Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Lăng loạn sử (4)

Tiểu thuyết gốc · 2416 chữ

Chương 105.4 Kim Lăng loạn sử (4)

Thuyền buôn Âm Tạng Phái cập bến Kim Lăng Thành.

Nơi bến cảng thuyền buôn ra vào tấp nập, người xe như nước, hàng hoá đầy ắp, đủ chủng loại mà Đoàn Long cũng chưa thấy bao giờ. Chỉ cần nhìn bến cảng này liền biết, Kim Lăng Thành có bao nhiêu giàu có.

Đương nhiên không thể lấy danh nghĩa của Âm Tạng Phái được.

Mà chiếc thuyền này, lại là mang theo cờ hiệu của Tiêu Gia.

Tiêu Gia là gia tộc đã truyền thừa cả ngàn năm, thậm chí cả vạn năm, vô cùng lâu đời. Đáng tiếc thời đại đổi thay, mà huyết mạch Viêm Đế theo thời gian càng lúc càng nhạt trong hậu nhân, Tiêu Gia cũng vì đó không tránh khỏi suy tàn. Cuối cùng chỉ có một bộ phận nhỏ ở Kim Lăng Thành là vẫn còn lưu lại truyền thuyết về nguồn gốc vĩ đại của gia tộc, để cho con cháu có cái mà tự hào. Ngẫu nhiên cũng có vài hậu nhân phản tổ, thức tỉnh một phần sức mạnh Viêm Đế lưu lại trong huyết mạch, trở nên cường đại. Ví dụ như Tiêu Phu Nhân, mà nàng cũng nhờ đó vực dậy được Tiêu Gia đang trong đà suy thoái, trở thành một trong những gia tộc giàu có và lớn mạnh nhất Kim Lăng Thành.

Bất quá theo Tiêu Phu Nhân cùng nữ nhi biến mất bí ẩn, cái gọi là Hậu Duệ Viêm Đế, cũng đã không còn liên quan gì đến Tiêu Gia nữa.

Tiêu Gia từ đó tựa như một miếng bánh béo bở, bị bao nhiêu kẻ nhòm ngó.

Bất quá bá chủ Kim Lăng Thành là Nhật Nguyệt Thần Giáo, không có một trong.

Tiêu Gia sau khi để Nhật Nguyệt Thần Giáo ngoạm một miếng lớn, cũng đạt được bảo vệ.

Những gia tộc khác chỉ có thể đứng ngoài thòm thèm mà thôi.

Đương nhiên dám há miệng ra cắn thì không dám, nhưng kiếm chỗ kín rỉa một phát thì bọn hắn vẫn làm được.

Không có cường giả toạ trấn, Tiêu Gia nguy trong sớm tối, chưa huỷ vì ngoại địch, mà đã tan tác từ nội bộ.

Hiện tại ba người có tiếng nói nhất trong Tiêu Gia, tự thành ba phe, cũng lựa chọn nương nhờ ba thế lực lớn nhất xung quanh Minh Quốc hiện tại, mà không phải là nương nhờ hoàn toàn vào Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Bởi ba thế lực này, đều là thế lực có cường giả Hợp Đạo Cảnh toạ trấn.

Tiêu Chiến móc nối cùng Thục Trinh Thái Hậu.

Tiêu Ân Tuấn lại có quan hệ cùng Trương Vô Dụng.

Còn Tiêu Quan Gia thì từ lâu đã lên thuyền của Ma Giáo. Bởi vì thê tử của hắn của hắn, Ngọc Bích Phu Nhân chính là tỷ tỷ của Chúc Ngọc Trinh.

-Chào mừng Long công tử đến Kim Lăng Thành.

Tiêu Quan Gia hồ hởi ra tận bến tàu đón tiếp, rất nhiệt tình. Nhưng mà Đoàn Long cũng chỉ khách sao cùng hắn chào hỏi mấy câu, sự chú ý đã rơi trên người Ngọc Bích Phu Nhân.

Gương mặt Ngọc Bích Phu Nhân có bốn phần tương tự Chúc Ngọc Trinh, tròn đều hơn, bởi vậy trông hiền hậu hơn mấy phần, rất ra dáng tỷ tỷ. Nàng hôm nay mặc cổ trang rộng rãi, thoáng mát, đem che lấy thân hình đẫy đà quyến rũ. Chỉ là trước ngực vạt áo kéo sâu, lại không mang yếm hay áo áo lót, để lộ ra gần nửa nhũ cầu siêu to khổng lồ. Vừa nhìn cũng biết là cùng một đẳng cấp với nhũ cầu Thảo Dương Phu Nhân. Để Đoàn Long thật sự muốn dùng tay đo thử một cái, xem là ai hơn ai kém.

