Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào núi sâu

Phiên bản Dịch · 2820 chữ

Hôm sau!

Tại cái sân nho nhỏ trong mộc trại, nhân công lại lần nữa tập trung lại, trên mặt mỗi người bọn họ thể hiện thần sắc kích động, đặc biệt là mấy cái nhân công đứng ở đằng trước đội ngũ, trên mặt vẻ phấn khởi càng thêm nồng đậm.

Cổ Mộc từ Đông viện một đường đi tới, liền phát hiện bọn họ dùng ánh mắt phi thường nóng bỏng đang nhìn mình, cái này làm cho hắn có chút ngượng ngùng.

Vừa mới dừng bước chân lại, Tiêu ca trước tiên đi tới chắp tay nói:” Cổ thiếu gia, hết thảy đều chuẩn bị tốt.”

“Ân.” Cổ Mộc gật gật đầu, trước hết đem ánh mắt đặt ở trên người mấy cái nhân công, những người này chính trực tráng niên, thân hình cường tráng, tinh khí mười phần.

Cổ Mộc đối với mấy người nhân công mà Tiêu ca lựa chọn thực vừa lòng.

“Lần này đi đến chỗ sâu trong Táng Long Sơn, cửu tử nhất sinh, các ngươi có thể lựa chọn rời khỏi.” Cổ Mộc nhìn lướt qua những nhân công đang sục sôi ý chí chiến đấu, hắn cần thiết phải nhắc nhở lại một lần, hơn nữa hắn đối với lần này đi vào sâu trong Táng Long Sơn cũng không có nắm chắc quá lớn.

“Mọi người đều nghĩ kỹ rồi, còn không phải là vào sâu trong Táng Long Sơn sao, không có gì ghê gớm.” Cổ Mộc lúc này mới phát hiện tiểu Vương thình lình cũng ở trong đám người, chỉ thấy hắn hưng phấn hô vang.

“Đúng vậy, có lẽ chúng ta còn có thể săn giết một đầu yêu thú!” Trương Lâm cũng là một trong những người đi theo, chỉ thấy hắn gân cổ lên nói:” Đến lúc đó mọi người liền chờ ăn thịt uống rượu đi!”

Câu này nói ra, khiến cho nhân công ở đây một trận cười vang. Có người phụ họa nói: “Trương ca, nghe nói thịt yêu thú ăn có thể tăng thêm tuổi thọ, tốt nhất giết nhiều thêm mấy cái, để các huynh đệ chúng ta ăn thay cơm nửa tháng!”

“Tiểu tử ngươi……” Trương Lâm cười ha ha lên.

Cổ Mộc nghe mọi người vui vẻ trêu đùa, sắc mặt cũng dần dãn ra mỉm cười, những nhân công trung thực giản dị này hàng năm sinh hoạt ở trong núi rừng, đầu óc bọn họ đơn giản, không có lục đục với nhau cũng không có tâm địa gian giảo, tiếp xúc với bọn họ lâu dần làm tinh thần đều thả lỏng, không cần thiết phải đề phòng.

Ít nhất ở trong mắt hắn nơi này so với Cổ gia đại viện thoải mái hơn nhiều, nơi đó tràn ngập mùi vị tiền tài thế tục! Mỗi người cả ngày mang theo một cái mặt nạ dối trá.

Cổ Mộc ngẩng đầu nhìn một chút sắc trời, sau đó nói: “Thời điểm không còn sớm, chúng ta xuất phát!”

“Được rồi!”

Trương Lâm cùng Vương Dật lên tiếng, hai người tranh nhau đều muốn dẫn xe ngựa.

Một đám người cùng một chiếc xe ngựa mênh mông cuồn cuộn rời khỏi mộc trại, những nhân công không được lựa chọn sôi nổi đưa tiễn ra đến ngoài cửa. Mà ở trên đường tiễn đưa, Khuê thúc không thiếu một phen giảng giải bên tai Cổ Mộc một ít kinh nghiệm sinh tồn núi rừng .

Cổ Mộc đã từng rèn luyện qua ở rừng cây Amazon, Khuê thúc giảng đều là kinh nghiệm sinh tồn của người thường với hắn cũng không tính là cái gì mới mẻ, bất quá xuất phát từ sự tôn trọng đối với Khuê thúc, hắn vẫn rất tinh tế lắng nghe.

Tiêu ca cũng vốn định đi theo Cổ Mộc, nhưng lại bị Cổ Mộc phản đối, hơn nữa nghe hắn nói: “Lần này vào núi đốn gỗ khả năng phải tốn thời gian hai ba bữa, Khuê thúc tuổi già lại vừa bệnh nặng mới khỏi, ngươi ở lại giúp hắn xử lý sự vụ lớn nhỏ của mộc trại đi.”

