Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Hoàng Chiến (2)

Tiểu thuyết gốc · 2680 chữ

Chương 88.2 Tam Hoàng Chiến (2)

Hoàn Nhan Phục Dung mà trẻ nhất trong Tam Hoàng Giả của Kim Quốc.

Bình thường hắn vẫn luôn dùng mặt nạ che đi khuôn mặt, khá là giống Kim Long Hoàng. Thân hình cao lớn uy vũ, tính cách lại là trầm ổn nhất trong bốn huynh đệ. Quốc Chủ đời trước có nhiều con, nhưng hiện tại còn sót lại, cũng chỉ có ba người bọn hắn, nếu không tính Kim Long Hoàng đã bị ta đoạt xá.

Vừa bước vào cửa không gian màu đen tuyền, Hoàn Nhan Phục Dung cũng liền tiến vào một không gian đen thui. Nơi này không chỉ không có có ánh sáng, mà cả âm thanh cũng dường như biến mất.

-Hắc Hỗn Độn là tầng thứ sáu của Hỗn Thiên Bảo Giám, cũng tương ứng với cảnh giới Linh Niệm Cảnh của võ giả. Điểm nổi bật nhất của võ giả lục giai chính là linh niệm. Linh niệm, cũng chính là giác quan thứ sáu của nhân loại. Một khi mở ra, chính là có thể để võ giả có thêm cảm nhận rõ ràng hơn với thế giới xung quanh. Mà Hắc Hỗn Độn, chính là có năng lực nhằm vào linh niệm cực mạnh. Ở trong lĩnh vực của Hắc Hỗn Độn, linh niệm gần như không dùng được, mà thần niệm, cũng là bị hạn chế cực lớn.

Hoàng Vô Cực giải thích, vậy mà không có ý giấu diếm công pháp của bản thân.

-Hỗn Thiên Bảo Giám tu luyện từ thấp đến cao, uy lực càng tăng. Nhưng khi đã lên cao, lại vẫn đem uy năng của tầng thấp phát huy ra đến độ cao hiện tại. Nếu không, Hắc Hỗn Độn cũng chưa chắc ảnh hưởng được đến thần niệm của Nguyên Thần Cảnh. Thật lợi hại.

-Đó là đương nhiên haha

Hoàng Vô Cực vuốt râu cười lớn, có vẻ đắc ý. Có lẽ là ở nơi Hoàng Lăng Thanh Quốc quá lâu không nói chuyện, bây giờ lại có cường giả cùng cấp số đàm đạo, Hoàng Vô Cực cũng rất là vui vẻ, nói rất nhiều.

Đương nhiên sự chú ý của chúng ta vẫn là rơi vào trên người Hoàn Nhan Phục Dung.

Hoàn Nhan Phục Dung đem thần niệm phóng ra. Thần niệm hoá thành một sợi chỉ màu vàng óng chiếu rọi vào trong không khí, nhưng được tầm mười thước thì nhạt dần, sau đó biến mất không thấy.

-Nơi này thật tà môn.

Hoàn Nhan Phục Dung lẩm bẩm một câu.

Choeng.

Một lưỡi kiếm đột ngột xuất hiện, chém vào cổ Hoàn Nhan Phục Dung, lại bị một miếng lá chắn nhỏ bằng bàn tay hình lục giác đều đỡ lấy. Tuy làm chệch đi đường kiếm, bảo vệ cái cổ của Hoàn Nhan Phục Dung còn nguyên, nhưng miếng lá chắn được tạo bằng chân khí cũng bị chém cho nút vỡ. Đường kiếm qua đi, lá chắn cũng tựa như kính cường lực rạn nứt, sau đó vỡ tan, hoá thành không khí tan mất.

-Lực phòng ngự của Ẩm Hận Ma Kinh thật khủng bố. Đối thủ mà bản hoàng không muốn gặp nhất là ngươi, lại vẫn là cứ gặp lấy.

Ung Chính Hoàng hiện thân, trên người là hoàng bào không khác mấy so với Càn Long Hoàng. Khuôn mặt hắn, lại nhiều hơn Càn Long Hoàng mấy phần nghiêm nghị. Trên tay cầm một thanh kiếm lưỡi sáng loáng như gương, lộ vẻ sắc bén kinh hồn, mà chuôi kiếm, thì nạm vàng dát ngọc.

-Còn không phải Thần Khí trong tay ngươi có thể phá phòng ngự của ta, nên mới chọn ta làm đối thủ sao.

Hoàn Nhan Phục Dung trong giọng mang theo ý cười đáp.

-Cho nên ta mới được giao trọng trách đến giết ngươi. Kiếm này là Thượng Phương Bảo Kiếm, Thần Khí trấn quốc của Thanh Quốc ta. Bản Hoàng Ung Chính, hạnh ngộ.

