt dần, gió đêm se se lạnh.

Hoàng Tiểu Long ngồi xếp bằng trên hàn ngọc sàng trong Thiên Huyền phủ, vận chuyển Cửu U Đấu Khí khắp kinh mạch toàn thân. Nhưng hắn không tu luyện Tu La Quyết. Hai ngày nay, hắn vẫn nghĩ, nếu Vũ hồn song sinh có thể hợp thể, có thể phân liệt, thì cũng có thể triệu hồi từng cái ra một. Bây giờ hắn đang ngẫm nghĩ xem làm thế nào để triệu hoán từng Vũ hồn song sinh ra. Nếu hắn có thể triệu hoán từng Vũ hồn song sinh, thì sau này sẽ không cần lo lắng bị người ta phát hiện mình có Vũ hồn song sinh nữa. Khi tỷ thí, vào lúc quan trọng, chỉ cần triệu Vũ hồn hắc long ra là được.

Nhưng mỗi lần hắn thử gọi Vũ hồn, hắc long và lam long đều cùng xuất hiện, không thể triệu hoán một trong hai cái. Giống như người ta muốn cầm bút viết bằng tay trái và tay phải cùng một lúc vậy. Rất khó.

Bởi vì một người không thể làm hai việc một lúc. Tuy liên tục thất bại, nhưng Hoàng Tiểu Long cũng không bực mình, vẫn tiếp tục luyện tập rồi lại luyện tập. Một đêm trôi qua, trời sáng dần, tuy vẫn chưa thành công, nhưng Hoàng Tiểu Long phát hiện ra mình khống chế song long Vũ hồn thuận lợi hơn rồi.

Trước đây Hoàng Tiểu Long muốn gọi song long Vũ hồn ra cần phải mất ba hô hấp, nhưng bây giờ chỉ cần một hô hấp là được. Từ trong phòng đi ra, Hoàng Tiểu Long co giãn gân cốt, nghe tiếng hét tập luyện từ hậu viện bèn lững thững đi tới đó.

Trên sân lớn, các nô bộc Phí Hầu mới mua về đang luyện La Hán Quyền. La Hán Quyền là do hắn truyền cho Phí Hầu, để hắn tiếp tục truyền xuống.

Nhìn tư thế của đám nô bộc, Hoàng Tiểu Long gật gù. Mặc dù mới chỉ có vài ngày nhưng họ cũng luyện ra dáng ra vẻ rồi, khả năng lĩnh ngộ võ học và đấu kỹ không tệ. Đây cũng là Hoàng Tiểu Long yêu cầu Phí Hầu, quan trọng nhất là có thể lực, thứ hai là có khả năng lĩnh ngộ đấu kỹ và võ học nhất định.

“Thiếu chủ!”

Thấy hắn đến, Phí Hầu vội bước tới.Hoàng Tiểu Long gật đầu, chỉ Bác Lực đang luyện La Hán Quyền trên quảng trường, nói:

“Ngươi chỉ điểm cho Bác Lực một chút đi. Sau này Bác Lực sẽ phụ trách giám sát và huấn luyện bọn họ là được. Ngươi cũng sẽ tranh thủ được chút thời gian mà tu luyện.”

“Vâng, thiếu Môn chủ!”

Phí Hầu đáp.

“Đi thôi. Ngươi theo ta ra ngoài một chút!”

Hoàng Tiểu Long nói với Phí Hầu. Họ tới Lạc Thông vương thành cũng được mấy ngày rồi, nhưng chưa đi thực sự thăm thú được lần nào. Hiện giờ hắn muốn đi dạo một chút.

Chưa kể, hai ngày nữa hắn sẽ tới Ngân Nguyệt sâm lâm tu luyện, kéo dài suốt năm tháng. Cho nên hắn muốn mua chút đồ, đồng thời thăm cửa hàng tơ lụa Lý gia của Lý Lộ một chút.

Mấy tháng gần đây hắn cao hẳn lên, đã một thước rưỡi rồi, thuận tiện tới cửa hàng tơ lụa Lý gia may mấy bộ quần áo.

Hoàng Tiểu Long cùng Phí Hầu dẫn theo bốn gã hộ vệ của Phủ Nguyên soái rời Thiên Huyền phủ, đi dọc đường lớn.

Ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ, không khí tươi mát, nhìn dân chúng qua lại xung quanh, nhìn các cửa hàng đã dần đông khách, Hoàng Tiểu Long cảm thấy rất dễ chịu vui vẻ. Thực ra, sống cuộc sống của một người bình thường cũng là một loại hạnh phúc.

Qua mấy con đường lớn, sáu người Hoàng Tiểu Long đi tới cửa hàng tơ lụa của Lý gia Lý Lộ.Vì mới chỉ khai trương được vài hôm, cho nên sau khi đưa Lý Lộ đến Vương thành này, Lý Thành vẫn chưa quay về Thương Lan Huyền, vẫn đang ở trong cửa hàng. Thấy sáu người Hoàng Tiểu Long đến, Lý Thành vội vàng bước nhanh ra đón.

“Tiểu Long. Phí Hầu tiền bối!”

Lý Thành tươi cười chào.

Hoàng Tiểu Long gật đầu, chào “Bá phụ!”

Phí Hầu cũng gật đầu.

Sau đó, Lý Thành mời sáu người Hoàng Tiểu Long đến phòng khách, sai hạ nhân nhanh chóng dâng trà.

Lần này gặp lại, trước mặt Hoàng Tiểu Long, Lý Thành có hơi câu nệ, thậm chí khi ngồi xuống hai tay cũng luống cuống không biết để đâu.

Thấy vậy, Hoàng Tiểu Long biết Lý Thành cũng có nghe nói chuyện khi kiểm tra tân sinh mình suýt nữa đã phế Khương Đằng, thậm chí còn nghe phong thanh mình có quan hệ với Nguyên soái Hạo Thiên.

Hiện giờ tin tức đã truyền khắp vương thành, việc mình có quan hệ với Nguyên soái Hạo Thiên cũng không phải bí mật gì. Đương nhiên, cụ thể quan hệ thế nào, thì mọi người suy đoán đủ kiểu, tất cả các phiên bản đều có.

“Bá phụ, hôm nay ta qua đây muốn may mấy bộ quần áo!”

Ngồi xuống, Hoàng Tiểu Long mở lời.

“Muốn may mấy bộ?”

Lý Thành ngẩn ngơ, vội vàng đứng dậy, tự mình đo cho hắn. Hoàng Tiểu Long cười nói để hạ nhân làm cũng được nhưng hắn ta vẫn kiên quyết để mình đo, đâm ra lại khiến cho Hoàng Tiểu Long hơi ngại.

Nhìn Lý Thành tự đo cho mình, Hoàng Tiểu Long lại nhớ tới phụ mẫu Hoàng Bằng và Tô Yến ở Hoàng gia trang. Nếu phụ mẫu biết hiện giờ ở vương thành, Lý Thành đang tự đo quần áo cho mình, không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ?

Một lát sau, Lý Thành đã đo xong. Mọi người lại ngồi xuống. Hoàng Tiểu Long ngẫm nghĩ một lát, nói:

“Bá phụ, chuyện ở vương thành, phụ thân và nương ta còn chưa biết. Tạm thời ta không muốn để họ biết, cho nên, sau này trở về bá phụ không được nói với họ đâu đấy.”

Lý Thành nghe ra ý tứ của Hoàng Tiểu Long, vội vàng cam đoan:

“Tiểu Long, ngươi yên tâm, việc này nhất định ta sẽ không nhiều lời!”

Hoàng Tiểu Long gật đầu. Nếu không dặn, tới cuối năm quay về Hoàng gia trang, nhất định phụ mẫu sẽ lại hỏi này hỏi kia, thực đau đầu lắm.

Lúc này, đột nhiên bên ngoài cửa hàng có tiếng tranh cãi quát mắng ầm ỹ.

Hoàng Tiểu Long nhướn mày. Hắn nghe ra được có người gây sự bên ngoài. Lý Thành nghe tiếng, sắc mặt cũng không tốt. Mấy ngày nay vẫn có một đám người tới trước cửa hàng cố ý gây sự, còn ra tay đánh không ít người trong cửa hàng bị thương, không ngờ hôm nay lại tới.

Bạn đang đọc Vô Địch Thiên Hạ của Thần Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.