Tiêu ca đành phải thôi, lúc thời điểm tiễn đưa cũng chỉ có thể yên lặng chúc phúc bọn họ có thể thuận lợi trở về.

Dọc theo con đường mà những nhân công thế hệ trước mở ra, Cổ Mộc và mọi người một đường thông suốt đi tới, thẳng đến cuối con đường nhỏ mới ngừng lại, bởi vì phía trước chính là chỗ sâu trong Táng Long Sơn.

Phía trước, đại thụ che trời san sát, lá cây khô vàng lâu lâu uốn lượn ở không trung, không khí u tĩnh mà quỷ dị, trong rừng thỉnh thoảng truyền ra một tiếng động vật rống lên.

Tuấn mã mang theo nghe được tiếng thú rống, tức khắc vó ngựa giơ lên, hí vang không ngừng, cư nhiên muốn thoát cương chạy trốn.

Trương Lâm có sức lực mạnh hơn người bình thường một chút, quơ một cái đã bắt được dây cương, dùng tay để ở trên bờm ngựa nhẹ nhàng trấn an, qua nửa ngày mới làm nó bình tĩnh trở lại. Mà mọi người mới đầu còn ở trên đường vui cười nói chuyện phiếm, trên mặt tức khắc cũng nghiêm túc lên, bọn họ biết một khi bước vào cánh rừng âm trầm phía trước thì liền sinh tử khó liệu.

Cổ Mộc nghiêm nghị nhìn mọi người quát: “Sau khi chúng ta đi vào, nhiều nhất chỉ được đi sâu đến mười dặm, bất luận kẻ nào cũng không thể vượt qua!”

Đây là vấn đề mà Cổ Mộc vẫn luôn suy tính từ tối hôm qua đến giờ, sâu trong Táng Long Sơn có yêu thú, hắn mang theo một đám người thường đi vào khẳng định thập tử vô sinh, nhưng nếu chỉ đi vào phạm vi chừng mười dặm, cũng sẽ không xui xẻo như vậy đụng tới yêu thú đi!

Đột nhiên Cổ Mộc nghĩ đến, mình vì cái gì không một mình đi trước tra xét một phen, nếu có thể phát hiện hoa thụ hoặc cây dương đàn, hắn lại suất lĩnh mọi người tiến đến chặt cây?

Không có mục tiêu cụ thể, ở núi thẳm rừng sâu có yêu thú tùy thời lui tới lại đi tìm kím lung tung tuyệt đối là hành vi tự sát.

Nghĩ đến đây Cổ Mộc bắt đầu hối hận.

Bất quá, nhìn những nhân công này sắc mặt không có bất luận sợ hãi gì, Cổ Mộc vẫn là kiên định với suy nghĩ của mình lúc trước, mang theo bọn họ đi cùng!

Tuy rằng bên trong cực độ nguy hiểm, nhưng muốn trở thành võ giả thì phải có giác ngộ đối diện với sinh tử, hơn nữa nguy hiểm ở Táng Long Sơn cùng ở thế tục căn bản vô pháp so, điều này đối với bọn họ mà nói cũng coi như là một cơ hội rèn luyện hiếm có đi.

“Cổ thiếu gia, chúng ta đi vào như thế nào!” Vương Dật một bộ trạng thái đối đầu với kẻ địch mạnh.

Cổ Mộc nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Trước để xe ngựa ngừng ở nơi này, tất cả mọi người đều lấy dây thừng và vũ khí, theo ta đi vào.”

Mọi người tuân lệnh, từ trên xe ngựa lấy ra dây thừng thô to cùng một ít công cụ săn thú giản dị, sau đó đem ngựa buộc ở trên một cây đại thụ, sợ súc vật này nghe được tiếng rống của yêu thú lại kéo xe chạy đi mất.

Mỗi người trong tay cầm theo cung săn bắn và trường mâu, bất quá đó rõ ràng là khí cụ người thường dùng để săn thú, căn bản không hề có lực sát thương đáng nói, mà làm Cổ Mộc càng hỏng mất chính là, trong tay tiểu Vương cư nhiên còn cầm một cái chày gỗ, hắn không nghĩ tới mộc trại thiếu thốn vũ khí như vậy, ngay cả nông cụ đều bị lấy đi làm vũ khí.

“Cổ thiếu gia, chúng ta đều chuẩn bị tốt!” Tiểu Vương nhưng thật ra không chê chày gỗ trong tay, bày ra một cái tư thái chiến đấu uy phong lẫm lẫm.

