Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Phong Trại

Tiểu thuyết gốc · 3502 chữ

Tin tức Lâm Thiên đánh bại Du Long đã lan truyền khắp bốn huyện, một số người ở trong thành Đông Đô cũng đang bàn tán về vấn đề này.

Người dân huyện Trần Lãng coi Lâm Thiên như anh hùng, mọi người mang quà, lễ vật đến thăm nhà hắn, khiến Lâm Hùng và Ngọc Như bận rộn tiếp đãi và cảm thấy vô cùng tự hào vì hắn.

Tuy nhiên Lâm Thiên vẫn bị phạt và cấm túc 6 tháng. Trong phòng Lâm Thiên suy ngẫm: "Thật sự là tốt, vẫn chưa có một thế lực nào mời gọi ta".

Thiên Ý bèn nói: "Vì chủ nhân còn quá trẻ, và chỉ mới cảnh giới Thực Dụng cảnh, họ chờ cho người đột phá lên Linh Động cảnh thì mời gọi thì cũng không muộn".

"Thực Dụng cảnh ở bất kỳ thế lực nào cũng chỉ là tạp dịch, đệ tử ký danh mà thôi, và số lượng những người như vậy là rất nhiều. Vì rất đông nên sẽ có tỉ lệ xuất hiện một số người cũng có thực lực vượt cấp giống như chủ nhân". Thiên Ý giải thích.

Lâm Thiên ngạc nhiên hỏi: "Dùng cảnh giới Thực Dụng cảnh đánh bại Linh Động cảnh giống ta sao ?".

"Đúng vậy, có trường hợp còn đánh bại cả Linh Động cảnh nhị trọng hay tam trọng, có nhiều nguyên nhân để điều đó xảy ra, có thể do may mắn, có thể do đối phương chủ quan, và phần lớn là nhờ vào khí vận". Thiên Ý trả lời cặn kẽ.

Lâm Thiên tiếp tục hỏi: "Khí vận sao ?".

"Cũng giống như chủ nhân có khí vận do hệ thống ban tặng là 'Kỳ tài võ học', khí vận được coi là phần quà của thần linh, người mang khí vận được gọi là 'Thiên kiêu chi tử', vì từ khi sinh ra thì bọn họ đã sở hữu nó rồi" Thiên Ý tiếp tục trả lời.

"Thực Dụng cảnh có thể đánh bại Linh Động cảnh, Ý Tồn cảnh có thể đánh bại Kinh Hồng cảnh. Tuy nhiên, Linh Động không thể đánh bại Ý Tồn, vì những người đạt cảnh giới đó đã có thể phóng xuất chân khí ra khỏi cơ thể rồi. Kinh Hồng cảnh không thể đánh bại Hóa Nguyên cảnh, vì những người đó đã biến chân khí thành nguyên khí rồi. Xin chủ nhân hãy ghi nhớ điều này" Thiên Ý cặn kẽ giải thích.

Lâm Thiên: "Ta không thể mãi che giấu tu vi như thế này nữa, nó đang hạn chế và gò bó ta. Phải tìm thêm một thân phận mới, để thoải mái hành động hơn, nhưng phải làm cách nào đây ? ".

Hai năm sau, Lâm Thiên 13 tuổi, đã đột phá lên Linh Động cảnh lục trọng, hai quyển tâm pháp cái bang đã luyện đến đại thành. Ngoài ra hắn còn luyện một môn nội công "Thiền khí công", phần thưởng của quán quân, đến viên mãn.

"Thiền khí công": một môn Bạch cấp nội công, tăng chân khí khi thiền định, cũng có tác dụng tăng tốc khôi phục chân khí bị mất.

Lâm Thiên còn luyện các môn võ công như Đường lang quyền, Nhị thập lộ đàm cước,Nê thu công… đến đăng phong tạo cực. Điều này khiến cho "Vô song quyền pháp" của hắn cũng đã viên mãn.

