Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2217 chữ

Nguyên nhân khiến bệnh của ông chồng trở nên là do mối quan hệ của Thế Nhân và Thanh Nguyệt. Mặc dù bà không thích Thanh Nguyệt nhưng vì cô đã mang thai dòng máu nhà họ Lữ nên bà Lữ nhắm mắt cho qua. Bà cẩn thận dặn dò hai đứa con tạm thời cứ ở trên tỉnh tránh để ông Lữ nhìn thấy mặt, khi nào ông Lữ nguôi giận, nghĩ thông suốt, bà sẽ báo tin đón hai đứa về.

Bà Lữ đâu biết rằng đến cả cơ hội giận giữ trách móc, ông Lữ cũng không làm nổi nữa. Tối hôm đấy trời mưa rả rích, ông Lữ đang nằm trên giường, hơi thở đều đặn dần trở nên gấp gáp hơn. Những hình ảnh hôm đám giỗ, hiện về trong mơ, lúc ông cõng cái Xác của Xoan ra ngoài để chôn, thi thể trên lưng của ông bỗng dưng động đậy, hai cánh tay buông thõng của Xoan siết chặt lấy cổ ông Lữ, hay chân của cô quặp vào hông của ông. Nghe thấy tiếng ông Lữ ú ớ trong phòng một cô người hầu đứng túc trực bên ngoài vội mở cửa đi vào, Thấy ông vùng vẫy trên giường, cô hầu hốt hoảng chạy đi báo cho bà chủ.

Khi bà chủ Lữ cùng con trai Thế Nhân đi tới thì ông Lữ đã lăn ra khỏi giường, tay trái bị bẻ ngược ra sau, cánh tay và bàn tay co quắp không bình thường, phần đầu lệch hẳn sang một bên, miệng méo xệch, ú ớ không thành tiếng.

Bà Lữ hét lên, chạy tới ôm chồng.

“Trời ơi, ông.. ông làm sao thế này… Người đâu, mau đi gọi thầy thuốc, gọi thầy Cảnh đến, mau lên.”

Hai cô hầu chia nhau chạy đi gọi người, Bà Lữ lay lay chồng, rồi cùng con trai nhấc ông lên giường trở lại. Bà vợ liên tục vỗ nhẹ lên mặt gọi tên chồng, còn con trai cố gắng giúp cha mình duỗi thẳng cánh tay đang co quắp, Để ông nằm thoải mái Nhưng lạ quá, anh có không thể nào làm được, dùng sức nhiều thì sợ ông bị đau. Thanh Nguyệt cũng có mặt ở đó, nhìn ông Lữ run bần bật trên giường, cô không biết làm thế nào để giúp ông, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Thế Nhân, đưa hai tay nắm lấy bàn tay già nua đang run rẩy của ông Lữ.

Nửa đêm rồi, Làng Phương Quan không được ngủ yên, hai ba thầy thuốc, rồi Thầy Cảnh lần lượt đi tới nhà họ Lữ. Đối với tình trạng co giật của ông Lữ, hai thầy thuốc chỉ đành bó tay không giúp được gì. Riêng Thầy Cảnh nhìn cảnh tượng của ông Lữ mà sợ hãi ra mặt.

“Bà Lữ, ông nhà không phải bị bệnh đâu. Cái này là do ma quỷ làm đấy.”

Người trong nhà nghe vậy thì một phen náo loạn.

“Ông nói sao, là Ma quỷ à? Trong nhà tôi có ma à?”

Đám người hầu đứng sát lại với nhau, đưa mắt nhìn quanh căn nhà với vẻ sợ hãi.

Thầy Cảnh vội nói.

“Nhà có thứ gì kỵ tà thì mang hết lại đây, Muối, tỏi, cành dâu, lá bưởi… thứ gì cũng được. Bà Lữ thắp vài nén nhang, xin gia tiên phù hộ cho ông nhà.”

Thầy Cảnh không có đủ bản lĩnh để hàng yêu trừ ma, nhưng mấy thủ thuật chữa cháy tạm thời thì thầy có biết, trong lúc hoảng loạn thì lôi hết ra dùng một lượt. May sao có thể giúp cho ông Lữ qua cơn nguy kịch.

Nhà ông Lữ giàu nhất Phương Quan, mấy thứ Thầy Cảnh cần, người hầu nhanh chóng đem tới. Sau khi bà Lữ thắp mấy nén nhang cầu khấn trước bàn thờ, Thầy Cảnh bảo con trai Thế Nhân cởi áo ông Lữ ra, sau đó cầm mấy cành dâu quất mấy nhát lên người ông Lữ. Rồi lại nói hạ nhân đem nấu nước lá bưởi, dùng khăn nóng lau qua người ông Lữ.

Một lúc sau, ông Lữ không còn run rẩy, co giật nữa. Ánh mắt đã có thần trở lại. Tuy nhiên, mồm miệng vẫn méo xệch, cánh tay vẫn co quắp không được tự nhiên.

“Thầy cảnh, hình như có tác dụng rồi đó.”

