Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghệ Thuật Giao Phong

Tiểu thuyết gốc · 2821 chữ

Cùng với tiếng thét giận dữ, một luồng chưởng kình lao về phía Lâm Thiên.

"Ầm".

Cả căn phòng Lâm Thiên bị phá nát, tiếng động lớn khiến mọi người thức giấc.

"Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm" Lâm Thiên liền lên tiếng phân trần.

Tô Mộng Giang tiếp tục lao đến Lâm Thiên: "Lầm cái con khỉ".

Y liên tục né tránh đòn tấn công từ Tô Mộng Giang, đột nhiên từ phía trước một luồng kiếm khí phóng đến.

Vị sư tỉ thứ hai của An Nhiên, Từ Minh thi triển "Phất Hoa Lược Ảnh Kiếm pháp" muốn chém Lâm Thiên làm hai.

Lâm Thiên đóng vai nạn nhân, liên tục la toáng lên: "Chúng ta chỉ là tri âm, ta chưa kịp làm gì hết".

"Cô nam quả nữ ở trong cùng một phòng vào đêm tối, ngươi đã làm gì sư muội ta ? Tên sở khanh khốn nạn" Tô Mộng Giang liên tục tung chưởng.

Vụ ẩu đả diễn ra được một lúc thì các sư trụ trì xuất hiện can ngăn, còn An Nhiên lên tiếng giải thích về việc bí mật cho Lâm Thiên mượn đàn nên mọi chuyện tạm thời kết thúc.

Hậu quả sau vụ việc là dãy phòng gồm cả phòng của Lâm Thiên đều bị kình lực chấn cho đổ nát, hắn phải chuyển sang căn phòng khác và phải nộp 100 lượng vàng bồi thường thiệt hại.

Lâm Thiên khóc một dòng sông: "Đúng là tiền và gái luôn song hành với nhau".

Ngày hôm sau, một thân ảnh gầy gò, thiếu sức sống đang ngồi vận chuyển chân khí chữa nội thương, ánh mắt y từ từ mở ra.

"Ta đã mất một ác chủ bài là Dược Thiện thể rồi, ta vẫn không hiểu là làm cách nào mà tên Bách Hoa cốc đó lại có thể tăng lực lượng lên đến Kinh Hồng cảnh Cửu trọng ?".

Thiên Ý trong tiềm thức trả lời: "Đó chính là bí kỹ 'Bát Môn Độn Giáp' giúp khai mở toàn bộ kỳ kinh bát mạch. Trên cơ thể con người có 8 cổng kinh mạch chính và tối đa chỉ có 20% chân khí trong cơ thể có thể đi qua, khi kích hoạt bí kỹ sẽ làm cho các cổng mở rộng và 100% chân khí trên cơ thể có thể cưỡng ép tuôn ra khiến lực lượng tăng lên 5 lần".

"Lợi hại như vậy sao ? Ta có thể thi triển được không ?" Lâm Thiên thắc mắc.

Thiên Ý tiếp tục giải thích: "Ta có thể kích hoạt bí kỹ cho chủ nhân, nhưng lực lượng trong cơ thể con người là hữu hạn. Bí kỹ 'Bát Môn Độn Giáp' không làm tăng sức mạnh bản thân mà nó chỉ khiến ta có thể tung ra toàn bộ uy lực trong một chiêu. Sau khi tung ra sát chiêu, tác dụng phụ của bí kĩ là rất lớn. Nó khiến cho cơ thể bị tê liệt không thể cử động , kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng phải điều trị trong vòng một tháng".

Lâm Thiên kinh ngạc: "Bí kỹ chỉ sử dụng được trong một chiêu mà khiến bản thân phải nằm liệt giường cả tháng ư, bọn Bách Hoa Cốc đúng là điên thật".

Thời gian nghỉ dưỡng đã trôi qua, các thí sinh còn lại được đưa đến một khoảng đất trống lớn.

