Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Tiểu thuyết gốc · 1188 chữ

“Thưa đại nhân, Chân Vương nước Khang Di xin cầu kiến.”

Tối hôm ấy, giữa lúc trận chiến giữa quân Tôn Hà và Khang Di vẫn đang căng thẳng và không có dấu hiệu gì là hạ nhiệt, thì trong doanh trại của quân Tôn Hà, khi tất cả đã ngủ say, một vị khách từ từ bước vào bên trong lều trại của Tôn Hà.

Người ấy không ai khác chính là Chân Vương của Khang Di, xuất hiện ở doanh trại của quân Tôn Hà cùng với thuộc hạ thân tín của của mình là Hoắc Phong. Giữa màn đêm u tối và tĩnh lặng, việc Chân Vương xuất hiện ở đây chắc chắn là không muốn cho ai biết và nó cũng sẽ là bước ngoặt của trận chiến này.

“Đêm khuya thanh vắng, không biết có làm phiền giấc ngủ của đại nhân không?”

“Vương gia quá khách sáo rồi, Tôn ta chờ ngài đã lâu, nay được diện kiến ngài thật sự là vinh dự cho ta.”

Cán cân giữa hai bên đang nghiêng về phía Chân Vương nên vừa nhìn thấy người đứng bên kia chiến tuyến của mình trong cuộc chiến, Tôn Hà vốn là Tể tướng của Đại Thuận lại hành lễ như một bậc quân thần trước kẻ bên kia biên giới.

“Đại nhân đừng hành lễ như vậy, ta không phải là quân vương của đại nhân, người ta nhìn thấy sẽ lai dị nghị, lại không hay.”

“Với sức mạnh của ngài thì không sớm thì muộn, Đại Thuận sẽ thuộc về ngài mà thôi, ta đây muốn cùng ngài thống nhất thiên hạ mà thôi.”

“Ý của đại nhân là gì? Ta không hiểu?”

Chân Vương lúc này mới lòi cái đuôi cáo của hắn ra, hắn dường như trở thành con nai vàng ngơ ngác trước câu nói ấy của Tôn Hà. Bản thân hắn thừa hiểu ý đố của Tôn Hà ngay lúc này khi nói ra câu đó.

Về phía Tôn Hà, với một kẻ đam mê quyền lực và thống trị như hắn, lẽ nào hắn ta lại muốn chia sẻ giang sơn Đại Thuận cho một kẻ ngoại bang nhưng trong câu nói của hắn lại mang ý nghĩa như vậy.

Hắn đi đến chiếc bàn ngọc của mình, từ từ lấy ra một tấm bản đồ và trải ra trước mặt của Chân Vương với sự kính cẩn đầy giả tạo. Nhìn sơ cũng nhận ra đây là bản đồ Đại Thuận với mực vẽ vẫn còn chưa khô hẳn, chắc chắn Tôn Hà chỉ vừa mới hoàn thành nó cách đây chưa lâu.

“Tôn đại nhân, đây là?”

“Đây là giang sơn của cả ta và ngài sau đêm nay.”

Tôn Hà dùng kiếm chỉ vào trung tâm của tấm bản đồ, ngay con sông Tĩnh Giang chạy dọc bản đồ Đại Thuận rồi bắt đầu nói về kế hoạch của mình với Chân Vương, thứ đang khiến vị vương gia Khang Di cũng phải chăm chú lắng nghe.

Qua đêm nay, Đại Thuận sẽ bị xóa sổ, bên trái con sông Tĩnh Giang sẽ là đất đai của họ Tôn, còn phần còn lại của Đại Thuận sẽ do Chân vương Khang Di toàn quyền quyết định số phận của mảnh đất đó.

Điều đó sẽ trở thành sự thật nếu như Chân vương chấp nhận giữ sự bình yên cho hai bờ sông Tĩnh Giang và công nhận phần lãnh thổ do Tôn Hà quản lí là một quốc gia độc lập nằm dưới sự bảo hộ của Khang Di.

