Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ Nó, Uy Lực Mạnh Như Thế

Tiểu thuyết gốc · 2019 chữ

Đang hậm hực một cái thì Võ Quân vẻ mặt cứng đơ, khi nhìn vào chat group tiếp nối tin tức bên dưới.

Đúng vậy, chưa để Võ Quân nhận ra thì hàng chục tin tức tại bên dưới nổi lên, xoát bình cả khung.

Bố Già Thiên Hạ: "Ho khang, lão phu vừa đi uống ngụm nước quay lại, mọi người vừa nói gì a?? lão phu vừa cảm giác được ai muốn tặng quà cho ta ài."

Vong Quốc Chi Quân: "Trẩm giống hệt như thế a, ta đang lên triều thì đột nhiên cảm nhận từ trong tâm có thứ gì kêu gọi ta nhận hồng bao."

"Vào xem chat group, @ Ta Không Thể Thôi Diễn, tiểu huynh đệ, ngươi thật sự quá có lòng.".

Bố Già Thiên Hạ: "@Ta Không Thể Thôi Diễn, là ngươi hảo huynh đệ, ngươi thật sự là cái người tốt a, lão phu nhận người huynh đệ này rồi, nếu có thể đến tân thế giới ta khẳng định mời ngươi uống rượu.".

Nhìn một màn này Võ Quân sắc mặt đen, ngàn chữ mmp từ trong hắn muốn bộc phát.

Có chuyện tốt liền là kêu huynh gọi đệ, ta có kiểu huynh đệ như người đã làm thịt hắn từ lâu rồi.

Cẩu thí nó, đám già này quá không có mặt mũi, vậy mà hợp lại khi dễ lão tử, a phi.

Đầu tiên là ngươi, Râu Trắng, Ngươi mẹ nó là đi uống ngụm nước, uống nước biển sao?? ta tin ngươi liền có quỷ, già mà không biết xấu hổ, khẳng định trực trông chờ chặt nhạnh đến chổ tốt.

Còn ngươi, Doanh chính, uy nghiêm đế vương đâu, ngươi mẹ nó quên đi mình là thiên cổ hoàng đế luôn rồi sao??? Mặt mũi đều không cần, một đám già mà không biết ngượng gia hỏa.

Mọi người: Ngượng ngùng thứ này có thể lấy ăn sao??? mặt mũi có thể mạnh lên sao???

Võ Quân: " Rất Im Lặng!!"

Chửi bậy một hồi Võ Quân cũng thôi đi, đối với dám này không biết sấu hổ gia hỏa thì chỉ là đàn gảy ta trâu mà thôi.

Kỳ thực đám này đều là một dàn âm bức, lợi ít lớn thì mặt mũi đều có thể vứt, dù sao mặt mũi cũng không thể ăn được.

Tại trong chat group này không có cái gì mặt mũi mà để nói cả, đều là lợi ích đặt lên đầu hắc thương nhân.

Tỷ như Râu Trắng.

Quả không hổ danh là tứ hoàng của biển cả, Râu Trắng ngươi đàn ông mạnh mẽ nhất, già như không ngốc, đều là lão âm bức cấp tồn tại, mỗi nước đi đều tính toán cẩn thận.

Nhất là tại trong chat group hung hiểm này, sảy tay có thể lọi hố bức cứ lúc nào không hay.

Biết được Võ Quân có quan hệ với chat group, hắn liền không cân nhắc đến chuyện trước kia, lời mắng hóa bình thường mong giản hòa một chút.

Ngươi ta chính là có quan hệ với chat group đại lão, bình thường không nòi gì cũng thôi đi, hiện tại Võ Quân nói muốn giản hòa một chút, lý nào không thuận cái mà làm.

Chính hắn một cái tiểu lưu manh đầu mục có gì để cùng người ta so đo, lúc trước bị hố đi trái ác quỷ cũng chỉ là đồ vật bình thường, chính mình cũng được người ta chỉ điểm chức năng chat group, xem như vui vẻ trao đổi.

Hiện tại người ta cũng chỉ muốn giải hòa quan hệ, thậm chí còn đại khí tặng lên thêm chút quà cáp, cái này chính mình không thuận nước đẩy thuyền thật sự là ngu ngốc đâu.

Làm người phải biết nhìn đại cục, biết tiến biết lùi mới thật sự làm nên đại sự.

Dâm ba cái chuyện nhỏ nhặt cũ rít bỏ qua a.

Sự thật: Cái củ lạc nó, ngươi ta có đại lão chỗ dựa, lão tử muốn đi ôm đùi.