"Nê thu công": là Lam cấp võ học vừa là nội công vừa là thân pháp, phải lao mình xuống nước để luyện tập, thân pháp trơn trượt dị thường, đối phương không thể chạm vào người.

Chính thứ võ công này là nguyên nhân lớn khiến Lâm Thiên phải chịu khổ, và đã phá giải được chiêu cầm nã "Chó dữ quấn thân" của hắn.

"Thủy thượng phiêu" là môn khinh công Lam cấp đi trên mặt nước. Tuy nhiên theo Thiên Ý nói thì môn võ này phải có cảnh giới Ý Tồn cảnh mới thực hiện được. Du Long cũng chỉ mới thi triển ra phần da lông của nó mà thôi, nên Lâm Thiên vẫn chưa luyện.

Theo suy đoán của Lâm Thiên, thì Du Long đã có cơ duyên đạt được từ một cao thủ, ít nhất ở cảnh giới Ý Tồn cảnh, và có sở trường thủy chiến.

Buổi tối nọ, Lâm Thiên đang luyện công trong phòng của mình, đột nhiên bên ngoài nhà, có tiếng gọi của Tô Khất:

"Có chuyện lớn rồi Lâm Thiên ơi, Phú Đại đã bị Hắc Phong trại bắt cóc rồi, bọn chúng còn bắt Phú Vân phải giao 100 lượng vàng trong vòng 7 ngày để chuộc con".

Lâm Thiên bình thản nói : "Ác giả ác báo thôi, tên phú hộ đó, mua chuộc quan huyện, ức hiếp, cưỡng đoạt dân lành. Bao nhiêu tài sản của người dân đã bị hắn đoạt sau khoản tiền cho vay siết cổ, hơn mười cô vợ của hắn đều là những hoa khôi của huyện, đã bị hắn cưỡng ép như thế nào ?".

"Phú Vân đã mời bổ đầu Long Hiếu và bọn sai nha đến giúp đỡ, còn đưa số tiền lớn cho võ sư Gia Cát của hắn, nhờ vào quan hệ của một cao thủ như Gia Cát mời người đến giúp sức". Tô Khất trình bày.

"Phú Vân muốn sống mái với bọn sơn tặc sao ? Không sợ con hắn gặp nguy hiểm à". Lâm Thiên ngạc nhiên nói.

Tô Khất cùng suy nghĩ nói: "Tao cũng không hiểu nữa, nhưng tao nghe nói đây là đối sách của Gia Cát. Cuộc giao dịch sẽ diễn ra trên núi Hắc Sơn, quan huyện đã yêu cầu người dân không lên núi vào thời điểm này tránh mất oan mạng".

Lâm Thiên tự hỏi: "Phong tỏa núi sao ? Hay là phong tỏa tin tức ?".

Hắc Phong Trại là một trại sơn tặc nằm trên núi Hắc Sơn, địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, được che phủ bởi rừng gậm. Phủ thành chủ Hoàng Lân của Đông Đô thành đã từng phái 10 cao thủ Ý Tồn cảnh tiến đánh Hắc Phong Trại, nhưng khi đến nơi thì chỉ còn lại một sơn trại trống.

Phủ thành chủ tuyên bố sơn tặc đã bỏ chạy, và núi Hắc Sơn đã an toàn. Nhưng vài ngày sau, các vụ cướp vẫn diễn ra khiến cho uy danh của phủ thành chủ giảm xuống.

Sơn tặc Hắc Phong Trại cũng rất biết điều, chỉ thực hiện những vụ cướp nhỏ, giết vài người rồi giấu xác. Đối với những đoàn xe thương nhân của các gia tộc và bang phái thì chỉ thu một ít tiền gọi là phí thông quan.

Phủ thành chủ Hoàng Lân biết việc này khó giải quyết, nhưng vì nó không ảnh hưởng tới người dân trong thành, người bị hại thường là người dân của bốn huyện, cũng không ảnh hưởng tới hắn. Nên hắn đã cho qua việc này, đối với những vụ mất tích trong rừng, thì hắn báo cáo lên triều đình, nguyên nhân là bị thú dữ giết, xung quanh Đông Đô thành yên bình không hề có sơn tặc.

