Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Lăng loạn sử (16)

Tiểu thuyết gốc · 2705 chữ

Chương 105.16 Kim Lăng loạn sử (16)

Đông Phương Nhi kết thúc bế quan ngắn ngủi, đẩy cửa đi ra ngoài.

Nàng còn đang đắm chìm trong suy nghĩ miên man.

Hấp Tinh Đại Pháp và Cực Lạc Công học được từ chỗ Chúc Ngọc Trinh, quả thật rất đáng để luyện. Hấp Tinh Đại Pháp quá tàn độc cùng bá đạo, nhưng hiệu quả rất tốt. Đông Phương Nhi cũng không phải người thiện lương, nếu không đã không sống được trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, cho nên nàng quyết định luyện. Chỉ là khi đi hấp tinh vụng trộm, cần cẩn thận không cho trượng phu Đông Phương Thắng biết. Để đền bù Đông Phương Nhi quyết định dùng Cực Lạc Công khiến trượng phu vui sướng một phen.

-Nhi muội, bế quan thuận lợi a.

Một giọng nói không mấy yêu thích vang lên khiến Đông Phương Nhi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, sắc mặt cũng lập tức vui vẻ. Khả năng diễn kịch của Đông Phương Nhi cũng đã luyện được rất nhuần nhuyễn qua bao lần Luân Hồi.

-Long huynh, ngươi sao ở chỗ này?

Nơi này là biệt viện của Đông Phương Nhi ở Kim Lăng Thành. Mà nơi bế quan, thì càng là nơi người ngoài không nên đến. Bất quá nghĩ kỹ, lấy tu vi ngũ giai của Đa Long, đến nơi này rất dễ dàng, không cần quá ngạc nhiên. Mà hạ nhân ở đây, cũng đều là quen mặt hắn, lại cho dù trung thành tuyệt đối với Đông Phương Nhi, cũng là không cản nổi Đa Long. Cả Kim Lăng Thành đều đã biết chống lưng cho Đông Phương Nhi tranh đoạt ngôi vị Giáo Chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo chính là Thục Trinh Thái Hậu. Mà Đa Long, chính là chó ngoan số một của ả. Cái biệt viện này, cũng toàn là người của Đa Long cả rồi. Lấy lý do là sợ phu thê Đông Phương Nhi và Đông Phương Thắng bị ám sát, cho nên phái người đến bảo vệ.

Còn mục đích thật sự, cũng chưa hẳn muốn giám sát Đông Phương Nhi và Đông Phương Thắng gì đâu, chỉ là hai tứ giai cỏn con mà thôi, chưa đáng để Thục Trinh Thái Hậu để tâm như thế. Lý do thật sự, là kiếm một chỗ để nàng tụ họp nhân mã, chuẩn bị cho đại sự sắp tới.

Bất quá Đông Phương Nhi thật là không có cách nào.

Cho dù Thục Trinh Thái Hậu không ở lại trong đây, một mình Đa Long đã đủ ép trên đầu phu thê nàng, chứ chưa nói đến quân đoàn cương thi của hắn được Thục Trinh Thái Hậu ban cho nữa.

Cương thi là âm vật, cho nên không được tiếp xúc ánh nắng mặt trời. Bởi vậy trong cái biệt viện này đã được bố trí lên trận pháp che phủ, khiến một trang viên xa hoa lộng lẫy bỗng chốc trở nên âm u ảm đạm cực kì. Ban đêm thì lại càng như nghĩa địa, âm khí lan tràn khắp nơi. Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ kêu gào như ma khóc quỷ hờn, rất đáng sợ.

Cho nên Đông Phương Nhi đối với Đa Long rất là bất mãn, lại không dám buông lời oán hận. Giờ hắn chặn cửa lúc nàng xuất quan, hiển nhiên có chuyện, còn không phải là chuyện tốt.

-Ngươi nhanh qua cứu trượng phu của ngươi đi. Nếu không hắn sẽ chết đấy.

Đa Long nghiêm túc nói.

-Trượng phu ta làm sao?

Đông Phương Nhi sắc mặt đại biến.

-Ngươi qua liền biết.

Đa Long trước giờ làm việc mau lẹ, lập tức đi trước dẫn đường. Hắn tuy rằng là một cẩu nô tài, nhưng cũng là một hảo nô tài. Tu vi cao đến ngũ giai, mà từ thân pháp, để Đông Phương Nhi cũng thấy được tên tiện nô này, rất không đơn giản, một thân công phu cũng không phải để trang trí đâu. Đông Phương Nhi lăn lộn mấy kiếp Luân Hồi ở Nhật Nguyệt Thần Giáo, coi như không tệ, vậy mà vẫn thu Đa Long một bậc.

