Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Đường Địa Ngục (6)

Tiểu thuyết gốc · 3251 chữ

Ba tháng sau.

Hổ Phách Tỷ Muội đã thành công đạt đến Nguyên Thần Cảnh.

Vừa xuất quan, các nàng đã lập tức nhào đến phân thân của ta đòi chơi. Ta cũng chiều các nàng, dạng tay dạng chân ngồi trên ghế, mặc Hổ Phách Thính và Hổ Phách Nhã ngồi xổm trên sàn lưỡi liếm môi mút côn thịt và túi trứng của ta. Đôi môi phấn hồng xinh xắn của Hổ Phách Nhã mút chặt lấy quy đầu, nhường túi trứng cho Hổ Phách Thính thè lưỡi đỏ ướt át ra liếm quét cẩn thận, không chừa dù chỉ là một khe rãnh nhỏ nhất.

Còn Hổ Phách Ngọc?

Nàng đang bận tiếp chuyện Khải Mã.

Biết hôm nay Hổ Phách Tỷ Muội xuất quan, tên điên này đặc biệt chọn ngày lành này bái phỏng.

Nói về dục vọng của Khải Mã, thật ra có rất nhiều, chỉ là sát dục mãnh liệt nhất, dễ dàng lấn át các loại dục vọng khác. Sát dục thôi thúc hắn tạo ra rất nhiều Ma Đạo Cụ có khả năng sát thương mạnh và lớn, thậm chí không tiếc hao tổn sức sống của người sử dụng.

Cho nên ta dùng Sắc Dục Phần Tâm Hoả thiêu đốt linh hồn Khải Mã, phóng đại dâm dục của hắn. Mà Sắc Dục Phần Tâm Hoả không hổ là tạo vật thập giai, dễ dàng khiến dâm dục của Khải Mã lấn át sát dục của hắn.

Nhìn cái ánh mắt tham lam của Khải Mã dán vào thân thể đẫy đà của Hổ Phách Ngọc liền biết. Nước miếng không tự chủ rõ cả ra miệng, côn thịt ngỏng cao dưới háng, mặt dài như ngựa, hốc hác như thiếu ngủ quanh năm, mắt toàn tơ máu, Khải Mã lúc này chẳng khác nào một lão già biến thái điên khùng.

Nhưng là một lão già biến thái thiên tài.

Hổ Phách Ngọc chẳng ngại bộ dạng xấu xí ghê tởm của Khải Mã, ôm lấy lão hôn ngấu nghiến, bàn tay đưa xuống cầm lấy côn thịt dài như của ngựa xóc nhanh bóp mạnh, tuyệt đối đang rất dùng sức mạnh, như muốn đem côn thịt Khải Mã bóp nát. Đau đớn đem đến khoái cảm, điên cuồng đá lưỡi cùng Hổ Phách Ngọc, mắt mở to trợn ngược, bộ dạng như sắp chết vì phê thuốc vậy.

-Nhà ta vừa lau đấy, đừng làm bẩn.

Ta nói.

Phân thân này luôn đi cùng Từ Du Nhã, không chỉ là để bảo vệ nàng, mà còn là để phục vụ sinh hoạt. Bưng cơm rót nước, giặt quần giũ áo, lau nhà rửa chén cho Từ Du Nhã đều là ta làm.

Phải vậy thì hậu cung của ta mới êm ấm được như bây giờ.

Dưới bàn tay điêu luyện của Hổ Phách Ngọc, Khải Mã nhanh chóng xuất tinh bại trận. Toàn bộ tinh dịch đều được Hổ Phách Ngọc quỳ xuồng dùng miệng hứng hết.

-Ngươi luyện Lô Đỉnh Công?

Hổ Phách Ngọc nhả côn thịt đã sạch sẽ của Khải Mã ra, ngẩng đầu cười hỏi, không quên liếc mắt đưa tình. Nhưng mà con mắt của Hổ Phách Ngọc đã khác với dĩ vãng, cả tròng mắt đều là một màu đen sâu thẳm quỷ dị, không phân rõ mống mắt và củng mạc.

