Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3834 chữ

Vốn là khách quen ở Hương Tình Quán, chưa bao giờ ông lưu luyến cô hầu gái nào ở trong này cả, nhưng hôm nay cái bóng dáng nhỏ nhắn ấy lại cứ lảng vảng trong đầu của ông, bên tai ông dường như còn văng vẳng câu nói khi nãy. “Ngày mai ông có đến nữa không?” Cái anh mắt chờ mong của cô bé khiến ông cảm thấy chạnh lòng

Bản Thân ông Lữ cũng nhận ra điều lạ, ông tự hỏi vì sao bản thân lại chú ý đến cô gái nhỏ khi nãy. Chẳng lẽ bản thân nhìn trúng cô ta rồi sao? cái cảm giác này chẳng phải loại cảm giác ham muốn xác thịt giữa nam và nữ mà giống như một người cha chú với con với cháu. Ông Lữ chỉ đơn giản là không muốn một cô gái trẻ ngây thơ non nớt bị nhấn chìm trong vũng bùn lầy ở Hương Tình Quán.

Đang mải suy nghĩ thì bất chợt có một người đi đường va phải ông Lữ, khiến những ý nghĩ trong đầu tan biến. Cú va chạm khá đau khiến ông Lữ cau có, quay lại quở trách.

“Đi đứng phải nhìn đường chứ, mắt mũi để đâu thế hả?”

Nếu trấn tĩnh hơn một chút thì ông Lữ đã không hỏi câu đó, bởi vì người va phải ông là một người đạo sĩ, mặc áo dài xám, đầu quấn khăn, râu ria mọc lởm chởm, đặc biệt ông ta có đeo một cặp kính màu đen che đi đôi mắt. Trên Lưng ông đeo một cái hộp gỗ khá lớn, Tay phải cầm theo một thanh gỗ dài có treo dòng chữ, Xem bói. ”

Đạo sĩ đưa tay ra phía trước kết ấn, người hơi cúi về phía trước tỏ vẻ xin lỗi.

Ông Lữ chép miệng, xoay người rời đi, bất chợt người đạo sĩ kia cất tiếng gọi lại.

“Vị đại gia này xin dừng bước, ta nhìn thấy khí tức trên người của ông hỗn loạn, chỉ sợ trong thời gian tới sẽ gặp chuyện chẳng lành. Có hay không, để bần đạo xem cho một quẻ.”

Ông Lữ liếc nhìn đạo sĩ cười trừ.

“Chuyện chẳng lành của ta là đụng trúng phải ông đấy.”

Ông Lữ lạnh lùng quay người bỏ đi, ông không bài xích sự tồn tại của huyền thuật, nhưng bên cạnh đó ông càng đề cao sự cố gắng của con người hơn. Chính sự cần cù lao động, dầm mưa dãi nắng mới giúp vợ chồng ông có được cơ đồ ngày hôm nay. Chứ không phải ở nhà thắp hương mong ơn trên phù hộ. Bói ra ma, quét nhà ra rác ông Lữ đang có cuộc sống yên lành, chẳng dại mà tin lời thầy bói mà để tâm trí phải rối bời.

Ông Lữ ở lại trên Tỉnh chơi vài hôm, và có một hai lần ghé lại Hương Tình Quán, ông không gọi Thanh Nguyệt lại tiếp rượu cho mình. Nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ tới cô bé, thi thoảng lại đảo mắt nhìn một lượt xem hôm nay cô ấy thế nào? Nhưng ông không thấy mặt của cô làm việc ở trong quán. Nghe mấy cô hầu gái kể lại, vì Thanh Nguyệt, không chịu tiếp khách mấy vị đại gia khác ngoài ông Lữ nên bị bà chủ đánh đòn, không cho ăn uống.

Biết chuyện cô bé bị phạt có liên quan tới mình, máu anh hùng trong người ông Lữ bỗng nổi lên. Ông tới gặp bà chủ quán để bàn chuyện chuộc thân cho Thanh Nguyệt. Nhìn cô gái mặt mũi xanh xao, môi khô nứt nẻ, khóe miệng cô tím tái do bị bà chủ dạy dỗ. Ông Lữ xót lắm, ông thà để nó về làm công cho nhà ông cũng không phải chịu khổ như thế này.