Nơi Đa Long dẫn Đông Phương Nhi tới, lại chính là khuê phòng của nàng.

-Vào thôi.

Khuê phòng đóng kín cửa, nhưng cũng là khuê phòng của mình, Đông Phương Nhi cũng không e ngại gì đẩy cửa tiến vào. Cảnh tượng bên trong, lại khiến cho Đông Phương Nhi mở to hai con mắt.

Tính thời gian, lúc này cũng tầm tám giờ tối.

Bên trong khuê phòng đã lên đèn sáng rực.

Một người phụ nữ xinh đẹp cực kì đang ngồi trên ghế cầm tẩu phì phèo khói thuốc. Nàng rất đẹp, lại không phải đẹp theo kiểu nữ nhân thường tình, mà mang theo vẻ hào khí anh hùng, tràn đầy khí chất cường giả. Nhưng mà áo ngủ lụa xuyên thấu điểm lấm tấm những cánh hoa, lại phô bày ra thân thể với những đường cong hoàn mĩ đến cùng cực. Ngực tròn, eo thon, mông bự, chân dài.

Đông Phương Nhi nhìn qua, tự thẹn không bằng.

Nhưng nàng cũng không có tâm tư so sánh, bởi trượng phu Đông Phương Thắng đang quỳ dưới chân mĩ nhân nọ, rửa chân cho nàng.

Còn là dùng lưỡi liếm.

Trên thân thể cơ bắp rắn chắc của Đông Phương Thắng hiện đầy những lằn roi đỏ, cùng không thiếu chỗ thâm tím. Cùng với mặc lên một cái trang bị kì quái mà chỉ thường thấy trong những cảnh phim khổ dâm.

-Lão công.

Đông Phương Nhi thất thanh kêu.

-Lão bà…ta…

Đông Phương Thắng giật mình ngẩng đầu nhìn Đông Phương Nhi.

-Hử.

Mĩ phu nhân nọ dường như không để ý đến Đông Phương Nhi, hừ lạnh một cái, để Đông Phương Thắng run rẩy sợ hãi, lại lựa chọn bỏ qua thê tử, tiếp tục liếm chân cho nàng. Mà qua cái hừ lạnh này, Đông Phương Nhi cũng hiểu ra vấn đề, trong lòng cũng không còn trách trượng phu bày ra bộ dạng nhu nhược đáng khinh.

Mĩ nhân này, thế nhưng là cường giả Linh Niệm Cảnh.

Hơn nữa, còn ra rất mạnh trong lục giai.

Trước cường giả lục giai, Tiên Thiên tứ giai như phu thê nàng chỉ là sâu kiến. Xui xẻo gặp phải kẻ hung ác, không khuất phục, thì sẽ bị bóp chết.

Thế giới hiện nay, chính là tàn khốc như vậy.

-Ta giới thiệu một chút. Vị này là Thanh Vân Phu Nhân, hiện là gia chủ Ngô Gia ở Thanh Đô. Hai vị này thì ngươi chắc đã biết Ngô Chiến Huy, người còn lại là Ngô Đức Huy.

Ngô Chiến Huy là lão bằng hữu, lại trước đến Kim Lăng Thành, cho nên không xa lạ gì. Mà thật ra quan hệ bọn hắn rất tốt, cũng coi như là chiến hữu được rồi. Lúc này Ngô Chiến Huy đứng sau lưng Thanh Vân Phu Nhân, không dám nói, ánh mắt nhìn Đông Phương Nhi ý bảo nàng đừng xúc động, cũng tỏ vẻ bản thân bất lực.

Còn Ngô Đức Huy thì đứng bên cạnh Ngô Chiến Huy, ánh mắt bình tĩnh đánh giá Đông Phương Nhi, không có thiện ý. Xem ra cũng là một tên sắc lang. Hắn cũng là mới vừa theo Thanh Vân Phu Nhân từ Thanh Quốc đến Kim Lăng Thành. Trang phục Minh Quốc và Thanh Quốc khác biệt, chứa đựng phong tình khác nhau. Mà Đông Phương Nhi lại xinh đẹp cao sang, đúng là đã gợi lên hứng thú của Ngô Đức Huy.

-Tiểu Nhi ra mắt phu nhân.

Đông Phương Nhi cố gắng bình định cảm xúc, chắp tay hướng Thanh Vân Phu Nhân cúi chào. Vạt áo trước ngực của nàng khá thấp, dưới góc nhìn của Ngô Đức Huy có thể thấy được hai nhũ cầu tròn trịa căng đầy của Đông Phương Nhi.

-Rất ngoan.

Thanh Vân Phu Nhân cười lên nhả ra một câu hai chữ, cùng với khói trắng phì phèo. Mùi thơm này, là mùi hoa anh túc, ngây ngất lòng người.

