Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôi Diễn Băng Thuốc Mê

Tiểu thuyết gốc · 2003 chữ

Hải Tặc thế giới.

Mobidisk thuyền.

Lúc này trời cũng đã tối, bóng đêm vắng lặng bao trùm cả vùng biển rộng, hương vị mặn nồng của biển cả được từng cơn gió phát ngang cho ta cảm giác thoái mái tự do.

Chí nam nhi chính là tự do tự tại trên vùng biển này, Tân thế giới.

Trên bong tàu, Râu trắng thân ảnh to lớn hiện lên, hắn cùng ghế dựa của chính mình đang thoái mái thưởng thụ biển về đêm.

Người ngoài nhìn vào có thể nói như thế, nhưng chỉ có râu trắng biết, hắn hiện tại đang vô cùng chấn động mà tại Chat group lặng xuống nước xem tin, ánh mắt hiện lên vẻ run động chưa từng có.

Đám con trai của hắn thấy được cảnh này chắc rẳng sẻ cả kinh há hốc mồm a.

Rốt cuộc cả mấy năm sống chung, trong mắt bọn hắn Râu trắng tựa như một cái định hải thần châm, không cách nào bị sô đẩy, một cái nam nhân mạnh nhất thế giới, chưa từng lúc nào họ thấy lão cha biểu hiện ra rung động như này biểu lộ.

Rất lâu sau, Râu Trắng mới bình tĩnh lại nội tâm yếu ớt, hắn lui ra chat group với vẻ mặt vẫn còn ngời ngợi vẻ khó tin.

Vốn dĩ là như thế bộ dáng, ai cho dù nói ngươi chỉ là một hạt nhỏ nằm trong một khỏa tinh cầu rộng lớn, thậm chí khỏa tinh cầu này chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trong cái thế giới rộng lớn vô biên kia.

Khi đó ngươi sẻ biết đến chừng nào chấn động, huống chi là một cái người thời đại trước như Râu trắng, đây đối với hắn như đang ở thời chiến quốc bổng nhiên xuyên qua hiện đại thành thị vậy.

Nội tâm bị trùng kích là chuyện bình thường.

Tay nắm chặc lại, Râu trắng thâm thúy ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm, tựa như muốn tại ánh mắt cùa chính mình từ đó nhìn thấu ra bên ngoài vậy, không khác gì bộ của Madara bên kia.

Nhưng nếu có thể dễ dàng như thế mà nhìn ra ngoài, thì những người khác đây cần đột phá cảnh giới mới mà thoát ly thế giới của mình, cái này nghĩ cũng đừng nghĩ, vô bổ.

Lại một hồi lâu, râu trắng mới lấy lại tinh thần, hắn môi có hơi vểnh cao.

"Marco, tới đây ta bảo.".

Đối với hành động này, ai cũng không có gì bất ngờ, con người khi lâm vào rồi rắm thời điểm thường sẻ cùng một người thân để bài tỏ nội tâm, Râu trắng rốt cuộc cũng là nhân loại.

Rất nhanh ngọn lửa màu xanh lam bùng lên, phượng hoàng ngáo Marco xuất hiện, với gương mắt không thể nào có thể buồn ngủ hơn.

Tuy thân hình thấp bé, so với râu trắng cũng chỉ bằng 1 phần 5 độ cao, nhưng khi mở mắt thấy người này mấy ai cũng không thế khinh thị.

Với máy đầu dứa tóc vàng, gương mặt buồn ngủ bất cần đời, làm cho người người khiếp vía.

Bởi vì đơn giản, hắn có danh sưng phượng hoàng marco, đội trưởng đội một cũng là đội trưởng mạnh nhất chỉ dưới bố già trong băng hải tặc Râu trắng, uy danh hiển hách.

"Lão cha, ngài kêu ta có việc gì a, trời cũng đã tối rồi.".

Marco xoa đầu, mặt mài ủ dột của việc vừa tỉnh dậy, ngáp một tiếng hắn mang lên tia oan trách nói:

Râu trắng miệng co quắp, khá lắm con trai, ngươi vì ngủ thôi mà oan trách lên lão già ta đây ư, cũng nên cho ngươi nếm chút đau khổ nha.

"lạp lạp, cũng không gì, ta chỉ muốn kêu ngươi lên đây ngắm trăng trò chuyện một chút.".

Không trách cứ lại chút nào, Râu trắng miệng cười nhẹ nói.

"Ngắm trăng??Trò chuyện.".

Chấm hỏi ? chấm hỏi??

Marco nhất thời ngơ ngát nhìn sang râu trắng, bộ dáng rất im lặng.