Vô Tâm bước lên nói: "Trước tiên ta sẽ công bố phần thưởng của Tiềm Long chiến: quán quân sẽ được chọn 3 môn võ công dưới Hoàng cấp trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm, một quả đào tiên và nhân sâm ngàn năm. Á quân sẽ nhận được 2 quyển bí tịch, một trái đào tiên, còn hạng 3 sẽ là 1 môn võ công".

"Tất cả 20 người có mặt ở đây đều sẽ được Thiếu Lâm gửi tặng một quyển kinh phật".

"Thiếu Lâm Tự bỏ cái giá cực lớn để tổ chức Tiềm Long chiến nhằm mục đích kéo các thiên tài trong thiên hạ về phe của mình. Nếu không thành công thì bọn họ vẫn được coi là thái sơn bắc đẩu của võ lâm khiến người người ngưỡng mộ vì có công toi luyện nhân tài" Lâm Thiên thầm nghĩ.

"Ta đã nghe đồn từ lâu, Thiếu Lâm Tự sở hữu Đào Tiên và Nhân Sâm cổ thụ, đều là 1000 năm đơm hoa kết trái một lần. Có được những bảo vật như thế, thử hỏi tại sao Thiếu Lâm Tự lại không phát triển mạnh cho được".

Vô Tâm tiếp tục nói về quy tắc cuộc thi: "Vòng 2, các ngươi sẽ đánh trong kết giới được chúng ta dựng lên bằng nguyên khí. Người thất bại sẽ có hai trường hợp là nhận thua hoặc chết".

"Ta khuyên các ngươi nên nhận thua vì đây là cuộc đấu vòng tròn tính điểm, nếu như có người nào chết thì mọi trận đấu về sau của hắn đều được coi là thất bại. Mỗi thí sinh sẽ tham gia hai trận luận võ trong một ngày".

Nói xong, bốn vị trưởng lão của Thiếu Lâm Tự phóng ra nguyên lực hình thành một kết giới lớn hình hộp.

Lâm Thiên nghĩ thầm: "Khi đứng bên ngoài, ta không thể nhìn được không gian trong kết giới. Thiếu Lâm tự muốn cho các thí sinh không bị lộ át chủ bài của mình".

Trận thứ 1, ngày đầu tiên.

Lâm Thiên đấu với Hoài Phong, đệ tử của Nho kiếm tiên.

"Không ngờ trận đầu tiên ta lại đấu với một tên sát thủ, một tên khô khan và máu lạnh như ngươi, chắc không biết thưởng thức về thơ văn đâu nhỉ ?" Hoài Phong mở lời.

Y liền lấy bút của mình viết lên khoảng không trước mặt một chữ "Đao", dưới chân y liền hình thành 6 tầng Đao vực.

Bút vực: Có thể hóa thành bất cứ Cảnh vực nào, chỉ cần một ý niệm của người sở hữu.

Với hiệu quả của Đao vực, lực lượng của Hoài Phong tăng lên Kinh Hồng cảnh Thất trọng.

Hoài Phong tiếp tục nói: "Sư phụ ta đã từng nói rằng, thơ là tiếng lòng, là sự chín đỏ của cảm xúc (1). Muốn có một bài văn, bài thơ hay thì bút pháp phải tốt"

Nói xong, y thi triển "Phòng Huyền Linh Bi" chiêu thứ nhất "Đức Động Thiên Kinh".

Lâm Thiên gảy lên tiếng đàn "Tứ Đại Mỹ Nhân Khúc" chiêu thứ 1 "Chiêu Quân Xuất Tái" cùng với 7 tầng Âm vực để phản công.

"Bùm".

Hai luồng chân khí va chạm với nhau gây ra một nổ khiến nước mực văng tung tóe. Lâm Thiên nhận ra Hoài Phong đã bị chắn bởi lớp mực đen, đây chỉ là hư chiêu dùng để che tầm nhìn đối phương.