-Bản Hoàng Hoàn Nhan Phục Dung, hạnh ngộ.

Hoàn Nhan Phục Dung cũng làm lễ đáp lại, nhưng là lấy tay nắm lại đặt lên trước tim, là lễ nghi thường thấy của Ma Thiên Giáo.

Chào hỏi đã xong, thân hình Càn Long Hoàng lập tức lẫn vào bóng đen hỗn độn, biến mất không thấy.

Chíu.

Một kiếm vô thanh vô tức chém ra từ bên phải, lại nhắm về phía cổ Hoàn Nhan Phục Dung.

Choang choang choang

Mũi Thượng Phương Bảo Kiếm xuyên qua ba lớp lá chắn Ẩm Hận Ma Kinh tạo ra, thế đến không giảm hướng về phía cổ Hoàn Nhan Phục Dung đâm tới. Nhưng bất ngờ, phía trước đã không còn cản trở, thế nhưng mũi kiếm lại bất thình lình tựa như không khi tiêu bến mất ngay lập tức.

Xoẹt

-Chạy cũng thật nhanh.

Hoàn Nhan Phục Dung giễu cợt một câu. Trong tay hắn, lúc này vậy mà có thêm một cây thương dài tầm hai thước rưỡi, mũi thương đang cắm thẳng vào giữa bóng đêm nơi mà Thượng Phương Bảo Kiếm vừa đâm tới.

-Cũng không phải chỉ mình ngươi có Thần Khí. Thương này, gọi là Phục Hận.

Phục Hận đương nhiên không sánh bằng Xích Diễm công thủ toàn diện, nhưng sức sát thương lại lớn hơn, phối hợp với Ẩm Hận Ma Kinh của Hoàn Nhan Phục Dung, tạo thành tổ hợp tấm khiên mạnh nhất và mũi thương mạnh nhất, càng thêm khó chơi. Hoàn Nhan Khang tuy rằng giàu có, nhưng sao mà so được với Kim Tuyết Hiền. Hai vị ái tướng như Hoàn Nhan Phục Dung và Hoàn Nhan Quyết đương nhiên cũng có Thần Khí dắt hông. Phải biết, không phải Nguyên Thần Cảnh nào cũng có Thần Khí dùng.

Cường giả Nguyên Thần Cảnh chỉ có thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh nếu có thần thông, nhưng thần thông cũng chia làm nhiều loại và cấp độ lắm. Đỉnh của chóp thì mạnh ngang Hợp Đạo Thần Thông, lại còn đa dụng, vừa bao hàm thần thông tu luyện, tấn công, phòng ngự, thân pháp và nhiều tác dụng thần kì khác. Yếu thì cũng chỉ là một dạng chiêu thức mà thôi. Mà thần thông, thì lại không dễ luyện, càng không dễ sáng tạo. Cường giả Nguyên Thần Cảnh bình thường, thường chỉ có một thần thông thôi, có hai thần thông, thì lại càng hiếm.

Cho nên có Thần Khí có sẵn thần thông bù vào điểm yếu, khiến thực lực cường giả Nguyên Thần Cảnh lập tức tăng mạnh. Đó là chưa kể đến các năng lực thần kì khác của Thần Khí.

Nguyên Thần Cảnh có và không có Thần Khí, rất khác biệt.

Nhưng số lượng Thần Khí vốn có trên toàn bộ Cửu Châu, vốn không quá số ngón tay và ngón chân một người bình thường cộng lại.

Bởi vậy nắm Thần Khí Thượng Phương Bảo Kiếm trong tay, Ung Chính Hoàng được giao trọng trách đến xử lý Hoàn Nhan Phục Dung, cũng bởi vì Thượng Phương Bảo Kiếm có tính xuyên giáp cực mạnh, chính là khắc tinh của Ẩm Hận Ma Kinh. Nhưng mà cho dù là khắc tinh, Thượng Phương Bảo Kiếm cũng không thể coi lá chắn Ẩm Hận Ma Kinh tạo ra như giấy, đâm tới là qua. Mà trong thời gian mũi kiếm bị cản lại, có đầy đủ thời gian cho Hoàn Nhan Phục Dung phản đòn. Ăn một mũi Phục Hận vào người ở cự ly gần, Ung Chính Hoàng chết chắc.

-Chỉ biết trốn sao?

Hoàn Nhan Phục Dung hừ lạnh một tiếng, bởi không còn thấy Ung Chính Hoàng tấn công nữa.

-Nếu hắn đã không ra đánh, vậy tìm trận tâm Hắc Hỗn Độn đi.

