Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Tiểu thuyết gốc · 2035 chữ

Trước đó không lâu, Tôn Hà đã đích thân gửi một lá thư đến kinh đô của Khang Di và nội dung bên trong chỉ gói gọn 3 chữ “Ngọa Long thành”. Ngay lập tức, vua của Khang Di đã tập trung lực lượng, hành quân thần tốc tiến về thành Ngọa Long để hợp với quân Tôn Hà tạo ra một gọng kìm, ép chết quân của Lý Nguyên đang ở bên trong.

Và với hai đại quân đang tiến đến gần thành Ngọa Long lúc này, Lý Nguyên cùng với quân của mình như ngàn cân treo sợi tóc, và nếu lúc này không nhanh chóng rời đi, tụ họp tại thành Bắc Hổ thì tất cả sẽ là nơi Tôn Hà xả cơn giận của mình đã tích tụ suốt tháng vừa qua.

Hiện giờ trong thành Ngọa Long, Lý Nguyên, Vũ Phong và Nguyên Vũ quân vẫn đang cầm cự trước những cuộc tấn công không ngừng nghỉ của quân Tôn Hà. Tuy chẳng phải là những cuộc tấn công quy mô lớn nhưng kế hoạch của lão cáo già ấy chính là tiêu hao sức lực Lý Nguyên và đợi chờ sự xuất hiện của quân Khang Di từ phương Bắc là sẽ san bằng thành Ngọa Long chỉ trong một trận chiến mà thôi.

“Lý Nguyên, chúng ta không thể nào bị động như vậy được. Một khi quân Khang Di xuất hiện, chúng ta coi như là chết chắc.”

Bên trong thành Ngọa Long lúc này, tướng sĩ đã dần tỏ ra mệt mỏi và hoang mang trước sức mạnh của quân Tôn Hà và thông tin quân Khang Di sắp tiến đến, mặc dù vẫn một lòng trung thành với Lý Nguyên và quyết tử thủ thành Ngọa Long nhưng không có sự phản kháng đủ mạnh, lòng quân sẽ dao động, và một khi điều đó xảy ra, không cần quân Khang Di tiến đến, thành Ngọa Long đã coi như là bị hạ rồi.

“Thời cơ đến rồi.”

Khi tất cả đang bối rối với những gì đang diễn ra trước mắt và những kịch bản xấu nhất sẽ xảy ra thì bất ngờ, một con chim bồ câu từ đâu bay đến, trên người nó có kí hiệu của thành Ngọa Long, và Lý Nguyên cũng đã chờ đợi điều này từ lâu.

“Lý Nguyên, thế này là thế nào?”

Vũ Phong đương nhiên là có chút hoài nghi về câu nói ấy của Lý Nguyên và sự xuất hiện bất ngờ của con chim bồ câu kia. Nhưng Lý Nguyên khoan chưa tiết lộ vôi kế hoạch của mình, anh từ từ nhìn lên tấm bán đồ và vẽ một vòng cung hướng về phía thành Ngọa Long.

Điều này tức là sao? Lý Nguyên đang ấp ủ âm mưu gì? Và đó cũng là điều mà Vũ Phong vẫn không thể nào thôi hết hoài nghi. Và bất ngờ này chưa dứt thì bất ngờ khác lại tiếp tục kéo tới. Một, hai rồi ba con chim bồ câu xuất hiện mang theo những lá thư gửi đến thành Ngọa Long.

Lý Nguyên nhanh chóng hoàn thành bức tranh của mình, và bây giờ thành Ngọa Long sẽ là trung tâm của 4 đường vòng cung khổng lồ. Và đến lúc này, kế hoạch của Lý Nguyên mới chính thức được lộ diện.

Ngay sau khi nhận được tình báo của Thiên Giáo và Địa Giáo đang ẩn náu ở Khang Di báo tin về, triều đình Khang Di vừa tiếp sứ đoàn của Tôn Hà và đang lục đục lực lượng chuẩn bị hợp lực cùng với lão tể tướng tấn công thành Ngọa Long, thì cũng là lúc Lý Nguyên lệnh cho Trần Phi cùng tất cả lực lượng Địa Giáo ở Đại Thuận, Khang Di và Nam Hạ nhanh chóng tập hợp lực lượng để nhanh chóng tiến về phía thành Ngọa Long tấn công quân Tôn Hà từ đằng sau.