Hắc Phong trại có tới ba thủ lĩnh, xưng là tam đại đương gia.

Đại đương gia Hùng Khang, Linh Động cảnh ngũ trọng.

Nhị đương gia Tư Mã, Linh Động cảnh tam trọng.

Tam đương gia Phi Hổ, Linh Động cảnh nhị trọng.

Trên núi Hắc Sơn, tại một khoảng đất trống giữa khu rừng có 3 người đang đứng.

"Tư Mã, kế hoạch của ngươi đang tiến triển rất tốt" Đại đương gia Hùng Khang.

Tam đương gia Phi Hổ cười nói: "Chỉ cần giết hết bọn chúng, đại ca sẽ dịch dung thành tên bổ đầu, còn đệ sẽ hóa trang thành tên phú hộ, đến lúc đó chúng ta quyền lực, tiền tài ngập trời, muốn làm gì cũng được, Hahahaa".

Hùng Khang tiếp nói: "Đúng vậy, ta đã chán trốn chui trốn nhủi tại nơi khỉ ho cò gáy này rồi, ta đã chán làm sơn tặc rồi. Mà người bạn của ngươi chắc chắn có thể giúp được không ? Tư Mã".

"Đại ca cứ yên tâm, hắn là Thiên diện nhân, là một đồng cấp sát thủ. Vì cơ duyên, đệ đã cứu hắn một lần, nên hắn hứa sẽ giúp đệ khi đệ cần" Tư Mã khẳng định.

7 ngày sau, tại một bãi đất trống trên núi, có hai nhóm người đang đối mặt với nhau đằng đằng sát khí.

Nhóm người của Phú Vân, gồm: hắn, Gia Cát, Long Hiếu, một tên hắc y nhân, và hơn ba chục tên sai nha và gia nhân.

Nhóm người của Hắc Phong trại, gồm: Hùng Khang, Phi Hổ, con tin Phú Đại và hơn hai chục tên sơn tặc.

Phú Vân dõng dạc nói: "Tiền ta đã mang đến, mau giao con ta ra". Sau đó, ra lệnh gia nhân khiêng hòm vàng ra.

"Tiền trao cháo múc thôi" Hùng Khang tiếp lời rồi lệnh cho thuộc hạ đưa Phú Đại ra.

Sau khi cuộc trao đổi diễn ra, Phú Văn gào lên: "Giết hết bọn chúng cho ta".

Tại sao Phú Vân lại tự tin như vậy ? Vì Gia Cát đã mời được một cao thủ Linh Động cảnh thất trọng đến giúp sức, và cao thủ đó cũng đã bộc lộ sức mạnh bằng cách đánh bại Long Hiếu chỉ với một quyền.

Hùng Khang cười mỉa mai nói lớn: "Đôi khi chúng ta nên nhìn lại phía sau của mình".

Lời vừa nói ra, Gia Cát, từ phía sau, một chưởng đánh thẳng vào lưng của Long Hiếu. Long Hiếu phun máu, gục ngay tại chỗ.

"Gia Cát, ngươi đang làm cái gì vậy ?" Phú Vân hoảng hốt.

Phú Vân chưa nói hết câu, Gia Cát túm được cổ của hắn và nói: "Hãy gọi ta là Tư Mã" rồi đánh hắn bất tỉnh.

Những tên sai nha và gia nhân đang lao lên, biến cố xảy ra chưa kịp rút lui, đã bị bọn sơn tặc đưa vào tròng.

"Sát" Hùng Khang gào lên.

Một trận gió tanh mưa máu diễn ra.

"Mau dọn dẹp hiện trường thôi" Tư Mã nói.

Những tên son tặc bắt đầu che lấp vết máu, dọn dẹp xác chết. Tên hắc y nhân đang lột da mặt của Phú Vân và Long Hiếu, hắn chính là Thiên diện nhân.

Một lúc sau, xác chết được đem chôn, vết máu đã lau sạch, 2 miếng da mặt người đã được lột ra.