Bất quá trượng phu người ta còn đó, Đoàn Long cũng chỉ liếc một cái, rất lịch sự khí độ cùng Tiêu Quan Gia rảnh rỗi trò chuyện.

Bởi Ngọc Bích Phu Nhân và Chúc Ngọc Trinh vừa gặp nhau, tay bắt mặt mừng một cái, đã dẫn nhau đi kiểm kê hàng hoá rồi. Thuyền buôn là thuyền buôn thật, không phải giả, chỉ là chở thêm vài chục tên ma nhân mà thôi.

Phương Thảo Phu Nhân ở trên thuyền không xuống, chờ đợi thời cơ hành động. Thời cơ gì, hành động nào, thì đương nhiên Đoàn Long không được biết rồi.

Thuyền đến sau giữa trưa.

Đoàn Long và Tiêu Quan Gia trò chuyện một hồi, cũng nắm đại khái tình hình Kim Lăng Thành và Tiêu Gia.

Kim Lăng Thành hiện tại đã trở thành bàn cờ để các đại lão Hợp Đạo Cảnh đọ nước. Gồm có Bạch Ma Đế từ Thương Quốc, Thành Cát Tư Hãn từ Nguyên Quốc, Hoàng Vô Cực từ Thanh Quốc đã mưu đồ từ sớm, gần đây lại nhảy vào thêm Ma Thiên Giáo Chủ từ Thập Vạn Sơn Châu, náo nhiệt vô cùng. Nếu không phải Bạch Diện bắn tin, cơ duyên lần này rất lớn, đám tôm tép tứ giai, ngũ giai như hắn và Chúc Ngọc Trinh cũng được lợi nhiều, thì Đoàn Long cũng không dại gì mà vác thân vào cái chảo lửa này. Huynh đệ Võ Văn Gia và Thảo Dương Phu Nhân đang thu xếp, cũng đang theo sát phía sau, vài ngày nữa sẽ lập tức đến Kim Lăng Thành.

Mà Tiêu Quan Gia, thì lại muốn mượn lực Ma Giáo, trở thành Gia Chủ của Tiêu Gia. Hắn đã là tứ giai, muốn tiến nhanh, chỉ có cách độc chiếm tài nguyên. Còn Tiêu Gia rơi vào tay ai, đối với Luân Hồi Giả như Tiêu Quan Gia không quá quan trọng.

Đến chập tối, Chúc Ngọc Trinh và Ngọc Bích Phu Nhân mới xong việc, dắt tay nhau trở lại. Đám ma nhân trên thuyền cũng đã rời đi. Mục đích đưa bọn hắn đến đây sớm, cũng chỉ là để bọn hắn gây ra chút náo nhiệt cho Kim Lăng Thành, nhằm che giấu hành tung và mục đích thật sự của Phương Thảo Phu Nhân mà thôi.

-Long công tử, ta đã đặt sẵn tiệc tẩy trần cho ngươi, hy vọng công tử không chối từ.

Đoàn Long hiện tại thật sự không còn và cũng không muốn liên quan gì đến Đoàn Thị Đại Lý nữa, cho nên mọi người đều gọi hắn là Long công tử.

-Ta sao có thể từ chối thịnh tình của Tiêu huynh được, làm phiền rồi.

-Long công tử mời.

Tiêu Quan Gia chủ động dẫn đường, bốn người một chỗ rời đi bến cảng.

Bên ngoài đã có xe ngựa đợi sẵn.

Cuộc sống của kẻ bề trên, dù là ở thế giới nào, cũng đều tiện nghi như vậy, luôn có sẵn người đưa kẻ rước.

Kim Lăng Thành đã lên đèn.

Đêm đến, mới là lúc thành phố này thể hiện hết được sự phồn hoa của nó. Đèn lồng treo cao, sáng rực cả con phố. Nam thanh nữ tú sau khi dùng bữa tối xong, lũ lượt kéo nhau ra bờ sông hóng mát, dạo chơi. Từ bến cảng một đường trở về, dọc theo bờ sông Tần Hoài, dễ dàng thấy được vô số tụ điểm ăn chơi cỡ lớn. Quy mô này, cũng không thua gì thời hiện đại đâu.