Sở dĩ suốt một tháng qua, Địa Giáo không được Lý Nguyên triệu tập là vì sau cuộc càn quét quy mô lớn của Tôn Hà, không còn cách nào khác, họ đành ẩn náu và tiếp tục phát triển lực lượng, chờ đợi cơ hội để phản kích và chờ đợi Địa Giáo ở Nam Hạ tập hợp đầy đủ để tiến về thành Ngọa Long, giải vây cho Lý Nguyên.

Sự xuất hiện của Địa Giáo giống như viện binh đến kịp thời vào thời điểm này vậy, tuy chỉ là một Giáo dưới trướng của Lý Nguyên nhưng lực lượng có thể gấp mấy lần số quân của Tôn Hà huy động cho trận chiến này và cả quân Khang Di cộng lại. Có thể nhìn thấy đó cũng chỉ là đội quân ô hợp và không có tính tổ chức như nỗi lo lắng của Vũ Phong bên cạnh niềm hi vọng, nhưng…

“Người anh em, thành Ngọa Long ta thiếu ai?” - Lý Nguyên trả lời một cách điềm tĩnh và tự tin.

Vũ Phong nhìn qua một lượt, và sự biến mất của Trần Phi mới lộ diện. Thì ra Trần Phi rời thành Ngọa Long không phải là vì di tản người dân trong thành mà là vì Trần Phi xuôi về phương Nam, tập hợp quân Địa Giáo ở kinh thành, vừa hành quân vừa huấn luyện đội ngũ chiến đấu để nhanh chóng tạo ra một đội quân vừa đủ dùng cho trận chiến lần này.

Những con chim bồ câu lúc nãy cũng là tình hình quân tình do chính tay Trần Phi cấp báo về. Và những vòng cung được Lý Nguyên vẽ trên tấm bản đồ kia sẽ nuốt chửng quân của Tôn Hà và quân Khang Di ngay tại thành Ngọa Long này.

Cánh quân phía Nam do Trần Phi lãnh đạo chia thành ba cánh quân, một khi tấn công sẽ “ôm” quân Tôn Hà “vào lòng” và sẽ bóp nghẹt sĩ khí của lão Tể tướng ấy. Còn cánh quân phía Bắc sẽ do Trần Vũ, em trai của Trần Phi, chỉ huy Địa Giáo ở Khang Di lãnh đạo, và cánh quân này sẽ xuất phát thành hai đợt.

Đợi một, đi trước quân Khang Di vài ngày, tiến hành mai phục, phục kích cũng như là đánh du kích quân Khang Di, khiến bọn chúng tiêu hao thể lực, lương thực và cả nhuệ khí trong quá trình hành quân. Đợt này không cần nhiều người nhưng đều phải nhanh trí và điềm tĩnh để không sa đà vào chiến đấu giáp lá cà, tránh bứt dây động rừng.

Đợt thứ hai sẽ do đích thân Trần Vũ thống lĩnh, đi sau quân Khang Di, một khi có hiệu lệnh từ thành Ngọa Long sẽ đánh úp quân Khang Di một cách bất ngờ, khiến bọn chúng chẳng thể nào tạo thành thế gọng kìm, kẹp chặt thành Ngọa Long cùng với quân Tôn Hà.

Tất cả kế hoạch đã sẵn sàng, chỉ còn chờ tín hiệu phát động cuộc phản công thì cả quân Tôn Hà và Khang Di sẽ chôn thây ngay tại ngôi thành cổ Ngọa Long này. Và tất cả những gì mà Lý Nguyên có thể làm bây giờ chỉ có chờ đợi và chờ đợi mà thôi.

Nhưng tại thời điểm này, nụ cười bí hiểm xuất hiện trên gương mặt của Lý Nguyên, dự là trong đầu Lý Nguyên vừa nghĩ ra một âm mưu gì đó. Nụ cười ấy chợt xuất hiện rồi biến mất thì Lý Nguyên đứng dậy, ra hiệu cho Vũ Phong cùng mình xuất phát lên đường để đến một nơi nào đó mà chỉ có Lý Nguyên mới biết được.

Đêm hôm ấy,tại doanh trại của quân Tôn Hà, khi tất cả quân sĩ đã yên giấc, chỉ còn số ít phụ trách canh gác là vẫn còn tập trung cho nhiệm vụ của mình, nhưng ai nấy đều tỏ ra mệt mỏi trong buổi khuya tĩnh mịch và tăm tối, cộng thêm suốt cả tháng chiến đấu mà chẳng thấy hồi kết càng khiến cho ai nấy đều tỏ ra chán chường và suy kiệt.

