Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Kim Huyết (2)

Tiểu thuyết gốc · 2001 chữ

Bên trong Hoàng Kim Cung của Nhã Kỳ Nữ Hoàng, thứ gì có thể làm bằng vàng ròng thì tuyệt đối sẽ không làm bằng bạc trắng, nếu không, sao có thể tự xưng Hoàng Kim Cung.

Hoàng Kim Điện là nơi làm việc.

Hoàng Kim Cung là nơi nghỉ ngơi.

Nam nhân duy nhất ở đây, là Lý Mẫn Hạo.

Bồn tắm đúc bằng vàng khối, sa hoa vô cùng. Nước nóng là linh thuỷ trân quý rất tốt cho ngâm mình thư giãn sau mỗi buổi tập luyện mệt nhọc. Kim Xuyến Phu Nhân luôn vắt kiệt tinh thần của Lý Mẫn Hạo rồi mới ngừng tập. Còn về thân thể, Lý Mẫn Hạo biết cho dù mệt mỏi đến mấy, chỉ cần trái tim hắn đập mạnh mấy cái, liền có thể lại lập tức tràn trề sức lực. Chỉ cần tinh thần của hắn có thể chống đỡ được, thì hắn thậm chí có thể chiến đấu liên tục không nghỉ mấy ngày liền.

Tất nhiên võ giả chiến đấu đều là dựa cả vào chân khí. Chân khí khô cạn, tinh thần hay thể lực có tràn đầy thì cũng vô dụng.

-Thật thoải mái.

Lý Mẫn Hạo không khỏi rên lên một tiếng, hai tay khoác lên trên thành bồn tắm, đầu ngả ra sau, hai mắt lim dim để cho tỳ nữ xoa bóp giãn cơ.

Tỳ nữ vô cùng chuyên nghiệp, chú tâm đấm bóp, cố gắng không kích thích Lý Mẫn Hạo, dù vậy, côn thịt của hắn vẫn cứng rắn ngỏng cao dưới háng. Chỉ là nước trong bồn tắm có chút đục, nên hoàn toàn che lấy đi rồi.

Lý Mẫn Hạo tu luyện Đồng Tử Công trứ danh của Thiếu Lâm Tự. Nhưng hắn không tu luyện Phật Pháp, cho nên dù không bị mộng tinh, nhưng việc côn thịt cứng rắn khi gặp kích thích là không thể tránh khỏi. Chỉ đến khi thành tựu thất giai Nguyên Thần Cảnh, đúc thành Kim Thân, thì mất trinh mới không sao. Cho nên Lý Mẫn Hạo vẫn luôn xem rằng việc mẫu thân và các tỷ tỷ ăn mặc hở hang, kỳ thật là đang muốn trợ giúp hắn tu luyện Đồng Tử Công.

Lý Mẫn Hạo rất tự tin có thể sớm ngày đột phá thất giai.

Hắn biết trong thế hệ trẻ trên khắp Thiên Hạ, thiên phú tu luyện của hắn là số một, không có một trong.

-Hử, sao dừng lại rồi?

Tỳ nữ đột nhiên dừng lại, để Lý Mẫn Hạo không khỏi mở mắt ra hỏi.

-Oái.

Mà vừa mở mắt, Lý Mẫn Hạo đã giật mình lùi xa, bởi thứ hắn nhìn thấy lại là gương mặt xinh đẹp của Nhã Phương Phu Nhân gần ngay trong gang tấc.

Nhã Phương Phu Nhân mỉm cười thân thiện, có chút đáng yêu, vào mắt Lý Mẫn Hạo lại như ác quỷ cười đùa, khiến cho hắn rùng mình sợ hãi.

-Đại tỷ, ngươi về lúc nào?

Nhã Phương Phu Nhân hiện đang chinh chiến tại Hoả Diệm Ngục ở tận Âm Giới xa xôi, cực hiếm khi về Hoàng Kim Thành. Nàng bây giờ vẫn là lục giai Linh Niệm Cảnh, đang vì thành tựu thất giai mà phấn đấu không ngừng. Lý Mẫn Hạo nghe nói, từ lục giai lên thất giai, cần phải đem linh hồn nuôi dưỡng lớn mạnh đến cực hạn mới được. Cực hạn đó, gọi là lục giai đỉnh phong.

-Ta vừa về. Làm sao? Ta về nhà, ngươi không hoan nghênh?

Nhã Phương Phu Nhân híp mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, cười hỏi. Thân thể căng mọng trần truồng phô bày ra trọn vẹn trước mắt Lý Mẫn Hạo, băng cơ ngọc cốt.

-Không, không có. Chào mừng đại tỷ về nhà.

Lý Mẫn Hạo nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn thưởng thức thân thể mê người của Nhã Phương Phu Nhân.

-Lâu không gặp, ngươi lớn lên không ít. Đặc biệt là cái bên dưới, nhỉ?