Lúc này Tại trong chat group cũng không có đừng lại, hai người còn lại cũng lộ diện, nói giởn, chuyện tốt như này sao có thể thiếu mặt bọn họ.

Uchiha Múa Vương: "Nếu ngươi đã có lòng, bản tọa xin nhận một muỗng a!!!".

Vô Sĩ Lão Đạo: "Người đời nói, cự tuyệt không bằng đồng ý, rất là thất lễ với người đồng đạo, vậy không còn cách nào khác bần đạo cũng xin nhận lễ, để đạo hữu có thể vui lòng."

Xem xong tin tức Võ Quan xém té ghế, hắn đầu trong lúc nhất thời có 1000 con mẹ nó ngựa ô lao nhanh qua.

Võ Quân: Một đám vô sĩ hạng người, ở chung bầy với bọn ngươi là bản đại gia ta đời này vết nhơ, thật sự không còn gì để nói, quá súi quẩy.

....

Lúc này, tại ngoại giới, Võ Quân nằm trên ghế dựa nhắm mắt lại lâm vào suy tư.

Tuy mắng rất hung nhưng hồng bao vẫn là phải phác, kéo một chút liên kết dễ dàng làm việc sau này.

Xem như thả con cá bắt con tôm hùm a.

"Vậy, phát hồng bao gì bây giờ.".

Võ Quân đau đầu, chính mình thế giới nào có thứ gì siêu phàm đồ vật a, ngoài mấy món của hắn thôi diễn ra cho bản thân, nào có những thứ khác nữa a.

"Chẳng lẻ đem cho bọn họ mấy cái nữa bộc".

Bất chợt, Võ Quân nỗi lên ý nghĩ bậy bạ, nhưng rất nhanh sau đó hắn đem ý nghĩ đó xóa đi không còn một mãnh.

Cái khác thì có thể nhưng nữ bộc thì không thể nào, mỹ nữ là để chính mình phục dụng không cho ai khác cả, các nàng không phải là vật phẩm, mà là nảy hương bên lão tử a.

"Ta, Võ Quân thề không đem nữ bộc giao cho đám kia vô sỉ hạng người, các nàng chính là vì ta mà phục vụ.".

Võ Quân đại nghĩa lâm nhiên nói ra, nhưng xem kỹ lại phát giác tựa hồ có không đúng chổ nào đó.

"Vậy bây giờ phải đưa thứ gì a??"

[Keng ! Ký chủ lôi cầu thôi diễn thành công, thỉnh kiểm tra và nhận.].

Đang lúc Võ Quân vò đầu bức tay thì hệ thống vang lên thanh âm, cái này thanh âm cũng đột nhiên làm hắn mạch suy nghĩ thông suốt.

"Đúng nga, Chính mình vì cái gì không nghĩ ra đâu, cho bọn họ xem thế nào là khoảng cách thế hệ a.".

Thông não một cái, Võ Quân Lấy điện thoại ra, tìm tòi một chút, rồi hắn nhanh chóng tại đám kia shop vip online đồ vật cho một bao quét sạch, nhìn kỹ lại có thể thấy đa phần đều là danh mục ăn vặt cùng sách vở.

"Rồi sẻ cho các ngươi xem thế nào là giảm chiều không gian đả kích."

Một hồi lâu Võ Quân mới xong, hắn bỏ điện thoại ra nở nụ cười, lẩm bẩm vài cái rồi lại ôm vào lòng mỹ nữ mà hưởng thụ buổi trưa thời gian.

....

Trời ngả về chiều, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu trên dòng sông, tạo nên từng tia sáng lấp lóe phản chiếu.

Lúc này thân ảnh một cái thanh niên xuất hiện trên bờ sông trống trải, hắn cẩn thận cảm giác một cái xung quanh, không phát hiện ai hay là không có máy quan sát gì mới yên lòng mà tiếp tục đi.

"Để bản đại gia thử xem, sức mạnh của nhất giai thất tinh sẻ như thế nào lực lượng.".

Thanh niên nhìn bờ sông rộng gật đầu một cái, biểu thị hài lòng về sân bải này, nhưng hắn nào có biết về sao hắn nhận ra mình ngu như nào.

Hiện tại rất muốn thử xem sức mạnh bản thân như thế nào, rốt cuộc chính hắn cũng không rõ mình đã đạt đến trình độ gì, dù là hệ thống có nó ngưu bức lên như thế nào??