Lâm Thiên vừa nhận thức được thì thực chiêu đã phóng đến.

"Phòng Huyền Linh Bi" chiêu thứ 2 "Đế Bất Ngôn Chính".

Tiếng đàn lại chuyển đổi, chiêu thức của Hoài Phong đã dễ dàng bị hóa giải.

Phía sau lưng Lâm Thiên hiện lên hư ảnh của một mỹ nữ có nhan sắc nghiêng thành đổ nước (khuynh thành khuynh quốc).

"Tứ Đại Mỹ Nhân khúc" chiêu thứ 1 "Điêu Thuyền Bế Nguyệt".

Nhan sắc của Điêu Thuyền đẹp đến nổi khiến mặt trăng cũng phải xấu hổ mà giấu mình đi (Bế Nguyệt). Đứng trước âm công như vậy luồng chân khí của Hoài Phong cũng phải thẹn mà tự triệt tiêu.

Lần này, Lâm Thiên chủ động tấn công.

"Tứ Đại Mỹ Nhân khúc" chiêu thứ 2 "Tây Thi Phủng Tâm".

Hoài Phong đứng như trời trồng khi chứng kiến luồng âm công phóng đến mình.

Tương truyền Tây Thi đang giặt lụa ở bờ sông, cá đang bơi trong nước thấy bóng nàng phải ngừng bơi và lặn xuống nước. Khi nàng hái củi ở ngọn núi gần làng, những con chim ưng bay trên trời nhìn thấy Tây Thi quên mất vỗ cánh nên bị rơi xuống đất.

"Không xong, là huyễn cảnh" Hoài Phong đột nhiên bừng tỉnh và thét lên.

Nhưng tất cả đã quá muộn, một luồng âm công đã phóng đến Hoài Phong, bỗng nhiên, một luồng bút ý từ trên người y tỏa ra ngăn chặn thành công đòn công kích. Y lấy từ trong áo ra một bức họa đã phai màu.

"Mặc Bút Tam Tuyệt" chiêu thứ 3 "Ma Cật Thi Hoạ Kiến Hoạ Thi".

Hoài Phong nghĩ thầm "Thủ pháp phòng thân của ta bị phá rồi".

"Hahaaha, thật thú vị ! Ta cảm thấy rất hào hứng khi được dùng văn thơ để đấu với những khúc nhạc của ngươi. Nếu có cơ hội, hãy đến núi Yên Tử, ta đoán là sư phụ sẽ rất vui khi gặp ngươi. Giờ thì chúng ta hãy phân thắng bại đi" Hoài Phong cười thích thú.

Nói xong, y thi triển "Mặc Bút Tam Tuyệt" chiêu thứ 2 "Mai Hoa Di Dục Tuyên Hoà Bút" tấn công Lâm Thiên. Với ngòi bút của y chân khí hóa thành vô số hoa mai bay rợp trời.

Đó cũng chỉ là hư chiêu để đối thủ mất tầm nhìn, thực chiêu được phóng sát phía sau.

"Mặc Bút Tam Tuyệt" chiêu thứ 1 "Hàn Tùng Sương Trúc Kim Thác Đao".

Vô số ánh đao được che giấu trong những đóa hoa mai phóng đến Lâm Thiên. Hay nói cách khác đây là hai chiêu thức dung hợp, chân khí hóa thành hoa mai bảo vệ lớp ngoài, bên trong Đao khí sắc bén để đoạt mạng.

Đứng trước công kích dung hợp của đối thủ, Lâm Thiên nhắm hai mắt lại, đôi tay nhẹ nhàng gảy đàn.

Tiếng nhạc lúc đầu dồn dập nhưng đến phần sau lại thư thái đến lạ thường. Giống như trên giang hồ vậy, lúc còn sống ta lăn lộn, chém giết để giành lấy uy danh, nhưng đến khi nằm xuống ta chỉ cần được chết cùng tri âm, tri kỷ cũng đã mãn nguyện rồi.

"Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc".

Luồng âm công như tiếng cười ngạo nghễ giữa trời xanh, giữa thiên hạ, trước nhân tình thế thái khiến cho vô số hoa mai và ánh đao tự bạo hóa thành một tràng pháo hoa đẹp đẽ giữa không trung.

"Hahaaha, thật không ngờ trong Tiềm Long chiến còn gặp được người như huynh. Đệ còn một chiêu thức cuối cùng dựa trên một đoạn thơ, huynh có bằng lòng ứng chiến" Hoài Phong đổi cách xưng hô, hai mắt y đã rơi lệ.

Khóe mắt Lâm Thiên cũng đã ươn ướt: "Ta đã không kìm nén được cảm xúc khi đánh ca khúc 'Tiếu Ngạo Giang Hồ'. Trong đầu ta vừa nghĩ ra được một hát mới, ngươi có muốn nghe không ?".

"Được" Hoài Phong lau đi nước mắt.

Hai nam nhân, hai vị cao thủ trên giang hồ đã giết không biết bao nhiêu người. Họ đã cùng nhau rơi lệ, họ khóc vì vẻ đẹp của thi ca, của âm nhạc và của nghệ thuật.

Hoài Phong vừa ngâm thơ vừa dùng bút pháp của mình viết nó lên khoảng không trước mặt.

"Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi". (2)

Hoài Phong liền tung ra sát chiêu: "Thâu Nhật Hàng Phong Song Tuyệt Bút".

Một luồng bút khí lao nhanh như gió và nóng rực như mặt trời phóng đến Lâm Thiên. Chiêu thức mang hai loại ý cảnh nhưng nó không còn là hai chiêu thức dung hợp nữa, mà chúng đã hòa quyện vào nhau rồi.

Lâm Thiên vừa gảy đàn, vừa cất lên tiếng hát:

"Biển xanh cười, sóng dạt dào đôi bờ

Chìm nổi theo sóng, mãi nhớ ngày hôm nay

Trời xanh cười thế sự chìm nổi tựa sóng triều

Kẻ thắng người thua, chỉ trời xanh mới biết

Giang sơn cười, mưa bụi xa xăm

Sóng khi dâng khi tận, hồng trần tục thế, tri âm biết mấy người

Gió mát cười, cuối cùng chuốc lấy cô đơn

Hào khí năm ấy vẫn dư một vạt nắng chiều

Trăm họ cười, chẳng còn cô đơn

Hào kiệt năm ấy, vẫn si ngốc cười vang". (3)

Âm công như một tiếng cười vui tươi vang vọng. Họ cười vì gặp được chuyện vui, họ cười vì gặp được chuyện buồn, họ cười vì gặp được tri âm, họ cười vì đánh mất tri âm, họ cười vì họ không biết phải làm gì khác ngoài việc cười nữa. Khi một người cười là chắn chắn người đó hạnh phúc đúng không ? Không. Thế nhân cười ta quá khùng điên, ta cười người khác nhìn không thấu. (4)

Khi hai luồng chân khí va chạm, không có một tiếng nổ nào được phát ra. Chúng đã hòa quyện vào nhau và biến mất giữa không trung.

"Hahaaha, sát chiêu của đệ mà huynh lại dễ dàng hóa giải được, đệ xin chịu thua" Hoài Phong cười hạnh phúc và nói.

Y tiếp tục hỏi: "Bài nhạc khi nãy huynh tấu lên rất hay, nó tên là gì vậy ?".

Lâm Thiên vui vẻ trả lời: "Cứ gọi nó là 'Thương Hải Nhất Thanh Tiếu' đi".

Hoài Phong cười sảng khoái: "Nhạc đã hay tên lại càng hay, Hahaaha ".

