Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sức mạnh của vận mệnh

Phiên bản Dịch · 1894 chữ

Giữa bầu không khí mang phong cách cổ xưa, Tử Thiến rón rén bước đi, chỉ sợ bản thân làm ồn đến nơi yên tĩnh này. Cô càng e dè, dáng vẻ lại càng buồn cười. Mặc dù là sống lại, nhưng Tử Thiến vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ sự tự ti ẩn sâu trong cô.

Có điều Tử Thiến lại để ý thấy sự khinh thường và hèn mọn không hề che dấu trên khuôn mặt Lan Lan. Đúng vậy, cô ta trước giờ vẫn luôn xem thường mình, thậm chí cũng khinh thường cả anh trai và người nhà, chẳng qua là muốn tiếp cận mình, muốn giới thiệu người kia cho mình nên mới tiếp cận nhà họ Tử mà thôi.

Dùng một câu lịch sự để nói thì mặc dù Tử Thiến bình thường từ dáng vẻ, gia thế cho đến vóc người, nhưng cũng bởi vì cô quá mức bình thường như vậy nên nếu muốn lợi dụng cô, giành được sự tin tưởng của cô, thậm chí khiến cô cam tâm tình nguyện trả giá tất cả mọi thứ là điều không hề dễ dàng. Chẳng qua kiếp trước Tử Thiến căn bản không nghĩ đến điều này, với sự ngốc nghếch và dây thần kinh thô của mình, hiển nhiên cô sẽ không chú ý đến âm mưu thực sự của đối phương.

Tử Thiến định thần lại, liên tục nhắc nhở bản thân: "Nhiệm vụ, nhiệm vụ quan trọng hơn, đến cả bản thân cũng biến thành một đống số liệu, đám người kiêu ngạo như các người không phải cũng chỉ là một đám số liệu thôi sao?" Nghĩ tới đây, Tử Thiến cảm thấy thoải mái hơn chút, không chỉ cơ thể không còn dáng vẻ buồn cười quê mùa như trước, tinh thần cũng trở nên phóng khoáng thoải mái hơn rất nhiều.

Bước qua hai tấm bình phong, Lan Lan đi lên trước, đẩy cửa trực tiếp đi thẳng vào, cánh cửa tự động khép lại suýt thì đập vào trán cô... Sự thực thì kiếp trước cô quả thật bị hai cánh cửa đang đóng lại đập vào trán, trở thành trò cười cho mọi người. Lần này cô vội vàng vươn tay ra giữ lại cánh cửa... trong lòng Tử Thiến chợt thấy nhẹ nhõm hơn, cuối cùng cũng không bị đụng vào đầu, chứng minh mình vẫn có cơ hội thay đổi quỹ đạo vận mệnh, nghĩ tới đây, cô lại khẽ thở phào một hơi, tự tin cũng tăng lên không ít rồi sải bước tiến vào.

Bố trí trong phòng cũng thanh tịnh trang nhã giống như bên ngoài. Một bàn trà đặt đối diện cửa sổ, bên trên có lư hương và bộ đồ trà. Bạch Mộ ngồi bên trái gần cửa sổ, Lan Lan dẫn Tử Thiến vào xong liền tự mình ngồi bên phải, đối diện với Bạch Mộ... trông như thể bọn họ mới là một đôi tình nhân đến đây hẹn hò. Tử Thiến không nhớ nổi kiếp trước nhìn thấy cảnh này tâm trạng của cô ra sao, bởi vì khi ánh mắt lần đầu nhìn thấy Bạch Mộ đã bị khuôn mặt tuyệt mỹ của đối phương thu hút mất rồi. Người đó khôi ngô, đẹp trai, nam tính hơn trong ảnh gấp nhiều lần. Tóm lại là dùng tất cả những từ ngữ hoa mỹ trên đời để miêu tả hắn cũng không quá.

Ngay giây vừa rồi, Tử Thiến cảm thấy trái tim mình không ngừng loạn nhịp, không hiểu sao lại có cảm giác muốn tới gần hắn, hoàn toàn thần phục hắn... Cô cắn chặt lưỡi, khôi phục ý chí, cô biết e rằng cái này có liên quan đến sự sắp đặt của vận mệnh. Mặt khác, đối phương quả thực rất xuất sắc, thế nen một người biết tương tư từ lâu mà vẫn chưa nếm thử cảm giác yêu đương như cô sao chịu nổi chứ...