Phục Hận truyền âm cho Hoàn Nhan Phục Dung. Một khi ký khế ước, sẽ sinh ra liên kết linh hồn, để binh và chủ đạt được sự ăn ý tối đa. Mà theo thời gian tính đồng bộ tăng lên, còn có thể làm được Linh Hồn Cộng Hưởng, trong chốc lát tăng mạnh chiến lực, mà tác dụng phụ, gần như là không có. So với giữa người và người, binh khí có suy nghĩ đơn thuần càng dễ dàng thực hiện được linh hồn hoà hợp, từ đó dẫn đến Linh Hồn Thăng Hoa. Đây cũng chính là một điểm mạnh khác của Thần Khí. Cho nên là Nguyên Thần Cảnh, thì đều khao khát có được một thanh Thần Khí tương thích với bản thân.

Hoàn Nhan Phục Dung nghe được lời Phục Hận, nhìn xung quanh một vòng.

Nơi này, không chỉ tối đen như mực, còn là một mảnh yên tĩnh gần như không có âm thanh, cũng không ngửi thấy một mùi vị gì. Nếu không phải Hoàn Nhan Phục Dung đã là Nguyên Thần Cảnh, thần niệm lớn mạnh, không thì đứng trong này hồi lâu, dần sẽ không phân biệt được trên dưới trước sau trái phải. Mà nguy hiểm nhất, là trong bóng đêm còn có một cường giả Nguyên Thần Cảnh với Thần Khí đang rình rập.

-Muốn vây khốn ta, vậy cũng coi thường ta quá.

Hoàn Nhan Phục Dung bước thẳng tới, mỗi bước chân đi qua, đều để lại dấu chân màu vàng óng, bao gồm cả thần niệm và chân khí của hắn trên mặt đất, vô cùng bắt mắt trong đêm tối.

-Trận pháp này vậy mà còn có thể ảnh hưởng đến phán đoán phương hướng của ta.

Tốc độ Nguyên Thần Cảnh cực nhanh, chỉ mấy hơi thở, Hoàn Nhan Phục Dung đã để lại một đường kẻ hơn ngàn thước tạo nên từ những dấu chân. Những dấu chân này vậy mà tạo thành một đường vòng cung, cho thấy dù Hoàn Nhan Phục Dung nãy giờ vẫn đi thẳng, nhưng thực tế lại đi vòng tròn.

Có dấu chân làm chuẩn, Hoàn Nhan Phục Dung đều chỉnh lại hướng đi. Tầng 6 này cho dù rộng lớn, nhưng cũng chỉ là hang động dưới mặt đất, lấy tốc độ của Nguyên Thần Cảnh, chắc chắn rất nhanh sẽ đến được vách động. Lại từ đó làm toạ độ, tiến hành dần dần thăm dò, ắt hẳn sẽ tìm được trung tâm trận pháp của Hắc Hỗn Độn.

Cho nên, Ung Chính Hoàng phải hiện thân rồi.

Nhưng mà không phải bên cạnh Hoàn Nhan Phục Dung.

Thượng Phương Bảo Kiếm quét xuống cắt qua đất đá như cắt qua đậu hũ. Nhưng dấu chân của Hoàn Nhan Phục Dung để lại, bị kiếm khí cắt qua thì lại không biến mất, ngược lại lan toả vào trong lớp nền hang bằng đá vôi. Ung Chính Hoàng muốn tiêu trừ triệt để, chắc chắn tốn không ít công phu. Mà Hoàn Nhan Phục Dung thì tăng tốc chạy nhanh, chân khí cũng không tiết kiệm, để lại vô số dấu chân trên mặt đất.

Keng.

Hoàn Nhan Phục Dung một đường tiến lên, cũng không quên dùng lá chắn Ẩm Hận Ma Kinh tạo ra bao vây xung quanh bản thân, đề phòng Ung Chính Hoàng đánh lén. Ung Chính Hoàng vừa hiện thân, Phục Hận liền khoá chặt vị trí, lập tức đâm tới. Mũi thương cùng mũi kiếm chuẩn xác đối đầu, tạo nên âm thanh vô cùng chát chúa. Cho dù là trong môi trường Hắc Hỗn Độn, hiệu quả triệt âm rất cao, cũng rất là chói tai.

-Không trốn nữa sao, khặc khặc khặc

Tiếng kiếm và thương va chạm vang lên không ngớt, để bóng đêm hỗn độn trở nên sinh động hẳn.

Hai cường giả vừa tiến giai Nguyên Thần Cảnh, lại nắm trong tay Thần Khí. Cho dù chiếm địa lợi, Hắc Hỗn Độn cũng không giúp Ung Chính Hoàng tăng cao chiến lực. Mà cận chiến, tác dụng quấy nhiễu giác quan gần như mất tác dụng.