“Kia vậy tốt, mọi người theo ta đi thôi.” Cổ Mộc khom người hạ trọng tâm xuống, đánh ra một cái thủ thế đi tới.

Cổ Mộc trước một bước chui vào cánh rừng âm u phía trước, những nhân công đó cũng vội vàng đi theo.

Sâu trong Táng Long Sơn vẫn giữ lại diện mạo nguyên thủy cổ xưa như cũ, cổ thụ có niên đại xa xăm mọc san sát, những dây mạn đằng cỗ lão to chừng đùi người trưởng thành quấn ở trên thân cây, có cái từ nhánh cây buông dài xuống, có cái bò trên mặt đất, vô số ngang dọc đan xen hình thành cảnh quan tự nhiên.

Thật cẩn thận đạp lên lớp lá cây rụng phủ kín chừng mấy tấc trên mặt đất, dù cho Cổ Mộc có cẩn thận như thế nào, mỗi lần đặt chân đều sẽ vang lên tiếng sàn sạt rất nhỏ.

Mà những cái nhân công cường tráng đó không có bất luận cơ sở võ đạo gì, cũng không biết khống chế lực đạo, một người một chân đạp lên trên mặt đất, chỉ nghe được âm thanh rào rào suốt quãng đường.

Âm thanh di chuyển rõ ràng như thế, tại phiến rừng núi yên tĩnh này lại cực kỳ dễ dàng thu hút chú ý của những thứ không mong muốn!

Cổ Mộc đánh một cái thủ thế dừng lại, sắc mặt trở nên phi thường khó coi:” Bước chân hạ xuống phải nhẹ nhàn hơn, làm ra động tĩnh lớn như vậy, bị yêu thú nghe thấy tất cả mọi người đều xong đời! “

Trương Lâm ngượng ngùng cười cười, gãi gãi đầu, bởi vì hắn dưới không khí áp lực này, trong lòng bắt đầu thấp thỏm khẩn trương lên, không tự giác lực đạo đi đường tăng thêm vài phần. Mà những người khác so với hắn cũng không tốt hơn chút nào, nghe được Cổ Mộc nhắc nhở nhao nhao tỏ vẻ hổ thẹn lên.

Bất quá trải qua Cổ Mộc nghiêm túc nhắc nhở, bọn họ đều bắt đầu khống chế lực khi đặt chân, động tĩnh âm thanh nhưng thật ra đã nhỏ hơn không ít.

Mọi người cũng không biết ở trong núi sâu rừng già u ám không có mặt trời nên không biết đi bao lâu rồi, tuy rằng cũng có phát hiện ra cây dương thích hợp làm vật liệu gỗ, nhưng chỉ có ít ỏi mấy cây, lại còn không mọc tập trung, vì thế mọi người từ bỏ ý định chặt cây.

Một đường đi tới, cơ hồ cứ cách chừng trăm mét là có thể thấy một đống hài cốt dã thú đã hóa thành xương trắng, thậm chí còn có thi thể đang hư thối.

Cái này làm cho mọi người càng thêm cảnh giác lên.

Đi được ước chừng nửa canh giờ.

Hoàn cảnh âm u ẩm ướt làm mọi người dần dần cảm thấy không khoẻ, có người làn da nổi lên những chấm đỏ hồng, vừa ngứa vừa đau, dùng tay gãi cũng không có tác dụng gì, bọn họ dưới xúc động hận không thể đem da thịt chỗ bị ngứa ngái xé rách ra.

Cổ Mộc thân là Võ Đồ cảnh giới võ giả, tự nhiên sẽ không cảm thấy bất luận cái gì không khoẻ, vì thế nhắc nhở nói: “Rừng sâu có chướng khí, mọi người uống nước sơn tuyền giải độc!”

Phía sau mọi người nghe vậy, nhao nhao từ bên hông lấy ra túi nước lập tức uống vào. Không bao lâu, những người thân thể không khoẻ đã khôi phục lại bình thường, hơn nữa tinh khí thần cũng đề cao không ít.

Nhân công bọn họ sống ở núi rừng cũng không phải một ngày hai ngày, trước giờ lại không biết rừng sâu âm u cư nhiên có chướng khí, điều này làm cho bọn họ vô cùng xấu hổ, đồng thời đối với Cổ thiếu gia càng thêm bội phục.

Đây còn là thiếu niên sao? Phần cẩn thận này cùng kinh nghiệm đi rừng so với mình mạnh hơn quá nhiều!

Đang lúc mọi người hết sức sùng bái.

“Rống!”

Trong rừng âm u bỗng nhiên vang lên một tiếng thú kêu, chấn đến lá cây lả tả rung động.