Lúc này, bên ngoài doanh trại, Lý Nguyên cùng với Vũ Phong và vài tên lính Nguyên Vũ quân lần mò theo con đường nhỏ phía sau doanh trại, dựa lưng vào núi mà đột nhập vào bên trong doanh trại chẳng mấy khó khăn.

Và đích đến lần này không phải lều của Tôn Hà hay kho lương mà là nơi cất giữ trang phục binh lính của quân Tôn Hà. Lý Nguyên thừa dịp cướp hàng chục bộ trang phục quân lính rồi lặng lẽ trốn đi để thực hiện kế hoạch của mình.

“Này Vũ Phong, chúng ta không thể đi như thế được. Phải tặng cho lão già ấy một món quà chia tay chứ nhỉ.”

Lấy đồ xong, tất cả nhanh chóng rời đi nhưng vẫn không quên “tặng” cho lão Tể tướng một trận hỏa hoạn, phá hoại doanh trại của quân Tôn Hà, vừa khiến cả doanh trại được một đêm mất ngủ mà còn phân tán sự chú ý để thoát ra một cách an toàn.

“Cậu tính làm gì với số trang phục này?”

Trên đường về thành, Vũ Phong liên tục gặng hỏi về mục đích thật sự của việc đi trộm đồ này của Lý Nguyên. Không thể nào một người như Nguyên lại vô duyên vô cớ đi trộm đồ của Tôn Hà mà không có lí do gì chính đáng cả.

“Về thành đi rồi tôi sẽ nói cậu nghe.”

Nhóm lính Nguyên Vũ quân theo lệnh của Lý Nguyên tách khỏi đoàn và theo hướng Bắc mà đi trước sự kinh ngạc của Vũ Phong, còn cả hai thì thúc ngựa một mạch về thành Ngọa Long và Lý Nguyên đã tường tận giải thích cho Vũ Phong về lí do trộm đồ của mình trước sự thán phục của Vũ Phong.

“Báo, quân Khang Di còn cách thành Ngọa Long 200 dặm nữa. Dự kiến 3 ngày sau sẽ tiến sát đến chân thành.”

Sáng hôm sau, ngay từ khi mặt trời còn chưa ló dạ, Lý Nguyên đã lên tường thành để quan sát tình hình phía doanh trại Tôn Hà, nơi vẫn đang cố gắng dập cơn lửa do Vũ Phong đốt vào tối ngày hôm qua.

Tin tức từ quân Khang Di liên tục gửi về thành Ngọa Long. Thực sự tốc độ hành quân của quân Khang Di không quá nhanh và Lý Nguyên xem đó là cơ hội anh có thể triển khai các kế hoạch của mình một cách từ từ và cẩn thận.

Ngày lại ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày quân Khang Di hành quân đến sát thành Ngọa Long và chỉ cần vượt qua Sơn Lâm quan - cửa khẩu biên giới hai nước Đại Thuận và Khang Di, lúc này đã rơi vào tay quân Tôn Hà thì cả hai đại quân sẽ tập hợp cùng nhau san bằng thành Ngọa Long.

Nhưng lúc này, Lý Nguyên chỉ bình tĩnh nhìn đoàn quân của Tôn Hà hành quân tiến về phía Sơn Lâm quan và nói một câu.

“Tôn Hà, nợ mới nợ cũ, hôm nay tôi và ông sẽ thanh toán luôn một lần.”

Lý Nguyên hướng ánh nhìn sắc bén của mình về phía cỗ xe ngựa của Tôn Hà, anh từ từ khoác chiếc áo giáp màu trắng xen lẫn xanh da trời lên người, đội chiếc mũ sắc màu trắng lên đầu, và tay nắm chặt lấy thanh đại đao, khắc hình đầu rồng trong tay.

“Sẵn sàng tấn công.”

Trời Ngọa Long thành lúc này, mây đen từ đâu kéo đến, thoáng chốc đã che hết những tia nắng mặt trời chiếu xuống vùng đất này. Đó cũng là lúc, tiếng trống vang lên, Lý Nguyên bước từ từ, hiên ngang xuống dưới cổng thành, cưỡi lên con bạch mã Vân Tuyết của mình và chuẩn bị xuất phát, quyết lấy mạng Tôn Hà, trả mối thù giết cả nhà của hắn.

Bạn đang đọc Vó Ngựa Trở Về sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.