Dẫu trong lòng Tử Thiến ngàn lần vạn lần nói với chính mình rằng không thể rơi vào vết xe đổ, nhưng bước chân lại không khống chế được vẫn đi về phía đối phương. Bỗng dưng, bước chân của cô ngừng lại do bị một cái bục trông giống băng ghế dài ngăn cản, cô cúi đầu... Kiếp trước Tử Thiến ngồi vào chỗ này, sau này mới biết đây là chỗ dành cho người hầu trà, nhưng cô là một người xuề xòa đơn giản, uống trà như uống nước lọc, sao biết được mấy thứ như trà đạo gì đó, vì thế không chỉ bị Lan Lan cười nhạo một phen, còn bị Bạch Mộ giễu cợt.

Được rồi, Tử Thiến không thèm quan tâm bọn họ nhìn mình ra sao, chỉ là cố gắng giảm bớt áp lực không cần thiết thôi. Tử Thiến lấy lại tinh thần, trực tiếp ngồi cạnh Lan Lan. Chỗ này vốn là dành cho hai người ngồi đối diện nhau phẩm trà, cho nên một người ngồi thì thoải mái, hai người ngồi lại hơi chật.

Dáng người Tử Thiến không cao, có điều cân nặng không ít, chỉ cần nhìn bảng thuộc tính là đoán được cô là một người đầu óc đơn giản, chân tay lười nhác nhường nào. Lần này cô vừa ngồi xuống đã chiếm hơn nửa chiếc ghế, cũng trực tiếp ép Lan Lan nhỏ nhắn đáng yêu ngồi lệch sang bên cạnh. Lan Lan còn chưa kịp tức giận, Bạch Mộ mới khẽ nhíu hàng mày tự cho rằng thật anh tuấn biết bao để biểu đạt sự chán ghét và bất mãn thì Tử Thiến đã cười tươi rói mở miệng: "Nghe chị Lan Lan nói rằng muốn giới thiệu một người bạn cho tôi, lẽ nào là anh ư? Xin tự giới thiệu, tôi tên là Tử Thiến, anh tên là gì?"

Bạch Mộ nhìn Tử Thiến, ánh mắt hiện lên chút ngạc nhiên, có điều lại mau chóng bị nét mặt khinh thường lạnh nhạt che lấp, giọng nói trầm lắng ôn hòa, mang theo khí phách trời sinh đã vậy: "Bạch Mộ, hạnh ngộ."

"À... hạnh ngộ, hạnh ngộ..." Tử Thiến suýt thì không kiềm chế nổi vươn tay ra bắt tay với đối phương, vội vàng kẹp chặt hai tay giữa đùi, cô khẽ cong lưng, cúi đầu xuống, bình tĩnh... bình tĩnh... Hắn ta đến là để đùa bỡn mình, hắn ta sẽ hại chết mình... Tử Thiến không ngừng lặp đi lặp lại mấy lời này trong đầu nhằm củng cố tâm lí của bản thân. Rốt cuộc thì tất cả mọi suy nghĩ đều lắng lại, hiện giờ đầu óc Tử Thiến cực kỳ tỉnh táo, bỗng nhiên lại cảm thấy khi nãy mình thật là ngốc. Có điều như thế cũng chẳng sao, dưới con mắt bọn họ, đó mới thực sự là cô.

Bạch Mộ tiếp tục dùng giọng nói cuốn hút mê hoặc chết người của hắn nói: "Còn chưa biết phương danh của tiểu thư? Đây là nơi hẹn do Hà tiểu thư nói muốn giới thiệu một thiếu nữ dịu dàng lương thiện cho tại hạ, lẽ nào là cô nương?"

Tử Thiến vừa định nói chuyện, chợt ngừng một lát, cúi đầu, ánh mắt tỏa sáng: "Đúng vậy đúng vậy, đúng là tôi."

Bạch Mộ nửa tin nửa ngờ nói: "Nếu vậy, cô Thiến đối đãi với bà mối của chúng ta như vậy có hơi không ổn nhỉ."