Cổ Mộc nhanh chóng dừng lại, vội vàng xoay hướng về mọi người nói: “Lui về phía sau! tản ra! ẩn nấp!”

Mọi người bị một tiếng rít gào này chấn cho run sợ, nghe được ba câu mệnh lệnh của Cổ Mộc, tức khắc nhao nhao hướng về phía sau thối lui, sau đó ẩn thân ở phía sau đại thụ.

Cái trán mỗi người đều chảy ra mồ hôi lạnh, trong lòng đều suy nghĩ, này mẹ nó thật kích thích a!

Mà tức thì Cổ Mộc nhún người một cái nhảy lên trên một cây đại thụ, sau đó ngưng mắt nhìn về hướng có thanh âm truyền đến.

Chỉ thấy phương xa nơi địa phương cây cối đan xen, một đầu hổ thú cao chừng ba mét đang hướng về đối diện bọn họ chạy như điên, tốc độ kia phảng phất như sao băng chợt lóe rồi biến mất.

Cổ Mộc lần đầu tiên nhìn thấy động vật họ mèo lớn như vậy, trước tiên trợn mắt há hốc mồm, chờ phục hồi tinh thần lại, hổ thú kia đã sớm không có bóng dáng, tức khắc yên tâm lại suy nghĩ: “Thể trạng lớn như vậy, chắc hẳn đây cái gọi là yêu thú.”

Thả người từ trên cây rơi xuống, Cổ Mộc lặng lẽ đi về phía sau vài bước, sau đó vẫy tay đem mọi người ẩn nấp tứ tán triệu tập lại đây.

Đợi đến khi mọi người đều tập trung lại đây, hắn mới thấp giọng nói: “Vừa rồi có một đầu yêu thú từ phía trước đi ngang qua, chúng ta trước ngừng ở nơi này nghỉ ngơi một hồi lại đi tới!”

Nghe được có một đầu yêu thú từ cách bọn họ không xa đi qua, mọi người sắc mặt khẽ biến, bọn họ chính là biết hung danh yêu thú, đặc biệt là tiểu Vương, lần trước cùng Cổ Mộc đi đến tiểu sơn cốc, một tiếng rống giận làm hắn chấn động tâm thần đến nay ký ức hãy còn mới mẻ, mà vừa rồi sau khi nghe hai chữ yêu thú, thân thể không tự kìm hãm được nắm chặt chày gỗ trong tay.

Cổ Mộc nhìn biểu tình khẩn trương của mọi người âm thầm lắc đầu. Yêu thú mang cho bọn họ sợ hãi ăn sâu bén rễ, nếu có yêu thú đột nhiên xuất hiện, bọn họ khẳng định tức khắc đánh mất sức chiến đấu.

“Yêu thú cũng không đáng sợ, bọn họ chỉ có sức lực lớn hơn so với chúng ta mà thôi, trừ bỏ bên ngoài hung tàn cũng không có trí tuệ gì đáng nói, chúng ta chỉ cần hơi chút động não liền có thể diệt sát một đầu yêu thú!” Cổ Mộc cổ vũ nói.

Tiểu Vương lại nói: “Cổ thiếu gia, ta nghe tổ phụ ta nói, có yêu thú so với nhân loại còn thông minh hơn a!”

Vương Dật cũng chen lại đây, nói: “Không sai, ta cũng từng nghe nói qua.”

Trương Lâm thật ra chưa từng nghe qua những lời đồn đãi này, bất quá hiện tại hắn phi thường sùng bái Cổ Mộc, thấy được hai người nghi ngờ, lòng sinh bất mãn: “Cổ thiếu gia là võ giả, biết đến khẳng định so với các ngươi còn nhiều hơn, hai người các ngươi nói bừa cái gì.”

Cổ Mộc khoát tay, nói: “Ta đối với yêu thú hiểu biết không nhiều lắm, tiểu Vương cùng Vương Dật có lẽ nói không sai.”

Hắn xác thật đối với yêu thú hiểu biết không nhiều lắm, từ khi đi vào thế giới này, hắn chỉ hiểu biết một ít võ đạo cấp bậc phân chia trên đại lục ngoài ra những cái khác một chút cũng không biết, ở Cổ gia hắn còn không có kịp bù đắp lại tri thức, đã bị nhị trưởng lão đem đá đến Táng Long Sơn mộc trại này.

Trương Lâm ngượng ngùng cười không nói cái gì, đối với phẩm hạnh khiêm tốn của Cổ Mộc càng là bội phục không thôi.

Bạn đang đọc Võ Nghịch Cửu Thiên (tiểu tiên dịch) của Giang Hồ Tái Kiến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anst617234
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.