Thấy ông Lữ đến, Thanh Nguyệt vội lao tới mà rúc vào trong lòng ông. Hai tay ôm thật chặt như sợ ông sẽ chạy mất.

“Thanh Nguyệt, ngươi có muốn theo ta về Phương Quan không?”

Thanh Nguyệt lý nhí đáp.

“Dạ có ạ, Chỉ cần ra khỏi đây, Thanh Nguyệt sẽ nghe theo mọi sắp đặt của ông chủ Lữ.”

Ông Lữ quay sang phía bà chủ quán bắt đầu thương lượng.

“Bà Chủ, ta muốn chuộc thân cho Thanh Nguyệt thì tốn bao nhiêu.”

Bà chủ tỏ vẻ khó xử, lấp lửng nói.

“Hầy ta cũng không muốn dạy dỗ con bé nặng tay vậy đâu, ông chủ Lữ là người làm ăn nên phải thông cảm cho tôi chứ. Con bé này mới 15 tuổi thôi, có thể làm ở đây chục năm nữa, với cái nhan sắc của nó thì chắc chắn sẽ giúp quán của ta làm ăn phát đạt. Ông muốn lấy nó đi, cái giá cũng phải tương xứng mới được. 1000 lượng. ”

Ông Chủ Lữ sửng sốt.

“1000 lượng, bà chủ khéo đùa, Lúc bà mua Thanh Nguyệt, tôi cá cái giá của nó chưa bằng một phần mười.”

Bà chủ cười híp mắt.

“Tôi mua bao nhiêu là chuyện của tôi, nhưng nếu không đưa ra được 1000 lượng thì thứ lỗi cho tôi, ông chủ Lữ không mang nó đi được. Ông thử nghĩ mà xem, cái gương mặt này, làm 10 năm hoàn toàn có thể kiếm được không ít, chưa kể nó còn là trinh nữ nữa nha. Sau này ông Lữ chán rồi, có thể đem lại đây bán lại mà. Tôi sẽ mua với giá cao.”

Ông Chủ Lữ trầm giọng.

“Sẽ không có chuyện đó đâu. Chỉ là 1000, con số này quả thực không nhỏ…”

Thanh Nguyệt vội buông ông chủ Lữ ra cúi mặt khóc thút thít.

“Thanh Nguyệt đội ơn ông chủ Lữ đã có lòng, nhưng Thanh nguyệt thân phận thấp kém tự thấy bản thân không xứng đáng để Ông chủ Lữ nhọc lòng.”

Thấy Thanh Nguyệt nước mắt rơi lã chã, tiếng khóc như xoáy vào trong tâm can của ông Lữ. Con bé càng hiểu chuyện càng khiến ông có một cảm giác đau nhói, hít thở không thông. Nếu như thực sự bỏ mặc cô lúc này, ông sẽ cảm thấy day dứt vô cùng. Ông đưa hay tay nâng bờ vai bé nhỏ của Thanh Nguyệt, rồi quay sang phía bà chủ.

“Cho ta ba ngày. Trong ba ngày nay nhớ cho cô ấy ăn uống đầy đủ”

Bà Chủ cười như nhặt được vàng.

“Ông chủ Lữ quả là hào phóng, tôi nhất định sẽ chăm chút cho Thanh Nguyệt chu đáo. Nhưng tôi chỉ cho ông Lữ ba ngày thôi đấy, nếu trễ hơn thì tôi bất đắc dĩ phải để Thanh Nguyệt đi hầu mấy vị quan khách.”

Ông Chủ Lữ tuyên bố chắc nịch.

“Ta Làm ăn bao năm, chữ tín luôn đặt lên hàng đầu. Bà Chủ phải hiểu rõ chứ nhỉ.”

Rồi ông quay sang nói với Thanh nguyệt.

“Chịu khó ở lại ba ngày, ba ngày sau ta sẽ trở lại đón ngươi.”

Thanh Nguyệt quỳ xuống mặt sàng, dập đầu trước ông Lữ.

“Cảm ơn ông chủ Lữ, cảm ơn ông chủ Lữ, Từ nay về sau Thanh Nguyệt xin làm thân trâu ngựa để đền ơn ông.”

Ông Chủ Lữ đưa tay đỡ Thanh Nguyệt đứng dậy sau đó liền vội và đi ra ngoài, ông đi nhanh quá nên không hề nghe thấy cuộc đối thoại trong căn phòng. Bà Chủ vỗ tay tán thưởng.