Ba ngày qua sức mạnh hắn đã tăng lên không ngừng qua mỗi giây, nhưng hắn chưa bao giờ khảo thí thực chiến nên vô cùng mơ hồ.

Bây giờ, lặng lội ra tới nơi đây để xem thử một chút mình rốt cuộc đã bá đạo như nào rồi, về còn tính toàn đi trang bức.

"Hỏa cầu.".

Vận dụng theo phương thức suy diễn của hệ thống, thanh niên trong lòng bàn tay dần dần lấy nén lại linh hồn lực sau đó ngưng tụ tạo ra một quả cẩu lửa.

Đường kính to bằng cả một bàn tay tựa như một quả bóng thu nhỏ lại vài phần, hỏa cầu này tuy nhỏ con nhưng tỏa ra nhiệt lượng phừng phực nóng rực, nó làm không khí xung quanh dần dần tăng nhiệt độ lên cao.

Nuốt nước bọt một cái, thanh niên phất tay một cái, ném thẳng hỏa cầu về hướng giữa lòng sông.

Ngay tức khác, hỏa cầu như được điều khiểu bắn thẳng ra lòng sông với tốc độ nhanh chóng, mặt nước xung quanh gánh chịu nhiệt lượng tỏa ra từ hỏa cầu mà sèo sèo bốc hơi.

"Bạo.".

Miệng nâng lên, thanh niên cắn răng mà hô lên một cái.

Ngay tức khác một màn đỏ rực phừng lên xung quanh, một cái bán cầu màu đỏ bộc phá cực mạnh ra ngoài phạm vi cả chục mét hai bờ sông, nó phồng lên cao lên tận mấy mét trên không.

Đang đứng trên bờ sông chờ đợi thanh niên, mặt thấy vụ nổ vòng to như thế sắc mặt liền đại biến.

"Không tốt.".

Dưới linh hồn cường đại cùng cơ thể không tồi, hắn nhận thức được nguy hiểm trực tiếp quay đầu mà chạy đi.

Đáng tiết chưa được hai bước thì hắn đã cảm nhận được như thế nào là uy lực của hỏa cầu nổ dưới nước.

"ẦM.....".

Trong không gian đang vắng lặng, một tiếng nổ tựa như pháo đại vang lên như chói bên tai, tâm thần cảm giác không ổn nhưng thân thể quá yếu nên thanh niên trở nên bất lực.

Một cổ dư chấn kèm theo sau vụ nổ cũng không ngồi yên mà mạnh mẽ vọng ra xung quanh, không sai một ly, nó trực tiếp nện thẳng vào cái kia bờ vai đang quay chạy đi.

Ách.

Như một trái bánh, Võ Quân dưới cơn sóng dư chấn mạnh mẽ ngã lộn nhào xuống bải cỏ, thậm chí còn lộn ra vài vòng ma sát dưới mặt đất.

Cuối cùng cũng được dừng lại tại một hóc đất, hai mắt hắn nhắm chặc gương mặt hiện lên đau đớn, toàn thân bụi đất cùng vết thương thẩm đỏ, tựa hồ hắn đã bất tỉnh nhân sự tại chổ.

Gió nóng từ màu đỏ bán cầu siết sao thổi phừng ra đập thẳng vào mặt thanh niên đang bất tỉnh, gương mặt cùng tay chân bên trên của hắn đỏ ao vì nhiệt lượng cực nóng.

Mười giây sau, bán cầu màu đỏ biến mất, giữa lòng sông một khối không khí bốc hơi phừng lên, tạo ra một mãnh xương trắng xóa bao khỏa một khoảng sông.

Lòng sông vẫn chưa để yên, sóng lớn được tạo ra ngay sau cơn dư chấn của hỏa cầu biến mất, nó đập ầm ầm tràng vào hai bên bờ.

Đập ập vào thanh niên đang bất tỉnh, trực tiếp cho hắn ước như chuột lột.

Một cú chơi ngu cứ thế trôi qua.

Nhân vật chính làm ra vụ này của chúng ta dươi sự nhận thức của linh hồn lực, cũng nheo mài tỉnh dậy trong sự đau đơn của cơ thể đầy thương, hắn mặt có chút hốt hoảng nhìn lớp xương trắng xung quanh.

"Mẹ nó, uy lực mạnh như thế!!".

Võ Quân thanh âm hơi hơi run rẩy thốt lên.

Bạn đang đọc Vô Hạn Thôi Diễn Trên Tay, Ta Gia Nhập Vào Chat Group sáng tác bởi cmmmmm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cmmmmm
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.