-Đúng vậy, Ngọc tiểu thư có yêu thích chăng?

-Ưm. Ăn rất ngon.

Hổ Phách Ngọc hài lòng gật đầu một cái, để cho Khải Mã vui sướng không thôi.

Ba tháng trước, sau khi gia nhập Ma Thiên Giáo, Hổ Phách Tỷ Muội trước khi bế quan có ra trận dùng thân thể mê người của các nàng chiêu đãi Khải Mã một đêm. Kết quả, Khải Mã sau đó trở nên si mê Hổ Phách Ngọc. Mà Hổ Phách Ngọc cũng chiều lão, cùng lão điên này vui vẻ thêm ba ngày ba đêm nữa rồi mới bế quan đột phá.

Sau đó Khải Mã cũng điên cuồng làm việc. Hổ Phách Ngọc đã cho hắn niềm cảm hứng sáng tác tuyệt vời.

-Thánh Chủ, mời nhìn xem tác phẩm tâm huyết mà tiểu nhân đã dùng thời gian ba tháng không ăn không ngủ tạo ra dành riêng cho Hổ Phách Ngọc tiểu thư.

Khải Mã trên vai khoác áo dài, lộ ra toàn thân gầy gò khẳng khiu, trông như một lão già loài người biến thái với côn thịt dài tới tận đầu gối, to như của ngựa. Nhưng ẩn dưới lớp da nhợt nhạt đó là một con quái vật điên cuồng tàn ác.

Nhưng trước mặt ta, Khải Mã chỉ có thể làm một con ngựa ngoan ngoãn và có ích.

Tủ gỗ cao hơn hai thước mở ra, bên trong là một bộ giáp đen ngòm, hơi thở tàn bạo điên cuồng không còn bị kiềm chế phát tán. Nhìn sơ qua, là kiểu giáp dành cho nữ, với phần giáp ngực nổi cao và phần eo bóp cong. Không giống như đồ vật có Khí Linh, bộ giáp này, lại là sinh vật sống.

-Đây là Hỗn Độn Khải Giáp, là do tiểu nhân dùng một phần Thiên Đường Địa Ngục tạo thành. Chỉ cần tiểu thư mặc nó lên, cũng tức là tiểu nhân và tiểu thư sẽ hoà làm một thể, cùng nhau tàn sát hết thảy kẻ địch.

Khải Mã nói với giọng và điệu bộ vô cùng biến thái và điên loạn.

May cho lão, Hổ Phách Ngọc không phải là nữ nhân bình thường.

-Vậy ta mặc thử xem.

Hổ Phách Ngọc nhìn Hỗn Độn Khải Giáp có vẻ hài lòng, tự đem áo mỏng trên người cởi bỏ, lộ ra thân thể đầy đặn ngồn ngộn với ngực bự mông lớn, đều là loại siêu to khổng lồ.

-Để tiểu nhân giúp tiểu thư.

Khải Mã vừa nói xong, từng bộ phận của Hỗn Độn Khải Giáp liền tự động tách ra. Bề ngoài màu đen như vỏ côn trùng, bên trong thì phủ một lớp thịt non đỏ thẫm nhúc nhúc nhích nhích. Từng bộ phận bắn ra xúc tu đỏ loét, cuốn lấy thân thể Hổ Phách Ngọc, hoãn mĩ lắp ráp trên người nàng, vừa khít không sai một li.

-Rất nhẹ, rất thoải mái, cảm giác như đang được mát xa vậy.

Hổ Phách Ngọc khá hài lòng.

-Thân thể ngọc ngà của tiểu thư đang nằm trọn trong tiểu nhân…ô…tiểu nhân quá hạnh phúc…a…a

Khải Mã vừa khóc vừa cười.

Bộ giáp này, liên kết tinh thần với Khải Mã, là một phần của Thiên Đường Địa Ngục. Cho nên lúc này đây Hổ Phách Ngọc giống như đang nằm trong thân thể Khải Mã vậy.