Để cho Đoàn Long cũng thật sự là được mở mang tầm mắt nhiều lắm.

Đại Lý Quốc toàn dân sùng Phật Giáo, sống rất giản đơn. Mà Thương Quốc thì ma đạo lộng hành, càng ngày càng suy bại.

Đoàn Long bất chợt thích nơi này.

Xe ngựa khá rộng rãi, bốn người cùng ngồi, không chật chội.

-Long công tử, ngươi có muốn trước tiên tắm rửa không?

Ngọc Bích Phu Nhân mở giọng ngọt ngào hỏi. Trượng phu ngồi sát bên, nàng cũng rất là đoan chính.

-Ta sao cũng được. Ngươi thì sao?

Đoàn Long lại quay ra hỏi Chúc Ngọc Trinh.

-Đã muộn rồi, trước hết đi ăn a.

Người ngồi ở đây, đều là Tiên Thiên Cường Giả, cho nên dù cả ngày bận bụi, trên người cũng không bẩn.

-Vậy chúng ta tới Cửu Tiêu Lâu dùng bữa a.

Tiêu Quan Gia đề nghị, cũng làm ra giới thiệu.

Cửu Tiêu Lâu là một tửu quán khá nổi danh ở Kim Lăng Thành, cũng nằm bên bờ sông Tần Hoài, là sản nghiệp của riêng Tiêu Quan Gia, ngày thu đấu vàng. Hôm nay hắn cũng là được khó thấy không mở cửa, để chào đón Đoàn Long và Chúc Ngọc Trinh.

Món ăn bày lên, hương vị rất Minh Quốc.

-Long công tử, ta kính công tử một ly.

-Hảo, cạn.

-Cạn.

Đoàn Long hiện tại cũng đã là cường giả ngũ giai, hơn Tiêu Quan Gia một bậc. Thân phận địa vị còn đó, Tiêu Quan Gia tự nhiên phải dùng lễ đối đãi. Lúc chiều tuy nói rất nhiều, nhưng không có mặt Chúc Ngọc Trinh, khó nói chính sự. Hiện tại, cũng là vừa khéo.

-Tiêu huynh, không biết chuyện chọn Gia Chủ thế nào rồi?

Đoàn Long chủ động vào chuyện.

-Tiêu Gia là hậu duệ Viêm Đế, đã kéo dài vạn năm. Các đời Gia Chủ đều nắm lấy một bí mật đến truyền thừa của Viêm Đế. Bất quá Tiêu Phu Nhân và các nữ nhi mất tích đột ngột, chức Gia Chủ Tiêu Gia hiện tại cũng chỉ mang ý nghĩa là thu được càng nhiều tài nguyên tu luyện mà thôi.

Đối với Luân Hồi Giả, đột phá tứ giai Tiên Thiên Cảnh là một bước nhảy lớn, nhưng là nhảy lên một con đường siêu dài. Muốn lên ngũ giai, hay thậm chí lục giai, cần lượng tài nguyên rất khổng lồ. Cho nên muốn bước tới, chỉ có thể đi tranh đoạt.

-Ta mới chỉ là tứ giai, cho nên khó so lại được với Tiêu Chiến và Tiêu Ân Tuấn đã là ngũ giai. Hai bọn hắn có lẽ cũng biết được chút gì đó, cho nên quyết định chọn lần tuyển Giáo Chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo lần này làm thi đấu. Kẻ thắng, sẽ có được Tiêu Gia. Còn ta, vẫn là phải nhờ cậy quý giáo rồi.

Tiêu Quan Gia nói một hơi, cũng lộ ra ý định.

So đấu công bằng, cho dù Tiêu Quan Gia có thắng được, tu vi không đủ, hai tên kia cũng khó phục. Cho nên tốt nhất là cho đối thủ biến mất, như vậy cái ghế Gia Chủ Tiêu Gia, Tiêu Quan Gia mới ngồi vững được. Mà mấy chuyện mờ ám như vậy, Ma Giáo thứ hai không ai dám nhận là chủ nhật.