Marco: Ngươi làm bố ta hơi lâu rồi đấy.

Lão tử đang ngủ ngon người liền kêu lên đây, nói là cũng ngài nói chuyện ngắm trăng.

Ngắm cái đậu xít!!!

Tm thấy lão tử mặt ngáo liền tưởng rằng ta không sinh khí ư, dcmxxxxxx.

Bất quá, trong lòng bất mãn nhưng Macro vẫn ngồi lại, nể mặt lão cha ngươi ta mới ngồi lại a, người khác làm như thế ta thật sự đem hắn ném xuống biển.

Nhưng hắn vẫn hiểu rõ lão cha mình, rốt cuộc là có chuyện gì hắn lại phải chi sẻ với mình, chẳng lẻ...

Nhất thời, marco nghĩ đến một khả năng, hắn ngợi ngợi nhìn râu trắng vẻ mặt già nua dần dần nghĩ tới một khả năng.

Trong lòng nhất thời nâng lên một nổi súc động, chẳng lẻ lão cha không thật sự gánh nổi nữa.

Là bác sĩ trong băng, Marco rất rõ tình trạng của cha mình, nên hắn mới có thể ngờ tới như thế.

Đáng tiết hắn đã sai.

Râu trắng nở nụ cười nhìn Marco, nói: "Hôm nay a, ta bị người cho mắng một trận, nói ta là cái ngu ngốc người, tầm mắt hạn hẹp.".

Không khí động lại, khó xử lan tràng, ba chấm hiện.

Marco ngồi bên đang súc động trực tiếp tiêu biến trong ba giây, hắn tại chổ hóa đá nhìn lão cha hắn.

Lúc này, Marco trong đầu co ngàn con nê mã lao nhanh, miệng không nói nên lời.

Marco: Thảo, ngươi đang đùa lão tử??mặt nóng.

Con trai cạnh bên không nói gì, râu trăng cũng vì giữ thể diện nên cũng không nói gì cả.

Và một bầy không khí lúng túng lan tràng.

Không nhìn được, Marco phá tan đi bầu không khí, trực tiếp rút dao gâm phía sau.

"Là thằng cờ hó nào dám nói như thế, con đi chặc hắn ngay.".

Tuy trong lòng muốn nổ, nhưng là con trai Marco vẫn giữa đạo hiếu thuận, dù sao cũng là lão cha mình.

Nhưng bực tức này lão tử không thể nhịn, đúng ta chính là kiếm đến Jozu trò chuyện nhân sinh.

Jozu đang mê ngủ còn không biết chính mình đã là mục tiêu.

"Ngươi đánh không lại hắn.".

Là một người biết nhiều thông tin như vậy về Chat group làm sao có thể là một người yếu được, trong mắt râu trắng là như thế.

Bất quá, đối với máu liều nhiều hơn máu não Marco thì không có gì ngại cả, một từ thôi chính là mãng.

"Không quan hệ, con nhận định đem hắn treo lên đánh.".

"Ha ha, cái này không quan trọng, hắn nói với ta tầm mắt ta quá nhỏ, cái không thể tưởng tượng hay tận mắt nhìn tới còn rất nhiều.".

Không do dự, Râu trắng đem hết những gì hôm này Võ Quân giảng, nói ra.

Nhưng Marco mặt đầy là sương mù, lão cha đang nói cái quái gì thế, nhưng đột nhiên hắn chợt nhớ tới một người.

"Lão Cha, chẳng lẻ ngài đang nói đến tên Roger sao.".

Theo Marco thì chỉ có One piece của roger, lão cha mình mới không thể tận mắt thấy được mà thôi.

"Không không, Roger còn chưa đến nổi đó, hắn nói với ta: ngươi đã biết nơi ngươi đang đứng đang ở là một khỏa tinh cầu chưa, ngươi có nghĩ tới mình bước ra ngoài các chòm sao kia chưa.".

Râu trắng mĩm cười, nói hết ra.

Nhưng khi nghe như thế, Marco tràng đầu ngẩn ngơ.

"Làm sao có thể, nếu là một tinh cầu chúng ta sao có thể đứng lên đó được, còn bước ra ngoài kia vần sao phải cần bao nhiêu vĩ lực, chuyện này khẳng định là không thể nào.".

Marco khiếp sợ nói, hắn tuy ngáo như đầu óc suy tư vẫn rất rõ ràng.

"Cô lạp lạp lạp, ta đúng thật là tầm mắt hạn hẹp a.".

Khi thấy được marco phản ứng, râu trắng đột nhiên nhận ra gì đó, hắn cười lớn.

