Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị đánh đến tận cửa

Phiên bản Dịch · 1426 chữ

Nói đến đây, tên cao to kia lộ ra một cái nụ cười tàn khốc: "Tạ Thần, tao biết mày rất giỏi đánh nhau, cho nên tao cũng không nói nhiều, hôm nay tao gọi tới anh em , nhiều người như vậy mày có mọc thêm cánh cũng khó thoát, nếu như biết điều, hiện tại ngay trước mặt bạn cùng lớp quỳ xuống dập đầu 3 cái, tự tay bẻ gãy 1 cánh tay của chính mình, tao sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nào?"

"..." Nghe được tên cao to nói, Tạ Thần buồn cười lắc đầu.

"Đại Hạo, tao nhìn mày có phải vừa chơi đá về không, nhìn kĩ cũng khá ngu, chẳng lẽ mày chơi đá nhiều nên bị ngáo hay là bị tinh tr*ng lên não!!!?"

Nghe được Tạ Thần nói, Đại Hạo cười lạnh một tiếng, ngược lại không tức giân mà nói: "Mày cứ oai tiếp đi, việc gì tao phải chấp hặt với 1 thằng sắp chết như mày !, hôm nay sau khi tan học, có gan liền đừng chạy, chúng tao mày ở cổng trường. " nói xong, Đại Hạo cười gằn nhâng ngón tay giữa về phía Tạ Thần, rồi hướng về phía người phía sau phất phất tay, nhìn thấy hắn động tác này, một nhóm mười mấy người dồn dập cười lớn ly khai trường học.

Nhìn Đại Hạo đám người ly khai, Trần Trí lắc lắc đầu đi tới , lo lắng nhìn Tạ Thần.

"Nhiều người như vậy, ngươi đánh thắng sao, không muốn đánh thì cứ nói ra!, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt a. "

Nghe được Trần Trí lời nói, Tạ Thần từ chối cho ý kiến, thấy Tạ Thần bộ dáng này, Trần Trí bất đắc dĩ lắc đầu, đang định nói vài câu, thì một giọng nữ dễ nghe vang lên đằng sau 2 người.

"Tạ Thần, ngươi tại sao lại đi trêu chọc bọn người trong xã hội này, ngươi làm như vậy là rất nguy hiểm!"

Theo thanh âm vang lên, một bàn tay nhỏ bé trắng noãn vỗ vàotrên bàn trước mặt Tạ Thần, nghe vậy, Tạ Thần khẽ nhíu mày , khoanh 2 tay của mình dựa vào ghế liếc nhìn qua -- trong mắt hắn chính là một khuôn mặt xinh đẹp trên mặt còn mang theo vài tia tức giận, người này chính là lớp trưởng của bọn họ , tên là Dĩ Lam.

Dĩ Lam, cũng có thể coi là thành phố S trung đẳng nhân vật, là con gái của một chủ tịch tập đoàn, Dĩ Lam từ nhỏ là cành vàng lá ngọc , ăn sung mặc sướng, không chỉ có ăn mặc ngủ nghỉ là tốt nhất, mà ngay cả bài vở và bài tập của nàng đều bị người nhà quy định phải do Reborn làm hộ, nếu như không phải nàng kiên trì muốn thử trải nghiệm cuộc sống của người thường , thì sợ rằng biết Tạ Thần liền cũng không có khả năng.

Nàng mang theo gien tốt đẹp của bố mẹ, tự nhiên cũng là rất thông minh, cùng với nàng có biệt danh là "đệ nhất hoa khôi thành phố S" cùng dung mạo, vóc người, trong 12 năm từ cấp 1 đến cấp 3 nàng vẫn tự dùng chính sức của mình mà giữ vững toàn bộ gã ba thành tích( học sinh giỏi ), ngay cả những lão sư ghét con nhà giàu cũng phải công nhận, một cái con nhà giàu ngậm chắc thìa vàng trong miệng mà nỗ lực được đến trình độ này thì thực sự không dễ dàng.

Chính là bởi vì nàng nỗ lực như vậy, cho nên Dĩ Lam càng không cách nào một học sinh có đầu óc thông minh như Tạ thần nhưng lại luôn không học tập cho giỏi lại luôn cùng côn đồ đánh nhau, vấn đề này nàng cũng không phải lần đầu tiên nói với Tạ Thần, nhưng Tạ Thần chỉ ‘ậm ừ’ cho qua chứ không để trong lòng.

"Ta nói này... Đại tiểu thư, ta muốn làm cái gì, cũng phải hướng lớp trưởng như ngài báo cáo sao? Nếu nói như vậy, cuộc sống của ta có cái gì gọi là tự do nữa. " tùy ý trả lời một câu, nghe vậy, Dĩ Lam cái miệng nhỏ nhắn nhất thời chu lên, mặc dù biết Tạ Thần luôn là bộ dáng như vậy, nhưng nàng vẫn không nhịn được khi Tạ Thần cứ nhằm vào nàng.