Hai người thương đi kiếm lại, chỉ trong chớp mắt đã va chạm ngàn lần.

Ai cũng không chiếm được lợi thế đáng kể.

Ung Chính Hoàng lúc nãy đánh lén, chỉ là vì muốn tận dụng triệt để uy năng của Hắc Hỗn Độn, chứ bản thân của hắn có võ công rất mạnh, lại thêm thần khí, càng là chiến lực tăng cao. Nhưng mà vết thương trên người hắn càng lúc càng nhiều, hơn hẳn Hoàn Nhan Phục Dung. Đây cũng là bởi lực phòng ngự của Ẩm Hận Ma Kinh vô cùng biến thái.

-Chiến hữu, món Thần Khí kia có khả năng phá giáp cực mạnh. Đây hẳn là thần thông của nó. Nó có thể thương tổn đến ta.

Phục Hận lên tiếng nhắc nhở.

-Hao tổn bao nhiêu?

-Đánh lâu bất lợi. Nhưng chắc chắn ta không gãy được.

Phục Hận tự tin nói.

-Vậy chịu đựng, dùng thần thông của ngươi xử lý hắn. Nếu có thể lấy chiến công đầu, Kim Tuyết Hậu chắc chắn trọng thưởng.

-Hảo, lâu rồi ta không được tắm trong hồn nguyên rồi kakaka tư vị đó, thật là sướng muốn chết kakaka

Hoàn Nhan Phục Dung đương nhiên yêu quý bảo bối của mình, chân khí quán vào Phục Hận không cần giữ lại. Từng tấm chắn màu vàng kim tựa như miếng giấy dán, đem Phục Hận bao bọc lại, đến lúc va chạm giữa Phục Hận và Thượng Phương Bảo Kiếm diễn ra, Phục Hận không còn bị hao tổn nữa mới thôi.

Nhưng cũng vì thế đem tiêu hao chân khí của Hoàn Nhan Phục Dung tăng lên rất nhiều.

Ung Chính Hoàng thấy vậy, không lùi lại mà còn tiến công mãnh liệt hơn.

Hoàn Nhan Phục Dung và Ung Chính Hoàng càng đánh càng hăng.

Bất ngờ vô số tấm chắn hình lục giác bay ra bao vây lấy Ung Chính Hoàng. Đây là từ nãy đến giờ đánh nhau, Hoàn Nhan Phục Dung đem tấm chắn rải rác khắp nơi, giờ tạo thành một cái bẫy trói chặt Ung Chính Hoàng trong chốc lát.

Dù là chỉ trong chớp mắt, đã là đầy đủ.

Hồi Thương Phục Hận.

Một chiêu thần thông đánh ra, bắn ra cột sáng to như mũi tàu cao tốc. Chân khí như rồng bao trọn lấy toàn bộ thân thể Ung Chính Hoàng, tốc độ cực nhanh lao ra xa. Dù là trong không gian tối đen như Hắc Hỗn Độn cũng thấy được rõ ràng, tựa như đèn pha chiếu lên trời đêm, vô cùng bắt mắt.

-Sượt qua sườn của hắn. Nhưng chắc chắn đã khiến hắn bị thương nặng.

Thân là Thần Khí, Phục Hận cảm nhận được rõ ràng nhất. Mũi thương vừa nãy, chính là nhắm thẳng vào tim của Ung Chính Hoàng. Cường giả Nguyên Thần Cảnh vẫn còn là người, còn cần thân thể mới sống được. Trái tim, não và đan điền vẫn là ba bộ phận rất chí mạng, bị đánh nát, chắc chắn chết.

Thần thông của Phục Hận, chính là tích lực, dồn nén sát thương đối thủ gây ra cho bản thân, sau đó bộc phát ra, đáp trả lại đối phương, nhất kích tất sát. Nó được làm ra, hoàn toàn là dành cho Hoàn Nhan Phục Dung.

-Hắn chắc chắn phải trị thương, tạm thời không đến quấy nhiễu chúng ta. Đi, tìm trận nhãn, phá nó trước.

Hoàn Nhan Phục Dung từ nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược, đem nuốt vào bụng. Thượng Phương Bảo Kiếm sắc bén vô song. Hắn phải liên tục tạo ra tấm chắn bằng Ẩm Hận Ma Kinh, tiêu hao cực lớn. Nhưng đan dược của Hoàn Nhan Phục Dung cũng không ít hơn Hoàn Nhan Hồng Liệt chút nào, lại cũng là linh đan.

Giống nhau, Hoàn Nhan Phục Dung đánh cả tháng cũng được.

Sự giàu có của Kim Tuyết Hậu, không phải là thứ mà Thục Trinh Thái Hậu có thể lường đến.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.