“Nhưng sao, chân tay ông nhà tôi, mồm miệng…”

Thầy Cảnh thở dài.

“Không dám giấu bà, đạo hạnh của tôi thấp kém, không có bản lĩnh diệt trừ tà ma, Tối nay miễn cưỡng đuổi được vong ma đi. Nhưng ngày mai nó có thể quay lại. Bà nên tìm thầy pháp cao tay hơn giúp ông nhà, chứ tôi chỉ làm được đến vậy thôi.”

Bà Lữ đắp chăn cho ông chồng,nhìn ánh mắt của ông, bà Lữ an tâm được phần nào. Rồi bà quay sang Thầy Cảnh với hai ông thầy thuốc.

“Cảm ơn các thầy đã không ngại mưa gió, đêm khuya tới giúp nhà tôi. Trong nhà xảy ra chuyện, toàn đàn bà con gái chẳng biết phải làm thế nào”

“Bà chủ nói quá lời, ông bà ăn ở nhân nghĩa, có chuyện gì giúp được bà, bọn tôi sẽ giúp ngay.”

Thầy Cảnh thoáng nhìn thấy cô gái bên cạnh cậu con trai thế nhân. Thầy thì thầm vào tai của bà Lữ.

“Con nhỏ kia là ai vậy bà Lữ, trông có vẻ quen mặt.”

“Nó là con hầu của nhà tôi, nó bỏ đi một thời gian, hôm nay cùng con trai tôi trở về nhà.”

“Tôi thấy con nhỏ này có gì đó kỳ lạ, Nhưng không thể nói rõ là thứ gì, Bà Lữ hãy cẩn thận một chút.”

Bà Lữ khẽ gật đầu cảm ơn thầy Cảnh đã nhắc nhở. Những chuyện xảy ra gần đây đều có liên quan đến Thanh Nguyệt. Bà Lữ không thể làm ngơ được nữa, dù nó có đang mang thai cháu nội của bà, bà nhất định phải làm rõ thân phận của Thanh Nguyệt, trước khi cho phép nó làm dâu nhà này.

Mấy ông thầy lần lượt ra về, Đám người hầu được phép về phòng nghỉ ngơi, Thế Nhân và Thanh Nguyệt cũng được bà Lữ cho về nghỉ. Còn bà sẽ ở lại chăm sóc cho chồng. Ông Lữ gặp ác mộng, không dám ngủ nữa, hai mắt cứ đảo qua đảo lại như sợ hãi thứ gì đó. Bà Lữ thấy biểu hiện kỳ lạ của chồng bà bèn hỏi.

“Thế Nam… Có phải ông đang giấu tôi chuyện gì phải không?”

Ông Lữ lảng tránh cái nhìn của Bà Lữ, nhưng trốn mãi đâu được, bà Lừ đưa hai tay chặt đầu của ông, dùng ánh mắt kiên định của mình nhìn ông Lữ.

“Quả nhiên ông giấu tôi, Có phải chuyện liên quan đến Thanh Nguyệt. … Con bé là con riêng của ông ở ngoài… Thế nên khi thấy Thế Nhân muốn cưới nó… ông mới tức giận như vậy. “

“Anh em lấy nhau, lại còn có con nữa…”

Bà Lữ nghĩ vậy không giữ được bình tĩnh mà đập thùm thụp lên người ông Lữ.

“Trời đất thánh thần ơi, xem chuyện tốt mà ông làm kìa… Loạn hết rồi. Cái nhà này bị ông làm loạn hết rồi. Chả Trách, đám giỗ của thầy, lại phát sinh ra sự cố, hóa ra ở cõi trên, Thầy đã nhìn thấu tất cả…”

“Nói đi, ông giấu tôi chuyện đó phải không? nên ông mới bị trời đánh thánh vật ra bộ dạng này.”

Nghe Bà Lữ tự nói tự trả lời, gương mặt lúc nóng giận, lúc lại lạnh lùng nhìn ông. Tuy bà đoán sai hết rồi song ông Lữ cảm thấy rất áy náy. Ông cố mấp máy cái miệng méo xệch của mình.

“Gọi… thằng… phu xe… Lên tỉnh, mời Vô… Duyên đạo sư…”

Bà Lữ lau nước mắt, nghẹn ngào nhìn ông Lữ.

“Vô … Vô Duyên đạo sư là ai?”

Ông Lữ thều thào, khó khăn, rặn ra từng chữ.

“Vô duyên …đạo sư. Chỉ có ông ấy… Tôi muốn gặp ông ấy.”

Bà Lữ vuốt vuốt ngực của ông chồng.

“Được… được rồi, mai tôi cho người đi gọi.”

Ông Lữ gồng mình lên rồi thả lỏng, nhắm mắt lại giả vờ ngủ thiếp đi để tránh mấy câu hỏi của vợ.

Theo lời ông chồng dặn tối qua, bà Lữ sai người phu xe ngựa của gia đình tên lên tỉnh gặp người tên là Vô Duyên đạo sư. Trong ánh mắt của anh phu xe, thì ông thầy này quá nửa là người lừa đảo, nhưng vì bà chủ đã căn dặn nên anh phải lặn lội lên tỉnh để tìm người.