“Khóc đúng lúc lắm, ông chủ Lữ cuối cùng đã chịu bỏ tiền ra rồi,.”

Thanh Nguyệt đưa tay gạt nước mắt.

“Đều là nhờ bà chủ dạy bảo.”

Bà chủ cười sang sảng.

“Thanh nguyệt à, Thanh Nguyệt, tiếc là ông chủ Lữ chỉ đem con về làm người hầu kẻ hạ, ta thấy thật là phí phạm quá. À nghe nói ông ấy có một người con trai đang học ở trên tỉnh, tiền đồ rộng mở. Con về đó cố mà nắm lấy cơ hội. Ta sẽ ở đây và cầu phúc cho con. Sau này có cuộc sống viên mãn, nhớ đừng quên ta đấy nhé.”

Thanh Nguyệt cúi đầu đáp lại, miệng khẽ nở một nụ cười.

“Nhất định rồi, những gì bà chủ đã cho, Thanh Nguyệt sẽ trả lại gấp bội.”

Bà chủ nhìn sắc mặt của Thanh Nguyệt khẽ rùng mình.

“Đừng… đừng nói vậy chứ, con làm ta sợ đấy.”

Ông Lữ hớt hải muốn về Phương Quan ngay hôm nay, Lúc nãy mạnh miệng tuyên bố sẽ đem tiền tới chuộc người, giờ nghĩ lại mới thấy dại dột, ông làm gì có nhiều tiền như vậy, của cải trong nhà đều do bà Lữ quản lý. Muốn lấy ra 1000 lượng chắc chắn phải nói với bà một tiếng.

Nếu bà ấy mà biết ông dùng 1000 lượng để chuộc một đứa hầu gái ở Hương Tình Quán về làm người hầu. Bà ấy chắc chắn sẽ không đồng ý đưa tiền cho ông.

Mải suy nghĩ, ông Lữ không để ý bị người qua đường đụng trúng. Ông toan quay người lại quát tháo một câu.

“Đi phải nhìn đường chứ, mắt mũi để đâu thế hả?”

Thấy người đối diện, ông Lữ mặt cau có, gắt nhẹ.

“Lại là ông nữa sao.”

Người đụng trúng ông là lão đạo sĩ hôm qua, vẫn cái cách ăn mặc ấy, bị đụng trúng ông đưa tay ra phía trước kết ấn, người hơi cúi, cất tiếng chào hỏi.

“Vị đại gia này! Bần đạo thấy ấn đường của ông hôm nay tối hơn hôm qua, chỉ sợ sắp tới gặp chuyện chẳng lành. Có muốn để bần đạo xem cho một quẻ hay không?”

Ông Lữ không trả lời, phất tay xoay người rời đi,. Lão đạo sĩ thấy vậy liền bước nhanh tới phía trước chắn ngang đường. Ngay khi lão đạo sĩ đi ngang qua ông Lữ, Ông liền thò chân ra ngáng đường lão ta, thấy ông ta nhấc chân cao hơn để tránh bị té ngã, ông Lữ liền hiểu ra cái lão thầy bói này đang giả mù.

“Vị đại gia này, bần đạo thấy khí tức trên người ông đang vô cùng hỗn loạn đó nha, chắc đang gặp phải rắc rối khó giải quyết. Ông có muốn nghe bần đạo nói vài lời không?”

Ông Lữ không muốn nói chuyện với lão đạo sĩ, vậy mà lão ta cứ hết lần này đến lần khác kiếm chuyện với ông. Bây giờ ông không nhịn nữa mà định bóc mẽ lão đạo sĩ dởm này, để cho lão biết mình không phải loại dễ bị lừa gạt. Ông Lữ nhanh nhanh tay giật lấy cặp mắt kính đen sì. Lão đạo sĩ vì quá bất ngờ trước tình huống này, đôi mắt đang mở, chớp chớp mất cái rồi nhắm tịt lại, hai tay quờ quạng phía trước.

“Vị đại gia này ông làm cái gì thế mau trả kính lại cho bần đạo.”

Ông Lữ cười khẩy.

“Ta nói với lão điều này, Lão không mù lại giả mù, rồi cố tình đụng trúng ta hai lần là có ý gì? Có phải vì thấy ta có nhiều tiền nên muốn dựng chuyện gạt người phải không.”