Côn thịt Lý Mẫn Hạo vẫn luôn cứng rắn, lúc này vì hắn đứng dậy mà chỉ thẳng mào mặt đẹp của Nhã Phương Phu Nhân.

-Nào, tới đây. Để đại tỷ giúp ngươi hạ hoả.

Nhã Phương Phu Nhân hướng Lý Mẫn Hạo vẫy vẫy tay.

-Không, ta không cần.

Lý Mẫn Hạo lập tức hướng về phía cửa phòng tắm bỏ chạy.

-Nào đệ đệ, đừng ngại, để các tỷ tỷ giúp ngươi.

Lý Bích Trâm, Lý Bảo Yến và Lý Phương Anh không biết từ chỗ nào chui ra, đồng thời tóm lấy Lý Mẫn Hạo. Ba cỗ thân thể nóng bỏng mê hồn dính sát lên người Lý Mẫn Hạo, lại chẳng khiến hắn có chút xíu vui sướng nào, mà chỉ có vô tận sợ hãi tràn ngập thân thể lẫn linh hồn. Tuy rằng thân cao một thước tám mươi hoàn toàn vượt trội so với các tỷ tỷ, lại đã là võ giả tam giai Cương Khí Cảnh, nhưng Lý Mẫn Hạo chẳng thể thoát khỏi vòng tay kìm kẹp của ba vị tỷ tỷ đã là tứ giai Tiên Thiên Cảnh.

Chỉ có côn thịt cứng rắn vẫn kiên cường ngỏng cao dưới háng, vô tri không biết sợ hãi là gì.

-Hihi

Tiếu dung của Nhã Phương Phu Nhân trong mắt Lý Mẫn Hạo, lại chẳng khác nào ma quỷ đang cười vui. Bàn tay nàng đưa tới dưới háng Lý Mẫn Hạo, ngón giữa co lại để ngón cái giữ lấy tụ lực.

Póc.

-Á…Á….Á

Tiếng thét kinh hồn táng đảm của Lý Mẫn Hạo vang dội khắp cả phòng tắm sang trọng sa hoa.

Một lúc sau.

-Đúng là đệ đệ của ta, nhanh vậy mà sắp đột phá rồi haha đúng đúng, chỗ đó đó, bóp mạnh lên một chút.

Nhã Phương Phu Nhân thoải mái rên rỉ hưởng thụ nước nóng ngâm mình và Lý Mẫn Hạo ân cần bóp vai.

Côn thịt của Lý Mẫn Hạo lúc này đã xìu xuống, co rút lại hết mức có thể, sợ rằng phải dùng kềm mới kéo ra được.

Con chim non tội nghiệp không dám ngóc đầu dậy gáy nữa.

-Đại tỷ, nghe nói Hoả Diệm Ngục rất vui, sau khi đột phá, ta cũng muốn đến đó chinh chiến một phen.

Lý Mẫn Hạo lộ ra vẻ mong chờ.

Trừ những lúc giúp Lý Mẫn Hạo “hạ hoả”, thì các vị tỷ tỷ đối với đệ đệ như hắn rất là cưng chiều.

Tình cảm giữa bọn hắn rất tốt.

Mà bởi vì có những pha “hạ hoả” tê tái tim gan như vậy, khiến cho tình cảm của Lý Mẫn Hạo đối với các tỷ tỷ cũng là tình cảm tỷ muội thuần khiết nhất, ngoài kính trọng thì chỉ có sợ hãi, không có bất cứ dâm niệm nào. Bọn hắn trần truồng tắm chung một chỗ như vậy, cảm thấy rất là bình thường. Một phần cũng là vì từ nhỏ, Lý Mẫn Hạo đã tắm chung với các tỷ tỷ rồi.

-Chẳng vui tý nào. Ta nếu không ở trong căn cứ, chung quanh là vách tường chật hẹp, thì ra ngoài chính là trời đất tối tăm, lửa đen cháy không nghỉ không phân rõ ngày đêm. Cũng chỉ có đại tỷ là thích thú, suốt ngày đánh nhau không biết mệt.

Nhị tỷ Lý Bích Trâm than vãn.

Nàng theo Nhã Phương Phu Nhân đi chinh chiến Hoả Diệm Ngục, thường làm quản lý quân nhu, không phải xông pha tuyến đầu, coi như khá an toàn.

-Chính ra đệ đệ cũng thích hợp đó chứ. Hắn hiếu chiến giống hệt đại muội hihi trước đây không phải đệ đệ đã xin mẫu thân đi Hoả Diệm Ngục, lại bị mẫu thân từ chối sao.

Tam tỷ Lý Bảo Yến cười nói.