Vô Duyên đạo sư hàng ngày lang thang trên tỉnh, người qua đường thấy ông đã quen mặt. Nhưng bởi bản tính keo kiệt, ăn chùa, ngủ chùa của lão nên ít ai muốn kết thân. Lão đạo sĩ này cũng không muốn nhắm tới người nghèo, đối tượng của lão luôn là phú ông, thương lái, người có tiền. Bởi vì theo quan niệm hành đạo của lão, người có tiền thì gan to, gan to dễ gây chuyện rắc rối hơn. Có chuyện rắc rối thì người như lão đạo sĩ mới có cơ hội kiếm ăn.

Tuy nhiên không phải ai cũng có tật giật mình để lão đạo sĩ nắm được sơ hở. Văn Hổ là một tên du côn ở trên tỉnh, dưới trướng có một đám lâu la chuyên đi thu tiền hàng quán của dân buôn. Ngày này qua tháng nọ, thù hận mọi người đối với Văn Hổ càng lớn, nhưng chẳng ai dám động tay hay báo quan, bởi vì giống như cái tên Văn Hổ, tên này vai u thịt bắp, hung dữ như cọp, 17 tuổi bẻ gãy sừng trâu, 20 tuổi đánh tan mấy nhóm lũ du côn trong trấn, bắt chúng quỳ phục dưới chân. NGười dân tránh hắn như tránh tà.

Ngoại trừ một người không sợ trời không sợ đất như lão đạo sĩ.

Thấy Văn Hổ đi qua còn chủ động mời tên sát tinh này qua cùng uống trà.

“Chàng trai trẻ này khí chất hơn người, trời sinh thần lực. Mỗi bước đi đều như voi như hổ. Không phải tướng quân thì cũng là tướng cướp, hùng bá một phương.”

Văn Hổ nghe có người tâng bốc thì khoái chí lắm.

“Lào già mù này, biết ăn nói đấy.”

Lão đạo sĩ cười đáp.

“Đối diện với khí thế oai phong lẫm liệt này, dù là ai cũng không tự chủ được mà thốt ra những lời hay ý đẹp. Có điều…”

Đang cao hứng vì được tâng bốc, Văn Hổ thấy sắc mặt lão đạo sĩ trùng xuống, dường như có điều khó nói.

“Có điều làm sao? “

Lão đạo sĩ chầm chậm nói.

“Có điều,.. tài vật của cậu có được đều do trộm cướp mà ra, ác nghiệp trên người quá nặng, không tốt cho hậu vận sau này…”

Văn Hổ lạnh nhạt nói.

“Vậy à?”

Lão đạo sĩ khẳng định.

“Đúng thế… Tiền tài càng nhiều thì nghiệp càng nặng, chỉ bằng hãy giao hết chúng cho bần đạo để bần đạo gánh phần nghiệp này giúp cậu. Ta không muốn một chàng trai trẻ tương lai sáng lạng vì chút nghiệp báo nhỏ nhoi mà hậu vận đen tối.”

Văn Hổ cười lớn sảng khoái, lão đạo sĩ tát nước theo mưa cũng cười theo. Đột nhiên Văn Hổ đập bàn quát lớn.

“Hổ đây không sợ trời không sợ đất, lão tưởng mở miệng vài câu là hù dọa được ta sao?”

Lão đạo sĩ giật mình, mở mắt ra thì đã thấy một nắm đấm to lớn đang hướng tới mặt của mình. Lão ngả người nhảy phốc lên cao, liên tục bước lùi về sau chớp mắt đã cách xa Văn Hổ cả chục thước.

“Nghiệp chướng, không biết tốt xấu, bần đạo là đang giúp ngươi giải nghiệp, vậy mà ngươi dám ra tay đánh người.”

Văn Hổ đạp chân lên bàn, xắn tay áo.

“Ta dùng nắm đấm để kiếm ăn, chúa ghét hạng người mồm mép giảo hoạt như lão. Hôm nay ta phải xem, mồm của lão hay nắm đấm của ta lợi hại hơn.”

Lão đạo sĩ hừ lạnh.

“Tiểu bối vô tri, ta đáng tuổi ông cụ nhà ngươi đó, ta đánh với thằng nít ranh như ngươi thì còn ra thể thống gì? Ta không thèm lãng phí thời gian với ngươi nữa.”

Văn Hổ gầm lên.

“Lão đạo sĩ, có gan thì đừng chạy.”

Văn Hổ và đám lâu la của mình lao lên định tẩn cho lão đạo sĩ một trận thì lão đạo sĩ đã ba chân bốn cẳng chạy mất dạng. Tên sát tinh này hung hãn đuổi theo nhưng càng chạy càng thấy khoảng cách xa dần. Đuổi theo vài dặm cuối cùng gã cũng đành bỏ cuộc.

“Lão cáo già, Trốn cho kỹ, Đừng có để ta thấy mặt. Ta thấy lão ở đâu thì đánh ở đó.”

Bạn đang đọc Vô Duyên Phốc Sư của Tang Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoctai99
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.