Hùng Khang cười nói: "Xong rồi, trở về trại thôi, một chút nữa thôi, ta sẽ trở thành bổ đầu, hahaaha".

"Khoan đã, hiện trường vẫn chưa dọn dẹp xong mà" Tư Mã vừa nói, vừa lấy một túi vải có chứa đôi găng tay,mỗi ngón tay được gắn 1 thanh kiếm nhỏ, tổng cộng 10 thanh kiếm.

"Ngươi bị gì vậy Tư Mã ? Xác chết đã được dọn sạch rồi" Phi Hổ thắc mắc.

Tư Mã đáp: "Vẫn còn hai xác nữa".

"Ngươi nói vậy là có ý gì ?" Hùng Khang lớn tiếng.

Hùng Khang vừa nói xong, thì Tư Mã đã biến mất trong tầm mắt hắn.

Đang ngạc nhiên vì điều đó, Hùng Khang la lên trong đau đớn: "Aaaa, tên khốn kiếp".

Trên ngực hắn hiện lên năm đường kiếm chém.

Phi Hổ vừa lao lên vừa nói: "Hắn muốn giết chúng ta".

Phi Hổ thi triển ra võ học "Hổ hạc song hình quyền".

Hùng Khang lại đem đại đao của mình xử ra: "Cuồng phong đao pháp".

Cả hai tên nhanh chóng tựa lưng vào để hỗ trợ nhau. Nhưng những chiêu thức của cả hai thi triển, đều đánh vào hư không. Bọn chúng chia sẻ tầm nhìn cho nhau, nhưng bộ pháp và cảnh giới của Tư Mã cao hơn chúng nghĩ. Tư Mã như một bóng ma, chưa kịp thấy hắn xuất hiện chỗ này, hắn đã ở nơi khác.

Trên người của bọn chúng liên tục bị Tư Mã để lại vài đường kiếm.

Hùng Khang gào hét: "Khốn nạn, từ lâu, hắn đã nắm hết điểm yếu và chiêu thức của chúng ta rồi, cảnh giới hắn cũng cao hơn chúng ta nhiều lần, hắn đang đùa giỡn với chúng ta".

Mấy sơn tặc đang đứng gần đó, quan sát, lại cảm thấy đáng thương cho hai đương gia của mình.

Hùng Khang và Phi Hổ như hai con chuột, bị một con mèo Tư Mã, vờn qua vờn lại.

Một lúc sau, Hùng Khang và Phi Hổ trọng thương dựa lưng vào nhau mà chết, đường kiếm in trên người họ không đếm xuể.

"Hahahaa, hai huynh đệ tốt của ta, hãy xuống suối vàng yên nghỉ đi, ta sẽ làm tiếp phần việc của hai ngươi" Tư Mã vui vẻ nói.

"Hồng Hưng, đệ hãy dịch dung thành Phú Vân, còn ta sẽ là bổ đầu" Tư Mã nói tiếp.

"Bạch bạch bạch" Một tràng pháo tay như đang ngợi ca phát ra từ trong bụi cây.

"Ai ?" Tư Mã đằng đằng sát khí quát.

Lâm Thiên lao ra khỏi bụi cây và cười nói: "Thật là một vở kịch cảm động, có cái kết đầy bi thương, kịch hay, kịch hay hahaaha",

"Thì ra là ngươi, quán quân tỉ võ hai huyện, danh tiếng của ngươi dạo này cũng lớn lắm đấy, sao không ở nhà lại chạy ra đây vậy nhóc con ?" Tư Mã bình thản nói

Lâm Thiên liền đáp: "Ở nhà chán quá, cháu ra đây xem kịch cho giải tỏa đầu óc thôi".

"Vậy chú sẽ diễn cho cháu xem tiếp nhé" Tư Mã vừa nói vừa thi triển bộ pháp.

