Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục Chân Tà

Tiểu thuyết gốc · 1576 chữ

Về đến phòng, Triệu Ngân nhìn hướng kệ sách thầm nghĩ " gia gia đã khổ vì ta nhiều, tuyệt không để lão nhân gia ngài lo lắng thêm nữa, ta phải trở thành một thầy thuốc giỏi" đoạn hắn đưa tay lên khung gỗ cao lấy xuống một chiếc hòm nhỏ mở ra, bên trong là một cuốn sách màu bạc đã cũ còn có phần bụi, tên sách được viết trên một dòng chữ vàng đã ố màu " Lục Tâm Phế", đầy là quà gia gia tặng lúc hắn lên mười tuổi, đã đọc xong từ rất lâu về trước nhưng vì không để tâm nên chỉ có thể nhớ da lông bên ngoài nay ý định đã rõ lần nữa lại lấy ra phải tập trung tìm hiểu các dược liệu bên trong sách.

" lá thương phong dầm nhẹ tiết chất lỏng màu xanh chữa phong hàn, cây miêu đen cắt lát có chất lỏng màu đen chảy ra dùng để trị ngoại thương, dùng lá thương phong trộng với chất lỏng của miêu đen có tác dụng cầm máu, làm nóng người........."

"A Ngân, A Ngân mau mau" tiếng gọi có phần vội lắm

" Rồi rồi lão Thiết, lúc nào đến đều làm ta giật mình có ngày đệ bị huynh hù chết" Triệu Ngân trả lời lại thanh âm kia, đứng dậy đưa tay đóng cuốn sách đang đọc dở rồi đi ra mở cửa, một thiếu niên độ tuổi mười lăm đang đứng đó lúc nào miệng thở hồng hộc.

" lão tam cho ta ngụm nước" chưa để Triệu Ngân trả lời hắn nhanh chóng chạy vào phòng cầm vò nước lên mà uống lấy uống để.

Thiếu niên ấy là Thiết Thương, con của thợ rèn duy nhất trong trấn nhỏ, năm nay mười lăm tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, làn da hơi ngâm thêm thân hình to lớn nở nang trông thập phần mạnh mẽ.

" rồi rồi có chuyện gì, huynh tìm đệ có việc gì, hôm nay ta nhớ chưa đến lễ thành nhân của lão đại mà" Triệu Ngân nhìn Thiết Thương đang thở hồng hộc mà hỏi.

" lão tam, lão đại có việc rồi, hắn bị người đả thương"

" cái gì, bị thương là ai làm" chưa để Thiết Thương nói xong Triệu Ngân đã cắt lời mà hỏi. Lão đại của hắn là ai là Lý Lôi, đích tôn của gia tộc họ Lý, gia tộc chuyên bảo vệ lái thương trong thôn thậm chí là một số nhân vật lớn ở bên ngoài lên kinh thành, tộc nhân từ nhỏ đã phải luyện võ thuật không được nới lỏng chút nào, lại nói về Lý Lôi mười tuổi đã luyện ra nội lực, mười hai tuổi đã tinh thâm đao pháp chém đá như chém bùn, mười lăm tuổi được gia tộc tin tưởng hộ tống chuyến hàng đầu tiên mà tộc nhân khi qua lễ thành nhân mới được đi. Nói về Thanh Sơn trấn người họ Lý ra ngoài ngay cả thôn trưởng còn kính nể bảy phần, thế mà Lý Lôi lại bị thương ngay trong trấn làm Triệu Ngân thập phần khó tin.

" từ đã lão tam ngươi nghe ta nói, sáng nay ta đi mua than về nung tiện đường ghé thăm lão đại, xem hắn chuẩn bị ngày lễ thành nhân như thế nào vừa đến gia nhân trong phủ đã báo hắn bị thương nặng ta thập phần không tin một mực đòi vô xem, đến nơi ta thấy lão đại thực sự bị thương nặng nhưng Vô Ngân thúc sớm đã không có trong trấn, bá phụ vì quá lo lắng đã đi ngay lên kinh thành mời thầy thuốc về, ta mới vội đi tìm ngươi xem có cách nào giúp đại ca không" Thiết Thương một hơi nói sạch.

" đi mau mau, ta đi xem xem" không cần suy nghỉ Triệu Ngân nhón người kéo Thiết Thương chạy như bay đến Lý phủ.

Một lát sau, hai huynh đệ Triệu Ngân xuất hiện trước phủ đệ Lý gia, tòa phủ được bao bọc bởi tường thành bằng đá rất cao nhằm ngăn chặn sự xâm nhập của người lạ. Trước cổng đặt đôi sư tử đá lớn trấn thủ hai bên nhìn kĩ lại sẽ thấy dưới cổ có treo một quả tú cầu bằng ngọc trông thập phần uy nghiêm, phía trên là tấm đá lớn khắc hai chữ Lý Phủ được gắn chính chính giữa cổng ra vào. Triệu Ngân và Thiết Thương đã nhiều lần đến đây nên hai thủ hộ gác cổng không để ý cứ tự nhiên mà bước vào, hướng thẳng phòng của Lý Lôi mà đi. Đến nới bỗng Triệu Ngân lên tiếng hỏi:

" lão nhị, huynh nói xem đại ca bị thương nặng thế nhưng ở đây lại không thấy bất kì người nào trong tộc, chỉ có bá mẫu và nha hòan của huynh ấy săn sóc. vậy là ý gì"

"Ngươi nói bây giờ ta mới nhớ, lúc ta đến cũng chỉ có bá phụ bá mẫu và tiểu Hương nha đầu" Thiết Thương như nhớ đến điều gì mà nhẹ gật gù đáp.