Khi Nhã Kỳ Nữ Hoàng đi Hoả Diệm Ngục chinh chiến, thì chuyện lớn chuyện nhỏ trong Hoàng Kim Quốc đều do Lý Bảo Yến quán xuyến lo toan. Bây giờ con dân Hoàng Kim Thành, nhớ mặt Lý Bảo Yến còn rõ hơn Nhã Kỳ Nữ Hoàng nhiều.

-Ta vẫn thường xuyên theo Hoàng Kim Quân Đoàn đi đóng Âm Dương Môn, nhưng gần đây toàn là Âm Hồn tam giai trở xuống, ngay cả một cái tứ giai cũng không có.

Lý Mẫn Hạo nói.

Ma Thiên Giáo tiến công mạnh mẽ Âm Giới, Âm Dương Môn tuy rằng vẫn mở ra trên khắp Cửu Châu, nhưng số lượng Ma Quỷ cấp cao xuyên qua Âm Dương Môn đến Dương Gian đã càng lúc càng ít.

-Chờ đệ đệ đột phá tứ giai, đi Hoả Diệm Ngục mới an toàn.

Tứ tỷ Lý Phương Anh là Ma Thiên Tu Nữ, đang quản lý Ma Thiên Giáo Đường ở Hoàng Kim Thành, chỉ thỉnh thoảng đi Hoả Diệm Ngục vận chuyển vật tư. Cách Hoàng Kim Thành trăm dặm về phía đông là Kim Ngư Đảo của Kim Hồng Phu Nhân, nay đã trở thành một cảng âm dương nối liền Âm Giới và Dương Gian. Phía bên kia Âm Dương Môn là một đảo nổi có diện tích lớn hơn Kim Ngư Đảo một chút, đặt tên là Hắc Ngư Đảo.

Hắc Ngư Đảo chỉ đơn thuần là một đảo nổi trơ trọi, chẳng có tài nguyên gì, chỉ có tác dụng làm nơi tập kết hàng hoá. Bởi từ Hắc Ngư Đảo rơi thẳng xuống theo hướng của trọng lực, chính là Hoả Diệm Ngục, nơi mà Đại Thánh Mẫu Ma Thiên Giáo – Phác Thảo Nga đang dẫn quân xông pha chinh chiến mười mấy năm nay.

Hoả Diệm Ngục rộng lớn còn hơn toàn bộ lục địa trên Dương Gian cộng lại, nổi trên bề mặt Minh Hải Ngục. Minh thuỷ theo các kẽ nứt và hang hốc trào lên từ bên dưới, nóng rực kinh hồn, như núi lửa phun trào trên khắp bề mặt Hoả Diệm Ngục. Nơi này không chỉ nguy hiểm trùng trùng, mà ma quỷ cũng đặc biệt mạnh mẽ, là chiến trường nguy hiểm nhất của Ma Thiên Giáo hiện tại. Được cái nguyên tắc chinh chiến Âm Giới của Ma Thiên Giáo là đánh chắc thắng chắc, lấy thăm dò + luyện quân là chính, cho nên thương vong thật sự khá thấp. Mà cũng vì thế, đánh Hoả Diệm Ngục mười sáu năm, còn chưa thể quét sạch ma quỷ ở nơi này.

Dịp mà năm tỷ đệ tụ họp như thế này, khá là hiếm thấy.

Lý Mẫn Hạo là con út của Nhã Kỳ Nữ Hoàng, đồng thời là Hoàng Tử duy nhất của Hoàng Kim Quốc.

-Đệ chậm nhất là ba tháng nữa sẽ đột phá.

Lý Mẫn Hạo lộ vẻ mong chờ.

Có chiến đấu là sẽ có thương vong, điều này là không thể tránh khỏi. Cho nên Nhã Kỳ Nữ Hoàng mới không cho phép Lý Mẫn Hạo đến Âm Giới, chứ đừng nói đến nơi nguy hiểm như Hoả Diệm Ngục rồi.

-Sau khi đột phá, mẫu thân có dặn phải giúp mẫu thân làm một chuyện, không biết là chuyện gì. Tỷ tỷ, các ngươi có biết không?

Lý Bích Trâm, Lý Bảo Yến và Lý Phương Anh nhún vai tỏ vẻ không biết.

Chỉ có Nhã Phương Phu Nhân, lại là nhìn Lý Mẫn Hạo với ánh mắt buồn bã thoáng qua.

-Mẫu thân không nói rõ tất nhiên là có dụng ý của mẫu thân. Dù là chuyện gì, ngươi cứ nghe mẫu thân sắp xếp, dốc sức là được.

Nhã Phương Phu Nhân nhẹ giọng nói.

-Đại tỷ, ta biết rồi.

Lý Mẫn Hạo ngoan ngoãn đáp.

-Được rồi, mau tắm rửa, còn chuẩn bị cho yến tiệc tối nay nữa.

Lý Bảo Yến thúc dục.

Đối với cường giả như bọn hắn, tắm rửa chỉ là để hưởng thụ, rất nhanh liền xong.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.