"Linh Động cảnh thất trọng, vậy là tên hắc y nhân Gia Cát mời về, đã hạ Long Hiếu bằng một quyền để chứng minh thực lực, lại là Gia Cát, mà tên Gia Cát lúc đó lại là Thiên diện nhân. Thuật dịch dung thật làm người ta rối não mà" Lâm Thiên nghĩ thầm.

Lâm Thiên không nhìn rõ được tu vi của Tư Mã, do Tư Mã có cảnh giới cao hơn hắn. Nhưng hắn cảm thấy lực lượng Tư Mã hơn hắn không quá nhiều, nên đã suy đoán ra.

Tư Mã lao lên tấn công Lâm Thiên, nhưng hắn lại đâm vào hư không, hắn ngạc nhiên hốt lên:

"Tại sao ta lại đánh hụt ?".

"Bộ pháp ngươi đang thi triển là 'Bước chân lén lút', kiếm pháp ngươi đang sử dụng là 'Quỷ trảo kiếm pháp'" Lâm Thiên nói.

"Làm sao ngươi biết được ? Ngươi là người của La Sát giáo đang truy lùng ta à ? Không, không, người của La Sát giáo không thể trẻ như ngươi được". Tư Mã lắp ba lắp bắp nói.

Lâm Thiên nghĩ thầm: "Tư Mã cảnh giới cao hơn Hùng Khang và Phi Hổ rất nhiều, hắn có thể giết bọn họ nhanh chóng. Nhưng hắn lại chọn cách mèo vờn chuột, nên ta mới có thể học thuộc hết chiêu thức của hắn. Nếu không ta ngu dại gì xông ra đấu với một tên cảnh giới cao hơn mình chứ ".

Thấy Lâm Thiên im lặng, Tư Mã đang thi triển bộ pháp, lượn vòng vòng xung quanh, tiếp tục lao đến tấn công hắn.

Nhưng mọi đường kiếm đều sượt qua người Lâm Thiên, thanh kiếm chỉ cách người hắn 1 cm mà thôi, mà 1 cm đó như khoảng cách giữa trời và đất, mãi mãi chẳng thể chạm vào nhau.

Giống như con cá chạch vậy, khi chúng ta cứ nghĩ đã bắt được nó rồi, nhưng khi đưa tay lên lại tụt mất, đó chính là thân pháp Lam cấp "Nê thu công" mà Lâm Thiên đã luyện đến viên mãn.

Tư Mã như một vũ công đang khiêu vũ xung quanh Lâm Thiên, còn Lâm Thiên thì như không tồn tại, mọi đường kiếm đi ngang qua chỉ làm rách áo hắn, mà không thể làm hắn bị một vết xước.

Tư Mã đang tấn công, bỗng nhiên một nắm đấm như trời giáng lại bay vào mặt hắn, hắn la lên:

"Ây da, sao hắn có thể nhìn thấy ta ?".

Tư Mã chưa hoàn hồn, Lâm Thiên đã lao đến đánh liên tiếp vào người hắn.

Tư Mã vội vã thi triển bộ pháp và biến mất tại chỗ, rồi la lên: "Sao thằng nhóc ngươi lại cục xúc như vậy ?".

"Ta đấm ngươi xong thì phải trả lời câu hỏi ngươi à, sao không nhân cơ hội bộ pháp ngươi loạn mà đấm ngươi, xem truyện kiếm hiệp anh hùng ít thôi" Lâm Thiên bình thản trả lời.

Tư Mã vừa đang thi triển bộ pháp liên tục xung quanh Lâm Thiên, vừa liên tiếp chém hắn bằng 10 thanh kiếm trên đôi găng tay. Hắn chỉ tập trung dùng thân pháp để né, nên không có cơ hội phản công, đó chính là lần tấn công duy nhất của hắn.

"Tư Mã sẽ kiệt sức sớm thôi" Lâm Thiên thầm nghĩ.

"Ta không thể chạy được, kế hoạch này ta đã tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu thời gian để chuẩn bị rồi, không thể thất bại được. Bằng mọi cách, ta sẽ giết chết thằng nhóc này" Tư Mã không còn cách nào khác.