"Phải rồi, phải rồi." Tử Thiến liên tục nói, vốn từ ngữ của cô ít ỏi, đành trực tiếp lôi mấy câu trong trí nhớ của kiếp trước ra. Có điều, sau đó cô lại bỏ thêm một câu, nghiêng đầu nói với Lan Lan: "Lan Lan, thật sự cảm ơn chị, Bạch Mộ thật đẹp trai, em thích lắm, được rồi, chị có thể đi rồi, em nhất định sẽ nói lời hay với anh trai em giúp chị."

"Em... hai người nói chuyện đi, còn không phải là vì chị lo lắng cho em sao, không việc gì, chị ngồi đây cũng sẽ không gây trở ngại cho hai người đâu." Ngực Lan Lan phập phồng lên xuống, chỉ có điều khóe mắt lại liếc nhìn ánh mắt hờ hững của Bạch Mộ, ngữ điệu bỗng chốc thay đổi một trăm tám mươi độ.

Lúc này Tử Thiến đã hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, sao lại không nhìn ra trò mèo của hai người này? Có điều quan hệ của hai người này, với trí óc "siêu ngu ngốc" như cô cũng nhìn ra được. Hai người đó không thể chỉ là quan hệ "người yêu", chính xác mà nói thì là Lan Lan ái mộ và thần phục Bạch Mộ nhiều hơn, Bạch Mộ chiếm vị trí chủ đạo. Nghĩ tới đây, Tử Thiến lại nghĩ đến cảm nhận trong lòng mình lúc trước... Hiss, cô thầm hít một hơi lạnh, trời ạ, lúc nãy nếu không phải là do cô kiềm chế cảm xúc trong lòng, không chừng giờ cô đã giống như Lan Lan, hoàn toàn rơi vào quỹ đạo vận mệnh như kiếp trước rồi.

May mắn, quả thực vô cùng may mắn, cuối cùng cũng qua được một cửa này. Tử Thiến nghĩ lại mà sợ, cho nên cuộc nói chuyện tiếp theo cô tập trung tinh thần cao độ, chỉ sợ lỡ một cái là bị người đàn ông tuấn mỹ này cuốn hút.

Lúc Tử Thiến tới đã là 11 giờ, không qua bao lâu liền đến giờ ăn cơm. Tử Thiến theo bản năng nhìn đồng hồ, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dựa theo trí nhớ kiếp trước của cô, hình như vì mình nhất kiến chung tình với Bạch Mộ, cho nên đối phương không ngồi được bao lâu đã phóng khoáng rời đi, cũng không ăn cơm ở đây, cho dù lúc đó mình đã khát vọng sẽ được ở chung với nam thần nhiều hơn một chút. Mà lúc này, Tử Thiến chỉ ước gì đối phương mau mau rời đi, tránh cho mình vừa lơ là lại bị đối phương mê hoặc.

Mặc niệm trong lòng: hết giờ rồi...

Cứ như là đã đặt chuông báo thức, Bạch Mộ quả thực đứng dậy, cơ thể cao lớn tỏa ra hormone nam tính cường tráng, khiến cảm xúc vừa mới bình tĩnh lại của cô thiếu chút nữa lại được thể xuân tâm nảy mầm, "Mau đi đi, mau đi đi, mau đi...."

Ngay khi Tử Thiến nghĩ đối phương sẽ tiếp tục tiến hành theo quỹ đạo vận mệnh khi trước, Bạch Mộ lại ngoắc tay gọi bồi bàn, "Đem ba phần đồ ăn đặc sắc của quán ra."

Cơm trưa? Chẳng lẽ phải phải ăn cơm với người đàn ông đẹp như yêu tinh này ở đây sao?

Rột rột! Đúng lúc này, bụng cô chợt sôi ùng ục. Thôi bỏ đi, cứ coi như là đang rèn luyện tâm tính của mình vậy, nếu không thể đối mặt với ngày đầu tiên trọng sinh này, về sau đừng nói đến cái gì mà nghịch tập với chả không nghịch tập nữa, dứt khoát để không gian Chủ Thần kia thu linh hồn của mình luôn đi cho rồi.

Bạn đang đọc Vô Hạn Nghịch Tập (Dịch) của Thục Tiêu

Truyện Vô Hạn Nghịch Tập (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạnMạn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.