Lão đạo sĩ đáp.

“Hồ đồ quá, bần đạo có nói mình bị mù khi nào? “

“Không bị mù, lão đeo cái kính này làm gì?”

“Nói như ông chỉ người mù mới được đeo kính này sao? Ta đeo nó cốt để bảo vệ âm dương nhãn khỏi ánh nắng thôi, ban ngày dương khí quá mạnh không tốt cho mắt của ta.”

Ông Lữ nửa tin nửa ngờ đưa cắp kính trả lại cho lão đạo sĩ, lão vội đeo kính lên, thái độ thay đổi nhanh chóng, lão đt tay sau lưng, một tay vuốt vuốt chòm râu, ngực hơi ưỡn ra.

“Ta đụng trúng ông,nói là do duyên cũng được. Mà vì thấy ông có nhiều tiền cũng chẳng sai.”

Ánh mắt ông Lữ nhìn lão đạo sĩ có phần khinh thường.

“Vậy là lão thừa nhận việc tiếp cận ta để gạt người lừa lấy tiền.”

Lão đạo sĩ, vuốt vuốt chòm râu. Cười xum xoe.

“Lấy tiền thì chắc rồi nhưng mà lừa gạt thì không có chuyện đó. Cổ nhân nói có chí làm quan, có gan làm giàu. Ông giàu có như vậy chắc lá gan phải to lắm, mà người gan lớn thì chắc dám làm những chuyện mà người thường không dám. Nếu thực sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bần đạo có thể giúp ông một tay.”

Ông Lữ cau mày, tỏ vẻ gắt gỏng.

“Ta không có thời gian nghe lão nói nhăng nói cuội. Ta có chuyện phải giải quyết. Lão đừng có làm phiền nữa.”

Lão đạo sĩ lấp lửng nói.

“Bần đạo thấ chuyện này rất hệ trọng, có thể làm xáo trộn gia đình của ông? Ông có muốn nghe ta nói vài lời không?”

“Vài lời ư? Nãy giờ nói nhảm chưa đủ sao?”

Lão đạo sĩ chép miệng

“Nếu ông coi mấy câu lúc này là nhảm nhí. Vậy bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi. Nghe xong, ông thấy thuận tai thì cho ta ít tiền, còn không thì coi như bần đạo nhiều chuyện.”

Đối Phương đã cố bám lấy mình như vậy, ông Lữ đành bỏ chút thời gian cho lão đạo sĩ.

“Được vậy thì nói đi.”

Lão đạo sĩ hắng giọng, nhìn sang phía quán phở bên đường.

“E hèm, Trời nắng quá, chúng ta có thể vào kia nói được không?”

Không đợi ông Lữ phản hồi, Lão đạo sĩ đã sách đồ nghề đi vào trong quán, thuận đường gọi liền hai tô phở gà, chỉ trỏ với chú quán một lúc, rồi cả hai cùng nhìn ra phía ông chủ Lữ. Lúc này ông Lữ đã rơi vào thế, nên ồn đành bước vào quán ngồi đối diện với lão đạo sĩ.

Chủ tiệm bưng hai bát phở nóng hổi, thơm phức, thêm ít rau sống bày ra trên bàn.

Ông chủ Lữ không hài lòng với thái độ của Lão đạo sĩ bèn nói.

“Lão tự tiện quá đấy, lão đói thì tự mình ăn đi gọi thêm cho ta một phần làm gì. Ta đã dùng bữa rồi, giờ sao mà ăn nữa.”

Lão đạo sĩ ăn uống tự nhiên, há miệng lớn, một hơi xúc nửa bát phở vào miệng. nhai nhồm nhoàm. Nuốt ực một cái rồi thở một hơi đầy sảng khoái.

“Bần đạo biết ông đã dùng bữa ở Hương Tình Quán, Nhưng một mình ăn thì sợ ông ngại nên mới gọi thêm một phần cho ông. Nếu ông không dùng vậy thì để bần đạo ăn nốt cho đỡ lãng phí. Vì đằng nào ông cũng là người trả tiền mà.”

Ông Chủ Lữ ngớ người.

“Sao cơ? sao tôi lại phải trả tiền?”

Lão đạo sĩ đưa tay ra dấu im lặng.

“Bần đạo ăn mặc rách rưới như vậy, thì lấy đâu ra tiền, lúc nãy đã bảo với chủ quán hai tô phở sẽ tính tiền cho ông rồi đấy.”