-Chỉ là tách một phần Thiên Đường Địa Ngục ra tạo thành mà thôi. Khải Mã, tài nghệ luyện khí của ngươi chỉ đến đây sao?

Ta nhướng mày nói.

-Xin Thánh Chủ khoan hãy tức giận. Hãy nhin sang bên đây.

Lúc nói chuyện cùng ta, bộ dạng của Khải Mã luôn rất đàng hoàng. Nói hắn là người đa nhân cách cũng không sai lắm.

Khải Mã vội vàng mở ra một cái rương đứng cao hơn hai thước.

Bên trong là một thanh đại kiếm, cả cán cả lưỡi dài đúng hai thước, bản rộng lưỡi đen, nhìn nặng nề vô cùng.

-Tiểu nhân dựa vào đặc tính của Tinh Trụ - Hắc Hỗn Độn của Ngọc tiểu thư, tham khảo thêm Trọng Uyên Ma Kiếm, đúc tạo nên thanh Hỗn Độn Hắc Kiếm này. Nó có thể thể thay đổi trọng lượng được. Thánh Chủ thấy thế nào ạ?

Giọng của Khải Mã tự tin mười phần.

-Rất tuyệt. Khí Linh tuy còn yếu kém, tinh thần không rõ ràng, nhưng lại có được độ tương thích rất cao với Hổ Phách Ngọc, từ từ nuôi dưỡng là được. Xứng là tinh phẩm.

Ta cũng là người trong nghề lâu năm, tự nhiên biết xem hàng, cho nên không thể không thán phục tài năng của Khải Mã.

Xem ra Liệt Hoả Thái Hoàng có đối thủ rồi.

-Đa tạ Thánh Chủ khen ngợi.

Khải Mã lại đặt tay phải lên ngực trái, làm ra lễ nghi của Ma Thiên Giáo, khiêm nhường đáp.

EQ của lão già này, cũng không phải thấp đâu.

Đến cả ta cũng khó phân biệt lão điên thật hay điên giả.

-Đi thử kiếm một chút.

Ta đứng dậy ôm lấy eo Hổ Phách Thính và Hổ Phách Nhã đi ra ngoài.

Hổ Phách Ngọc tiến tới cầm lấy chuôi kiếm.

Ong.

Hỗn Độn Hắc Kiếm liền phát ra tiếng kêu vui mừng.

Hổ Phách Ngọc cao tới hơn một thước tám mươi, thân hình cũng to bự, vác thanh đại kiếm này cũng không thấy quá chênh lệch.

Núi hoang cách Hoa Đô khá xa.

Trên đất trống, Hổ Phách Thính lấy ra một cái bàn cao một thước hai, nửa thân trên đổ xuống trên bàn, đem mông tròn vểnh ra sau. Hổ Phách Nhã lấy dầu bôi trơn thoa lên côn thịt của ta và cúc huyệt Hổ Phách Thính, lại cầm côn thịt dẫn đường để ta dễ dàng đút vào cúc huyệt Hổ Phách Thính. Để có thể cùng ta làm tình bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, Hổ Phách Thính luôn chú ý vệ sinh sạch sẽ cúc huyệt. Trong nhẫn chứa đồ cũng không thiếu các loại đồ chơi và trang phục tình thú.

Ta một tay giữ eo Hổ Phách Thính, tuỳ ý đưa đẩy côn thịt ra vào cúc huyệt của nàng, một tay nắm lấy eo thon của Hổ Phách Nhã, cùng các nàng nhìn thẳng về phía trước.

Cách không xa, Khải Mã và Hổ Phách Ngọc đang đứng đối mặt.

-Là người tạo ra, lại được dùng làm vật thử kiếm cho Ngọc tiểu thư…tiểu nhân…tiểu nhân quá vinh hạnh…a

Lại là kiểu nói chuyện biến thái đó.

Côn thịt Khải Mã cứng rắn ngỏng cao chỉ thẳng vào mặt Hổ Phách Ngọc.