Vào lúc nãy, hắn rất có thể cũng chỉ là tầm mắt hạn hẹp, nên mới có thể khiếp sợ tựa marco a, bây giờ hắn đã tin được phần nào lời nói trong chat group.

"Tới, Marco lấy ra cho một trái ác quỷ ra đây.".

"Di??".

Đột nhiên lão cha làm ta không hiểu gì a, bất quá tuy nghi hoặc nhưng marco cũng đi vào trong lấy ra.

Nhưng khi vừa đưa vào tay râu trắng, rất nhanh trái ác quỷ đột nhiên biến mất trong sự khiếp sợ của Marco.

Sau đó trước mắt hiện lên một dòng thông báo ảo.

[Tích, ngài gửi một hồng bao cho ta không thể thôi diễn.]

.......

Trong phòng trọ nhỏ.

Võ Quân biểu tình chờ mong nhìn cái nhỏ đồng hồ, đếm ngược từng giây lên trên, bộ dạng tựa như đang chờ đợi thời gian đến.

[Keng, ngài Lục bạc đã thôi diễn thành công, xin kiểm tra và nhận .].

"Tới tới tới, hắc hắc hắc, bảo bối của ta.".

Kích động nhất thời, Võ Quân nhanh chóng nhận lấy bảo bối của mình ra.

Óng ánh màu bạch kim mê người, khi vừa lấy ra ánh sáng chói lóa mù mắt Võ Quân.

"Mẹ nó, tới đây xem lão tử.".

Võ Quân tựa như thằng ngáo, lấy kiến đen đeo lên, một cây kẹo ngậm vào, phía sau khoác lên áo vét đen, ngênh ngang tư thế đứng giữa phòng.

Hắn tay cầm khẩu lục bạc giơ lên, gương mặt nâng cao bộ dáng nhìn người bằng nữa còn mắt.

"Phằng."

Miệng bấp mội một cái hô lên, ngón tay bóp cò, một bộ xã hội đen bắn người.

Phải nói rất là ngầu, cho đến khi nhìn về phía dưới một cái quần xà lỏn bông hoa.

Võ Quân: Phi, lão tử là đang quay phim nữa người.

"Mẹ nó, một từ thôi: soái bạo.".

"Chụt chụt chụt.".

Nam nhân nào không có ước mơ đến, toàn thân vét đen, râm đen kính mắt, móc ra khẩu lục bạc mà ầm ầm bắn phá.

Mụ nó, tay ta cầm lục bạc, chính là soái hơn đối phương nữa đường rây.

"Ân, phải thôi diễn thêm một ít đạn nha, súng không đạn liền súng tịt ngòi.".

"Hệ thống, cho ta thôi diễn.".

[Keng, ký chủ có yêu cầu gì xin hãy mô tả.].

Xoa đầu suy nghĩ nữa phút, đột nhiên Võ Quân sáng rực lên tựa như đang bốc hỏa, miệng nở nụ cười tà mị.

"Thôi diễn cho ta một băng đạn vô hạn tương ứng của lục bạc a, khi bắn trúng không thể gây xác thương, nhưng người bị bắn trúng tức khắc gây ngủ ngay 3 giờ đồng hồ cho bất kỳ ai trúng phải.....".

[Keng, yêu cầu đã được thôi diễn xử lý, xin ký chủ hãy đặt tên cho vật phẩm.]

"Băng thuốc mê a.".

Xoa càm một lúc, Võ Quân mới dựa theo bình thường mà nói, đặt ngưu bức cũng chả làm gì.

[Keng, thời gian thôi diễn 18 giờ, xin ký chủ hãy chờ đợi.].

"Cả nữa ngày luôn sao, cũng không tồi."

Theo Võ Quân thì chắc là do vô hạn đạn tác dụng nên thôi gian thôi diễn có chút lâu a.

Tiếp đó,....rồi Võ Quân lại lâm vào tình trạng không biết làm gì, hắn mặt chán tường lăn qua lăn lại trên niệm, còn khẩu lục không đạn cũng chả làm trò gì nên trực tiếp bị ném qua một bên.

Cái này là rảnh rỗi xin buồn chán a.

Đột nhiên trong đầu Hắn vang lên thanh âm thông báo, biết là Chat group thanh âm, đang tẻ nhạt nên hắn nhanh chóng vào ngay.

Bạn đang đọc Vô Hạn Thôi Diễn Trên Tay, Ta Gia Nhập Vào Chat Group sáng tác bởi cmmmmm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cmmmmm
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 192

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.