Ông Lữ nhìn cái bản mặt thản nhiên của đạo sĩ mà thấy tức anh ách.

“Ở đâu có cái lí đó.”

Lão đạo sĩ ăn xong tô phở đầu tiên, cảm thán.

“Cuộc đời này bất công thật đấy, Vị đại gia này có thể vung tay cho các cô hầu gái cả trăm quan tiền, vậy mà lại tiếc vài đồng lẻ bố thí cho lão đây hai bát phở sao?”

Ông Lữ hừ một tiếng.

“Tiền của tôi, tôi tiêu tiền thế nào cũng là việc của tôi, lão ăn thì ăn nhanh lên. Tôi không có nhiều thời gian ngồi hầu chuyện cả ngày với lão.”

Lão đạo sĩ vươn cánh tay gầy gò lấy tô phở còn lại trước mặt ông Lữ, sau đó há miệng ăn như con ma đói. Người thì gầy ốm, mà lúc há miệng ăn cảm tưởng có thể đút nguyên cái tô phở vào mồm của lão. Một miếng ăn hết bánh phở, một hơi húp hết nước lèo. Vậy là xong tô phở thứ hai. Lão đạo sĩ ợ một hơi, đưa tay xoa xoa bụng, mặt mũi nom có vẻ hài lòng.

Phía đối diện thì ông Lữ cũng vừa ăn no một cục tức.

“Phở cũng ăn rồi, giờ vào việc chính được chưa.”

Lão đạo sĩ gật gù,

“Phiền ông cho tôi xem đường chỉ tay.”

Ông Lữ đưa bàn tay trái ra trước mặt lão đạo sĩ.

“Đưa cả hai tay đi.”

“Tôi tưởng đàn ông chỉ xem bên trái thôi chứ?”

“Xem cả hai tay cho đầy đủ, tôi mới nói chính xác được.”

Ông Lữ đưa nốt tay còn lại lên bàn, hai tay để song song trước mặt cho lão đạo sĩ quan sát. Lão đạo sĩ vừa nắn vừa xoa, hết lật lại úp. Vừa xem, lão ta vừa nói.

“Nhà ông có một vợ và một con trai và một nửa đứa con gái, gia đình gọi là dư giả, không lo của ăn của để. Bàn tay này đã từng lăn lộn qua mưa gió trong thời gian dài, tuy nhiên sự giàu sang hiện tại của ông phần lớn đều do phúc phận bên nhà vợ ông để lại.

Ông Lữ chép miệng.

“Chuyện này tùy tiện hỏi ai đó là biết ngay thôi. Ông nói chuyện có nửa đứa con gái thì sai rồi. Tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất.”

Lão đạo sĩ lắc đầu.

“Không thể nào, chẳng lẽ tôi nhìn nhầm ư? Một người có khí chất như ông đây, ngày xưa không tòm tem gì ở bên ngoài đó chứ? Vợ bé… con riêng…?”

Ông Chủ Lữ cau mày. Giọng điệu gắt gỏng.

“Không có là không có, ông phán bậy bạ thế thì tôi khó mà tin lời ông được.”

Lão đạo sĩ chột dạ.

“Lão cũng chỉ dựa vào chỉ tay mà đoán vậy, mọi việc đều có nhân quả của nó. Những hạt giống được chôn ở rất sâu, đến mức chúng ta tưởng chừng đã quên đi sự hiện diện của cho tới lúc nó đâm chồi.”

Ông Lữ nhăn mặt.

“Lão có thể nói rõ ràng hơn không? cứ úp úp mở mở như vậy…tôi thấy khó chịu lắm.”

Lão đạo sĩ trầm ngâm.

“Trước đây Ông đã từng thề độc bao giờ chưa? Một lời thề độc kiểu như thiên lôi đánh chết, táng gia bại sản, chết không toàn thây, tuyệt tử tuyệt tôn…”

Ông Lữ lắc đầu lia lịa cho tới khi lão đạo sĩ nhắc tới “chết không toàn thây”. Hình ảnh ngày ông cưới bà Lữ đã từng thề như vậy.

“Có… Tôi có thề độc sẽ chết không toàn thây. Ngày xưa lúc cưới vợ đã từng thề trước mặt bố vợ và gia tiên bên ấy. Có vấn đề gì sao?”