-Được rồi, đừng lề mề nữa, để ta xem thử Thiên Đường Địa Ngục có bao nhiêu lợi hại.

Hổ Phách Ngọc lập tức chiến ý tăng vọt, chỉ mũi kiếm về phía Khải Mã.

-VÂNG…NGỌC TIỂU THƯ…A.

Khải Mã hét lớn một tiếng, thân thể nhỏ gầy phình to lên, chốc lát đã cao hơn năm thước. Thân dưới Khải Mã biến thành giống như thân dưới dã thú bốn chi, thân trên biến dạng thành một quái vật gớm ghiếc, chỉ có mặt của Khải Mã là giữ nguyên. Tay phải biến thành một thanh đao cũng không kém Hỗn Độn Hắc Kiếm là mấy, tay trái là khiên tròn.

-NGỌC TIỂU THƯ…A…TA TỚI ĐÂY.

Thân hình to lớn nhưng tốc độ Khải Mã rất nhanh, một đao trong chớp mắt đã chém xuống đầu Hổ Phách Ngọc.

Oành.

Bị đẩy lùi lại là Khải Mã.

-Trọng lượng rất vừa tay.

Hổ Phách Ngọc hai tay cầm chắc đại hắc kiếm, vừa đẩy lùi Khải Mã, liền xoay vòng bồi một nhát vào khiên của hắn.

Oành.

Khải Mã lại bị đẩy lùi.

So với Hổ Phách Ngọc chinh chiến sa trường dày dạn, Khải Mã quả thật là một tên thợ rèn yếu đuối.

-Bộ giáp này thật thoải mái, ta rất thích.

Hổ Phách Ngọc cười nói.

-Đây là vinh hạnh của tiểu nhân…ư…a…Ngọc tiểu thư…ư…xin hãy chém tiểu nhân mạnh nữa lên…ư…a

Khải Mã rên rỉ trong vui sướng.

-Ngọc tiểu thư…a…bộ giáp này còn có một chức năng nhỏ thú vị…tiểu thư xin hãy thử một chút…a…ư

-A…A

Hổ Phách Ngọc liền khựng lại rên lên một tiếng.

-Thánh Chủ, chuyện gì vậy?

Hổ Phách Nhã tò mò.

-Hỗn Độn Khải Giáp là một phần của Thiên Đường Địa Ngục. Chữ “Khải” đó, là trong Khải Mã. Phần giáp háng mọc ra một cây côn thịt chọc vào mật huyệt của Ngọc Ngọc rồi.

Ta giải thích.

-Biến thái.

Hổ Phách Thính giọng nói lộ rõ khinh bỉ, cũng không để ý bản thân đang chổng mông cho ta chơi cúc huyệt giữa thanh thiên bạch nhật.

-Ngọc tiểu thư, ngươi thích chứ?

-Ta…ta…ta

Hổ Phách Ngọc cắn răng run rẩy.

-TA…RẤT…THÍCH.

Hổ Phách Ngọc hét lớn lên, nhảy vọt một cái về phía Khải Mã, đại kiếm vạch ngang trời chém xuống đầu hắn.

Oành.

Khiên tròn cứng rắn bị chẻ làm đôi, chém xuống vai Khải Mã, một đòn cắt xuyên qua thâm thể, chia người hắn ra làm đôi.

Vẻ mặt của Hổ Phách Ngọc lúc này, lộ rõ hưng phấn điên cuồng.

Tốc độ sức mạnh tăng lên trông thấy.

Khải Mã bị cắt làm đôi, liền giống như giun đất, chia làm hai phần thân thể khác nhau. Đây là sức mạnh đặc biệt của Thiên Đường Địa Ngục, có thể phân chia liên tục thân thể. Nhưng không phải vô hạn, bị chia nhiều quá, liền khó có thể khôi phục. Thiên Đường Địa Ngục cũng đặc biệt yếu đuối trước công kích năng lượng, nhất là lửa.