Trận thứ 2, ngày đầu tiên.

Lâm Thiên đấu với Thần Cơ Doanh, Vinh Kha.

"Đã lâu rồi không gặp, thù cũ nợ mới nên tính ở đây luôn nhỉ" Lâm Thiên trêu chọc.

Vinh Kha không nhiều lời, y liền nạp đạn và thi triển ra "Cửu Từ Liên Hoàn" cùng với 6 tầng Tiễn vực.

Chín phát súng được bắn liên tiếp về hướng Lâm Thiên, nhưng đã bị 7 tầng Kiếm vực chém nát.

"Một tên xạ thủ như ngươi rất khó khăn trong việc đơn đấu trên địa hình trống trải nhỉ. Vì thế ngươi và Lôi Quân đã lên kế hoạch kết hợp với nhau nhờ vào 'Truy Tung phấn'. Mục đích là loại bỏ càng nhiều cao thủ càng tốt" Lâm Thiên tiếp tục nói.

Đối diện với lời nói của Lâm Thiên, Vinh Kha vẫn im lặng.

Y vác ra một khẩu pháo to trên lưng và thi triển: "Động Phá Càn Khôn Pháo".

Một luồng chân khí khổng lồ được bắn ra và lao về phía Lâm Thiên.

Y liền tấu lên "Tứ Đại Mỹ Nhân khúc" chiêu thứ 1 "Điêu Thuyền Bế Nguyệt".

Chiêu thức của Vinh Kha bạo tạc giữa không trung khiến cho 7 tầng Kiếm vực của Lâm Thiên vụn vỡ.

"Uy lực quả là kinh người, lúc trước hắn đã không dùng chiêu này vì Lôi Quân ở quá gần ta" Lâm Thiên suy ngẫm.

Ám vực tầng thứ 7 được dựng lên, Lâm Thiên phóng đến tiếp cận Vinh Kha.

Y lấy ám khí từ trong túi áo thi triển "Phi Hoàn Độc Tiêu" cùng với đó là "Cửu Từ Liên Hoàn Đạn" oanh tạch vào trong Ám vực.

Lâm Thiên gảy lên tiếng đàn "Tứ Đại Mỹ Nhân Khúc" chiêu thứ 1 "Chiêu Quân Xuất Tái" cùng với 7 tầng Âm vực.

Vinh Kha liền cầm khẩu pháo lên thi triển "Tịch Lịch Lôi Viêm" đáp trả.

Một luồng lửa liên tục được phóng ra làm giảm uy lực của âm công.

"Thần Cơ doanh có cả súng phun lửa sao ?" Lâm Thiên thắc mắc.

Y đánh lên ca khúc "Tứ Đại Mỹ Nhân khúc" chiêu thứ 2 "Tây Thi Phủng Tâm".

Bức tường lửa đã dừng cháy vì Vinh Kha đang nở nụ cười và đứng như trời trồng. Hắn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Tây Thi, sự ma mị của tiếng đàn.

Y không kịp tỉnh dậy để nhận thua, một luồng kiếm khí đã đâm xuyên qua người y.

Lâm Thiên tiến đến và vơ vét hết súng đạn trên người của Vinh Kha.

"Đồ tốt. Hahaaha" Lâm Thiên cười như vớ được vàng.

Đúng như lời nói lúc trước của Lâm Thiên, hắn đã chọn cách chết cho Lôi Quân và Vinh Kha, một tên chết trong sự hoảng loạn, một tên chết trong sự vui sướng vì bị trúng huyễn thuật.

(1), (2): Trích từ các bài thơ của Xuân Diệu.

(3): Trích từ bài hát Thương Hải Nhất Thanh Tiếu.

(4): Trích từ Đào Hoa Am Ca, Đường Bá Hổ.

Chúc mọi người có một năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.

Bạn đang đọc Võ Nhân Giang Hồ sáng tác bởi Despottt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Despottt
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.