Lão đạo sĩ ồ một tiếng như hiểu được vấn đề khúc mắc trong đầu.

“Chắc lúc ông thề là vào giờ ngọ phải không?”

Ông Lữ gật gù.

“Tôi cũng không nhớ rõ, chắc khoảng tầm đấy, chuyện này thì có vấn đề gì?”

Đạo sĩ gật gù.

“Có đấy, rất có thể ông đã thề độc vào giờ Thiêng. Như tôi đã nói, hạt giống đến lúc nảy mầm rồi. Chuyện ông đang định làm sắp tới sẽ liên quan tới lời thề năm đó.”

Ông Lữ thấy việc lão đạo sĩ lần mò được việc, ông từng thề độc trong quá khứ, điều này khiến ông khá ngạc nhiên, nhưng vẫn chưa thực sự tin vào tài năng của lão ta. Có thể lão đạo sĩ này chỉ đoán mò ăn may.

“Không thể nào, lời thề đó tôi vẫn nhớ như in, tôi biết mình đang làm gì và chắc chắn sẽ không vi phạm. Nếu chẳng may vi phạm thật thì, Tôi tin ông trời có mắt, người tốt ắt có phúc báo. Người làm việc ngay thẳng như tôi chẳng có gì phải sợ cả.”

Lão đạo sĩ gật gù.

“Ông biết được đạo lý như vậy thì thật đáng quý. Tuy nhiên ông cần lưu ý rằng Đức năng thắng số, nhưng không thể cải số. Nếu bần đạo đoán không nhầm, hiện tại ông đang gặp vấn đề liên quan đến phụ nữ phải không?”

Ông Lữ ngờ vực hỏi.

“Ông đoán được sao? Chắc là thấy tôi từ Hương Tình Quán đi ra nên nói vậy?”

Lão đạo sĩ cười nhạt.

“Tôi thấy đường sinh mệnh và gia đạo của ông có xuất hiện một biến số, thứ này sẽ ảnh hưởng tới gia đình và sức khỏe của ông. Theo như chỉ tay cho biết, Thời gian của ông không còn nhiều nữa, gia đạo cũng có thể bị phá nát không chừng.”

Ông Lữ hậm hực.

“Ăn nói xằng bậy. Tôi mời ông hai bát phở không phải để ông ngồi đó trù ẻo gia đình tôi. Nếu như không còn gì để nói, vậy thì từ nay, làm ơn tránh xa ra một chút.”

Lão đạo sĩ từ tốn đáp.

“Xin ông cứ bình tĩnh nghe tôi nói. Có phải ông đang muốn cưới vợ bé phải không.”

Ông Lữ cười khẩy.

“Vợ bé gì chứ? Nó một đứa chỉ đáng tuổi con của tôi mà thôi. Tôi thấy thương cảm muốn đưa nó về làm kẻ hầu trong nhà thôi. Chỉ là …”

Lão đạo sĩ tiếp lời.

“Chỉ là ông không biết vì sao mình lại làm như vậy? Nó không giống với cách làm cẩn trọng thường ngày của ông.“

Ông Lữ gật đầu.

“Lão nói câu này thì đúng, dường như tôi không còn chút lý chí nào, trong đầu không hạ quyết tâm, nhưng miệng thì cứ nói ra.”

Lão đạo sĩ vội đưa tay ra ngăn cản ông Lữ.

“Dù là vợ bé hay người hầu, thì người này xung khắc với vợ của ông. Tốt nhất không nên để hai người gặp mặt nhau. Và bản thân ông đừng nên tiếp xúc quá thân mật với người này, nhớ kỹ “đừng tiếp xúc quá thân mật.” Người đó sẽ gây họa cho ông đấy.”

Ông Lữ tỏ vẻ khó chịu

“Sao lúc nào ông cũng nói gở vậy? Không nói được chuyện gì tốt đẹp hơn à?”

Lão đạo sĩ cười đáp.

“Ba tháng sau, con trai của ông sẽ lấy vợ, nhưng đó là chuyện tốt hay chuyện xấu thì tôi không dám chắc. Chung quy thì hãy cẩn thận với đứa nhỏ ông định mang về nhà, tôi chỉ có thể nói được đến vậy thôi.”

Bạn đang đọc Vô Duyên Phốc Sư của Tang Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoctai99
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.