Nhưng mà dù vậy, đại kiếm của Hổ Phách Ngọc giống như bằm thịt, không ngừng chặt nhỏ Khải Mã ra.

-Ngọc tiểu thư…a…dừng tay…a…a…tiếp nữa tiểu nhân chết mất…ư…a…a

Khải Mã kì thật là một tên vô cùng sợ chết.

-Ư…nhưng mà thật sướng…a…ư…không đúng…a…nhanh dừng tay…a…A

Hắn cũng là một tên điên biến thái.

-HAHAHAHAHA

Hổ Phách Ngọc cười lên điên cuồng, không chịu thua kém.

Bọn hắn, xem ra rất là hợp cạ.

Ta ở bên này lại không rảnh để ý bọn hắn tấu hài, hai tay giữ chặt lấy eo Hổ Phách Thính, côn thịt quất rầm rầm vào cúc huyệt nàng.

-Ta bắn.

Ta gầm nhẹ một tiếng, rút côn thịt ra lùi lại.

Hổ Phách Thính từ trên bàn trượt xuống quỳ dưới háng, há miệng thè lưỡi ra sẵn sàng. Tỷ muội tốt của nàng, Hổ Phách Nhã cầm lấy côn thịt nhắm ngay dung nhan tuyệt mĩ của Hổ Phách Thính xóc mạnh, khiến cho tinh dịch phun ra bắn trúng mục tiêu. Toàn bộ tinh dịch trắng đục nếu không rơi vào miệng Hổ Phách Thính thì cũng rơi trên dung nhan gần như hoàn mĩ của nàng.

Một giọt tinh dịch cuối cùng vừa rời khỏi tinh đạo, ta liền biến mất tại chỗ.

-Ngọc dừng lại đi.

Một tay nhỏ gầy dễ dàng đỡ lấy Hỗn Độn Hắc Kiếm đang điên cuồng cố gắng băm Khải Mã thành thịt vụn.

-A…xin lỗi Thánh Chủ, nhân gia bỗng nhiên mất kiềm chế.

Hổ Phách Ngọc vội vàng hoàn hồn, lùi lại cắm kiếm xuống đất, tay phải đặt lên ngực cúi đầu nhận sai.

-Ngươi không có lỗi gì. Sát ý của Thiên Đường Địa Ngục cho dù không cố ý, vẫn dễ dàng ảnh hưởng ngươi. Sau này sử dụng Hỗn Độn Khải Giáp ngươi cần chú ý vào, cũng đừng quên rèn luyện ý chí.

-Vâng Thánh Chủ.

Hổ Phách Ngọc ngoan ngoãn đáp.

-Đa tạ Thánh Chủ cứu mạng.

Đống thịt vụn đã nối lại một chỗ, gương mặt Khải Mã xuất hiện trở lại với vẻ mặt nịnh nọt.

-Nghịch Thiên Khí dễ huỷ như vậy sao?

-Kiếm của Ngọc tiểu thư vừa nãy đã vận dụng uy năng của Hắc Hỗn Độn. Lại thêm sức chiến đấu của của Thiên Đường Địa Ngục phụ thuộc vào vật chủ. Cỗ thể xác này quá yếu, tiểu nhân hiện tại không chống lại được Hỗn Độn Hắc Khí ăn mòn.

-Là sai sót của ta. Ồ, ngươi muốn uy năng của Hắc Hỗn Độn?

-Thánh Chủ sáng suốt. Năng lực thôn phệ của Hắc Hỗn Độn rất phù hợp với Thiên Đường Địa Ngục.

Khải Mã lúc này mới lộ ra ý đồ.

Hèn chi hắn si mê Hổ Phách Ngọc như vậy.

-Ngọc, ngươi muốn bắt cặp cùng Khải Mã không?

-Xin nghe theo Thánh Chủ sắp xếp.

Hổ Phách Ngọc không do dự nhận lời.

Phúc Trừng Mĩ Tự và Sơn Bản Tử là một cặp đôi hoàn hảo. Hy vọng Hổ Phách Ngọc và Khải Mã cũng trở thành một cặp đôi như vậy.