-Phu nhân, ngươi đối xử với trượng phu ta như thế là có ý gì? Phu nhân không sợ Thái Hậu trách phạt sao?

Đông Phương Nhi lập tức vào vấn đề, nàng không muốn trượng phu chịu đựng nhục nhã như thế thêm nữa. Nhưng lại không có năng lực yêu cầu, chỉ đành hỏi cho ra nhẽ. Thanh Vân Phu Nhân tuy lợi hại, nhưng trên đầu nàng vẫn còn Thục Trinh Thái Hậu, chưa đến mức muốn làm gì thì làm được.

-Ta đương nhiên sợ Thái Hậu trách phạt. Nhưng lại không sợ Thái Hậu trách phạt ta chỉ vì chuyện nhỏ như thế này. Haha lại nói từ tối qua Tiểu Thắng rất là sung sướng đấy. Đúng không nào Tiểu Thắng?

Thanh Vân Phu Nhân dùng ngón chân khều cằm Đông Phương Thắng lên nhìn nàng, cười tươi hỏi. Nhưng linh niệm phát ra lại mang theo sát khí đáng sợ, khiến cho không chỉ Đông Phương Thắng, Đông Phương Nhi mà cả Ngô Chiến Huy, Ngô Đức Huy và Đa Long cũng thấy rét run.

-Đúng, đúng vậy…phu nhân…tiểu nhân rất là…sung sướng.

Đông Phương Thắng run lẩy bẩy đáp. Mà Đông Phương Nhi, mười ngón tay đã cắm sâu vào trong da thịt, thiếu chút nữa là bấu ra máu, nhưng không phải là phẫn nộ, mà là cố nén sự sợ hãi đang xâm chiếm thân thể nàng. Linh niệm của Thanh Vân Phu Nhân vẫn đang bao trùm lên trên đầu hai phu thê, còn không ngừng tăng mạnh, mang theo sát ý kinh hoàng, để cả hai gần như không thở nổi.

Thanh Vân Phu Nhân đem chân rút khỏi hai bàn tay nâng đỡ của Đông Phương Thắng, đứng dậy đến trước người Đông Phương Nhi, dùng ngón tay gợi cằm của nàng lên.

-Còn ngươi, có vẻ như lại không hề sợ hãi trước uy nghiêm của Thái Hậu. Cho dù Thái Hậu không quan tâm đến con kiến như ngươi, nhưng bản phu nhân lại rất để ý. Hãy làm tốt vai trò quân cờ của ngươi đi, hiểu không? Con nuôi của Đông Phương Bất Bại như các ngươi, còn có rất nhiều, tuỳ tiện chọn lấy một tên biết nghe lời là được rồi.

Giọng Thanh Vân Phu Nhân lạnh như băng giá vùng cực vậy.

-Tiểu nữ hiểu.

Đông Phương Nhi gian nan thốt lên ba chữ.

Mắt chạm mắt.

Ánh mắt Thanh Vân Phu Nhân tựa như đập thuỷ điện xả lũ, đem ý nghĩ chết chóc theo linh niệm tuôn trào chạy thẳng vào linh hồn Đông Phương Nhi, để nàng sợ hãi đến cùng cực, thân thể nhũn ra run rẩy kịch liệt, sau đó đổ sụp xuống sàn.

-Rất tốt.

Lúc này Thanh Vân Phu Nhân mới hài lòng đem linh niệm thu lại, để Đông Phương Nhi ở dưới đất thở hổn hển không ngừng.

-Hôm nay bản phu nhân cũng coi như vui vẻ, nhưng có chút chưa tận hứng. Đức Huy, Đa Long, chúng ta đi.

-Vâng cô cô.

Ngô Đức Huy nhanh miệng đáp, vội vàng đuổi theo sau Thanh Vân Phu Nhân, ánh mắt liếc qua Đông Phương Nhi đang nhũn ra dưới sàn, có chút tiếc nuối. Nhưng hắn cũng không vội, thời gian đến khi đó, còn một đoạn dài, không thiếu cơ hội ra tay.

-Vâng phu nhân.

Đa Long dùng ánh mắt thiện ý liếc Ngô Chiến Huy nhắc nhở một cái, đổi lại một cái gật đầu của hắn, lại chậm rãi theo sau.

-Thắng, ngươi không sao chứ. Uống đan dược trị thương đi.

Ngô Chiến Huy lập tức móc ra đồ muốn cho Đông Phương Thắng uống, lại bị hắn từ chối.

-Chỉ là chút vết bầm ngoài da thôi, không có thương tổn gì. Nhưng Thanh Vân Phu Nhân ra tay lại thấy đau đến cùng cực, thật đáng sợ.