“Tôn đại nhân, ngài còn điều kiện gì hay không? Ngài cứ nói ra đi, cả hai chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận.” - Chân vương Khang Di dường như vẫn còn nhận ra trong lời nói của Tôn Hà dường như vẫn còn thứ gì đó mà hắn chưa thể nói ra được.

“Vạn Xuân và Ngọa Long.”

Tôn Hà ngay sau khi nghe Chân vương nói vậy liền lập tức nhắc đến Trần Khang ở Vạn Xuân và Lý Nguyên ở Ngọa Long với sự căm thù và tức giận hiện rõ trên khuôn mặt của lão già họ Tôn kia.

“Ta hiểu suy nghĩ của đại nhân nhưng Vạn Xuân của lão Trần Khang thì ta hiểu nhưng tại sao một tòa thành nhỏ như Ngọa Long thành lại xuất hiện ở đây, ta không hiểu?”

“Ta muốn nhổ sạch gốc rễ của nhà họ Lý ở Đại Thuận này và Ngọa Long thành là nơi mà Lý Nguyên đang đóng quân tại đó.”

“Hắn ta chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề, chỉ mang tiếng là hoàng thất thôi, sẽ không đáng lo ngại đâu. Đại nhân cứ yên tâm.”

Chân vương Khang Di cười lớn khi Tôn Hà nhắc đến cái tên Lý Nguyên khiến lão già kia cảm thấy một khi Lý Nguyên chưa chết thì Đại Thuận vẫn còn có thể trở mình và khiến hắn cảm thấy sự nguy hiểm tiềm tàng ấy.

Nhưng bất ngờ là sự lơ là và khinh thường Lý Nguyên của Chân vương, và rõ ràng khả năng che giấu thực lực của Lý Nguyên của mình là tốt đến nhường nào đến cả một vương gia của đất nước hùng mạnh như Khang Di cũng chỉ biết đến vỏ bọc của anh mà thôi.

Tôn Hà bắt đầu giải thích cho Chân vương biết về thực lực thật sự của đứa cháu ngoại ngỡ là vô dụng này của mình. Và bản thân của Chân vương cũng không ngờ rằng, cuộc hành quân đầy khó khăn trước kia của mình lại do chính Lý Nguyên âm thầm ra tay chứ không phải là Tôn Hà.

Lúc này, Chân vương Khang Di tức giận hất đổ ly trà của mình, gương mặt hắn ta đỏ lên vì tức giận. Một kẻ từ trước đến giờ ngạo mạn về khả năng quân sự của mình lại bị một kẻ vắt mũi còn chưa sạch như Lý Nguyên dắt mũi. Điều đó càng khiến cho hắn ta quyết tâm phải lấy được thủ cấp của Lý Nguyên để rửa mối nhục này.

“Được, ta đồng ý với ngài. Ta sẽ quay về doanh trại và chỉnh đốn lại lực lượng. Hẹn ngài 10 ngày sau, chúng ta sẽ đánh hạ Ngọa Long thành và lấy đầu Lý Nguyên.”

Lấy trà thay rượu, hai bên chiến tuyến nay đã hơp thành một cùng hướng về một mục tiêu của mình, thành Ngọa Long. Nhưng một kẻ cáo già như Tôn Hà thì liệu rằng hắn có dễ dàng hai tay dâng cho Chân vương Khang Di phần giang sơn kia hay không, hay hắn chỉ đang “mượn dao giết người” mà thôi.

Nhưng một bất ngờ mà đến cả Tôn Hà và Chân vương cũng không ngờ rằng, cuộc nói chuyện ấy của cả hai đã bị nghe thấy toàn bộ và lúc này, tin tức về liên minh giữa Tôn Hà và Khang Di đang được đưa về Ngọa Long thành và cả Vạn Xuân.

Bạn đang đọc Vó Ngựa Trở Về sáng tác bởi huynhu1007

Truyện Vó Ngựa Trở Về tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.