-Haha Tiêu huynh, chuyện của ngươi là chuyện của ta. Chúng ta sẽ dốc sức, giúp ngươi thuận lợi ngồi lên cái ghế Gia Chủ.

-Đa tạ Long công tử, ta kính công tử một ly.

-Cạn.

Hai nam nhân ly qua ly lại, có rượu vào, cũng dễ nói chuyện, dần trở nên gần gũi. Ngọc Bích Phu Nhân thì ngồi bên rót rượu cho trượng phu, lâu lâu cũng nói vài câu, một bộ hiền lương thục đức. Ngọc Bích Phu Nhân cũng đã là Tiên Thiên, xinh đẹp động lòng người, lại đậm khí chất thành thục ôn nhu, rất mê người. Đã thế còn có vẻ rất chung thuỷ, không hề liếc nhìn Đoàn Long nửa cái, chuyên tâm săn sóc cho Tiêu Quan Gia. Đoàn Long cũng được kể Tiêu Quan Gia rất hay ghen, cho nên cũng rất lịch sự, không có nửa điểm thất lễ. Hắn sinh ra trong với thân phận thế tử Đại Lý Quốc, mấy cái kiểu lễ nghi, cũng là rất giỏi.

Còn Tiêu Quan Gia ấy à, rượu vào hứng lên, không khỏi nhìn Chúc Ngọc Trinh nhiều mấy cái.

Bầu không khí rất vui vẻ hoà ái, mãi đến nửa đêm mới ngừng.

Cả bốn người kéo nhau về biệt phủ của Tiêu Quan Gia nghỉ ngơi, cũng không về Tiêu Gia.

-Lão công, tối nay ta muốn cùng muội muội tâm sự, ngươi qua thư phòng ngủ đi.

-Phiền tỷ phu cho ta mượn tỷ tỷ một đêm hihi

Chúc Ngọc Trinh cười lên, đáng yêu khả ái hết nấc.

-Không phiền, không phiền. Ta cũng đi nghỉ ngơi đây. Long công tử, xin đừng khách sáo.

-Hảo.

Tiêu Quan Gia rời đi.

-Tỷ, ngươi về trước đi, lát nữa ta qua.

-Hảo.

Ngọc Bích Phu Nhân cũng rời đi.

Chỉ còn lại Chúc Ngọc Trinh và Đoàn Long dắt tay vào phòng. Cửa vừa đóng, Đoàn Long đã không nhịn được ôm lấy Chúc Ngọc Trinh, lại bị nàng né tránh.

-Đừng vội. Đêm nay còn có trò hay đâu.

Chúc Ngọc Trinh cười lên, không còn khả ái đáng yêu, ngược lại lẳng lơ đầy ẩn ý. Nàng đến bên giường, cầm ra một tấm gương nhỏ, đặt lên giường. Mặt gương phát ra ánh sáng, tạo nên hình ảnh ba chiều như thật, là cảnh Đoàn Long đang trần truồng ngủ say.

-Ngươi ghi lại lúc nào thế?

-Khi ngươi ngủ a.

Chúc Ngọc Trinh trêu chọc trả lời.

Không chỉ tái hiện hình ảnh, còn có âm thanh.

-Như vậy chưa đủ, cần thêm chút nguỵ trang.

Chúc Ngọc Trinh cười lên, tiến đến trước người Đoàn Long, đem quần áo hắn lột sạch, ném lung tung dưới đất. Tay đưa xuống cầm lấy côn thịt Đoàn Long vuốt ve. Đoàn Long đương nhiên hiểu Chúc Ngọc Trinh định làm gì, trong người có sẵn rượu, lại nghĩ đến hai nhũ cầu mê người của Ngọc Bích Phu Nhân, côn thịt lập tức liền cứng rắn ngỏng cao giữa háng.

-Đi nào hihi

Chúc Ngọc Trinh đi trước, cầm lấy côn thịt dắt Đoàn Long đi sau, tựa như dắt trẻ nhỏ. Hồi Tưởng Ma Kính bay là là theo sau, phát ra hào quang kì dị bao lấy hai người, không cho bất cứ ai nhìn đến.

Đôi gian phu dâm phụ cứ như vậy đi tới trong trang viên xuyên qua ánh mắt canh gác của mấy tên hạ nhân.

Tựa như đi giữa chốn không người.

P/S: Cầu đề cử, cầu kim phiếu, cầu bình luận, cầu thích, cầu đủ thứ.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.