Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trùng Phùng

Tiểu thuyết gốc · 1247 chữ

Bên trong thức hải của Tử Uyên, nàng và Mạc Quân đang đứng đối diện nhau, mắt đối mắt nhưng không ai nói lời nào. Phá nát bầu không khí tĩnh lặng Mạc Quân lên tiếng nói: “Uyên Nhi lâu rồi không gặp”.

Tử Uyên ngơ ngác đứng nhìn Mạc Quân một hồi lâu mới cất tiếng đáp lại: “Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong thức hải của ta?”.

Nghe câu hỏi của Tử Uyên, Mạc Quân cười nhẹ đáp: “Ta là Mạc Quân”.

“Ngươi nói dối! Nếu ngươi là Mạc Quân vậy thì ta là ai?”, Tử Uyên không tin vào những lời Mạc Quân vừa nói nên tức giận quát.

“Ấy ấy, nương tử đừng giận, đừng giận trước kia nàng vốn là Mục Tử Uyên còn ta là Mạc Quân chúng ta từng là phu thê nhưng vì chiến tranh loạn lạc nên ta và nàng mới trở thành như thế này”, Mạc Quân khẽ cười nhẹ giọng giải thích.

Thấy Tử Uyên vẫn nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ Mạc Quân phất tay một cái những hình ảnh trong ký ức của nàng và hắn vốn đã bị chôn sâu trong tiềm thức một lần nữa trỗi dậy hiện ra trước mắt nàng như một thước phim.

Những ký ức hai người bên nhau một lần nữa hiện ra trước mắt, cả Mạc Quân và Tử Uyên đều có những cảm xúc của riêng mình.

Tử Uyên cảm thấy những hình ảnh ấy tuy vô cùng xa lạ mà cũng vô cùng quen thuộc nó khiến cho nàng cảm thấy bản thân như bị khuyết đi một phần nào đó rất lớn giống một mảng mây mù dầy đặc mà nàng không thể nào xua tan được.

Về phần Mạc Quân, những ký ức đã cùng hắn chìm sâu vào giấc ngủ gần như là thiên thu hôm nay lại một lần nữa quay trở lại không chỉ khiến cho Mạc Quân cảm thấy xúc động mà còn khiến cho hắn cảm thấy luyến tiếc và cô quạnh. Phải chịu đựng nổi cô đơn lạnh lẽo để nương tử được sống mà hiện tại lại chỉ nhận được ánh mắt nghi ngờ từ nàng, thử hỏi ai có thể hiểu được cảm giác lúc này của Mạc Quân?

Dù vậy nhưng Mạc Quân vẫn không hề trách cứ Tử Uyên dù chỉ một câu bởi vì chỉ cần nàng cảm thấy vui thì hắn cũng cảm thấy an lòng.

Sau đoạn ký ức kết thúc bí thuật thì không còn sau đó nữa bởi vì lúc này Mạc Quân đã nhường lại cơ thể cho Tử Uyên mọi chuyện sau này hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Trầm mặt một lúc lâu cuối cùng Tử Uyên cũng hướng Mạc Quân xác nhận lại một lần nữa: “Tất cả những gì ta thấy đều là thật?”.

Mạc Quân không nói gì chỉ nhìn nàng rồi nở một nụ cười nhẹ. Thấy vậy Tử Uyên lại hỏi: “Ta thật sự quan trọng với ngươi đến như thế sao?”.

Lắc đầu, Mạc Quân trầm tư một chút rồi đáp: “Câu trả lời chắc hẳn nàng đã biết, trên đời này Mạc Quân ta chỉ có một thê tử duy nhất, nếu thê tử của ta chết thì ta còn sống để làm gì nữa chứ?”.

“Ngu ngốc! Nàng hy sinh để ngươi được tiếp tục sống mà ngươi lại phụ lòng nàng. Ngươi có nghĩ đến cảm giác của nàng hay không? Hay là ngươi chỉ nghĩ cho bản thân ngươi? Ngươi để ta sống lại mà không còn là chính mình vậy thà rằng ngươi để cho ta chết đi còn tốt hơn!”, nói đến đây hai dòng lệ cay bắt đầu lăn xuống trên đôi gò má Tử Uyên, nàng nghẹn giọng không thể nói tiếp được nữa.