Không còn Thanh Vân Phu Nhân tại trường, Đông Phương Thắng cũng lấy lại tinh thần như lúc bình thường. Tính cách của hắn cũng không phải loại nhu nhược, nhưng gặp kẻ cứng rắn như Thanh Vân Phu Nhân, không nhu cũng không được. Mà thân thể của Đông Phương Thắng ngoại trừ vết thương, hơi thở cũng trở nên phù phiếm, cảm giác như bị gầy đi một vòng vậy. Đủ thấy Hấp Tinh Đại Pháp của Thanh Vân Phu Nhân có bao nhiêu lợi hại.

-Nàng là Linh Niệm Cảnh. Ta cũng hiểu chút về linh niệm, rất đáng sợ.

Ngô Chiến Huy dù gì cũng là hiền chất của Thanh Vân Phu Nhân, tự nhiên không chịu áp lực mạnh như phu thê Đông Phương Thắng.

-Chúng ta cũng hiểu đôi chút, chỉ là chưa gặp qua sát ý kinh khủng như vậy.

Đông Phương Nhi cũng đã lấy lại bình tĩnh.

-Không phải là chưa gặp qua, nhưng không phải nhắm trực tiếp vào chúng ta mà thôi.

Đông Phương Thắng đem mấy cái đồ chơi khổ dâm trên người cởi đi, cũng không dám phá huỷ, cất gọn gàng. Hơi vận công một chút, vết bầm đỏ trên người nhanh chóng nhạt đi. Vài chỗ nông, gần như biến mất không thấy. Tiên Thiên Chân Khí, cho dù là loại bình thường, cũng có tác dụng trị thương rất tốt.

-Chiến Huy, chúng ta là hảo bằng hữu sao?

Đông Phương Nhi bất ngờ nhìn thẳng Ngô Chiến Huy hỏi.

-Đó là đương nhiên.

Ngô Chiến Huy gật đầu, cho nàng một câu trả lời chắc chắn.

-Chúng ta vào Luân Hồi, tựa như hạt cát giữa gió, không thể tự quyết định số phận của mình. Ta và Thắng vẫn luôn giãy dụa sống tiếp, mới có được ngày hôm nay. Nhưng tình hình cũng không khá hơn là mấy. Vẫn chỉ có thể làm quân cờ mà thôi. Vốn ta định làm là cùng Minh Giáo và Ma Giáo tạo một số thoả thuận, để khi vào nơi đó chúng ta cũng có thêm chút tỷ lệ sống sót cùng đoạt lấy cơ duyên. Nhưng mà thật sự Thái Hậu không cho phép điều này sao?

Đông Phương Nhi hỏi.

-Về việc này ta có thể trả lời ngươi. Thái Hậu thật ra cũng thúc đẩy ba thế lực hợp tác để chống lại Ma Thiên Giáo. Nhưng mấy ngày nay ngươi cùng bọn hắn qua lại quá gần, để cho cô cô của ta nghi kỵ. Chuyện hôm nay, cũng là nàng tự ý làm, không liên quan đến Thái Hậu.

-Vậy ngươi nghĩ tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

Đông Phương Thắng hỏi.

-Người cô cô này của ta, thâm sâu khó lường, ta cũng hết cách. Trước mắt chúng ta cũng chỉ nên tăng cường lực lượng tự thân, đến khi vào đó rồi lại tính tiếp. Tuỳ cơ ứng biến a.

Ngô Chiến Huy cũng là bó tay với cô cô Thanh Vân Phu Nhân của hắn. Ngô Chiến Huy là Luân Hồi Giả, gia tộc hay huyết mạch gì đó, không quá quan trọng. Nhưng Thanh Vân Phu Nhân thì khác. Đối với nàng, Ngô Gia là tất cả.

-Ta đã liên hệ được với Ninh Dương Lan. Ma Thiên Giáo có rất nhiều thứ tốt, bất quá nàng cũng không thể lấy không từ Ma Thiên Giáo được. Cần một chút đồ để đổi. Có dược liệu hay vật liệu luyện khí thì càng dễ dàng.

-Chúng ta sẽ chuẩn bị đủ.

Đông Phương Thắng nói.

Ba người một chỗ, coi như chuyện vừa nãy thành không có gì, chú tâm bàn đại sự.

Kẻ yếu, chỉ có thể chịu dẫm đạp mà không dám lên tiếng.

Mà sự kiện sắp tới, là một cơ hội hoàn hảo để xoay mình.

Tất cả những kẻ biết chuyện, ai cũng không muốn bỏ qua, tậm tâm tận lực chuẩn bị đầy đủ nhất có thể.

P/S: Cầu đề cử.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.