-Ngươi thử hết uy lực của Hắc Hỗn Độn ta xem nào.

-Vâng Thánh Chủ.

Hổ Phách Ngọc cầm lấy Hỗn Độn Hắc Kiếm.

-Ngọc Ngọc, xin hãy ăn ta đi…a…ư…ta mật huyệt của nàng đang ăn ta…a…a…ta thật hạnh phúc…ư…a

Khải Mã rên lên the thé.

Ta có thể thấy được, xúc tu cắm trong âm đạo Hổ Phách Ngọc đang không ngừng truyền đến năng lượng, sau khi bị Tinh Trụ - Hắc Hỗn Độn hấp thu chuyển hoá, liền mặc cho Hổ Phách Ngọc tuỳ ý sử dụng.

Chân khí màu đen càng khiến Hỗn Độn Hắc Kiếm trở nên đen hơn, dường như cả ánh sáng xung quanh cũng bị hút vào hết.

Hỗn Độn Hắc Vực.

Ta không ngăn cản, để bóng đêm tăm tối bao phủ toàn thân.

Âm thanh và ánh sáng biến mất hết, im lặng âm u đến đáng sợ.

-Dùng toàn lực đi.

Ta vừa nói xong, vai liền nhận lấy một chém kinh hồn, nhẹ nhàng như không. Không có âm thanh nào phát ra, không có sóng chấn động, một kiếm cực nhanh cực mạnh lại giống như cây thước đặt nhẹ lên miếng bông vậy.

Những kẻ bên trong Hỗn Độn Hắc Vực, đều là chết trong im ắng như vậy.

Mà sau khi Hỗn Độn Hắc Kiếm dừng lại trên vai ta, một bóng người to lớn hiện lên ở phía trước. Giáp đen bao trọn thân thể đầy đặn nóng bỏng, lồi lõm chập chùng như núi non hùng vĩ. Nhũ cầu bự như quả bưởi, mông tròn to như quả dưa hấu, đùi như hai cây cột mỡ, lại tròn trĩnh thon đều, eo thon thắt ong, tràn đầy nhục cảm. Nhưng phần đầu, lại giống như là đầu của một con sói đen.

Chỉ là khi bị ta liếc một cái, con dã thú hung mãnh đó giật mình sợ hãi. Miệng rộng mở ra, lộ ra khuôn mặt của Hổ Phách Ngọc, sau đó lùi lại ra sau, biến mất vào trong Hỗn Độn Khải Giáp.

Bóng đêm biến mất nhanh như cách nó xuất hiện.

-Thánh Chủ uy vũ.

Khải Mã dốc lòng ca tụng.

Còn Hổ Phách Ngọc thì quỳ một chân trên mặt đất, thở hổn hển.

-Hỗn Độn Khải Giáp này của ngươi, cũng rất có ý tứ đấy haha

Ta cười nói.

-Đều là nhờ ý tưởng tuyệt vời của Thánh Chủ dẫn lối cho tiểu nhân. A, lại để Thánh Chủ nhìn thấy thân thể xấu xí này của tiểu nhân.

Khải Mã biến trở lại hình dạng lão già gầy gò.

-Nhờ ơn Thánh Chủ, tiểu nhân mới biết nghệ thuật chân chính là gì. Tiểu nhân kính ngưỡng Thánh Chủ như là nước sông cuồn cuộn không ngừng, như sóng biển dâng trào chẳng dứt. Thánh Chủ như là Mặt Trời huy hoàng rực rỡ, Thánh Chủ sánh ngang Mặt Trăng khoan dung độ lượng…vân vân và mây mây…

-Đủ rồi.

Ta khoát tay bảo Khải Mã ngừng lại.

-Vâng Thánh Chủ.

Tài năng nịnh hót của Khải Mã sợ rằng còn lợi hại hơn tài năng rèn đúc của hắn.

Ma Thiên Giáo lại nhiều hơn một kẻ điên tài.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.