Lúc này Mạc Quân cũng không tự chủ được túm lấy bả vai nàng mà bấu chặt, trong lòng hắn quặn thắt từng cơn, phải cố lắm mới nói nên lời: “Vậy lúc đó tại sao nàng lại phải đỡ cho ta? Nàng có từng nghĩ đến nếu nàng làm như thế thì ta sẽ đau đớn đến mức nào không? Nàng thà chết đi để ta được sống vậy tại sao nàng không cho ta cơ hội để cứu nàng sống lại? Hiện tại thân thể này là của nàng, ký ức nàng cũng là của nàng vậy thì ta sai ở chỗ nào?”.

Tử Uyên cố lấy lại bình tĩnh cắn môi nói: “Ngươi không sai nhưng ta không muốn! Ta không muốn ngươi phải chết! Ta không muốn nhìn thấy ngươi chết lại càng không muốn phải xa ngươi!”.

Những mảnh nhỏ ký ức của Tử Uyên từ từ khôi phục lại tuy không hoàn thiện nhưng cũng đủ giúp cho nàng nhớ lại chuyện giữa hai người.

Ôm chầm lấy Tử Uyên, Mạc Quân khẽ thì thầm vào tai nàng: “Nha đầu ngốc! Nàng không muốn xa ta mà lại hy sinh như thế vậy ta không muốn xa nàng thì phải làm thế nào? Đây là cách duy nhất mà ta có thể nghĩ ra được lúc đó để hai chúng ta có thể ở bên nhau, dù không được gặp mặt nhưng chỉ cần nàng còn sống thì ta đã cảm thấy vui rồi”.

“Ngươi mới là tên ngốc nếu không có ngày hôm nay thì sao? Nếu vĩnh viễn ta không thể nhớ lại được thì sao? Nếu trong khoảng thời gian đó ta lấy thê tử thì sao? Ngươi sẽ làm gì?”, Tử Uyên cắn chặt môi khẽ hỏi.

Mạc Quân chỉ cười nhẹ mà không trả lời, bởi vì hắn biết tự trong lòng Tử Uyên đã có đáp án có nói ra cũng chẳng để làm gì.

Đột nhiên Tử Uyên lên tiếng hỏi: “Làm cách nào để lấy lại thân thể cho huynh?”.

Trầm tư một lúc lâu Mạc Quân thở dài lắc đầu đáp: “Ta không biết, hiện tại thì không có cách nào nhưng có lẽ nàng đạt đến cảnh giới Phân Thần thì có thể giúp ta tái tạo lại một thân thể mới”.

Nghĩ đi nghĩ lại một lúc cuối cùng Tử Uyên mới quyết định hỏi: “Đợi đến lúc ta đạt đến Phân Thần vậy chuyện tu luyện của huynh như thế nào?”.

Mạc Quân cười nhẹ xoa đầu nàng và đáp: “Phu quân của nàng sẽ không để nàng phải bảo vệ đâu, khi nàng đạt đến Trúc Cơ ta đã tỉnh lại rồi từ lúc đó ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Thực chất ta cũng đang tu luyện chỉ là lúc này ta không phải là thực thể nên bắt buộc phải nhờ vào nàng”.

Nói đến đây Mạc Quân nhẹ nhàng đặt tay lên tiểu phúc của Tử Uyên cười nói: “Nha đầu ngốc nàng cảm thấy trong đan điền có một khoảng không đúng không? Đó chính là đan điền của ta. Trước đây nàng dùng thân thể của ta miễn phí rất lâu rồi bây giờ để ta gửi lại đan điền cũng không có vấn đề gì đúng chứ?”.

Tử Uyên không nhịn được bật cười khúc khích, nàng cố nhịn cười huơ huơ nắm đấm nhỏ trước mặt Mạc Quân ra vẻ hung hăng đáp: “Huynh còn tính toán với ta? Tên quỷ keo kiệt này không cho huynh một trận đòn thì không được mà!”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.