Không trả lời Thiết Thương, Triệu Ngân trực tiếp bước vào trong, sau khi chào hỏi qua bá mẫu hắn đi tới cạnh giường, một thiếu niên đang nằm thiếp đi chập chập lại phát ra tiếng rên đau đớn. Không ai khác đây là Lý Lôi. Thiếu niên mười tám tuổi để tóc dài buộc cao lên, khuôn mặt tinh tế góc cạnh. Y phụ trên người rách rưới nhiều nơi nhìn vào đó là những vết thương đang rỉ máu đen, đôi mắt chầm chậm thâm lại. " Trúng độc ư " Triệu Ngân liền nghỉ ngay đến, hắn cũng biết một ít về dược liệu nhưng so với vết thương như này thật không đủ thành đạo a. Đưa tay định sờ vết thương thì một giọng nói lười biếng vang lên:

" tiểu tử đừng sờ mó lung tung" quay lại Triệu Ngân thấy một già tóc bạc trắng độ khoảng sáu mươi người gầy gò xấu xí, chân mày lưỡi kiếm mắt tam giác đang mặc trường bào màu đen cũ lại rách lỗm chỗm vài nơi, đôi mắt híp híp như không mở lên to nổi, tay trái đang vân vê bộ râu nhiều năm chưa rửa qua đang bết lại.

" tiểu Ngân cháu lui ra một chút để thần y chũa thương cho Lý Lôi" một trung niên hán tử cường tráng, ánh mắt sáng ngời nói. " vâng thưa bá phụ" Triệu Ngân trả lời . Y chính là phụ thân Lý Lôi tộc trưởng Lý gia Lý Động.

" mời đại nhân xem thương thế tiểu tử" nói đoạn Lý Động đưa tay mời lão giả tóc trắng thập phần cung kính. Lão giả cười nhẹ cất bước đến giường nơi Lý Lôi đang nằm, nhìn một chút lão đưa tay điểm hai huyệt Dương bạch ( trên trán ) và Xích trạch ( trên tay) rồi lại tiếp tục xoa xoa chòm râu nói:

" độc lan phấn, không hại một đời chỉ hại nữa đời, không hại mất mạng chỉ hại tàn phế, giỏi cho kẻ dùng độc khống chế rất tốt, tỉ mỉ a, tiểu tử nhà ngươi có phúc gặp được ta a, chứ như thầy thuốc phàm nhân các ngươi không những không trị được mà còn hại đến bản thân" nói xong lại liếc nhìn về Lý Động rồi phất phất tay " mang cho ta một chậu nước đun sôi" Lý Động lập tức phân phó xuống, chưa đến nữa phút đã thấy nha hoàn bê lên. Nhận lấy lão giả đưa tay nhúng xuống chậu nước đang sôi khói bốc nghi ngút rồi co tay lại thành hình móng vuốt, trên đầu mỗi ngón tay một luồng khí màu vàng hiện lên lão đưa tay ấn mạnh lên ngực Lý Lôi lập tức cơ thể hắn run lên một chập rồi phun ra một ngụm máu đen, đôi mắt đã bớt đen và không còn phát ra thanh âm đau đớn nữa. Thấy vậy y lại đưa tay xoa xoa chòm râu " khư độc đã xong giờ lấy ba cân hùng tử hợp với xích nguyệt hoa hòa tan vào nước ấm cứ cách nữa giờ cho hắn uống một lần thì độc tố sẽ hết hẳn" Nhìn một màn vừa rồi mọi người ngây ngốc, Thiết Thương buộc miệng " tiên tiên nhân" đôi mắt Triệu Ngân sáng lên, tu tiên mà mơ ước của hắn bây giờ được gặp làm sao mà không kích động. Lý Đông không hổ là người đứng đầu một tộc ngây ngốc một hồi thì bình tỉnh lại mà nói " đại nhận mời lão nhân gia ngài đến đại sảnh nghỉ ngơi, sự việc cấp bách chưa hỏi danh tính đại nhân mong ngài giải đáp để tiện bề tôn kính"

" lão tử anh vinh thần võ, tuấn tú vô địch đi không đổi tên ngồi không đổi họ Mục Chân Tà, đừng quên lời hứa với ta mau mang hai con gà với vài vò rượu ngon đến cho ta, khi nào đổi món ta sẽ nói sau " lại vuốt bộ râu, bộ dáng hèn mọn khác xa với lúc lão chữa bệnh.

Bạn đang đọc Vô Hồn Chi Giới sáng tác bởi laohautuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi laohautuan
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.