Vừa mới lao lên tấn công, Tư Mã lại ăn một đấm vào trong mặt.

Thừa lúc đó, Lâm Thiên lấy cung tên mà mình đem theo, giương cung lên nhắm vào Tư Mã.

Tư Mã vừa thi triển bộ pháp vừa cười nói: "Muốn bắn trúng ta à, không biết tự lượng sức mình".

Lâm Thiên thi triển "Tam châu tiễn" khóa mọi hướng di chuyển của Tư Mã, tuy nhiên Tư Mã với bộ pháp cao minh đã né được.

Đột nhiên, Lâm Thiên đã ở tại hướng Tư Mã xuất hiện, tung một cú đấm vào ngực hắn, khiến hắn thổ huyết. Nhân cơ hội đó, tung quyền liên tiếp đấm hắn túi bụi.

Vừa đánh hắn vừa nói "Ta không muốn bắn trúng ngươi, mà chỉ làm ngươi mất thời gian né, để ta tiếp cận mà thôi, bộ pháp người ta đã thuộc nằm lòng rồi".

"Lâm Thiên, ngươi cũng là dân nghèo. Ta cũng giống ngươi, vì nghèo mà ta làm sát thủ, vì nghèo mà ta làm sơn tặc. Ta muốn nghịch thiên, ta muốn con ta sinh ra làm thiếu gia, ta muốn…" Tư Mã gào hét.

Lâm Thiên một quyền đấm vào thái dương của Tư Mã, khiến hắn gục xuống mà chết.

"Con mợ nó, hắn nói quá nhiều, mấy tên khốn nạn hay nhớ và kể về quá khứ trong khi chiến đấu, thì ta sẽ đấm chúng ngay" Lâm Thiên thầm mắng.

Hồng Hưng, tên hắc y nhân, nhìn thấy Tư Mã bị giết, thì ngồi xuống khóc nức nở.

Lâm Thiên tiến lại gần, Hồng Hưng bất ngờ vung tay, một lưỡi dao trong ống tay chuẩn bị đâm vào ngực hắn.

Lâm Thiên bắt được ống tay của Hồng Hưng, bẻ gãy tay của hắn, khiến hắn đau đớn lăn qua lăn lại trên đất òa khóc.

Giọng của Thiên Ý vang lên: Đã học được Bạch cấp ám khí "Tụ trung tàng đao".

"Bây giờ, ngươi đã khóc thật rồi, "Tụ trung tàng đao" chỉ có một chiêu, chiêu đã xuất mà ta không chết, thì ngươi chết được rồi" Lâm Thiên nói xong một quyền đấm chết Hồng Hưng.

"Linh Động cảnh nhị trọng, chỉ là một tên sống cộng sinh với Tư Mã" Lâm Thiên thầm nghĩ.

"Tư Mã à, cảm ơn ngươi đã cho ta một thân phận mới".

"Nếu dịch dung thành Long Hiếu hay Phú Vân thì ta không thể sống với 2 thân phận ở cùng một nơi được, vậy chỉ có thể trở thành trại chủ Hắc Phong trại mà thôi".

Lâm Thiên nhìn vào mấy tên sơn tặc đang "Tọa sơn quan hổ đấu".

"Các ngươi đã thấy thực lực của ta rồi đấy. Tên ta là Lâm Thiên" Giọng nói của đứa trẻ 13 tuổi vang lên.

Bọn sơn tặc liền quỳ xuống mà nói:

"Lâm Thiên đại nhân thần võ".

"Đại đương gia Lâm Thiên vạn tuế".

"Chúng thuộc hạ xin sống chết vì ngài".

"Sống chết con mợ bọn ngươi, ba tên đương gia của bọn ngươi đã chết mà bọn ngươi vẫn sống nhăn răng" Lâm Thiên thầm mắng.

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.

Để đảm bảo chất lượng truyện thì mỗi ngày em sẽ ra 1-2 chương ạ

Bạn đang đọc Võ Nhân Giang Hồ sáng tác bởi Despottt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Despottt
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.