"Tạ Thần! ! Thằng ngốc này! Ngươi cứ đánh nhau như vậy! Để xem đánh nhau có thể giúp ngươi lên được Đại Học!" Tức giận, Dĩ Lam trực tiếp nói 1 câu, quay người bước đi trở về chỗ ngồi của mình, trong lớp học sinh tất cả đều lẳng lặng nhìn một màn này, không ít người đối hành vi của Tạ Thần bội phục không thôi – có thể không để ý mà nói với hoa khôi như vậy thì chỉ có Tạ Thần.

Bất quá, cũng có nhiều người cũng không nghĩ đơn thuần như vậy, điển hình hình là một nam sinh ăn mặc gọn gàng ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lúc này hắn ánh mắt nhìn về Tạ Thần đầy căm hận.

Buổi sáng, chương trình học đi qua rất nhanh, theo tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, Tạ Thần chậm rãi từ trên ghế đứng lên, thu thập xong đồ đạc -- bởi vì hắn cùng Trần Trí nhà đều cách trường học rất xa, cho nên hai người đều là ở trường học căng-tin ăn trưa, tuy là cơm ở căng-tin đồ ăn không được tốt lắm, thế nhưng về vấn đề an toàn thực phẩm vẫn là cao hơn 1 chút so với quán cơm ngoài đường.

Trên đường đi đến căng-tin, Trần Trí rất thông minh không có nói việc tan học, đáng tiếc hắn lại lần nữa tìm đường chết nói đến chuyện mà Tạ Thần đau trứng nhất.

"Ta nói, Tạ Thần, ngươi cũng đã trưởng thành , cũng là thời điểm nên tìm bạn gái a !, t thấy Dĩ Lam hoa khôi đối với ngươi cũng rất quan tâm nha, nếu đã như thế thì thử suy nghĩ mật chút xem ? Hoặc là nói ngươi thử chọn Shion ? Bất kể là bên nào, miễn là ngươi nhìn trúng, nói chuyện với ta, bạn thân giúp ngươi bày mưu tính kế!, hehe!!!"

Nghe vậy, Tạ Thần im lặng liếc mắt: "Ngươi từ bao giờ bắt đầu kiêm chức ‘bà mai mối’ thế ? Ta cũng không có tình cảm đối với các nàng, cho dù là có, ta cũng chính mình giải quyết, đếch cần ngươi đến giúp đỡ. "

“…” Trần Trí cười khổ.

Đột nhiên, Tạ Thần dừng bước.

Nhìn đứng trước mặt mình nam sinh , đang dùng bộ mặt khinh bỉ cùng xem thường nhìn mình, Tạ Thần nhàn nhạt hỏi: "Có việc gì thế?" Nói xong, Tạ Thần nhìn về phía Trần Trí: "Hắn là ai vậy? Ta không hề có ấn tượng về người này. "

Nghe vậy, Trần Trí như có điều suy nghĩ sờ cằm một cái: "Đây là ..... Mã Vân tập đoàn thiếu gia a !? Tên gọi Mã Hoa, cũng là học sinh lớp chúng ta, bởi vì ngồi ở phía trước, ngươi khả năng không có chú ý tới. Nghe nói nhà có rất nhiều tiền , một cậu ấm có tiền như vậy mà còn tới căng-tin ăn sao? Thật đúng là tấm gương tốt , hahaha!!!. "

Nghe được hai người lời nói, biểu tình trên mặt Mã Hoa càng khó coi, chính mình là ai, mình chính là công tử của, Mã Vân tập đoàn, là một trong những xí nghiệp lớn nhất thành phố S!! Có người nào thấy mình mà không kêu lên 1 tiến ‘ Mã công tử’, chỉ có 2 tên nhà quê này, nhìn thấy chính mình lại không sợ, còn nói không biết mình? !

Nhìn vẻ mặt đạm nhiên của Tạ Thần, Mã Hoa thật muốn cho hắn một đấm, chỉ là lại suy nghĩ đến Tạ Thần đánh nhau có tiếng, Mã Hoa vẫn là bỏ qua cái này suy nghĩ.

Hít một hơi thật sâu, Mã Hoa nói ra câu nói đã từng nói rất nhiều lần.

"Tạ Thần, ta cảnh cáo ngươi, cách xa Dĩ Lam ra một chút. "

Bạn đang đọc Vô hạn Vương giả hàng lâm ( dịch ) của Phạm ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sởthiênca1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.